Cả một ngày nay, Trần Hạc dạo qua xung quanh núi một vòng, sau đó quay về căn phòng đá. Ban nãy báo nhỏ còn đuổi theo chạy xung quanh y, lúc này không biết đã thấy thú hoang nào trong núi, nhẹ chân nhẹ vuốt đuổi theo trêu chọc rồi.
Mà trong thời gian nửa tháng, Trần Hạc đã dạo mấy vòng trong núi, cây cối ít, tất cả đều là núi trọc đá tảng, cũng không có dã thú nguy hiểm sinh mãnh, nên cũng mặc nó đi. Ngồi lên đệm cỏ hình tròn trong căn phòng đá, y suy nghĩ một hồi.
Trận pháp bên ngoài quả nhiên như y dự liệu, không phải vật phàm, Trần Hạc đã lục soát túi trữ vật của tu sĩ họ Củng, bên trong ngoại trừ một số đan dược mà Trúc Cơ Kỳ dùng, thì là một số thư tịch thuần dưỡng linh thú và bùa trận pháp.
Trần Hạc từng phỏng đoán rằng tu sĩ họ Củng này đã từng bị người đoạt xá, bất quá cũng chỉ dựa vào suy đoán, dù sao lão rượu điên trong đan môn nói người nọ là người quen cũ, có lẽ cũng am hiểu luyện đan, nhưng ai ngờ hiện tại trong túi trữ vật lại tràn ngập lượng lớn phù và thú kinh, sự khác biệt trước sau không thể nói là không lớn. Bất quá, lão có phải bị đoạt xá hay không đối với Trần Hạc mà nói, cũng không có quan hệ gì, quan trọng nhất vẫn là có thể nhanh chóng tìm được phương pháp bài trừ trận pháp bên ngoài.
Nhưng rõ ràng trong túi trữ vật, ngoại trừ linh thạch và pháp khí, còn lại hoàn toàn không có thu hoạch nào về vật giải trận pháp, chỉ tìm được hai bộ sách về trận pháp học dày cộm, dựa vào chút tri thức sơ sài về trận pháp của Trần Hạc kiếp trước, so sánh với bộ trận pháp học này, thực sự không đủ để nói.
Hôm nay Trần Hạc cũng cầm trận kỳ đi thử hủy trận một lần, nhưng vẫn không chút thu hoạch, xem ra chỉ có thể nghiên cứu hai bộ sách trận pháp học này một chút trước rồi nói sau. Kế đó y đặt sách qua một bên, lúc này mới lấy ra túi trữ vật của tu sĩ thượng cổ từ không gian. Trải qua thời gian này, không ngừng dùng linh khí tẩy rửa, thần thức được để lại ở miệng túi trữ vật của tu sĩ kia đã tiêu tán hơn phân nửa.
Hôm nay chắc hẳn có thể tẩy sạch được triệt để thần thức, mở ra chỗ phong ấn túi trữ vật. Trần Hạc giơ tay lên, vận hành nguyên khí của bản thân vào tay, sau đó tới gần túi trữ vật, thẳng đến hơn nửa ngày sau, nhất thời chậm rãi thu nguyên khí, thu hồi bàn tay, trong mắt cũng lộ ra một vẻ vui mừng.
Thần thức trên túi trữ vật rốt cục đã bị hao hết, kế đó tay y rung lên liền mở túi trữ vật ra, sau đó tùy ý quét nhìn bên trong. Dường như túi trữ vật của tu sĩ thượng cổ này tuyệt không phong phú như trong tưởng tượng của mọi người, trái lại thoạt nhìn có chút mộc mạc, vậy mà ngay cả linh thạch cũng không có mấy khối.
Trần Hạc dốc ngược túi, nhất thời đổ ra một đống đồ nhỏ trước người, trong đó có hai thanh pháp khí loại kiếm, loại phòng ngự loại thuẫn thì mỗi bộ ba món, sau đó là khoảng mười khối linh thạch thượng phẩm, trăm khối linh thạch trung phẩm, tiếp theo là mười mấy hộp ngọc chứa linh thảo, và một số bình đan dược và mấy chiếc ngọc giản.
Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng trong lòng Trần Hạc đã có chuẩn bị, tuyệt không lộ ra vẻ mặt thất vọng, hơn nữa mười khối linh thạch thượng phẩm kia vẫn vào được mắt Trần Hạc. Trong tay y có lượng lớn linh thạch hạ phẩm, nhưng linh thạch thượng phẩm thì một khối cũng không có, vừa vặn giữ lại ép đáy túi trữ vật, kế đó liền vung tay lên thu linh thạch vào không gian.
Tiếp theo y mới chuyển ánh mắt tới hộp ngọc đặt linh thảo, trong đó có năm chiếc hộp bạch ngọc, hai chiếc hộp ngọc hệ hỏa, một chiếc hộp ngọc màu vàng. Trần Hạc cầm lấy chiếc hộp bạch ngọc gần nhất, cầm trong tay quan sát một phen. Phẩm chất hộp ngọc này là bạch ngọc tốt nhất lấy từ Nam Linh Sơn, có thể cất giữ linh thảo trăm năm không hư tổn, giá một chiếc hộp ngọc cũng phải gần nghìn khối linh thạch hạ phẩm, có thể nói là giá trị xa xỉ, linh thảo được dùng hộp ngọc này chứa, đương nhiên không phải một số vật thứ đẳng cấp thấp.
Trần Hạc mở ra xem, chỉ thấy bên trong đang có một gốc Hải Đường Thảo với tám phiến lá xanh biếc, y từng thấy qua ở Linh Thảo Tập, có tám phiến lá chính là linh thảo cấp tám, gọi là Bát Diệp Hải Đường, cánh hoa của nó kề sát nhánh khô mà sinh, nhánh hoa như sắt, trên cánh hoa có bảy điểm vàng nho nhỏ, là chủ dược để luyện chế đan dược của Kim Đan Kỳ.
Nhìn một lúc sau, Trần Hạc đậy nắp lại, thu vào không gian không chút khách khí, sau đó trồng vào linh điền, chiếm làm của riêng. Kế đó lại mở ra hai chiếc hộp ngọc, toàn bộ đều là linh thảo cấp sáu trở lên, số năm đều là trên tám trăm năm, thậm chí có một gốc Huyết Chi một ngàn ba trăm năm.
Tuy rằng vì thời gian cất trữ quá lâu, dược tính đều đã mất một phần ba, nhưng nếu tưới nước linh tuyền, nuôi thêm mấy ngày thì sẽ có thể khôi phục. Mở ra chiếc hộp bạch ngọc cuối cùng, chỉ thấy bên trong là một đoạn rễ củ sen.
Trần Hạc nhìn thoáng qua, toàn thân đoạn củ sen này hiện ra màu vàng kim nhàn nhạt. Nghĩ đến điều gì, y lấy ra một đài sen màu vàng kim xinh xắn cỡ bằng bàn tay từ túi trữ vật, sau khi so sánh đối chiếu hai thứ, kết luận hai món này là sinh cùng rễ.
Linh vật thuộc loài hoa sen, tu tiên giới cực kỳ hiếm thấy, thuộc tính kim thì ít lại càng ít, hiện giờ trong tay Trần Hạc không chỉ có đài sen cửu phẩm, lại còn có một đoạn củ sen, thật sự là khiến người ta ao ước, chỉ tiếc y là tu sĩ ngũ linh căn, tác dụng thực sự không lớn, ngược lại có chút lãng phí.
Kế đó bỏ củ sen vào hộp ngọc, được thu vào túi trữ vật cùng với đài sen. Lúc này y mới nhìn về phía hai hộp linh thảo hệ hỏa, đều là linh thảo thượng phẩm, nhưng Trúc Cơ thì tạm thời không dùng đến. Sau cùng mở ra chiếc hộp ngọc màu vàng kia, chỉ đơn thuần nhìn hộp ngọc màu vàng này, là dùng một loại ngọc vàng kim cực phẩm chế thành, nhìn qua cực lấp lánh rực rỡ, nghĩ chắc chắn cũng là vật trân quý.
Sau khi mở ra, Trần Hạc nhìn thoáng qua trong hộp, chỉ thấy đáy hộp ngọc được trải một tầng Thổ Linh Sa, là dùng Thổ Linh Thạch chế thành, chuyên biệt dùng để bảo tồn linh vật thuộc tính thổ. Tìm nửa ngày trong Thổ Linh Sa, y mới tìm được hai thứ gì đó màu vàng với phần vỏ cứng rắn ở phía dưới.
Trần Hạc dùng ngón tay đẩy nó ra từ trong Thổ Linh Sa, là một khối cỡ bằng bụng ngón tay, hình dạng hơi tròn. Sau đó cầm trong tay xem xét tỉ mỉ, vỏ màu đất cực cứng rắn, bề ngoài màu vàng còn có một phần màng khô, có chút bẩn, không hề bắt mắt.
Nhưng một món đồ như thế tại sao sẽ được đặt trong hộp ngọc vàng, còn được dùng Thổ Linh Sa bảo quản? Trần Hạc nghiên cứu nửa ngày, rốt cục mới phát hiện được thứ này có chút giống hạt sen y ăn trước đây, chẳng lẽ...
Trần Hạc nghĩ đến điều gì, kế đó lấy quyển Linh Thảo Tập, đặt lên trán, nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn hạt giống trong tay. Thứ này vậy mà là hạt sen của Hoàng Liên, cũng là một chủng loại linh liên cực kỳ hiếm thấy, loại hoa sen này hấp thu thổ linh khí, sau khi nở hoa là màu vàng nhạt.
Bạn đang �
Nhớ đến đoạn củ sen màu vàng kim trước đó, Trần Hạc không khỏi khẽ nhíu mày. Xem ra tu sĩ thượng cổ kia đang có ý định thu thập hoa sen, tuy rằng hai loại hoa sen này cực hiếm thấy, hơn nữa phẩm bậc đều không thấp, nhưng nếu tu sĩ kia đã có thể sử dụng pháp khí Nguyên Thần ngũ hành, nhất định cũng là tu sĩ ngũ linh căn giống mình, mặc dù hoa sen này hiếm lạ, nhưng e rằng không có tác dụng gì với tu sĩ ngũ linh căn, cho dù đài hoa sen có thể tụ tập được linh khí thiên địa, nhưng khi thu thập đủ linh liên năm loại thuộc tính, chẳng lẽ khi đả tọa còn có thể ngồi cùng lúc năm hoa sen sao?
Trần Hạc lắc lắc đầu, đậy hộp lại, ánh mắt chuyển qua những chiếc ngọc giản kia, ánh mắt lộ ra một tia khẩn thiết. Ngoại trừ sự nghi hoặc đối với hoa sen ban nãy, nhiều hơn là sự khát vọng đối với công pháp mà tu sĩ thượng cổ kia tu luyện và pháp khí Nguyên Thần năm thuộc tính kia, dù sao y đã kiến thức được chỗ lợi hại của pháp khí kia, quả thực trong lòng có chút vội khó dằn nổi.
Lúc này y đã Trúc Cơ thành công, nhưng công pháp tốt thích hợp cho ngũ linh căn tu luyện cực ít, dù sao ngũ linh căn tới được tu vi Trúc Cơ vẫn là ‘trong ngàn không một’, cho dù có, cũng đều là một số công pháp bình thường đến cực điểm, tu luyện mấy năm không thấy tiến triển, mà tu sĩ thượng cổ kia lại dựa vào ngũ linh căn tu luyện tới Kim Đan Kỳ đại viên mãn, có thể thấy được chỗ không tầm thường của công pháp của gã.
Ngoại trừ công pháp thích hợp mình tu luyện, bản thân cũng cần thủ đoạn phòng thân nhất định, trước đây là Luyện Khí Kỳ, vì tu vi bị hạn chế, cho dù đủ linh khí cũng chỉ có thể điều khiển được một thanh pháp khí, nếu như chống lại tu sĩ cấp cao, chỉ có thể mặc người xâm lược.
Nhưng sau Trúc Cơ, y đã có thể sử dụng pháp khí sơ kỳ, coi như đã có năng lực tự bảo vệ mình nhất định, nhưng tu vi càng cao, nguy hiểm gặp phải cũng sẽ tăng theo tỷ lệ thuận, không thể nghi ngờ khi đề thăng tu vi của mình, cũng phải có năng lực tự bảo vệ mình tương ứng, nếu không cũng chỉ có thể bó tay không có cách trong lúc nguy hiểm.
Trần Hạc hồi thần lại, liền vươn tay lấy ra một chiếc ngọc giản sau đó đặt lên trán, một hồi sau liền dời đi, đây là phương thuốc luyện đan luyện chế Ngũ Uẩn Đan cho Kim Đan Kỳ dùng. Kế đó để xuống, sau đó cầm lấy cái khác, nhìn nửa ngày mới buông xuống. Đây là một tấm tàn đồ thượng cổ, chỉ có một phần năm, cho dù bên trên có chỗ tàng bảo thời thượng cổ, nhưng dựa vào tu vi hiện tại của Trần Hạc, cũng không chia được một chén canh, tạm thời không có tác dụng gì. Kế đó đặt qua một bên, cầm lấy cái tiếp theo.
Trần Hạc đặt ngọc giản lên trán, càng xem càng nhíu chặt đầu mi, bởi vì trong ngọc giản này ghi chép một bộ ma công, gọi là Vạn Quỷ Khu Thần, chính là tế luyện nguyên thần cho ác quỷ, khiến người bị tế luyện có thể tương dung với ác quỷ, từ đó sử dụng, người đại thành có thể khu sử được vạn quỷ, không hổ là ma công. Phương pháp tế luyện này máu tanh tàn khốc, tà khí cực kỳ, bất quá ở phía sau có vài đoạn, ghi chép một ít pháp thuật, ngược lại rất thực dụng.
Một cái trong đó chính là pháp thuật kéo dài thời gian nguyên thần biến mất mà tu sĩ thượng cổ sử dụng, cũng cần một ác quỷ tương trợ, chẳng qua nếu thoáng không cẩn thận sẽ bị ác quỷ kia cắn trả, cực phiêu lưu, khuôn mặt quỷ khi tu sĩ thượng cổ đoạt xá trong căn phòng đá trước đó, chính là ví dụ tốt nhất, có lẽ thời gian nghìn năm, hai bên sớm đã dung hợp với nhau, tuy hai mà một.
Bất quá có một pháp thuật nhỏ khác ngược lại không ảnh hưởng toàn cục, trái lại rất hữu dụng, đó là một loại đan dược, dùng một loại chủ dược gọi là Ma Huyễn Thảo luyện chế, sau khi dùng có thể che giấu được tu vi, mà Ma Huyễn Thảo cũng có ghi chép trên Linh Thảo Tập, là một thứ có thể che giấu được khuôn mặt thật, cực kỳ thưa thớt, nữ tu tu ma bình thường dùng nó chế thành ma thủy, dùng để trang điểm dung mạo của mình, nghe nói có thể che giấu được bộ phận xấu xí, chỉ bày ra một mặt mỹ lệ, hơn nữa không bị bất kỳ ai phát hiện.
Chẳng qua sản lượng của Ma Huyễn Thảo rất ít, một gốc chỉ có cỡ ngón tay, rất xa xỉ, mà trên ngọc giản ghi chép, cần ba gốc Ma Huyễn Thảo mới có thể thành một đan, thời gian hiệu lực của một đan chỉ có mấy canh giờ.
Trần Hạc không khỏi líu lưỡi, loại Ma Huyễn Thảo này không có bất kỳ tác dụng phụ nào với thân thể, nếu có thể lấy được một gốc vào không gian Giới Tử, sau đó thúc lượng lớn chế thành đan dược, để che giấu tu vi, là một thủ đoạn phòng thân không tệ.
Suy tư nửa ngày, lúc này mới đặt ngọc giản xuống, cầm lấy cái cuối cùng trên mặt đất, sau đó đặt lên trán, nhất thời xuất hiện một bộ công pháp. Trong lòng Trần Hạc không khỏi khẽ động, lập tức tinh thần rung lên nhìn về phía tên gọi của công pháp.
Ngũ Hành Công, nhất định phải là tu sĩ ngũ linh căn tu tập. Trần Hạc thấy giới thiệu, tức khắc lộ ra vẻ mừng rỡ. Mặc dù cái tên Ngũ Hành Công đơn giản, nhưng rõ ràng là công pháp chuyên biệt dành cho tu sĩ ngũ linh căn luyện tập.
Trần Hạc lập tức xem tiếp xuống, kết quả càng xem đầu mi nhíu càng sâu, xem tiếp nữa thì trên mặt đan xen giữa âm u và trong mát, cho đến khi xem xong, mới chậm rãi đặt ngọc giản xuống, ánh mắt có chút trầm ngưng.
Trách không được tu sĩ thượng cổ kia sưu tập hoa sen các thuộc tính, thì ra là thế. Kế đó y lấy ra năm viên hạt châu vỡ vụn bị ném vào túi trữ vật trước đó, sau đó cầm trong tay nhìn kỹ, thậm chí còn bóp nát mỗi một viên, kiểm tra thành phần bên trong, sau cùng nâng tay áo phất bột phấn trên tay qua bên.
Cuối cùng chuyển ánh mắt qua ngọc giản lần nữa.