Nhìn Ngô Hạo Thiên cúp điện thoại, Âu Dương Húc chớp chớp mắt. "Ha ha, cha của anh không bị bệnh tim chứ? Không dọa ông ấy chứ?"
"Yên tâm, cả đời ông làm lính. Tố chất tâm lý rất tốt!" Mỉm cười, Ngô Hạo Thiên tỏ vẻ không có việc gì.
"Vậy tiếp theo thì sao? Anh có muốn nói cho bọn Vương Quân biết không?" Âu Dương Húc hỏi.
Thật ra hôm nay nhiệm vụ sớm đã định ra đột nhiên hủy bỏ, cấp dưới của Ngô Hạo Thiên đều cảm thấy buồn bực.
"Cần thiết nói cho bọn họ biết, nhưng mà em yên tâm, dù anh có nói cho ai biết đi nữa, cũng sẽ lấy lý do từ chối nhiệm vụ Bành Thành này. Sẽ không làm liên lụy em." Nhìn người yêu của mình, Ngô Hạo Thiên nghiêm túc bảo đảm.
"Ừ, em biết!" Ngay cả cha ruột mà anh cũng không có nói thật. Ý tứ bảo vệ cậu rất rõ ràng.
"Hôm nay đã là ngày 20 tháng 6 rồi, chúng ta chỉ còn lại 4 ngày. Cho nên, chúng ta nhanh chóng đem tin tức này nói cho những người thân của mình, để bọn họ có thể chuẩn bị trước." Ngô Hạo Thiên cho rằng việc này là cấp bách nhất.
"Được, buổi sáng nói chuyện này cho nhóm lính của anh. Buổi tối, chúng ta đi về nhà em, nói chuyện này cho mẹ em biết!" Vì để tăng mức độ tin cậy, Âu Dương Húc tính toán để Ngô Hạo Thiên nói việc này với mẹ.
"Được!" Gật đầu, Ngô Hạo Thiên đồng ý.
- -
Buổi tối, tại biệt thự Âu Dương.
"Mẹ, con đã về đây!" Vừa vào biệt thự, Âu Dương Húc vừa cười vừa chạy tới bên người mẹ cậu, hôn một cái thật kêu lên trên mặt bà.
"Ha ha, đã về rồi!" Thấy con trai về nhà, Tần Phương mặt mày hớn hở,cả người mệt mỏi đều biến mất.
"Chào dì!" Mỉm cười, Ngô Hạo Thiên đưa qua lễ vật anh mua trên đường.
"A, vị này là?" Ngẩng đầu, nhìn vị quan quân anh tuấn quân trang thẳng thớm, Tần Phương nhướng mày.
"Dạ, con là bạn tốt của Tiểu Húc – Ngô Hạo thiên." Ngô Hạo Thiên mỉm cười lễ phép tự giới thiệu.
"À, thì ra là bạn của Tiểu Húc. Mau tới đây cùng ăn cơm đi!" Tần Phương dẫn khách qua bên bàn ăn nói.
Một bữa cơm khách và chủ ăn đến vui vui vẻ vẻ. Sau khi ăn xong, Ngô Hạo Thiên và Âu Dương Húc kéo Tần Phương vào trong thư phòng nói chuyện riêng.
"Cái gì? Mạt thế, tang thi? Người ăn người?" Ngồi trên salon, Tần Phương không thể tin nhìn Ngô Hạo Thiên mới gặp lần đầu này.
"Đúng vậy dì à, đây là văn kiện bí mật tối cao trong quân đội. Hiện giờ không có mấy người biết đâu!" Gật đầu, Ngô Hạo Thiên trả lời vô cùng nghiêm túc.
"Vậy, vậy nếu như mạt thế thật sự tới, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Nắm chặt tay con trai, Tần Phương bất lực hỏi.
"Mẹ, ngài đừng sợ, mặc kệ sau này thế giới này biến đổi thành dạng gì, con đều sẽ bảo vệ ngài." Ôm bả vai mẹ cậu, Âu Dương Húc nhẹ giọng an ủi.
"Đúng vậy, mặc kệ về sau như thế nào, con đều sẽ bảo vệ ngài và Tiểu Húc thật tốt." Ngô Hạo Thiên thề son sắt, cực kỳ nghiêm túc.
"Ừ!" Khẽ gật đầu, cảm xúc Tần Phương vẫn suy sút như cũ.
"Tiểu Húc, hay là, hay là mẹ mang con ra nước ngoài đi?" Tần Phương lên tiếng thử hỏi.
"Vô dụng mẹ à, virus W là tai nạn toàn cầu, cho dù chúng ta đi khỏi Vinh Quốc cũng không trốn thoát được đâu." Lắc đầu, Âu Dương Húc trực tiếp phản đối cách thức trốn tránh này của mẹ cậu.
"Nhưng mà, nhưng mà mẹ lo lắng, lo lắng con sẽ xảy ra chuyện nha?" Kéo tay con trai, Tần Phương lo lắng nhất chính là con trai bà. Tiểu Húc là toàn bộ tất cả của bà!
"Yên tâm đi mẹ, con có mẹ, có Hạo Thiên, còn có rất nhiều chiến sĩ bộ đội đặc chủng bảo vệ. Sẽ không có việc gì đâu." Mỉm cười, Âu Dương Húc trấn an người mẹ đang sốt ruột của cậu.
"Ừ!" Nghe con trai nói vậy, Tần Phương khẽ gật đầu. Nhưng là, trong lòng vẫn âm thầm che giấu sự lo lắng.
"Mẹ, con đỡ ngài về phòng nghỉ ngơi một chút đi!" Âu Dương Húc nâng mẹ của cậu dậy nói.
"Được!" Gật đầu, Tần Phương cùng Âu Dương Húc ra khỏi thư phòng.
Đưa mẹ về phòng xong, Âu Dương Húc lại đưa Ngô Hạo Thiên ra ngoài cửa lớn.
"Lái xe cẩn thận một chút." Nhét chìa khóa xe vào tay anh, Âu Dương Húc nghiêm túc dặn dò đối phương.
"Hôn một cái!" Ôm eo người yêu, Ngô Hạo Thiên cúi đầu để sát vào người yêu bé nhỏ của mình.
"Dính người quá!" Trừng mắt nhìn anh một cái, Âu Dương Húc vòng lấy cổ anh, chủ động hôn lên cánh môi anh.
Đứng ở trước cửa sổ, thấy được cảnh tượng ngoài cửa lớn này, Tần Phương bất giác nắm chặt màn cửa.
Chúng nó, chúng nó đang hôn nhau? Con trai, con trai thích đàn ông?
Nghĩ đến khả năng này, Tần Phương cảm thấy choáng váng. Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?
- -
Ngày hôm sau, phòng tư vấn của bác sỹ tâm lý.
"Tần tổng, gần đây ngài lại mất ngủ à?" Nhìn sắc mặt không quá tốt của Tần Phương, bác sỹ tâm lý Tiểu Mai cẩn thận hỏi.
Vị Tần tổng này là người phụ nữ độc lập mạnh mẽ, là chủ tịch công ty, áp lực công việc rất lớn. Vì thế nên thường xuyên đến chỗ cô để giảm áp lực, là khách cũ của cô.
"Không, hôm nay tôi tới không phải tới để giảm áp lực. Tôi có một ít chuyện muốn nhờ cô cố vấn cho tôi một chút!" Tần Phương vội vàng nói.
"Ngài đừng vội, ngồi xuống chậm rãi nói!" Mỉm cười, bác sỹ tâm lý đưa bà một ly nước ấm.
"Tiểu Mai, chúng ta biết nhau cũng đã bốn, năm năm rồi. Chuyện này với tôi rất quan trọng, tôi muốn cô đồng ý, vì tôi giữ bí mật!"
"Được, Tần tổng yên tâm. Làm bác sỹ tâm lý, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư của bệnh nhân. Đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất!" Gật đầu, Tiểu Mai nghiêm túc bảo đảm.
"Tôi, tôi phát hiện, con trai tôi, nó, nó có thể là đồng tính."
"Đồng tính? Từ nhỏ con trai ngài không có chút hứng thú nào với con gái à?" Hay tuổi dậy thì đã gặp phải cái gì?"
"Không không không, không phải như vậy, trước đây nó, trước đây nó thích con gái. Chỉ là ba tháng trước, nó vì một cô gái mà bị tai nạn xe cộ, não bị chấn động. Sau đó, sau đó nó không thích cô gái đó nữa. Vốn dĩ tôi cho là việc này đã qua xong rồi. Nhưng mà, nhưng mà tôi không nghĩ tới, nó,nó vậy mà, vậy mà đi thích đàn ông!"
Nhớ đến hình ảnh con trai hôn môi một người đàn ông, Tần Phương cảm thấy bà muốn hỏng mất! Làm sao bây giờ, bà nên làm cái gì bây giờ?
Nghe Tần Phương kể xong, Tiểu Mai khẽ gật đầu.
"Nếu theo như những gì ngài nói, trước đây cậu ta thích người khác phái, hiện giờ lại thích đồng tính. Vậy chỉ có thể nói cậu ta là song tính luyến (bisexual). Có thể vì trước đó quen người khác phái đã chịu một ít tổn thương về mặt tình cảm. Cho nên, dẫn tới cậu ta mất niềm tin vào người khác phái, thất vọng thậm chí là tuyệt vọng. Mà trong lúc này bên cạnh giúp đỡ cậu ta nhiều nhất chính là đồng tính, nên trở thành nơi gửi gắm tinh thần của cậu ấy."
"Đúng đúng đúng, chính là như vậy, là bởi vì Hoàng Y Y, là ả, nhất định là bởi vì ả ta, con trai tôi mới có thể biến thành như vậy!"
Nhớ tới đứa con gái ham hư vinh đáng giận đó, Tần Phương hận đến ngứa răng. Nhất định là bởi vì ả ta, Tiểu Húc bị kích thích, mới có thể trở thành dạng này. Nhất định là vậy!
"Tần tổng, ngài bình tĩnh một chút. Không bằng, tôi mở một đoạn nhạc để ngài thư hoãn đi!" Nhìn cảm xúc Tần Phương lần thứ hai mất kiểm soát, Tiểu Mai nhẹ giọng đề nghị.
"Không, không cần nghe nhạc, Tiểu Mai, giúp giúp tôi, giúp tôi chữa khỏi cho con trai tôi. Mười vạn, một trăm vạn, một ngàn vạn, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề! Tôi cầu xin cô, trị cho con trai của tôi đi!"
Nhìn Tần Phương đau khổ cầu xin mình, Tiểu Mai nhẹ nhàng lắc đầu: "Tần tổng, đồng tính không phải là bệnh!"
"Vậy..." Nghe nói thế, cơ thể Tần Phương lảo đảo, suýt chút té ngã trên mặt đất.
Đúng rồi, đó không phải là bệnh, vậy nên, vậy nên không trị được!!!
"Tần tổng!" Tiểu Mai bước lên đỡ lấy bà.
"Tiểu Mai, thật sự, thật sự không có cách nào sao?"
"Thực xin lỗi Tần tổng, tôi bất lực!" Lắc đầu, Tiểu Mai tỏ vẻ không có cách nào.
"Ừ, tôi biết rồi!" Khẽ gật đầu, Tần Phương nhấc chân rời khỏi phòng khám của Tiểu Mai.
- -
Vừa mới chạy không tới ba vòng trong sân thể dục, điện thoại Âu Dương Húc vang lên không ngừng.
"Ai gọi vậy em?" Nhìn thấy sau khi tiếp điện thoại, người yêu nhỏ lập tức nôn nóng phải đi. Ngô Hạo Thiên quan tâm hỏi.
"À, mẹ của em kêu em lập tức về nhà một chuyến, hỏi bà chuyện gì, bà cũng không nói, bắt em về nhà. Có thể là trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó. Em trở về xem coi sao." Âu Dương Húc nói xong liền chạy về phía bãi đỗ xe.
"Anh đi với em đi!" Đuổi lại đây, Ngô Hạo Thiên nói muốn đi cùng.
"Không cần, mạt thế nhanh tới rồi, ở thêm cùng với đám lính của anh đi!" Cười nhìn anh, Âu Dương Húc lên xe rời đi.
Về đến nhà, nhìn người đang ngồi trên salon dù bận vẫn đang chờ mình. Âu Dương Húc chớp chớp mắt: "Mẹ, đã xảy ra việc gì?"
"Đi thư phòng với mẹ!" Vẻ mặt nghiêm túc nhìn con trai một cái, Tần Phương xoay người đi.
"Dạ!" Sờ sờ mũi, Âu Dương Húc cảm thấy hôm nay thái độ của mẹ cậu hình như không quá thích hợp.
"Sao vậy mẹ? Xảy ra chuyện gì?" Vào thư phòng, Âu Dương Húc lo lắng hỏi.
"Tiểu Húc con nói cho mẹ biết, con và cái người Ngô Hạo Thiên đó là quan hệ gì?" Trừng mắt nhìn con trai mình, Tần Phương hỏi.
"Quan hệ? Bạn tốt nha?" Mỉm cười, Âu Dương Húc nhẹ nhàng trả lời.
"Là bạn tốt, hay là bạn trai?" Nghiêm túc nhìn con trai, ánh mắt Tần Phương đột nhiên trở nên sắc bén.
Nghe bà hỏi như vậy, Âu Dương Húc nhắm mắt. Nghĩ thầm: Mẹ nhất định đã biết, nếu không sẽ không hỏi như vậy.
"Mẹ, thực xin lỗi!" Cắn cắn môi, Âu Dương Húc thấp giọng nói.
"Xin lỗi? Vì cái gì, vì cái gì vậy Tiểu Húc? Tại sao con lại nhận, tại sao con lại nhận chứ?" Bắt lấy vạt áo của con trai, Tần Phương thương tâm khóc rống lên.
"Xin lỗi, thực xin lỗi mẹ!" Ôm chặt mẹ khóc thương tâm đến vậy, Âu Dương Húc nhẹ giọng ở bên tai bà một lần lại một lần nói tiếng xin lỗi.
"Tiểu Húc, mẹ tìm cho con một minh tinh xinh đẹp, tìm cho con người mẫu có dáng người đẹp. Con thích dạng con gái nào, mẹ đều tìm cho con. Con chia tay với cậu ta đi! Được không, được không hả con?" Ngẩng đầu, Tần Phương chưa từ bỏ ý định hỏi con trai.
"Mẹ, thực xin lỗi con không muốn tìm con gái, con chỉ muốn anh ta!"
Nghe con trai cương quyết từ chối như vậy, Tần Phương đau lòng không thôi. "Tiểu Húc, con, con không thể vì mẹ, từ bỏ cậu ta sao?"
"Mẹ, thật ra việc này không liên quan đến Ngô Hạo Thiên. Cho dù con có chia tay với anh ta, sau này con vẫn sẽ quen đàn ông. Đây là vấn đề của con, không có liên quan tới người khác!" Âu Dương Húc chua xót nói.
"Tại sao, tại sao chỉ có thể thích đàn ông, là do Hoàng Y Y sao?" Nhìn chằm chằm con trai, Tần Phương hỏi.
"Đúng là có chút liên quan tới ả ta!" Nếu không do Hoàng Y Y, nguyên chủ cũng sẽ không phải chết vì tai nạn xe cộ, mà cậu cũng sẽ không trọng sinh trong người nguyên chủ. Cho nên, tính ra thì đúng là có một ít liên quan đến Hoàng Y Y thật.
"Tiểu Húc..." Tần Phương nhẹ gọi.
"Mẹ, bất kể chuyện gì khác, con đều có thể đồng ý với ngài, nhưng, chỉ độc mỗi chuyện này con không thể theo ý ngài được. Xin lỗi mẹ, con không muốn tổn thương ngài, chính là, con chỉ thích đàn ông, cho nên, cả đời này con cũng không thể cưới vợ sinh con được!" Đây là một lần duy nhất, cậu không nghe theo sự sắp xếp của mẹ. Thực xin lỗi, mẹ!
"Tiểu Húc..." Nhìn con trai chăm chú, Tần Phương chưa từ bỏ ý định gọi.
"Xin lỗi mẹ, con yêu mẹ, rất yêu rất yêu. Nếu có thể, con đời này, cả đời này cũng không muốn tổn thương mẹ." Nói xong, hốc mắt Âu Dương Húc đỏ lên. Lần thứ hai ôm mẹ cậu.
Là người phụ nữ này cho cậu một gia đình ấm áp như vậy, hạnh phúc như vậy. Cũng là người phụ nữ này vẫn luôn yên lặng yêu thương cậu, cho cậu tất cả những gì cậu muốn. Tuy rằng chỉ mới làm mẹ con được ba tháng thôi. Nhưng mà, đối với bà Âu Dương Húc đã sớm xem như mẹ ruột của mình.
"Tiểu Húc..." Nhìn con trai lã chã rơi lệ, Tần Phương càng cảm thấy đau lòng muốn chết.
"Thiếu gia, quan quân Ngô Hạo Thiên muốn gặp cậu!" Nhẹ nhàng gõ cửa, ngoài cửa truyền đến âm thanh của A Vĩ.
"Kêu anh ta về trước đi, nói với anh ta, tôi sẽ gọi điện cho anh ta sau." Âu Dương Húc vội vàng từ chối.
Aiz, tên đàn ông đáng chết lúc này chạy tới đây làm loạn thêm chi vậy trời?
"Không, để cậu ta vào. Tôi có lời muốn nói với cậu ta." Tần Phương ý nói A Vĩ mời người vào.
"Vâng, Tần tổng!" Nghe được, A Vĩ xoay người đi ra.
END CHƯƠNG 44.
Editor: Trời mịe, chương thì ngắn chương thì dài, pó tay tác giả! =.=