Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 154:




Bản công pháp này vốn là công pháp Ngũ Hành thích hợp cho tu sĩ ngũ linh căn tu luyện, tuy rằng tốc độ tiến cấp không kém hơn so với tu sĩ tam linh căn và song linh căn, nhưng điều kiện tu luyện cực kỳ hà khắc, chính là tử mẫu công pháp trọn vẹn, thiếu một thứ cũng không được.
Cái gọi là tử mẫu công pháp, chính là công pháp với nhiều điều kiện tương liên một mạch, cùng sinh trưởng cùng hơi thở, nếu muốn tu luyện nhất định phải có linh căn phù hợp và linh vật phụ trợ luyện chế, vừa có ngũ linh căn lại phải có linh vật ngũ hành. Theo ghi chép trên ngọc giản, cần dùng những linh vật cấp chín thuộc tính khác nhau, và phải cùng loại. Vật được nhắc đến trên công pháp chính là Thủy Liên cửu phẩm, Hỏa Liên cửu phẩm, Hoàng Liên cửu phẩm, Kim Liên cửu phẩm, Thanh Liên cửu phẩm, năm loại linh liên thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ, dùng lửa dung hóa, lấy liên phách trong đó, sau đó hợp làm một, luyện chế ra một đài sen Ngũ Linh.
Tác dụng của đài sen Ngũ Linh, chính là có thể trực tiếp nghịch thiên, trung hoà linh căn thấp kém của tu sĩ ngũ linh căn, khi tu luyện ngồi trên đài sen Ngũ Linh, tốc độ hấp thu linh khí thiên địa thậm chí có thể tăng trưởng hơn gấp mười lần so với trước, đây cũng là chỗ then chốt để đề thăng tu vi trong công pháp.
Ở tu tiên giới, linh thảo cực kỳ thưa thớt, trong đó hi hữu nhất chính là linh vật loại linh liên, mỗi khi hiện thế một gốc, nhất định là linh vật trên cấp tám chín, khiến người ta tranh nát đầu, cực kỳ hiếm có, là một trong vài loại kỳ linh trong thiên địa.
Đồng thời phải gom đủ năm loại thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ, thật sự là trắc trở đến cực điểm, ngay cả tu sĩ Kim Đan thượng cổ kia, cũng chỉ tìm được hai loại, đó là đóa Kim Liên cửu phẩm kia, mà loại còn lại, chỉ có thể xem như là nửa tàn thứ phẩm, đó là hai hạt giống Hoàng Liên cửu phẩm thuộc tính thổ trong hộp ngọc vàng.
Còn lại, Thủy Liên cửu phẩm và Thanh Liên cửu phẩm thuộc tính mộc, có lẽ tu tiên giới sẽ có, nhưng Hỏa Liên cửu phẩm thì ngay cả nghe, Trần Hạc cũng chưa từng nghe nói qua, như vậy phải đi đâu tìm kiếm?
Đài sen Ngũ Linh phụ trợ công pháp thì cũng thôi, sau công pháp còn có một đoạn về trận pháp, cũng may Trần Hạc thoáng có hiểu biết, xem hiểu nội dung được bảy tám phần. Trên thực tế thiên trận pháp này là dùng vật ngũ hành bố trận, bên trong khái quát ba loại đại trận phong sát và phòng thủ, nếu tìm hiểu mấy tháng chắc hẳn cũng có thể bố ra được, nhưng nhất định phải có năm món pháp khí Nguyên Thần.
Không nói đến tu vi lúc này của Trần Hạc có thể khống chế được năm món pháp khí Nguyên Thần hay không, chỉ cần nguyên liệu của năm món pháp khí Nguyên Thần được ghi chép bên trên, đã đủ khiến người ta chùn bước, tử mẫu công pháp cộng thêm tử mẫu trận, nguyên liệu của pháp khí Nguyên Thần này là lợi dụng hạt sen của linh liên năm loại thuộc tính, tinh luyện mà thành, sau khi tinh luyện ra năng lượng tinh thuần bên trong, còn phải phối với năm cách tinh luyện tương ứng với từng thuộc tính, tiến hành luyện chế.
Không chỉ như thế, vì khiến năm món pháp khí Nguyên Thần thành hình có thể mang linh tính, khác biệt với vật chết, nhất định phải dung hòa với linh chủng.
Linh chủng là thứ gì? Trần Hạc căn bản chưa từng nghe nói qua, xem ngọc giản mà đau đầu vô cùng. Trong ngọc giản này còn nhắc tới, nếu có thể chuẩn bị đủ tử mẫu công pháp Ngũ Hành, lại kèm thêm trận pháp, tự bảo vệ mình trong những người cùng cấp là hoàn toàn không có vấn đề, nếu phẩm chất của pháp khí Nguyên Thần thượng thừa, thậm chí cũng có thể chém giết được đối phương, điều này đối với Trần Hạc mà nói, quả thực cực kỳ thực dụng. Chém giết cùng cấp, nói cách khác, y có thể lấy tu vi Trúc Cơ sơ kỳ chém giết tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, việc chém giết vượt cấp, thực sự khó có thể tưởng tượng, độ khó giữa tự bảo vệ mình và chém giết, hoàn toàn là hai loại năng lực và khái niệm khác nhau. Bất quá dựa theo trình độ kinh thế hãi tục của nguyên liệu được sử dụng trong tử mẫu công pháp này mà nói, dường như cũng không khác thường.
Mà một điều nữa mới là thứ khiến Trần Hạc động tâm chân chính, đó là ít bình cảnh, dựa vào tư chất ngũ linh căn mà nói, bình cảnh gặp phải trong khi tu luyện, gần như có thể nói là gấp năm mươi lần đơn linh căn. Linh căn càng ít thì tu luyện càng nhanh, bình cảnh cũng sẽ càng ít, đây là sự thực mà toàn thể tu tiên giới đều công nhận, mà có thể giảm bớt bình cảnh, không thể nghi ngờ là điều quan trọng nhất. Người tu tiên phàm là gặp phải một bình cảnh, may mắn thì mười ngày nửa tháng sẽ đột phá, có người thậm chí cả đời cũng dừng lại không tiến được nữa, không thể nghi ngờ, bình cảnh là nguyên nhân chủ yếu khiến mấy nghìn tu sĩ cấp cao dừng lại không tiến.
Có linh khí do năm loại linh liên thiên địa chuyển hóa, không chỉ tinh thuần mà tràn đầy, thậm chí khi trùng kích Kim Đan sẽ có thêm ba phần mười xác suất thành công, mà Nguyên Anh Kỳ cũng có hai phần mười xác suất thành công, không thể nghi ngờ, điều này là cọng rơm cuối cùng đè đứt sự do dự trong lòng Trần Hạc. Tu sĩ cấp cao tiến cấp gian nan, vì một phần trăm khả năng, cũng phải liều đánh cược, huống hồ là ba phần mười và hai phần mười? Không thử một lần nào biết không thể thành công?
Sau đó thần sắc y biến đổi, lập tức nghĩ đến những món đồ trong túi trữ vật, hình như cuối cùng tu sĩ thượng cổ cũng không gom đủ được năm loại linh liên, đã như vậy, năm món pháp khí Nguyên Thần kia lại có từ đâu? Kết quả bóp nát năm món pháp khí Nguyên Thần có vết rạn kiểm tra, mới phát hiện tựa hồ đây là vật phẩm thay thế.
Chắc là nội đan được lấy từ một số yêu thú thành niên, luyện chế lấy được dịch thể tinh thuần, sau đó tái hợp, lấy tinh thạch trân quý luyện chế. Chẳng qua dường như uy lực của năm món pháp khí Nguyên Thần này thoáng có sự khác biệt với lời trong ngọc giản, vì chiết xuất từ linh vật không cùng loại không cùng thuộc tính, có chút gượng gạo ở phương diện linh tính và phối hợp, cũng không có loại cảm giác tương liên tâm thần tương thông với chủ nhân, nếu không một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ như Trần Hạc, sớm đã chết nghìn vạn lần rồi, mà không phải như bây giờ, sống ngồi ở đây đếm túi trữ vật của tu sĩ thượng cổ. Bất quá dựa vào năm món đồ phỏng chế mà nói, trải qua ngàn năm, vẫn còn có uy lực như trong căn phòng đá trước đó, đủ để thấy, nếu dựa theo phương pháp được ghi chép trên ngọc giản, luyện chế ra năm món pháp khí Nguyên Thần, uy lực mạnh mẽ của nó sẽ không cho phép ai coi thường, lấy sơ kỳ đối kháng hậu kỳ, dường như cực kỳ khả thi.
Sau khi phất bay bột phấn, Trần Hạc trầm ngưng một hồi, liền thu ngọc giản trong tay về túi trữ vật, ánh mắt y chợt lóe, kế đó nghĩ đến nguyên nhân vì sao tu sĩ thượng cổ kia không gom đủ linh liên năm loại thuộc tính, luyện chế đài sen Ngũ Linh, trái lại vội vã chuẩn bị trùng kích Nguyên Anh.
Rất có thể là vì đại nạn của gã sắp đến, mà nguyên liệu cần trên ngọc giản lại quá khó tìm kiếm, đành phải đi một chiêu cờ hiểm này. Trần Hạc nghĩ đến điều gì, khẽ thở dài một hơi, thời thượng cổ tràn đầy tài nguyên, một tu sĩ Kim Đan còn không thể gom đủ được năm loại linh liên, huống hồ là bản thân hiện giờ.
Hơn nữa, chỉ mỗi việc có thể đồng thời khống chế được năm món pháp khí Nguyên Thần, thì nguyên thần cũng phải rất mạnh, chí ít phải là tu sĩ Kim Đan Kỳ mới có thể điều khiển được, đây chỉ mới là điều khiển, nếu giống như điều trên ngọc giản ghi chép, kế đó là biến ảo bố trí trận pháp, cường độ của nguyên thần chí ít cũng phải là Nguyên Anh Kỳ.
Trần Hạc cảm thấy Kim Đan Kỳ đã là xa xôi, Nguyên Anh lại càng quá xa vời, bất quá nếu như chỉ cần nguyên thần lớn mạnh, y còn có thể miễn cưỡng làm được, bởi vì trong không gian Giới Tử có hai gốc linh mộc cấp chín, Địa Mạch Ngưng Thần Quả, quả này không chỉ có thể chữa trị nguyên thần, nếu có thể luyện thành Ngưng Thần Đan, dùng trường kỳ, nguyên thần trải qua một đoạn thời gian tẩm bổ, chắc hẳn có thể đạt được trình độ sử dụng.
Mà về năm loại linh liên, ưu thế duy nhất mà y chiếm đó là nhũ cây, linh liên được chia làm chín phẩm, ngàn năm là một phẩm, trên chín ngàn năm đều là cửu phẩm, phải lấy được linh liên ngàn năm, hoặc có thể dùng nhũ cây thúc tới cửu phẩm, nhưng đừng nói là ngàn năm, ngay cả linh liên trăm năm cũng cực kỳ thưa thớt, xuất hiện một gốc cũng sẽ bị nắm chắc vững vàng trong tay người tu tiên cấp cao, sẽ không dễ dàng bán ra.
Bởi vì linh liên có tác dụng tinh lọc đối với tâm ma gặp phải khi trùng kích bình cảnh, sen chính là thánh vật, cao thượng thanh khiết, tự có một luồng khí chất tinh thuần, thật sự là có thể gặp mà không thể cầu, là vật cực tốt để trùng kích bình cảnh, người có được đều sẽ không có khả năng tùy ý bán ra.
Trần Hạc suy tư nửa ngày, chỉ cảm thấy mấy con đường lấy được nguyên liệu trên ngọc giản đều là ngõ cụt, đành phải thu hồi suy nghĩ, nghĩ đến chuyện quan trọng nhất trước mắt, đó là phải giải trừ trận pháp mà tu sĩ họ Củng kia bày ra, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Vì vậy liền nhắm mắt đả tọa một hồi, triệt để bình tĩnh lại tâm tư, lúc này mới lấy quyển trận pháp học kia ra xem.
Thời gian không quá chén trà nhỏ, báo nhỏ đã yên lặng xông ra từ bậc thang, bốn cái chân trời sinh đệm thịt đầy đặn, nửa tiếng vang cũng không có, miệng đang cắn một con hồ ly hoang dã đã chết. Đầu tiên nó chạy đến căn phòng đá trước, không thấy Trần Hạc, liền vù cái xông về phía căn phòng đá nhỏ không bắt mắt, sau đó ngậm con mồi không buông miệng, lộ ra nửa bên đầu, nhìn lén xem Trần Hạc đang làm gì.
Thấy Trần Hạc đang nhìn thứ gì đó dẹt dẹt trong tay tập trung tinh thần, một chút cũng không chú ý tới nó, vì vậy báo nhỏ nhịn không được bất mãn lắc lắc đuôi, thẳng đến sau khi cổ họng ô một tiếng, thấy ánh mắt Trần Hạc rốt cục cũng dời về phía nó, lúc này mới nghênh ngang đi vào.
Nói là nghênh ngang, trên thực tế người nhỏ chân ngắn, khi chạy thoạt trông cái mông vểnh vểnh uốn éo, sau đó ném hồ ly xuống đất, thuận tiện cọ cọ miệng lên người hồ ly, cọ sạch máu hồ ly dính bên miệng. Động tác này nhìn ở trong mắt Trần Hạc, chỉ cảm thấy mí mắt giật giật.
Không biết có phải vì ăn quá nhiều Ngưng Thần Quả hay không, vật nhỏ này càng ngày càng thông minh, mà từ xưa thông minh thì tính tình cũng tương đối bới móc. Bản thân máu hồ ly đã có mùi lạ, đã biết rõ, đồng thời còn cắn chết, thì cũng đừng kéo vào để khoe khoang chứ? Ghét bỏ máu đối phương thối, còn biết bôi máu lên người người khác, loại vương bát tà khí mang ra từ trong bụng mẹ này, thực sự khiến Trần Hạc muốn kéo qua giáo huấn một trận. Đối với thức ăn no bụng mà nói, phải cảm kích, mà không phải vô tâm vô phế kỳ thị nó, ở mạt thế không có thức ăn, đói đến hai mắt xám ngắt, thịt hồ ly khai thế nào cũng là mỹ vị.
Báo nhỏ đi theo Trần Hạc, hiện tại da lông sáng bóng, cái bụng tròn vo, lớn lên rất khỏe mạnh, bình thường cũng cực kỳ kén ăn, trừ phi là đói cực kỳ, nếu không chỉ ăn thịt hầm thịt nướng mà Trần Hạc làm, dù là ăn sống cũng đều ăn linh thú được dùng linh cốc nuôi lớn, chất thịt cũng ngon hơn yêu thú bình thường nhiều, căn bản không thiếu thức ăn. Bất quá lần này nó bắt được con hồ ly nhỏ, chạy đuổi theo rất lâu, chui rất nhiều hang hố, cho dù máu hồ ly có chút mùi vị, cũng vẫn chịu đựng ngậm trở về, chính vì muốn khoe khoang ở trước mặt Trần Hạc một chút, để có được một hai câu tán dương và nụ cười, đủ để khiến nó vui vẻ cả ngày.
Trần Hạc ngồi khoanh chân dưới đất, một tay cầm sách, một tay lật bàn tay đặt trên đầu gối, lúc này thấy vậy, khóe mắt giật giật, vốn muốn nhịn, dời đường nhìn đi, nhưng thấy nó giả vờ bộ dáng mây nhạt gió nhẹ của báo lớn săn được thức ăn, một bên lại còn thường thường cẩn thận quay đầu nhìn y.
Một lần, hai lần, ba lần, Trần Hạc không khỏi lộ ra chút vẻ buồn cười. Từ sau lần đầu tiên săn được thỏ, được mình khen ngợi, về sau mỗi lần săn được thức ăn đều phải ngậm đến cho y, túm ôm chân cầu ca ngợi. Nhưng mấy ngày nay là làm sao vậy? Chẳng lẽ do ăn mấy cọng Xích Long Thảo, biểu hiện thế này là sắp trưởng thành?
Trần Hạc như thường ngày vỗ vỗ cái đầu nhỏ đen đen xấu xấu của nó, suy nghĩ mới chợt lóe qua, liền thấy chút ngạo khí nho nhỏ mà nó còn duy trì trước đó, sau khi tay y đặt lên đầu, đảo mắt đã biến mất không còn nửa phần, như thường ngày vù cái đã xông lên đầu gối Trần Hạc, bốn cái móng vuốt bẩn bẩn giẫm lên trên, ngồi chồm hổm, ngẩng đầu ô ô hai tiếng với Trần Hạc, dường như nhận được chút nụ cười ca ngợi liền cảm thấy bản thân là anh hùng, lập tức bắt đầu lên mặt.
Trần Hạc thấy vậy buồn cười, dùng tay gãi gãi cằm nó. Nó nhất thời lại khôi phục thành báo con, được gãi thoải mái, liền nằm ngửa lên, bốn cái móng vuốt túm chặt tay Trần Hạc không buông.
Lông đen pha xám nơi cần cổ báo nhỏ, vô cùng mềm mại, bụng lại có một chút lông trắng, phủ trên cái bụng tròn vo. Trần Hạc gãi hai cái, thấy nó được một tấc lại muốn tiến một thước, liền gõ gõ lên cái bụng tròn của nó sau đó buông tay. Báo nhỏ thấy túm không được Trần Hạc, liền lộ cái bụng nằm ngửa, móng vuốt rũ trước người, ánh mắt tròn trơn trơn nhìn chằm chằm hành động của Trần Hạc, tay áo bào thường thường quét qua đầu nó, nó lập tức không cam lòng, duỗi móng vuốt cào, thậm chí túm lấy tay áo Trần Hạc leo lên cánh tay y, sau đó bám chặt như gấu ôm cây.
Trần Hạc sớm đã quen, nó không có bạn chơi, hiện tại lại đang là lúc lớn, hành động như vậy rất bình thường, bất quá chỉ là muốn chơi đùa với y, y không đến mức bởi vì chút chuyện tinh nghịch này mà trừng mắt lạnh với nó, chỉ cần không leo lên đầu, chuyện khác thì cứ tùy nó.
Kế đó y nhìn xuống con hồ ly nhỏ dưới đất, vẫn chỉ là bé con, không được mấy lượng thịt, hồ ly thành niên giảo hoạt nhất, nếu không cũng sẽ không bị báo con bắt được. Khi nhìn thấy dấu răng trên cổ hồ ly, Trần Hạc sửng sốt, sau đó nhìn báo nhỏ treo trên cánh tay y cắn quần áo chơi đến quên trời quên đất, rõ ràng khi nó săn giết thức ăn, đã lộ ra thiên tính, một ngụm này cắn cực kỳ hung ác, không để lại đường sống, một ngụm gần như cắn đứt da thịt và cổ.
Tuy rằng Hỏa Vân Báo là linh thú cấp thấp, ở trong mắt tu sĩ mà nói, bất kể tốc độ hay phòng ngự đều được coi là tầm thường, nhưng chúng nó lại có thọ mệnh dài nhất trong những linh thú cấp thấp, cũng là yêu thú bí ẩn nhất. Một con Hỏa Vân Báo thành niên, thường ngày cơ bản khó có thể nhìn thấy, chúng nó am hiểu nhất là che giấu bản thân và đánh lén, bước đi lặng yên không một tiếng động là bản lĩnh mà từ nhỏ nó đã có, mà Hỏa Vân Báo màu đen lại càng thưa thớt, thông thường chúng nó đều là yêu thú thuộc tính đi đêm, không hợp đàn, cô tịch độc lai độc vãng.
Báo nhỏ sắp trưởng thành, trong lòng Trần Hạc dâng lên một luồng tâm tình không nói được thành lời, kế đó sờ sờ báo nhỏ đang leo trên cánh tay y cắn xé y bào tơ Tằm Ngũ Sắc trên người. Báo nhỏ cực kỳ chấp nhất với vải vóc mà nó luôn không cắn rách được, sau khi tay Trần Hạc vuốt ve lông tơ đen trên người nó, nó ngừng lại động tác, miệng còn cắn y bào, ánh mắt nghi hoặc nhìn nhìn Trần Hạc.
Khi Trần Hạc tóm sau cổ nó kéo nó xuống khỏi ống tay áo, nó đá đá bốn cái móng vuốt trên không trung, sau đó thành thật dịu ngoan rũ tứ chi, chẳng qua ánh mắt xoay lông lốc nhìn Trần Hạc. Từ lúc nhỏ, bình thường Trần Hạc đã túm nó xách đến xách đi, nó đã sớm quen.
Trần Hạc đặt nó xuống đất, đứng dậy, thuận tay nhấc hồ ly lên, chuẩn bị xử lí. Tuy rằng thịt ít, nhưng dù sao vẫn là thịt, tuy rằng thịt khai một chút, nhưng xử lý tốt thì còn ngon hơn thịt Yêu Linh Trư, hầm chung thêm với hai con Hỏa Linh Kê, mùi vị rất không tệ.
Thấy Trần Hạc nhấc hồ ly lên, báo nhỏ lập tức bò dậy từ trên mặt đất, chạy tới chạy lui trong phòng, chỉ cần nó săn được con mồi thì Trần Hạc đều sẽ thêm đồ ăn cho nó, vì vậy vừa thấy động tác của Trần Hạc, nó liền biết lại có thịt để ăn rồi, miệng cũng không khỏi bắt đầu ô ô, còn chưa nấu xong, cũng đã thèm như lửa thiêu mông.
Tốc độ của Trần Hạc cực nhanh, hơn nữa củi gỗ thuộc tính hỏa dễ được khống chế độ lửa, một lát sau thịt đã được nấu xong, Trần Hạc nếm một chén, báo nhỏ ăn một nồi. Có thể là do Hỏa Vân Báo trời sinh tiêu hóa nhanh, một nồi thức ăn lớn bằng ba lần nó, vậy mà có thể chứa được hết.
Trần Hạc sau khi thu dọn đồ xong, ngồi trên đệm chăn, lấy quyển sách trận pháp trước đó, vừa xem vừa xoa xoa cái bụng được ăn tròn vo cho báo nhỏ nằm giữa hai chân. Nhóc con thoải mái đã ngủ, cho dù ngủ, cũng dùng móng vuốt túm chặt lấy tay Trần Hạc không chịu buông. Sau cùng Trần Hạc chỉ đành đặt tay lên bụng nó, nó ôm ngủ một ngày.
Một người một báo ở trong núi này hơn một tháng, Trần Hạc mới rốt cục tìm được chỗ mắt trận của trận pháp kia, cũng vừa vặn linh thạch duy trì trận pháp đã bị hao hết, phá được trận dễ dàng, thuận tiện lấy đi bộ trận bàn kia. Bộ trận pháp này không tệ, ngày sau đặt ở chỗ ở của mình, an toàn hơn nhiều.
Phá xong trận pháp, Trần Hạc liền mang theo báo nhỏ rời khỏi núi này. Dựa theo trên bản đồ chỉ, tu sĩ họ Củng vậy mà đã dẫn y tới chỗ biên giới tu tiên quốc, hơn mười vạn dặm đường đi, Trần Hạc không có phi cầm cưỡi, dùng pháp khí ngự kiếm phi hành thì không được lâu, mà lại quá hao tổn nguyên khí, chỉ đành theo phương hướng Tiên Thành mà bản đồ chỉ, ngự kiếm một đoạn đi bộ một đoạn, bắt đầu lộ trình dài dằng dặc lặn lội đường xa quay về đan môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.