Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 168:




Nửa tháng sau, trong một rừng cây rậm rạp nào đó, một đám vịt hoang vốn đang đùa giỡn ở dòng nước nơi khe núi, đột nhiên bị một thân ảnh nửa đen nửa đỏ ngắm trúng đánh lén, khiến bên dòng nước bị kinh động liên miên tiếng vịt kêu, tiếp theo đàn vịt hoang vỗ cánh bay đi, mà bên dòng nước có hai con bị móng vuốt xé rách cổ, giãy dụa hai lượt rồi bất động, con còn lại thì đuôi bị đốt trụi.
Một con báo nhỏ toàn thân nửa đen nửa đỏ, miệng vung lên, đã ném con vịt chết kia lên mặt đất, sau đó dùng móng vuốt đẩy đẩy từng con một, dường như đang xem xem có cá lọt lưới hay không. Trong núi rừng nồng đậm linh khí, cho dù là con vịt bình thường, cũng đầy ngập lông, thịt mập cánh dày.
Sau đó, nó xông vào rừng, một hồi sau đã ngậm hai con thỏ mập, đặt bên cạnh hai con vịt, tiếp theo di chuyển vòng quanh, sau đó chạy vào rừng, dùng miệng cắn kéo ra một cành cây nhỏ bị đốt gãy không biết từ nơi nào, kéo tới bên dòng nước, rồi ngậm từng con mồi ném lên cành cây tươi tốt.
Trần Hạc đang chiên nấu Tam Vĩ Tiên Ngư ở chỗ thác nước ngoài động phủ, chợt thấy, trong rừng cây cách đó không xa, một con báo nhỏ cao một thước đang vểnh cái mông, không ngừng thử dùng răng cắn một đầu cành gỗ, kéo một cành cây qua bên này.
Trần Hạc dập tắt lửa dưới nồi, nhất thời vứt đi thanh linh khí hạ phẩm dùng để nhóm lửa cầm trong tay, đứng dậy đi qua, đến gần mới nhìn thấy, vật nhỏ này vậy mà săn được mấy con thú hoang, dùng cành cây làm vật chở, đang kéo về mục tiêu, cắn nghiêng kéo một hồi, lại chuyển tư thế đổi bên khác cắn.
Trên cành cây kia đang được đặt hai con vịt mập và hai con thỏ mập, Trần Hạc không khỏi bật cười, thực sự là một nhóc ăn hàng trời sinh, ngay cả chọn con mồi cũng chọn tươi mập. Báo nhỏ thấy Trần Hạc đi đến, lập tức vứt đi cành gỗ trong miệng, vui vẻ chạy tới, ô ô hai tiếng với y, rồi lại quay đầu chạy đến chỗ con mồi, ý là muốn y mang về nấu ăn.
Hiện tại báo nhỏ đã liên tiếp hấp thu hai gốc linh liên cửu phẩm, kích phát tiềm lực trong cơ thể Hỏa Vân Báo, lông trên dưới toàn thân được nhuộm đỏ như hình đóa mây lửa, đỏ đen giao tạp, cực kỳ bắt mắt, chẳng qua nó còn quá nhỏ, không uy phong lẫm lẫm được như Hỏa Vân Báo thành niên, trái lại màu sắc như chó đốm, xấu muốn chết.
Cũng chỉ có đôi móng vuốt nhỏ như hoa mai kia, coi như khiến người thích. Bất quá điều rõ ràng nhất, đó là vật nhỏ này càng thông minh hơn trước đây, còn biết việc không thể mang con mồi về hết được trong một lần, tìm cành cây kéo về, yêu thú bình thường cũng không có khôn vặt như vậy. Trần Hạc nhấc chân đến gần như ý nó, đi tới trước mấy con mồi kia thì nhấc lên, xoay người đi về phía bờ thác nước. Báo nhỏ thấy thế lại đầy sinh lực đuổi theo phía sau y.
Đến bên thác xử lý con mồi mà vật nhỏ săn được, khi trở lại bên nồi được bắc lên, củi gỗ phía dưới đã tắt, y nhất thời xách báo nhỏ đang ngồi xổm bên cạnh, chỉ chỉ nhánh gỗ dưới đáy nồi.
“Phun lửa.”
Báo nhỏ trước đây khi linh trí ngu dốt chỉ biết chờ ăn thịt, chậm rãi mở linh trí thì đã có sức quan sát, khi Trần Hạc luyện đan trước kia, nó có lần đầu tiên muốn thử, phun một ngọn lửa dưới lò luyện đan của Trần Hạc, kết quả bị đánh một trận ra trò, bất quá điều này tuyệt không ngăn cản được sự hiếu kỳ của nó, khi Trần Hạc nướng thịt cho nó ở không gian Giới Tử, nó sẽ thừa dịp Trần Hạc không chú ý, mấy lần len lén phun mấy ngọn lửa vô củi gỗ.
Trần Hạc sau khi thấy thế, mỗi lần nhóm lửa nấu thịt thì đều xách nó qua, báo nhỏ quả nhiên đã tập mãi thành quen, bị xách đến bên củi gỗ, lập tức biết muốn nó làm gì, thoáng mở miệng, rồi phun ra một ngọn hỏa diễm màu đỏ cỡ bằng quả táo từ trong miệng, rơi xuống củi gỗ, tức khắc bốc lên ánh lửa.
Phun lửa xong, báo nhỏ lập tức quay đầu, đôi con ngươi tím như thủy tinh lấp lánh nhìn Trần Hạc, miệng ô ô. Trần Hạc lấy vài đoạn củi gỗ ném vào, lúc này mới đặt nhẹ nó lên mặt đất, tay sờ sờ lên bộ lông đen đen đỏ đỏ của nó, xem như cổ vũ.
Chỉ chốc lát sau, Trần Hạc liền nhăn chặt đầu mi. Chỉ thấy báo nhỏ được cổ vũ, lập tức hăng hái, một hồi phun một ngọn lửa, thấy lông vịt trên mặt đất thì lại phun một ngọn, chạy đến chỗ cành cây lại phun một ngọn.
Không quá nửa khắc, xung quanh Trần Hạc đã xuất hiện lửa to to nhỏ nhỏ, cành cây cháy, cỏ bị đốt, ngay cả cá tươi được nướng chín bảy phần trên mặt đất, báo nhỏ cũng chạy tới hăng hái phun, tức khắc cả con cá đã bị đốt thành màu cháy đen, hóa thành một bãi tro.
Trần Hạc tức khắc đen mặt, tóm nó lên lại đánh một trận ra trò. Đại khái do đã bị đánh chai lỳ, lại hoặc do thủ đoạn giáo huấn của Trần Hạc quá cỏn con, báo nhỏ bị đánh xong, nước mắt lưng tròng một hồi lại theo sau mông Trần Hạc đòi ăn.
Tu luyện nửa tháng ở động phủ, báo nhỏ như chăn dê, mỗi ngày đuổi chó rượt gà trong núi rừng, bị đánh hai lần, rốt cục đã biết không thể tùy tiện phun lửa với gỗ, vì vậy hiện tại đổi thành phun lửa với mấy con mồi và núi đá.
Vì hấp thu khí thánh liên khi ba gốc Kim Liên cửu phẩm nở ra, hỏa diễm nó phun ra từ màu vàng vốn có biến thành màu đỏ rực, Luyện Khí Kỳ tầng năm bị hỏa diễm này đốt một chút, không chết cũng phải lột một tầng da.
Nó đang ở thời kỳ bướng bỉnh tinh nghịch, cực kỳ hiếu kỳ với ngọn lửa nó phun ra, gặp cái gì cũng muốn phun một ngọn, thậm chí khi Trần Hạc đang đọc ngọc giản, nó tỉnh ngủ, muốn chơi đùa với y, trước kia dùng móng vuốt cào, lên tiếng kêu ô đều không mới mẻ, vừa vặn nó có ngọn lửa, nhất thời thấy chơi vui, liền phun một ngọn với Trần Hạc. Cũng may y bào của Trần Hạc có tính phòng ngự rất mạnh, chỉ lưu lại một số vết tích bị đốt, bất quá y sam dệt từ tơ Tằm Ngũ Sắc, có công năng tự động chữa trị, không quá mấy ngày đã rực rỡ hẳn lên.
Bất quá lần này báo nhỏ lại như biết mình đã làm sai chuyện, nằm sấp ở nơi kia dùng móng vuốt vịn mũi, không nhúc nhích nhìn Trần Hạc, khi Trần Hạc lấy cành liễu qua, nó cũng không chạy trốn như trước kia, chỉ ôm lấy cái đuôi màu đỏ lửa, sau đó rụt cái mông.
Trần Hạc trông mà thực sự cảm thấy buồn cười, cũng có chút không hạ thủ được, cũng đàng buông cành liễu. Báo nhỏ ngược lại hiểu rất rõ trong lòng, về sau không bao giờ phun lửa chơi với Trần Hạc nữa, báo con nho nhỏ cũng biết nhìn sắc mặt đoán tâm tình, phàm là việc từng bị Trần Hạc giáo huấn, nó đều nhớ rõ ràng, không thể phun lửa với linh thảo, không thể phun lửa với thức ăn, cũng không thể phun lửa với nhà cửa.
Chỉ cần là thứ được phân định vào địa bàn của mình, nó đều không thể phun lửa, nhưng với núi đá thì có thể, với những con yêu thú công kích nó cũng có thể, Trần Hạc chưa bao giờ sẽ bởi vì những việc này mà lấy cành liễu đánh mông nó, vì vậy những ngày tháng tiếp theo, nó lại bắt đầu sinh hoạt đuổi heo rượt hươu nhảy đông lủi tây trong núi rừng, thường thường lấy việc phun lửa đốt đuôi chúng nó làm thú vui, quấy nhiễu trong rừng khiến mỗi ngày gà bay chó sủa.
Tu luyện ở động phủ hơn một tháng, trong khoảng thời gian này Trần Hạc thử luyện chế năm lò Trúc Cơ Đan, ba lò trong đó thất bại, sau đó thành công hai lò, tổng cộng sáu viên. Bất quá lâu như vậy Vu Liệt vẫn không có tin tức, Trần Hạc suy tư chốc lát, rồi cất sáu viên Trúc Cơ Đan vào sáu chiếc bình ngọc, thu lại.
Thu thập tư liệu ngọc giản về yêu thú biến dị tuy khó, nhưng Trần Hạc vẫn dự định đến phố chợ phụ cận thử vận khí, không thể thắt cổ chết trên một thân cây, đồng thời hiện tại linh thạch tiêu hao mỗi ngày của không gian Giới Tử đối với tu sĩ bình thường mà nói, chính là một khoản kinh người, luôn phải có số vào mới không tới mức miệng ăn núi lở.
Mà mấy viên Trúc Cơ Đan trong tay này ngược lại có thể đổi được một con số. Kế đó y đếm mấy trăm vò linh tửu được chôn dưới đất, muốn đào mấy vò ra bán, bất quá nhìn cái này thì không nỡ, nhìn cái kia lại do dự, trong đó lấy Linh Lung Quả ủ chừng hơn ba mươi vò, vì để bản thân Trần Hạc dùng, tuyệt không phải hàng lậu, tất cả đều là cả một vò Linh Lung Quả đầy ăm ắp ủ chế, không trộn lẫn tạp chất, tuy rằng hương vị không ngon bằng có gia vị, nhưng mỗi ngày uống một chén nhỏ, thời gian lâu, rõ ràng có thể cảm giác được làm một lúc nhiều việc càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, hiệu quả vô cùng tốt.
Trần Hạc dời đường nhìn đi, rơi lên trăm vò linh tửu dùng Ngưng Thần Quả ủ chế kia, không khỏi khựng lại, đột nhiên nghĩ đến nếu có thể lấy được phương pháp luyện đan của Ngưng Thần Quả, luyện chế ra Ngưng Thần Đan, đem đến hội đấu giá bán ra một viên cũng có thể tạm thời giải quyết được vấn đề thiếu linh thạch.
Bất quá, ý nghĩ này kế đó bị để qua bên, chí ít phải chờ tới khi có thực lực nhất định mới có thể làm. Sau cùng ánh mắt dừng lại trên Thiên Nhật Túy Tửu và Ô Long Tiên Tửu, chỉ có hai loại này còn miễn cưỡng có thể bán lượng lớn, đổi lấy linh thạch.
Buổi tối báo nhỏ được Trần Hạc tắm sạch lông, nằm trên đùi y ngủ. Trần Hạc lại quấy chọc bộ lông biến thành màu đỏ có chứa tường vân trên người báo nhỏ, như có chút đăm chiêu, thường thường kiểm tra nguyên thần của nó. Nguyên thần cỡ bằng hạt đậu xanh trước đây, lúc này đã ngưng thực hơn được một vòng, lớn bằng đậu tằm*,không còn thuộc tình hình nguy hiểm vừa chấn động đã tán giống trước đây nữa, nguyên thần ổn mà an định, hiển nhiên trải qua sự ôn dưỡng nhiều năm của Ngưng Thần Quả, nguyên thần của Kim Trảm Nguyên năm đó đang chậm rãi hồi phục, chẳng qua thiếu mất bộ phận ký ức, sợ rằng tạm thời còn chưa cách nào khôi phục được như lúc ban đầu.
Trần Hạc vươn tay sờ sờ bộ lông ấm áp của báo nhỏ, nghĩ đến điều gì, ánh mắt thoáng phức tạp, khẽ thở dài một hơi. Bạn đang �
Ngày hôm sau, Trần Hạc rời khỏi Ngọc Đan Môn. Mấy ngày nay dãy núi ở phụ cận Thần Thú Các có mở ra phố chợ, trong đan môn có không ít tu sĩ đều dự định đi xem, xem có thể mua được trứng linh thú cần thiết hay không.
Dãy núi Thiên Thú, có mảng lớn rừng rậm nguyên thủy, là dãy núi có các loại yêu thú đầy đủ nhất toàn bộ tu tiên quốc, lệ thuộc vào khu vực của Thần Thú Các, gần dãy núi Thiên Thú còn có mấy dãy núi nhỏ, là nơi mà một số tán tu tụ tập, phố chợ lần này chính ở trong đó.
Khác với Ngọc Đan Môn và Khí Linh Sơn, phố chợ của dãy núi Thiên Thú bán ra đại thể đều là các loại thú non và trứng thú đủ loại phẩm bậc, còn có các loại thư tịch và đan dược chăn nuôi linh thú.
Trần Hạc lần này không dùng sọt trúc cõng báo nhỏ nữa, mà để nó chạy theo phía sau. Báo nhỏ hiện tại đã cao lớn hơn nửa thước so với trước đây, đi đứng không còn vụng về, chạy chạy là có thể nghiêng ngả qua một bên nữa, mỗi ngày xua đuổi linh thú ở núi rừng, tứ chi đã sớm linh hoạt vô cùng.
Đồng thời lần này tu sĩ mang theo linh thú tới không phải số ít, lấy tu vi ẩn giấu thành Luyện Khí Kỳ của Trần Hạc, dẫn theo một con Hỏa Vân Báo ngược lại cũng không tính là đặc biệt. Báo nhỏ đi theo bên chân Trần Hạc, cảnh giác nhìn các loại người và một số linh thú loại lớn gầm rú với nó bốn phía, thường thường cũng nhe răng với chúng nó, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ không cam lòng tỏ ra yếu kém, thậm chí thường thường muốn há miệng, rất có loại dáng vẻ ‘nếu mi dám lại đây, ta sẽ phun lửa công kích bọn mi’, bất quá nhiều nhất vẫn là thường thường ngẩng đầu nhìn Trần Hạc, rất sợ y sẽ bỏ lại nó đi mất.
Trần Hạc ngược lại không lo lắng, y đã sớm lưu lại dấu ấn lên nguyên thần báo nhỏ, chạy đến chỗ nào cũng có thể tìm được, đồng thời chỉ là một con Hỏa Vân Báo, không ai sẽ có hứng thú với nó, tuy rằng báo nhỏ vì biến dị mà bộ lông trên người đỏ đỏ đen đen, nhưng linh thú thiên kì bách quái đủ loại đều có, không có khả năng chỉ bằng vào màu sắc mà kết luận có phải biến dị hay không, linh thú biến dị cực kỳ hi hữu, chỉ có sau khi nó biến dị mấy lần, mới có thể có lực liều mạng với linh thú cấp cao, chỉ bằng bề ngoài là không thể phán đoán ra.
Trần Hạc vừa đi vừa chú ý, không chỉ có bán thần thú hộ sơn, còn có bán trứng Linh Văn* nhỏ bằng hạt gạo (*văn = con muỗi), Trùng Tông cũng có không ít tu sĩ tới đây bày sạp, dẫn tới không ít người tranh mua.
Đi tới một nơi hẻo lánh, Trần Hạc dừng bước chân, sau đó vào một cửa hàng nhìn như có chút quạnh quẽ, cửa hàng chủ yếu bán một số đan dược thành phẩm cho linh thú ăn, và các loại thư tịch giới thiệu về linh thú.
Chủ tiệm là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ khoảng ba mươi tuổi, đang loay hoay mấy món đồ trên giá, thấy có người vào ngược lại có chút nhiệt tình chào hỏi. Trần Hạc nhìn nhìn mọi nơi, tất cả đều là một số giá gỗ xưa cũ, ít đồ vì vậy được bày linh tinh lẻ loi, phỏng đoán đây cũng là một trong những nguyên nhân ít người, ngược lại được lau dọn tương đối sạch sẽ.
Chủ tiệm thấy báo nhỏ theo Trần Hạc vào, nhất thời ngạc nhiên nói: “Đây là Hỏa Vân Báo đúng không, màu sắc này thực hiếm có, đại thể đều là màu đỏ, còn chưa từng thấy qua màu đỏ đen.”
Báo nhỏ dường như biết chủ tiệm đang nói nó, nhất thời chống chân sau nhe răng với ông ta, đại khái là không quen thân cận với người khác, thấy chủ quán kia vẫn luôn khom lưng đánh giá nó, báo nhỏ nhe răng xong, nhất thời dùng đuôi cuốn chân Trần Hạc, bất an dùng móng vuốt vỗ mặt giày của y.
“Xem ra linh trí con Hỏa Vân Báo này của các hạ rất cao nha.” Chủ tiệm kia dường như cảm thấy rất hứng thú với Hỏa Vân Báo, “Thực không dám giấu diếm, tôi cũng có một con linh thú Hỏa Vân Báo, hiện tại rất nhiều tu sĩ đều không muốn nuôi Hỏa Vân Báo, kỳ thực loại yêu thú Hỏa Vân Báo này tuy rằng thực lực bình thường, nhưng hộ chủ trung thành nhất, không giống linh thú khác, sau khi chủ nhân ngã xuống, sẽ bị chuyển qua tay, Hỏa Vân Báo cũng giống một số linh thú cấp cao đặc thù, có đặc tính ‘một thú không hầu hai chủ’.”
Nói xong, chủ tiệm lấy một vật dạng ống tương tự làm bằng bạc được đặt trên giá bên cạnh, “Vừa vặn, chỗ tôi mới luyện chế được một món linh khí nhỏ có thể khảo thí linh trí của linh thú...”
Trần Hạc cúi đầu nhìn nhìn báo nhỏ đang dùng móng vuốt đẩy giày y ra ngoài cửa, hiểu rõ ý của nó là muốn đi, bất quá y lại tương đối cảm thấy hứng thú với thứ đo lường linh trí của linh thú mà chủ tiệm nói, cũng không nhìn nó, hiếu kỳ hỏi: “Linh khí này thực kỳ lạ, phải thế nào mới có thể đo ra?”
“Rất đơn giản, chỉ cần đặt ở giữa hai tai của linh thú là được, đây là một cây linh khí nhỏ có thể cảm ứng linh trí nguyên thần của yêu thú, tôi luyện khi nhàm chán, phỏng chế theo pháp khí Trắc Linh của Thần Thú Các, có chút thô sơ, bất quá kết quả đo ra vẫn rất chính xác.”
Trần Hạc sau khi nghe xong, thoáng do dự rồi nâng tay nhận lấy, sau đó xách báo nhỏ lên, đặt tới giữa tai nó. Báo nhỏ thấy thế không nghe lời bắt đầu cắn cái ống kia, sau cùng bị Trần Hạc ấn lên đùi để đo lường.
Chỉ thấy cái ống kia đột nhiên xuất hiện màu đỏ, sau đó liên tục dâng lên, cái ống dài hơn một thước, bên trên khắc mấy dấu vết, màu đỏ liên tục theo xu thế dâng lên, dâng hơn mười giây, vẫn không có ý dừng lại.
Thẳng đến khi cách phần đỉnh một khoảng rộng chừng ba ngón tay mới chậm rãi ngừng lại, Trần Hạc có chút khó hiểu hỏi thăm chủ quán, mà chủ tiệm lại có chút trợn mắt há hốc mồm, “Điều này sao có thể?”
Thấy Trần Hạc đưa ống trả lại cho ông, lúc này mới giải thích: “Bộ phận phía dưới món linh khí này là linh trí thấp nhất, bằng với loài thú sơn dã bình thường, bộ phận chính giữa là yêu thú có linh trí cũng không tệ lắm, có thể thuần hóa, bình thường rất ít có con nào đến được bộ phận bên trên này... Chẳng lẽ linh khí này hỏng rồi?”
Trần Hạc lại hỏi: “Nơi này đại biểu linh trí của linh thú rất cao?”
“Đương nhiên, ở vị trí này, linh trí đã bằng với người tu ba đến năm tuổi, linh trí thế này là cực cao, cùng cấp với yêu thú cấp sáu... Bất quá, tuy rằng Hỏa Vân Báo của các hạ rất có linh tính, nhưng chỉ là thời kỳ thú non. Có thể là do khi linh khí đo lường có chút không ổn định, trình độ chính xác không phải cao như vậy...”
Trần Hạc cúi đầu nhìn báo nhỏ đang dùng móng vuốt vịn chân y, một hồi hung ác nhìn chủ tiệm kia, một hồi lại nghi hoặc nhìn y, không rõ hai người đang nói gì, đường nét trên mặt Trần Hạc không khỏi trở nên ôn hòa. Tuy rằng trước đây báo nhỏ lông đen không sáng bóng rất xấu, hiện tại đỏ đỏ đen đen lại càng xấu, nhưng ở trong mắt Trần Hạc, cho dù có người lấy linh thú cấp chín trao đổi với y, y cũng không có chút động lòng.
Dùng đầu ngón chân móc báo nhỏ ra, để nó qua bên chơi, y lại nhìn về phía vật màu trắng được đặt trên cùng một cái giá với cái ống kia, kế đó cầm trong tay nhìn nhìn, “Đây là linh khí gì?”
Chủ quán kiểm tra ống trong tay, thấy Trần Hạc hỏi thì trả lời: “Món đó là do gia phụ thu mua từ trong tay một vị tu sĩ Trúc Cơ trước đây, nguyên liệu tương đối hi hữu, là dùng Trần Thanh nằm ngoài ngũ hành tạo thành, dùng để đo lường linh căn của tu sĩ cực kỳ thuận tiện, chỉ cần cầm một đầu của linh khí, trực tiếp vận chuyển nguyên khí là được.”
Trần Hạc lật xem, có chút hứng thú, dựa theo lời nói của chủ tiệm, ngưng kết nguyên khí lên bàn tay, một lát sau, trên tấm thẻ bài màu trắng như ngọc mà không phải ngọc kia, xuất hiện năm đường sợi.
Chủ quán nhìn thoáng qua, sau đó giải thích: “Đạo hữu là ngũ linh căn, kim mộc thủy hỏa thổ đều đầy đủ, mộc là xanh lục, thủy là xanh lam, hỏa màu đỏ thổ màu vàng, những đường này đại biểu cho độ mạnh yếu của linh căn, kim linh căn của đạo hữu hơi yếu hơn so với bốn linh căn khác...”
Chủ quán kia chỉ vào đoạn kim linh căn không dài trong đó giảng giải: “Thủy linh căn rất không tệ...”
Trần Hạc nhìn, thực tế thường ngày y tu luyện cũng có thể cảm giác được, chẳng qua không có so sánh cụ thể như vậy, năm đó kim linh căn cực kỳ thấp kém, mỗi lần tu luyện chỉ có thể hấp thu được một chút, bất quá hiện tại tuy rằng vẫn thấp kém, nhưng không còn kiểu ‘hấp thu hay không đều không có gì khác nhau’ như trước nữa.
Thứ này thực không tệ, Trần Hạc cầm trong tay nhìn nhìn, hỏi: “Bao nhiêu linh thạch?”
Chủ quán khó xử nhìn Trần Hạc: “Giá thu mua trước đây tương đối mắc...”
Trần Hạc lại lấy một túi đồ từ túi trữ vật, chủ quán kia mở ra xem, tất cả đều là Hoàng Thanh Đan cho Luyện Khí Kỳ dùng, chừng mấy chục bình, mắt ông không khỏi sáng ngời.
Không quá nửa ngày sau, Trần Hạc đã ra khỏi tiệm, trong tay còn cầm một số bí pháp chăn nuôi linh thú mà chủ quán kia lấy được, trong đó có linh thảo đan hoàn thích hợp cho linh thú đủ các loại thuộc tính ăn.
Đúng lúc này, Trần Hạc cảm thấy phù truyền âm trong tay áo khẽ động, tức khắc cầm phù vào tay, nghe thấy tin nhắn trong phù, trên mặt Trần Hạc không khỏi lộ ra nét vui mừng. Vu Liệt vậy mà ngay trong phố chợ này, đồng thời thư tịch về yêu thú biến dị nhờ cậu ta lấy cũng đã có chút manh mối.
Trần Hạc thu phù truyền âm, quay đầu lại thấy báo nhỏ đang chạy băng băng theo phía sau y, nhất thời khẽ cuốn tay áo bào, đồng thời dùng ra một thanh pháp khí, mang theo nó đi về phía chỗ của Vu Liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.