Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 24: Căn cứ sinh tồn N thị




Thuyền đi ở Trường Giang hoàn toàn khác với đi trên biển, trên mặt sông vững vàng hơn, mà khác biệt rõ ràng nhất là nhận thức đối với tận thế.
Ở trên biển còn có một loại ảo giác rằng thế giới chưa bao giờ thay đổi, nhưng hiện tại lại không phải như vậy. Trường Giang cũng có những khu vực không phải rất rộng, đứng ở trên thuyền cũng có thể nhìn thấy thành phố đổ nát cùng tang thi hoành hành.
Thậm chí bọn họ còn gặp được người sống sót, đám người bị tang thi đuổi theo, nhìn thấy thuyền của bọn họ thì vừa chạy đến vừa cầu cứu.
Nhưng bọn họ chỉ giơ súng lên bắn chết tang thi đuổi theo.
Đám người tránh được một kiếp thì không ngừng cảm kích, còn có chút muốn bọn họ dừng thuyền, chở họ đi một đoạn đường.
Không nói không gian bí mật của bọn họ không thể để lộ, chỉ một mình lần trước gặp phải quân lừa gạt liền để lại trong lòng họ một bóng ma, ngay cả Vương thẩm ngày xưa mềm lòng thì bây giờ cũng không nói đưa bọn hắn lên thuyền.
Ai biết làm vậy có mang đến tai họa cho mình hay không?
Một đường lại đây, cho dù chỉ ở trên thuyền thì bọn họ cũng nhìn thấy những hình ảnh không thể chịu nổi.
Người thì thời điểm nguy nan liền vứt bỏ người thân, người thì chỉ vì một cái bánh nướng mà chém giết đồng bạn, người thì nắm chặt thời gian ức hiếp kẻ yếu… Bọn họ thấy được rất nhiều người, nhưng có lẽ, bọn chúng đã không còn là con người.
Ở tận thế, có đôi khi uy hiếp lớn nhất của con người không phải là tang thi mà là đồng loại.
Không thể nói là không bi.
Càng đến gần N thị thì trong lòng bọn họ lại khó có thể bình tĩnh.
Bọn họ sắp sửa nhìn thấy căn cứ sinh tồn thứ nhất, của S thị thì không tính. Ai cũng không biết tình huống bên trong là gì, là trật tự an tĩnh hay là một mảnh hỗn loạn?
Vì để phòng vạn nhất, bọn họ nhét đầy vào hai cái không gian, ngay cả bên trong ba chiếc Hummer cũng chỉ còn lại buồng lái.
Diesel, lương thực, đồ hộp, đồ dùng sinh hoạt. Rượu thì bọn họ chỉ chừa lại hai thùng, đò ướng không thể để lâu, hai cái không gian tuy không ít nhưng vẫn không đủ dùng.
May là mọi người đều không có lòng tham, cũng không oán giận cái gì, nhiều nhất là nhìn vật tư trên thuyền có chút tiếc nuối thôi, vì thế, hai ngày trên thuyền này tất cả mọi người đều đốn đốn ăn, Diệp Tây nếu không có việc gì làm thì liền cầm lấy một chai nước chanh uống, còn muốn rủ rê Diệp Đông uống cùng, làm Diệp Đông tức giận trừng hắn.
Thuyền tới N thị, xa xa là có thể nhìn thấy trên bờ dựng một mặt tường vây cao cao thẳng tắp, không ít binh lính cầm súng tuần tra, nghe được tiếng của thuyền thì đều trèo len tường vây ngạc nhiên nhìn bọn họ.
Diệp Cẩn bọn họ đều đứng ở trên boong tàu, nhìn thấy rõ ràng binh lính xem náo nhiệt.
Một nam nhân mặc quân phục trèo lên tường vây, cười đạp đpạ binh lính bên cạnh, lúc này mới lấy ra một cái loa, nói với bọn họ: “Huynh đệ trên thuyền, vào căn cứ còn phải đi đến bờ phía trước!”
Diệp Cẩn cùng Diệp Đông Diệp Tây chào hắn theo nghi thức quân đội, tỏ vẻ cảm tạ, thuyền tiếp tục đi về phía trước.
Sắc mặt Diệp Thu cổ quái nhìn động tác Diệp Cẩn, nhưng không có hỏi nhiều, chỉ là nói: “Anh, xem ra căn cứ N thị còn đi”.
Ánh mắt Diệp Cẩn nhìn quét tường vây dày cao lớn cùng toàn bộ binh lính vũ trang, không lên tiếng.
Thuyền lại đi mấy chục phút, quẹo qua một nhánh sông Trường Giang không lâu thì thấy binh lính cùng nhân viên công tác chờ ở bên bờ, xem ra tin tức bọn họ đến đây đã được truyền tới.
Con thuyền chậm rãi tới gần bến tàu nhỏ kia, Vương thúc điều khiển thả thang xuống, Diệp Cẩn xuống thuyền trước, Diệp Thu cùng Diệp Đông đi theo phía sau hắn.
Đầu lĩnh là một sĩ quan, hắn vươn tay với Diệp Cẩn, nói: “Đồng chí, các ngươi khỏe! Tôi gọi là Dụ Thụ, cậu xưng hô như thế nào?”
Diệp Cẩn bắt lấy tay hắn, “Diệp Cẩn.”
Dụ Thụ gật gật đầu, thân thể thẳng tắp ánh mắt kiên nghị, “Diệp huynh đệ, các cậu có tổng cộng bao nhiêu người? Muốn vào căn cứ phải kiểm tra có vết thương hay không, thứ lỗi!”
“Không sao cả.”
Dụ Thụ cười, lộ ra một ngụm răng trắng, “Muốn vào căn cứ cần giao nộp một phần ba vật tư, nhưng mà, có cống hiến trọng đại thì chỉ cần một phần tư”. Nói xong, hắn ám chỉ mười phần ngắm ngắm thuyền bọn họ.
Diệp Cẩn hiểu ý, “Thuyền của chúng tôi xem như cống hiến trọng đại huh?”
Dụ Thụ đẩy đẩy mũ trên đầu, “Đương nhiên, các cậu là muốn đăng ký vật tư hay là kiểm tra tha thể?”
“Đăng ký vật tư đi!”
Gật gật đầu, Dụ Thụ vẫy tay một cái, phía sau vài nhân viên công tác sớm đã chờ ở nơi nào đi theo Diệp Đông lên thuyền.
Diệp Thu chú ý tới can điện tử cùng máy móc chưa thấy qua trong tay bọn họ, nhún vai.
Diệp cẩn nhìn bọn họ lên thuyền, nói: “Vũ khí cũng cần nộp huh?”
Dụ Thụ cười lắc lắc đầu, “Yên tâm, vũ khí cùng xe cộ không có trong phạm vi thống kê công tác.”
Vừa lòng gật gật đầu, Diệp Cẩn lại hỏi: “Bên trong căn cứ thế nào rồi?”
Dụ Thụ tươi cười có chút chua sót, “Bên trong căn cứ hiện tại tốt hơn so với bên ngoài một ít, nhưng…”
Căn cứ N thị coi như có vẻ tốt, tổng dân cư hiện tại có hơn 1200 vạn, tuy rằng so với trước tận thế thì hơn một nửa, nhưng bởi vì ở giữa hạ du Trường Giang, đất lành, lương thực dự trữ trong căn cứ vẫn có đủ. Tiền đã vô dụng, căn cứ dùng điểm số, sinh hoạt hằng ngày chính là tiêu hao điểm số. Toàn bộ căn cứ thực hiên chế độ thẻ thân phận, trong tay mọi người đều có một cái đại biểu cho thân phận của chính mình, ra vào căn cứ đều phải xuất thẻ, nó đồng thời còn là cơ sở để ghi lại điểm số, tương đương với chứng minh thư cùng thẻ ATM kết hợp lại.
Tất cả người sống sót, nếu như muốn có điểm thì nhất định phải tham gia làm nhiệm vụ. Có thể ở trong căn cứ tìm được nhiệm vụ, cũng có thể ra ngoài căn cứ giết tang thi hoặc là thu thập vật tư. Vì để cổ vũ nhiều ngoười giết tang thi, mấy lão đại trong căn cứ quy định giết một con tang thi được 2 điểm. Mà ở trong căn cứ, bình thường một cái bánh bao tốn một điểm, hai bát cơm 3 điểm, cho nên dù không tìm thấy nhiệm vụ, chỉ cần giết tang thi thì ăn cũng đủ no.
Căn cứ phát minh ra một loại máy móc chuyên dùng để phân biệt thân phận tang thi, mọi người giết tang thi xong thì có thể lấy xuống một bộ phận thân thể của cúng nó, mang về để kiểm nghiêm ra tang thi thuộc loại nào.
Mọi người ra khỏi thành thu thập vật tư đều phải nộp lên một phần, trừ bỏ những người như Diệp Cẩn, những người khác phải nộp một phần ba, mà Diệp Cẩn bọn họ chỉ cần nộp một phần tư.
Dù sao mọi người trong căn cứ đều nhận bảo hộ của binh lính, binh lính cần ăn cơm nhưng bọn họ không có biện pháp tự thu thập vật tư, vì thế chỉ có thể dựa vào vật tư của người sống sót nộp lên.
Diệp Thu nhìn hắn nói đến miệng khô lưỡi khô vẫn thao thao bất tuyệt, trong lòng không khỏi bội phục không thôi, sau khi hắn nói xong thì đưa cho một chai nước suối.
Dụ Thụ liếm liếm môi, cười lộ ra hàm răng trắng với Diệp Thu, tiếp nhận nước thì uống hơn phân nửa, “Lâu rồi tôi mới uống lại nước suối đấy. À, nghe nói các cậu là người C thị hả? Các cậu đến đây như thế nào vậy? Chiếc thuyền tốt như vậy!”
Diệp Cẩn nghe hăn giới thiệu tường tận tình huống căn cứ, biết hắn có ý định kết giao nên cũng tóm gọn lại quá trình “chạy trốn”.
Diệp Thu ở bên cạnh nghe đến biểu tình càng ngày càng cao thâm khó lường, cực lực áp chế khóe miệng muốn run rẩy.
Tuy rằng đều là những chuyện bọn họ đã trải qua, nhưng làm gì có mạo hiểm kích thích đến vậy? Qủa thật so với phim Hollywood còn phóng đại hơn! Hóa ra Diệp Cẩn còn có năng lực này.
Diệp cẩn vừa nói đến “kịch chiến” trên đất liền với đám người vô sỉ, nhân viên làm công tác thống kê đã đi xuống.
Người đang cầm laptop mini trong tay đẩy mắt kính, “Công tác thống kê tốt lắm, tổng cộng có 18 tấn diesel, gạo cùng bột mì 12o cân, thịt hộp 140 rương, rượu 28 thùng, nước chanh ba mươi rương, bông Ấn Độ 450 cân, khoai tây cùng khoai lang 98 cân..”
Cho dù Dụ Thụ có sớm chuẩn bị cũng không khỏi bị chấn động, đây là lần đầu tiên hắn thấy người sống sót nào giàu như vậy.
Hơn nữa đây rõ ràng là tàu chở khách, bên trong lại chứ nhiều vật tư như vậy, bọn họ là đem bến tàu đánh cướp sao?!
Diệp Thu nhe răng cười với Dụ Thụ, răng trắng dày đặc.
Diệp Cẩn nhu nhu tóc cậu, nói: “Một phần tư vật tư trừ vào rượu cùng nước chanh, không đủ còn có bông Ấn Độ, đệm chăn trên thuyền giữ lại hai mươi bộ, còn lại toàn bộ đổi thành điểm số. Thực vật chúng ta lưu lại toàn bộ.”
“Đệm chăn…” Dụ Thụ không hiểu, có chút cảm giác bị hố.
Diệp Thu cười trộm, “Chúng tôi chỉ đáp ứng đem thuyền cho các anh.” Cố ý nhấn mạnh ở chữ “Thuyền”.
“Bị hố” Dụ Thụ chớp mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Vật tư của các cậu nhiều lắm, cũng không có xe, có cần chúng tôi giúp gọi xe không? Các cậu có cống hiến trong đại, chúng tôi cung cấp phục vụ miễn phí”.
Diệp Cẩn gật đầu, “Đi đâu tìm nơi ở?”
“Tôi sẽ thu xếp người mang các cậu đi, hiện tại kiểm tra thân thể đã”.
Diệp Cẩn lấy bộ đàm ra, bảo Vương thúc Vương thẩm bọn họ rời thuyền.
Dụ Thụ nghe vậy cũng nói với thủ hạ bên người: “Gọi Tiểu Lệ đến đây, ở đây có nữ nhân”.
Mấy người đi theo nhân viên công tác vào một phòng nhỏ cách đó không xa kiểm tra thân thể, thuận tiện làm thẻ thân phận ở N thị.
Đợi đến khi bọn họ kiểm tra xong. Nhân viên công tác đã thống đê đệm chăn trên thuyền cùng những thứ khác, đổi được tổng cộng 21348 điểm.
Nhìn ra Diệp Thu có chút kinh ngạc, Dụ Thụ hảo tâm giải thích cho bọn họ: “Rượu hiện tại xem như xa xỉ phẩm, điểm số rất cao.”
Gật gật đầu, Diệp Cẩn vỗ vỗ vai Dụ Thụ, nói: “Chờ thu xếp ổn thỏa thì mời các anh lại đây uống rượu”.
Dụ Thụ cười đáp ứng rồi nói: “Tôi thấy các cậu có nhiều vật tư, vẫn là đến cục quản lý xin phòng ở đi, lưu lại vài người nhìn vật tư, có quân đội ở đây, không cần lo lắng”.
Diệp Cẩn nghĩ nghĩ, tiếp nhận đề nghị của hắn, bảo Diệp Đông Diệp Tây cùng Vương thúc Vương thẩm ở tại chỗ này, hắn cùng Diệp Thu đi trước xem phòng ở.
Lái xe là binh lính, cười rộ lên có cái lúm đồng tiền nhỏ, biết ăn nói, phi thường làm cho người ta có hảo cảm.
Diệp Cẩn nghe từ trong miệng hắn cũng biết tình huống căn cứ, như là rất nhiều người nếu như không phải bất đắc dĩ thì đều không muốn ra khỏi thành, căn cứ có hai cửa ra vào, một cái tiến một cái ra, đăng ký xã đoàn hoặc là nhận nhiệm vụ đều đi đến lầu tổng vụ, xã đoàn cũng chính là nhóm người sống sót tự tạo thành, mua đồ vật có thể đến thị trường giao dịch phía bắc, trong căn cứ có năm nhà ăn lớn, có thể đến đó đổi điểm số ăn cơm, vân vân…
Diệp Thu đánh giá khung cảnh bên ngoài qua lớp cửa kính, trên phố có rất nhiều người vội vội vàng vàng, xe cộ rất ít nhưng rất nhiều người đi xe đạp. Hơi suy tư, Diệp Thu liền nghĩ tới đáp án, diesel hiện tại vô cùng quý, không thể lãng phí.
Cửa hàng ven đường trước kia thịnh vượng bây giờ đều đóng cửa, phần lớn cũng ở người, xem ra về sau muốn mua gì đó thì phải đến thị trường giao dịch.
Hơi hơi mím môi, Diệp Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.