Sau khi ăn cơm thì đi xem phim, Âu Dương Húc chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng khủng bố "Tang Thi Đầy Đường". Sở dĩ cậu chọn bộ phim điện ảnh này cũng là vì làm cho Ngô Hạo Thiên có thể nhanh chóng thích ứng với mạt thế.
Sau khi xem xong phim điện ảnh, cảm xúc của Ngô Hạo Thiên trở nên vô cùng áp lực. Trên đường trở về, Âu Dương Húc vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, cẩn thận xem xét nét mặt của anh.
"Anh, anh không sao chứ?" Rốt cuộc Âu Dương Húc nhịn không được lên tiếng dò hỏi.
"Tiểu Húc, mạt thế giống như trong phim sao?" Ngô Hạo Thiên nhìn cậu nghiêm túc hỏi.
"Trên cơ bản thì không khác lắm, bất quá phim điện ảnh thì hơi làm quá một chút. Trên thực tế tỉ lệ tang thi và loài người là năm – năm, không có chuyện cả con đường đều là tang thi mà chỉ có hai, ba người được." Âu Dương Húc trả lời đúng sự thật.
"Trong nguyên tác, anh chính là cái tên tang thi vương cả người hôi thối, trên mặt đầy giòi bọ đó à?"
Trong phim lúc tới cảnh tang thi vương lên sân khấu, Ngô Hạo Thiên thiếu chút nữa muốn hỏng mất. Trong nguyên tác anh chính là bộ dạng ghê tởm, ôm thi thể cứ thế mà rắc rắc ăn như vậy á???
"Ha ha ha ha ha..." Nhìn vẻ mặt không nói nên lời (nguyên gốc "biệt nữu") của Ngô Hạo Thiên, Âu Dương Húc nhịn không được cười phá lên.
Thì ra nãy giờ người đàn ông này đang rối rắm vấn đề này nha!
"Em, em cười cái gì?" Ngô Hạo Thiên nhíu mày, bị cậu cười làm cho có chút lúng túng.
"Nè, đồng chí Ngô Hạo Thiên, sức tưởng tượng của anh đừng phong phú như thế có được không. Đó là phim thôi, tuy rằng gần với hiện thực, nhưng vẫn rất lố. Trên thực tế, tang thi cùng người bình thường đồng thời bị cảm nhiễm virus W và nguồn năng lượng W là như nhau. Bọn họ sẽ không có những đặc điểm như tang thi cấp thấp tứ chi cứng đờ, cả người hôi thối a. Đặc điểm duy nhất của bọn họ chính là đôi mắt đỏ ngầu. Nói cách khác, đồng chí Ngô Hạo Thiên là một tang thi vương siêu cấp đẹp trai!" Âu Dương Húc nhìn anh chớp chớp mắt cười.
Nghe được Âu Dương Húc nói như vậy, Ngô Hạo Thiên nhếch miệng. "Có đẹp trai đi nữa cũng muốn ăn thịt người thôi mà?"
"Nè nè, em đem anh ra ngoài hẹn hò, cảm xúc anh lại down như vậy. Em nghi ngờ có phải anh không muốn đi hẹn hò với em đúng không!" Đi tới biệt thự của Ngô Hạo Thiên, Âu Dương Húc trực tiếp ngừng xe ở ngoài cửa lớn.
"Sao lại đến nơi này rồi, không quay về đại đội sao?" Nhìn thấy Âu Dương Húc ngừng xe ở ngoài cửa biệt thự của mình, Ngô Hạo Thiên hơi hơi sửng sốt.
"Hì hì, anh đoán xem?" Âu Dương Húc nghiêng đầu nhìn người đàn ông của mình cười hỏi.
"Em muốn để xe ở đây à? Hay là, em muốn anh trở về lấy đồ gì à?" Ngô Hạo Thiên nghiêm túc hỏi.
"Nè, anh là đầu gỗ à, em, em đã làm tới rõ ràng như vậy rồi, anh còn không rõ nữa sao?" Âu Dương Húc trừng mắt khó chịu rống lên.
"A???" Ngô Hạo Thiên khó hiểu nhìn khuôn mặt buồn bực của người yêu.
"Này Ngô Hạo Thiên, hôm nay là ngày thứ ba mươi, anh hết thời gian thử việc rồi anh có biết không hả?" Âu Dương Húc khó chịu nói.
"Tiểu Húc! Thế đạo sắp rối loạn rồi, anh không thể chia tay với em được, không thể để em một mình ở mạt thế sinh tồn được. Đáp ứng anh, để anh bảo hộ em đi." Ngô Hạo Thiên giữ chặt tay cậu nghiêm túc nói.
"Ngu ngốc, ai nói muốn chia tay với anh? Em là muốn nói, hôm nay em chính thức thăng cấp anh lên thành bạn trai của em." Liếc mắt xem thường, Âu Dương Húc buồn bực vỗ rớt tay anh.
"A!" Ngô Hạo Thiên nghe thấy như vậy vô cùng vui sướng, Tiểu Húc rốt cuộc nguyện ý tiếp nhận anh rồi!
"Thất thần làm gì, mở cửa a!"
"Được!" Ngô Hạo Thiên gật đầu lập tức lấy điều khiển từ xa mở ra cổng lớn nhà mình.
Đem xe đỗ vào gara, Âu Dương Húc liếc mắt nhìn anh. "Đêm nay em ngủ ở chỗ này!"
Nghe cậu nói, Ngô Hạo Thiên sửng sốt một chút. Anh đương nhiên hiểu ngủ lại này có ý nghĩa gì.
"Tiểu Húc!"
"Sao nào, không muốn cùng em qua một đêm đẹp à?" Âu Dương Húc nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt u oán hỏi anh.
"Muốn!" Nghe cậu hỏi, Ngô Hạo Thiên ngay lập tức nghĩ cũng không nghĩ buột miệng thốt ra.
Đối với câu trả lời vừa vội vàng, vừa vang dội như vậy của anh, Âu Dương Húc chớp mắt, ha ha ha cười.
"Ngô Hạo Thiên, anh là mặt người dạ thú, anh là đại sắc lang. Anh, anh trả lời đúng là nhanh mà? Ha ha ha ha ha..."
Ngô Hạo Thiên thấy người yêu ôm bụng chê cười mình, anh có chút lúng túng.
"Vậy nhưng, anh không nghĩ đã nói ra, không phải chứng minh em rất có mị lực hay sao?" Ngô Hạo Thiên chủ động thò qua ôm lấy vai của cậu.
"Vậy anh cũng không cần trả lời lớn tiếng như vậy chứ!" Âu Dương Húc vẫn soi mói như cũ.
"Em thật đúng là ma quỷ mà!" Ngô Hạo Thiên hôn một cái lên mặt người yêu.
"Ôm em xuống xe!" Liếc mắt nhìn người đàn ông của mình, Âu Dương Húc kiêu ngạo như một vị nữ vương.
"Được!" Ngô Hạo Thiên dẫn đầu mở cửa xuống xe, sau đó vì Âu Dương Húc mở cửa xe, đem người ôm xuống.
END CHƯƠNG 48.
Editor: Chương thì dài, chương thì ngắn, tui đã câm lặng với tác giả... J
Các bạn trông chờ H à? Có H ko?? Tui cũng không biết~:))))