Mạt Thế Chi Tồn Hoạt Độ Nhật

Chương 17: Đi D thị




Quách Tuấn Kỳ  nhìn  sáu người bọn họ, lại nhìn chỗ tránh nạn được quân đội bảo hộ, cau mày nhìn về phía Nhậm Quảng Bách.
“Tớ có thể…… Ở tại chỗ này hay không?”
Cậu ta thật sự không muốn lại như mấy ngày đào mệnh bôn ba kia nữa, hơn nữa mục tiêu của bọn họ là A thị, đường xá xa xôi, một đường sẽ gặp phảo những cái gì, cậu ta căn bản không dám nghĩ tới. Bọn Nhan Hàn còn tốt, có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng còn cậu ta thì sao? Cậu ta cái gì cũng không có, nếu cậu ta bị xác sống bắt được chắc chắn bị ăn luôn……
Không! Cậu ta không muốn!
Nhậm Quảng Bách và Nhậm Từ Nhạc liếc nhau, Nhậm Từ Nhạc đem quyền quyết định giao cho Nhậm Quảng Bách, dù sao cũng là bạn của anh.
Nhưng Nhậm Quảng Bách, trong lòng anh kỳ thật hy vọng Quách Tuấn Kỳ đi cùng bọn họ, đương nhiên, anh cũng không muốn Quách Tuấn Kỳ bởi vậy mà bỏ mạng, cho nên rất rối rắm.
Nhưng anh tôn trọng sự lựa chọn của Quách Tuấn Kỳ, trong lòng anh có chút khó chịu, nhưng vẫn cười nói: “Được, cậu ở lại đi.”
Quách Tuấn Kỳ đưa mắt nhùn Nhan Hàn vẫn luôn trừng mắt mình, có chút sợ hãi nhìn Nhậm Quảng Bách: “Cậu sẽ không trách tớ, đúng không?”
Nhậm Quảng Bách tất nhiên là chú ý tới ánh mắt Nhan Hàn, kéo tay Nhan Hàn, nhìn Quách Tuấn Kỳ: “Sẽ không, sẽ không trách cậu.”
Quách Tuấn Kỳ nhẹ nhàng thở ra, từ biệt với sáu người, xoay người đi đến chỗ tránh nạn, không chút do dự.
Điều này khiến cho Nhậm Quảng Bách có chút bị thương.
Tạm dừng một hồi, mọi người nhìn về phía Nhậm Quảng Bách, mà Nhậm Quảng Bách lại nhìn bóng dáng Quách Tuấn Kỳ đến phát ngốc, chờ anh lấy lại tinh thần, có chút kinh ngạc: “Xin lỗi, tất cả mọi người đều đang đợi tôi sao? Ha ha, tôi không sao, chúng ta sửa sang lại đồ, lên đường đi.”
Nói xong, đi đến xe.
Mọi người liếc nhau, nhìn về phía Nhan Hàn, Nhan Hàn gật gật đầu, tỏ vẻ y sẽ an ủi Nhậm Quảng Bách, mọi người cũng bớt lo lắng, bắt đầu thu thập hành lý.
Thu thập xong, sáu người lên xe, bởi vì nhân số vừa đủ, bọn họ không hề yêu cầu xe tốc động, cũng liền để xe tốc động ở lại đây.
Lái xe đến khu cách ly của quân đội, quân đội đang đóng ở kia, nhìn thấy có xe, chạy nhanh ngăn bọn họ dừng lại.
“Mấy người muốn làm gì? Phía trước còn đang loạn lên đấu!” Một nam tử trẻ mặc quân phục ngăn bọn họ lại, không cho bọn họ đi.
Bởi vì kính xe vốn đã hạ xuống, Hà Cố ở ghế điều khiển ló đầu ra, nhìn quân nhân cười cười: “Quân đại ca, để chúng em qua đi, chúng em có rất nhiều chuyện quan trọng muốn làm.”
Quân nhân nhíu mày, nghiêm túc liếc mắt nhìn người trên xe, sau đó nhướng mày, người trong xe thật đúng là đẹp, quả nhiên dạng người gì thì bạn bè đấy.
Nhìn về phía Hà Cố, lắc đầu: “Không nên không nên, phía trước rất nguy hiểm, đừng quấy rối.”
Hà Cố bỏ đi nét tươi cười, sắc mặt đột nhiên biến đổi, mang theo ngưng trọng cùng khổ sở: “Kỳ thật chúng em đều là người khu 9…… Bây giờ muốn hồi hương tìm thân nhân…… Quân đại ca xin anh thương xót, để chúng em qua đi! Nếu muộn một bước, em sợ chúng em……”
Quân nhân có chút dao động, không chỉ Hà Cố, ngay cả vài người Nhậm Quảng Bách cũng đều giả bộ lo lắng sốt ruột, quân nhân thở dài, anh ta cũng rất muốn cho đi, nhưng mà……
Quân nhân lắc đầu như cũ, sáu người thấy vậy liếc nhau, nhan mặt lạnh lùng sắc trầm, mở cửa xuống xe đi đến chỗ quân nhân.
Quân nhân hoảng sợ, hỏi y: “Cậu…… Cậu muốn làm gì……”
Nhan Hàn đi đến trước mặt quân nhân, lúc này, một quân nhân khác đang đứng gác cũng đi tới: “Tiểu Lương sao lại thế này!”
“Đúng vậy! Đem người nọ bắt lại!”
Quân nhân gọi là Tiểu Lương bị khí thế của Nhan Hàn làm sợ tới mức không thể động đậy, anh ta trước sau là tân binh, kinh nghiệm như thế nào so được với Nhan Hàn đây?
Nhan Hàn vươn tay đến chỗ người quân nhân, vung, quăng ngã một người cao quá vai, quân nhân bị đánh ngã xuống đất.
Những người còn lại đi tới bị hành vi của Nhan Hàn làm cho hoảng sợ, chạy nhanh tới nâng Tiểu Lương dậy, trong đó có một vị quân nhân còn đi đến trước mặt Nhan Hàn hô to: “Cậu làm cái gì vậy! Cậu đang tổ chức tụ tập người cậu biết không! Mọi người, cùng nhau bắt cậu ta lại!”
Ba người quân nhân đi tới chỗ Nhan Hàn, hai vị quân nhân nâng Tiểu Lương dậy sau cũng xông đến công kích y, nhưng cho dù là tập hợp năm người vẫn đánh không lại Nhan Hàn.
Nhan Hàn chợt lóe, năm người còn đang không biết gì, Nhan Hàn đã xuất hiện từ phía sau bọn họ, một người bị y còng tay lại đánh một quyền, một người bị t đả thương chân, một người bị y quăng ngã qua vai té bị thương, một người bị y đánh ngất đi.
Trong nháy mắt, bốn người ngã xuống, còn lại một người quân nhân đứng ở trung gian.
“Như vậy được rồi chứ? Chúng tôi có thể bảo vệ tốt mình.” Nhan Hàn nhìn người quân nhân kia, lạnh giọng nói.
Người quân nhân đó nhìn đến mắt choáng váng, chỉ hiểu được sau đó ngây ngốc gật đầu, “Được, được.”
Tiếp theo, ngây ngốc như cũ cho đi, ngây ngốc để xe sáu người Nhan Hàn qua.
Sau khi đi qua, mọi người ở trên xe dựng ngón cái Nhan Hàn, “Quá tuyệt!”
Vì phải rời khỏi E thị, bọn họ nhất định phải quay lại đường cũ, cũng chính là, nhất định phải trải qua dòng xác sống đang tiến đến. Ba người Nhan Hàn Nhậm Quảng Bách và Nhậm Từ Nhạc lấy súng, một trái một phải một trung gian, làm tốt phần chuẩn bị, cư nhiên lại thấy thấy phía trước trống không một vật, chỉ có thi thể xác sống trên mặt đất, còn có một ít thân thể bộ vị hài cốt.
Chẳng lẽ đều bị giải quyết?
Một chiếc xe quân nhân xuất hiện, ngăn bọn họ lại, bọn họ đành phải ngừng ở trước mặt quân xa, đừng nhìn Nhậm Quảng Bách dường như muốn nói chuyện với bọn họ. 
“Những người trẻ tuổi đây muốn đi đâu?” Một quân nhân trung niên xuống xe, đứng ở cách đó không xa dò hỏi, cũng tuần tra bọn họ.
Nhậm Quảng Bách thấy vậy, cũng chỉ có thể xuống xe.
“Chúng tôi phải đi đến khu 9 tìm người nhà, hy vọng có thể cho chúng tôi qua.”
Quân nhân cau mày, “Các cậu muốn chết sao?”
Nhậm Quảng Bách lắc đầu: “Chúng ta mang theo đủ lương thực dự trữ và vũ khí, còn có trong chúng tôi có không ít quân nhân xuất ngũ, đủ để ứng phó.”
Quân nhân xuất ngũ và quân nhân đã về hưu khác biệt, ngườ xuất ngũ là người trẻ tuổi tốt nghiệp cao trung sau đó tham gia quân đội hơn nữa hoàn thành huấn luyện quân đội mới có thể xuất ngũ, trở lại công tác xã hội.
Quốc gia có chính sách cho nhẽng người trẻ tuổi sau khi tốt nghiệp cao trung, tòng quân hai năm, quyết định muốn tiếp tục trở thành quân nhân hay rời khỏi quân đội. Người đã rời khỏi quân đội, được gọi là —— quân nhan xuất ngũ.
Quân nhân nhìn bọn họ mấy lượt, ba người xem ra vẫn là thiếu niên, không có khả năng là quân nhân xuất ngũ, ba người còn lại thì có khả năng. Nhíu mày, gật gật đầu, cho bọn họ thông qua.
Rốt cuộc họ cũng chỉ muốn đi tìm người nhà, hơn nữa có năng lực, đồ cũng chuẩn bị tốt, hắn ngăn cản bọn họ, không phải tách bọn họ và thân nhân ra sao.
Nhậm Quảng Bách cười, cảm tạ với quân nhân, hơn nữa hỏi hắn: “Đúng rồi, xác sống ở đây đều bị giết chết sao?”
Quân nhân lắc đầu, thở dài: “Không, chúng tôi chỉ giết một bộ phận, còn lại đi rồi.”
“Đi rồi?”
Quân nhân gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi cũng cảm thấy kinh ngạc. Chúng tựa như có trí tuệ dựng nên tập thể đột nhiên mà đi rồi, chúng toi cũng không đuổi theo đánh, gia tăng tổn thương, đúng không?.”
Nhậm Quảng Bách gật gật đầu, “Được, chúng tôi biết rồi.”
Lên xe, Nhậm Quảng Bách đem sự tình nói cho mọi người, tất cả nghe xong cũng đều kinh ngạc, Nhan Hàn nhớ tới lời nói của Vương Cường, mở miệng: “Có thể có quan hệ với Vương Cường có quan hệ.”
Nhậm Quảng Bách Hà Cố Hứa Thanh nhìn về phía y, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, Nhậm Từ Nhạc và Viên Bình liếc nhau, một đầu mù mờ.
Nhan Hàn không thích nói chuyện, nhưng may có Nhậm Quảng Bách hỗ trợ giải thích, chỉ chỉ nằm Vương Cường ở sau mang hơi thở thoi thóp, cũng đem chuyện nói cho bọn họ.
Khi mọi người hiểu, cũng cảm thấy lời nói Vương Cường  có thể có móc nối với các hành vi quái dị của xác sống, tập thể nhìn về phía Vương Cường.
“Chúng ta còn ném gã vào lũ xác chết kia hay không?” Viên Bình khó hiểu hỏi.
Nhan Hàn gật đầu: “Có, hỏi cũng không nói gì, giữ lại vô dụng.”
Mọi người gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Đi rồi một đoạn đường, cách E thị một khoảng, vài người mới nhìn thấy xác sống, nổ súng để gây chú ý cho xác sống, tập trung  chúng ở bên nhau, sau ném Vương Cường xuống.
Vương Cường mơ mơ màng màng nghe thấy Nhan Hàn nói: “Ngươi bất nhân, đừng trách chúng ta bất nghĩa.” Thanh tỉnh một chút, đột nhiên, thân mình bay trên không, rơi xuống mặt đất, cả người đau đớn.
Gã hơi hơi mở mắt, liền nhìn thấy một khuôn mặt máu me xuất hiện, gã vừa muốn hô to, liền cảm giác tay chân bị cắn, miệng vết thương thâm nhập tận xương, đau chết gã.
Gã kêu ra tiếng, đưa tới càng nhiều gặm cắn, gã đã biết, gã hiện tại đã bị đám xác sống cắn xé. 
Hoảng hốt, gã nhìn thấy một chiếc xe đã đi xa, rời khỏi tầm mắt gã, gã chậm rãi nhắm mắt, mất đi ý thức.
Nhậm Quảng Bách…… Nhan Hàn…… Là các ngươi sao……
Rời khỏi E thị, hướng lên trên là có thể đi đến D thị.
Toàn bộ R quốc bị chia làm hai bộ phận, thượng khu và hạ khu.
Việc phân chia vì ——A thị, Bắc Kinh, C thị, D thị và từ khu 1 đến khu 8 thuộc cấp. 
Mà bọn họ hiện tại cần phải đi qua khu 10, khu 9 mới có thể tới biên giới hai khu, lúc sau lại đi một đoạn đường mới có thể tới cảnh nội khu 8.
Đây là một đoạn đường rất dài, nhưng là số lượng xác sống trên đường hẳn là cũng sẽ giảm bớt, rốt cuộc bùng nổ là hạ khu đến F thị, nghĩ đến bùng nổ không bao lâu sau, thượng khu đã tiến hành rồi hành động cách ly rồi.
Đi khỏi lộ tuyến khu 10, trên đường không có gì nguy hiểm, so với dòng xác sống mà bọn họ gặp được trước đó, rõ ràng nguy hiểm hơn. Bọn họ thả lỏng tinh thần, cũng bắt đầu muốn ngủ.
Bọn họ đã rất nhiều tiếng đồng hồ không ngủ. 
Lái xe là Hà Cố, những người có lực công kích cao như Nhậm Quảng Bách và Nhan Hàn thì ngủ rồi, bốn người khác  thật ra còn tỉnh.
Nhậm Từ Nhạc sở dĩ không mệt, một là bởi vì trước đó bọn họ ở tại chỗ, không đi chỗ tránh nạn tìm người, tinh thần có được đến nghỉ ngơi, cũng liền không mệt.
Thừa cơ hội này, Nhậm Từ Nhạc đem chuyện hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói cho Hà Cố, Hứa Thanh Viên Bình biết, những gì bọn họ chưa hiểu. 
Ở khu 10 bọn họ gặp được Nhậm Đào, lấy được con chip, tiếp theo đem mai táng cha mẹ, chuyện đi E thị cũng nói đại khái. Nhưng phần sau bọn họ cũng đều tham dự, cho nên cũng không cần giải thích quá nhiều, chủ yếu là Nhậm Đào, Vương Cường và chuyện phát sinh.
Viên Bình nghe lại khóc, khó trách lúc ấy bọn họ mang thi thể Nhậm Đào trở về…… Tận mắt nhìn thấy cha mình chết…… Nhất định rất khó chịu.
Hứa Thanh cũng nhớ tới tao ngộ của mình, bọn họ đều rất giống nhau. Trận này tai nạn, có bao nhiêu gia đình bởi vì đột nhiên xuất hiện xác sống mà thê ly tử tán, cửa nát nhà tan, con số nhiều không đếm được. Nếu thật sự có quan hệ với con chip, người phía sau màn làm chủ rốt cuộc là ai? Mục đích Vương Cường bọn họ là cái gì?
Duy nhất biết đến là, Hứa Thanh thực phẫn nộ, nếu là những người vì ham muốn thống trị thế giới ‘ nguyện vì đại chí lớn ‘ linh tinh mà hãm hại mọi người, những người đó căn bản không xứng sống ở trên thế giới này.
Hà Cố sau khi nghe xong trầm mặc không nói, bọn họ…… Đều là người không nhà để về…… Có thể ở bên nhau, vào sinh ra tử, cũng thật may mắn.
Đây gọi là duyên phận. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.