Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 45: Nói chuyện riêng




Ngô Hạo Thiên vừa đến nhà Âu Dương Húc liền bị Tần Phương mời vào thư phòng nói chuyện riêng.
"Cậu và Âu Dương Húc con trai tôi, là quan hệ gì?" Nhìn Ngô Hạo Thiên ngồi trên salon đối diện, vẻ mặt Tần Phương nghiêm túc hỏi.
Đối mặt với ánh mắt giống như hai con dao nhỏ nhìn mình như xẻo thịt của Tần Phương, Ngô Hạo Thiên bất chợt nhíu mày. Nghĩ thầm: Xem ra bà đã biết.
"Quan hệ yêu đương! Con là bạn trai của em ấy!" Ngô Hạo Thiên không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.
"Bạn trai?" Nghe được câu trả lời này, ánh mắt của Tần Phương nhìn Ngô Hạo Thiên thêm ba phần hung ác.
"Đúng vậy, chúng con thích nhau. Hơn nữa, chúng con lấy kết hôn làm mục tiêu, mà nghiêm túc quen nhau."
"Kết hôn? Hừ, nhà cậu sẽ để cho cậu kết hôn với một người đàn ông à?" Cười lạnh một tiếng, lời nói của Tần Phương tràn đầy khinh thường.
"6 năm trước, cha mẹ con đã biết con là đồng tính. Bọn họ không thể phản đối, cũng không thể xen vào quyết định của con. Người muốn cưới Tiểu Húc là con, không liên quan gì đến bọn họ." Đối với chuyện này, Ngô Hạo Thiên sớm đã có tính toán của mình. Nếu cha mẹ có thể chấp nhận, anh có thể mang Âu Dương Húc về nhà. Tất nhiên, nếu bọn họ không chấp nhận, vậy đơn giản không về nhà là được. Dù sao 6 năm rồi anh cũng chưa trở về ngôi nhà đó lần nào đâu!
"Ý của cậu là, mặc kệ người trong nhà có phản đối hay không, cậu đều sẽ ở bên cạnh Tiểu Húc?" Nghe ra sự kiên định trong lời nói của anh, Tần Phương hơi híp híp mắt nói.
"Đúng vậy, con sẽ khắc phục tất cả mọi khó khăn và chướng ngại, để ở bên cạnh người con thích."
"Nếu tôi không đồng ý, có phải cậu sẽ trực tiếp bắt cóc con trai tôi, để con trai tôi giống như cậu bỏ nhà đi luôn?" Tần Phương đầy địch ý nhìn chằm chằm anh.
"Không, con sẽ không làm như vậy. Tình huống của Tiểu Húc không giống với con. Trong nhà con còn có một em trai và một em gái, cho dù con không ở nhà, cha mẹ con cũng có con cái để chăm sóc. Nhưng Tiểu Húc lại không giống. Em ấy là con trai duy nhất của ngài. Con không thể mang em ấy đi được. Cho nên, chúng con chỉ có thể cầu xin ngài, đồng ý cho chúng con ở bên nhau!"
Nghe được lời này, Tần Phương hừ lạnh một tiếng. "Cầu xin tôi, cậu dựa vào cái gì cho rằng tôi nhất định sẽ đồng ý vậy?"
"Con là đại đội trưởng bộ đội đặc chủng cánh quân thứ mười tám, trong tay con có súng có binh. Nếu mạt thế thật sự đến, Tiểu Húc ở bên cạnh con, tuyệt đối so với một người phụ nữ tay trói gà không chặt thì an toàn hơn nhiều. Là một người kinh doanh, lựa chọn nào sẽ tốt nhất cho Tiểu Húc, con nghĩ hẳn trong lòng ngài hiểu rõ!" Đây là lời nói thật, thực lực và giá trị lợi dụng của Ngô Hạo Thiên, là cái trước mắt mà anh có thể đá động Tần Phương.
Nghe anh nói vậy, Tần Phương trầm mặc một lát.
"Không tồi, tôi không phủ nhận, hiện giờ cậu rất có giá trị lợi dụng đối với mẹ con tôi. Nhưng, cậu cũng nên rõ ràng, mặc dù bây giờ tôi vì giá trị của cậu mà chấp nhận, đồng ý cậu và Tiểu Húc ở bên nhau. Bất quá, sớm muộn gì có một ngày, chờ đến khi thế giới này lại một lần nữa hòa bình, tôi có thể sẽ đổi ý."
Người làm kinh doanh vốn xem lợi ích. Có lẽ, Tần Phương có thể vì giữ được mạng sống cho Âu Dương Húc, có thể vì làm Âu Dương Húc sống tốt ở mạt thế, mà đồng ý cho cậu kết giao với Ngô Hạo Thiên. Nhưng đồng dạng, sau khi Ngô Hạo Thiên mất đi giá trị lợi dụng, bà có thể đổi ý không phải sao?
"Không sao, con không ngại bị ngài lợi dụng. Hơn nữa, con cũng tin tưởng thời gian có thể chứng minh cảm tình của con với Tiểu Húc. Thời gian cũng sẽ làm cho ngài thấy rõ ràng, con có phải một người đáng để ngài và Tiểu Húc tin cậy hay không."
Tiểu Húc đã nói qua, mạt thế sẽ diễn ra mười năm. Chỉ cần bây giờ Tần Phương gật đầu. Như vậy mười năm tiếp theo, anh có thể cùng với Tiểu Húc ở bên nhau. Hơn nữa, anh tin rằng, mười năm nhất định có thể thay đổi cách nhìn của Tần Phương đối với anh, nhất định có thể cho Tần Phương cam tâm tình nguyện giao Tiểu Húc cho anh.
"Nói về bối cảnh gia đình cậu một chút đi, cho dù là lợi dụng, cậu cũng phải cho tôi biết, giá trị của cậu cao thế nào chứ?" Nhìn Ngô Hạo Thiên, đáy mắt Tần Phương hiện lên ánh sáng của người làm kinh doanh.
"Cha của con là Ngô Chấn Khôn, là Tổng tư lệnh K32 ở Cảnh Thành. Mẹ con là Thái Quyên, trong tay có một công ty đa quốc gia ZR. Còn có, ông nội con, và hai người bác của con cũng là quân khu tư lệnh. Trong tay Ngô gia có hai phần ba binh quyền của Vinh Quốc. Mặc kệ thế đạo này loạn lạc thành dạng gì, Ngô gia chúng con không dễ dàng bị thay đổi!"
"Không tồi, bối cảnh gia đình cậu rất mạnh mẽ. Đúng thật có giá trị lợi dụng. Nhưng tôi cũng muốn nói cho cậu biết. Mặc dù hiện tại, tôi bị buột bất đắc dĩ phải đồng ý cho cậu và Tiểu Húc ở bên nhau. Nhưng tôi vẫn sẽ hận cậu như cũ. Thật ra tôi cũng biết, việc này không thể trách cậu được, cho dù không có Ngô Hạo Thiên cậu, cũng sẽ có Trương Hạo Thiên, Lý Hạo Thiên. Quyết định lựa chọn đàn ông là do Tiểu Húc, tôi hẳn là nên oán trách con trai tôi mới đúng. Nhưng mà, nó là con trai yêu duy nhất của tôi, tôi không oán trách nổi. Cho nên, tôi chỉ có thể hận cậu!"
"Có thể, xin ngài cứ đem oán hận đổ hết cho con đi! Như vậy, ngài sẽ không cảm thấy khổ sở nữa. Như vậy, ngài có thể trước sau như một mà yêu Tiểu Húc của ngài." Chỉ cần được cho phép ở bên nhau, mặt khác Ngô Hạo Thiên đều không ngại!"
"Được, nhớ kỹ những gì cậu nói với tôi hôm nay, cũng nhớ kỹ lời hứa của cậu với tôi. Dù cho thế giới này biến thành dạng gì, cậu đều phải tận tâm tận lực bảo hộ và chăm sóc Tiểu Húc của tôi." Đây là yêu cầu duy nhất của bà.
"Dạ, dì yên tâm. Con sẽ!"
END CHƯƠNG 45.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.