Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 170:




Vu Liệt đã nhận được một viên Trúc Cơ Đan, mừng rỡ như điên, ngay cả Tiên Thành cũng không ở lại, sau khi cảm tạ Trần Hạc, trực tiếp quay về Thần Thú Các, chuẩn bị nửa năm sau trùng kích Trúc Cơ. Mà Trần Hạc vừa mới giết đệ tử của Thần Thú Các, lúc này ở lại phố chợ Thiên Thú Sơn như đứng đống lửa, như ngồi đống than, Vu Liệt đi rồi, y vội vã bán ra hai viên đan dược và một nhóm linh thảo, rồi rời khỏi Thiên Thú Sơn, trở lại Ngọc Đan Môn.
Thả báo nhỏ từ không gian Giới Tử ra, sau khi cho nó ăn một trái Ngưng Thần Quả và một số thịt, vật nhỏ đã sớm chạy đến bên cạnh Trần Hạc đang đả tọa, nó nằm trên đệm cỏ hay ngủ bình thường, chơi đùa với cọng cỏ bị nó cắn nát bên cạnh đệm một hồi, một lát sau đã ngủ khò khò.
Trần Hạc lại lấy ra ngọc giản tìm được từ túi trữ vật của tu sĩ mặt đen, ngồi trong căn phòng đá, đặt lên trán tra xem. Ghi chép trong chiếc ngọc giản này là vật truyền thừa mấy đời của một gia tộc nuôi dưỡng linh thú, trong đó có một số chỗ then chốt ghi chép về yêu thú dị biến, cũng có thành quả nghiên cứu linh thú dị biến của mỗi đại tu sĩ nuôi dưỡng linh thú.
Trần Hạc lật xem một lúc lâu, được lợi không nhỏ, ở phần nửa sau của ngọc giản, lại là pháp môn của mấy loại linh thú biến dị phụ trợ mà gia tộc này tổng kết ra trong gần vạn năm nay, trong đó có một loại yêu thú thuộc tính hỏa cấp thấp đã thành công biến dị thành yêu thú dị biến cấp cao.
Bộ phương pháp này được viết cực kỳ tường tận, linh thú mà vị đại tu sĩ ghi chép này nuôi dưỡng chính là linh thú thuộc tính hỏa, là một loại Hỏa Sư Yêu biết phun lửa, là yêu thú cấp hai, sau cùng biến dị thành yêu thú cấp tám, sau cấp tám thì không còn ghi chép nữa, có lẽ vị đại tu sĩ này đã rời khỏi gia tộc, lại hoặc do gặp phải chuyện gì mà ngã xuống. Bất quá ông ta ghi chép lại kinh nghiệm như vậy, truyền lưu xuống, đối với vô số tu sĩ nuôi dưỡng linh thú mà nói, đều không thể nghi ngờ là vật báu vô giá.
Về phần tu sĩ mặt đen kia làm sao có được, Trần Hạc lại không để ý. Vị đại tu sĩ nuôi dưỡng Hỏa Sư Yêu kia mệnh danh cho bộ phương pháp nuôi dưỡng linh thú biến dị này là, Kim Diễm Phục Ma Thú.
Tuy rằng Hỏa Sư Yêu và Hỏa Vân Báo là hai loại yêu thú thuộc tính hỏa khác nhau, bất quá bởi vì thuộc tính tương tự, ngược lại có thể tham khảo. Có vật tham khảo như thế, Trần Hạc ra tay cũng có chút đúng mực, chẳng qua Kim Diễm Phục Ma Thú biến dị này thực sự khiến y có chút kinh hãi run rẩy.
Trên ngọc giản ghi chép, yêu thú mỗi lần biến dị đều tựa như dục hỏa trùng sinh, yêu thú thuộc tính hỏa không phải yêu thú mạnh nhất, rất nhiều thuộc tính đều có thể tiêu hoá nó, nếu muốn mạnh mẽ hơn, chiến thắng hết thảy yêu thú, nhất định phải không ngừng cắn nuốt dị hỏa để mong biến dị. Mỗi một lần cắn nuốt dị hỏa, sau khi dung hòa trong cơ thể, diễm quang sản sinh đều sẽ khác nhau, từng lần mạnh mẽ hơn từng lần, cho đến khi cắn nuốt được năm loại dị hỏa, cũng dung hợp được toàn bộ, thì màu sắc của ánh lửa sẽ thành kim diễm, hỏa diễm đó có thể nói là Kim Cương Diễm trong truyền thuyết, lửa này có thể đốt cháy tất cả vạn vật thế gian, ma quỷ xà thần gặp lửa này, đều phải hóa thành hư vô.
Trần Hạc nhìn báo nhỏ đang dùng móng vuốt che râu, ngủ khò khò bên cạnh, rất khó tưởng tượng một con thú nhỏ như thế có thể chịu được năm loại hỏa diễm chí cường của thiên hạ thiêu đốt, chỉ cần nghĩ thôi, Trần Hạc đã cảm thấy mí mắt co giật, trong lòng nổi lên một luồng cảm giác hít thở không thông, y thậm chí nghĩ, cấp thấp thì cấp thấp đi, không bằng cứ như vậy, nuôi nó cả đời, nhưng mỗi khi nghĩ đến Kim Trảm Nguyên, lại cảm thấy cứ như thế, hai người sẽ cách xa nhau, vĩnh viễn cũng không cách nào gặp lại, trong lòng như có hai sợi dây thừng vặn vẹo, như ở trong nước sôi lửa bỏng.
Hồi lâu, Trần Hạc chịu đủ giày vò, không khỏi thở dài, ngồi suy nghĩ nửa ngày, chỉ đành lấy mấy tấm giấy phù từ túi trữ vật. Cổ nhân khi gặp phải một số chuyện không cách nào lựa chọn, thì sẽ áp dụng một loại biện pháp bảo thủ, đó là nghe thiên mệnh, mặc dù Trần Hạc không tin thiên mệnh, nhưng vẫn quyết định việc này vẫn nên giao cho nó tự mình lựa chọn.
Phù thuật của Trần Hạc ở trước mặt pháp khí các thuộc tính trong tu tiên giới, chỉ có thể xem như xiếc ảo thuật đầu đường, bất quá lúc này dùng để bố trí một ít pháp thuật vẫn được. Y lấy bút phù và một số chu sa thuộc tính hỏa, nghĩ thoáng qua, rồi vẽ lên hai tấm phù không hề dừng lại.
Báo nhỏ ngủ no rồi, móng vuốt động đậy, sau đó mở mắt nhìn nhìn mọi nơi, tiếp theo nhìn về phía Trần Hạc, thấy y còn ngồi trên đệm cỏ, nó liền há miệng “Ô” một tiếng, thấy y không có phản ứng, nhất thời dùng móng vuốt cào đệm cỏ dưới thân, phát ra một trận thanh âm rạo rạo, thấy Trần Hạc vẫn không có phản ứng, thì vẫy vẫy tai, đứng dậy từ đệm cỏ, nhảy xuống đất, tức khắc chạy đến trước mặt Trần Hạc, ngồi xổm ngẩng đầu nhìn y.
Vừa muốn nâng móng vuốt cào cào đầu gối Trần Hạc, đã thấy y đột nhiên mở mắt, sau đó vươn tay bắt nó qua, vuốt chút gì đó ở trán nó. Báo nhỏ cắn ngón tay Trần Hạc một ngụm, nhưng không dùng lực, chỉ lấy ra sức bú sữa gặm xương bình thường, đảo tới đảo lui trong miệng, con ngươi màu tím vừa cắn vừa nhìn chằm chằm Trần Hạc, cho rằng y đang chơi trò chơi với mình.
Trần Hạc bôi giọt máu màu đỏ lên trán, rồi túm nó xuống khỏi tay, ném vào trận phù dài, rộng, ngang ba mét được vẽ trên mặt đất. Báo nhỏ vừa bị vứt vào, thì đột nhiên trở nên mờ mịt, nhìn nhìn trái nhìn nhìn phải, cuối cùng lộ ra vẻ kinh hoảng, nhấc chân muốn bước lại như không bước, Trần Hạc chỉ ở trong vòng hai mét, nó lại như không thấy được, nhìn xung quanh mọi nơi.
Trần Hạc ngưng mắt nhìn phạm vi phù ấn trên mặt đất, kế đó vung tay lên, nhỏ mấy giọt chu sa đỏ tươi ở chỗ bên phải giới tuyến, cả tấm phù được vẽ trên mặt đất, có hình chữ nhật, bên trái trống rỗng, chỉ đặt một gốc Hỏa Long Thảo ở chính giữa, mà bên phải lại lấy chu sa bôi đỏ, có vẻ tanh đỏ vô cùng, chỗ trung tâm thì được đặt một tấm phù hình nhân thay thế con rối, chính giữa viết chữ Quỷ Sát.
Sau khi mấy giọt chu sa đó được kích phát, Trần Hạc khẽ nâng tay trái, gốc Hỏa Long Thảo bên trái dựng lên, kế đó tay phải ấn lên, tấm giấy phù vẽ Quỷ Sát kia lại rơi lên đất đá, chợt nghe thấy một tiếng vỡ vụn khi đất đá nứt vỡ, Quỷ Sát vào đất nửa tấc.
Kế đó Trần Hạc nhắm mắt lại, toàn thân bắt đầu vận chuyển công pháp toàn linh, lúc này xem ra trong căn phòng đá ngoại trừ trên mặt đất có phù chu sa quỷ dị, giữa phù còn có con báo con màu lông sặc sỡ, Trần Hạc ngồi trên chỗ phù quan, không có dị trạng khác, nhưng thực tế đây là một tấm Hư Huyễn Phù.
Chỉ tồn tại trong ý thức của người bị thi pháp và người thi pháp, thấy báo nhỏ tuy chỉ ở giới hạn trong phù, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, ánh mắt kinh hoảng nhìn xung quanh mọi nơi, nhưng trên thực tế, trong cảm quan ý thức của nó, đang ở trên một chiếc cầu đá. Bên trái chiếc cầu, là hẻm núi rừng núi nó chơi đùa thường ngày, rất nhiều chim thú quen thuộc, còn có linh thảo thuộc tính hỏa nó thích ăn, trong hơn mười mẫu linh điền, tất cả đều đã là thời kỳ thành thục, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu, còn có căn nhà trúc ở bờ sông kia, tất cả rõ ràng ấm áp mà yên tĩnh.
Mà bên còn lại của cầu, lại là máu chảy thành sông, vô số âm quỷ yêu vật ăn đầu của những con thú chết, tiếng kêu rên của đàn thú không dứt bên tai, thậm chí có yêu thú cấp cao rống giận rung trời. Trong những loại tiếng hô này, báo nhỏ bất lực ô ô mọi nơi, nó như thường ngày tìm kiếm Trần Hạc, nhưng khắp nơi cũng không nhìn thấy được y, tìm không được y bào và mùi vị quen thuộc, tiếng ô ô kinh hoảng dâng cao theo từng lần, cũng run rẩy xoay đầu, mở đôi mắt tím sợ hãi không ngừng tìm kiếm.
Qua rất lâu, nó bắt đầu chậm rãi hoạt động trên cầu, nó lui đến phía bên trái, sau đó tung chân chạy vào căn nhà trúc, xem Trần Hạc có đả tọa ở bên trong không, sau đó lại đi ra, chạy đến linh điền thường ngày trồng linh thảo, xem Trần Hạc có như thường ngày tưới nước suối cho linh thảo hay không, sau cùng lượn hai vòng ở sơn cốc, vẫn không tìm được. Nó đứng trên mặt đất trống trải, vươn cổ cao giọng ô ô, thường ngày chỉ cần nó ô ô như vậy, người kia sẽ xuất hiện, nhưng hiện tại, đã không còn thấy người nó muốn tìm.
Lúc này nó vẫn cảm thấy Trần Hạc đang chơi trốn tìm với nó, ô một hồi, lại chạy vào căn nhà trúc tìm kiếm, như thế chừng mấy lần, cuối cùng rốt cục phẫn nộ ô ô lên, nhưng ô nửa ngày, cũng không thấy Trần Hạc lại đây dỗ dành nó.
Nó bắt đầu tìm kiếm từng bước về phía cầu, tới trên cầu, nó lại nghe thấy đối diện cầu có tiếng thú kêu thảm thiết, trong tiếng kêu thảm, nó tựa hồ nghe thấy thanh âm của Trần Hạc, bốn cái chân ngắn nhỏ bắt đầu chạy lên cầu, dừng lại lúc đến giữa đường, bản năng khiến nó trốn trong góc, vểnh tai nghe.
Lúc này Trần Hạc lại mở mắt, nhìn về phía huyễn phù trận trước mặt, báo nhỏ đang héo rút ở khu vực chính giữa, ánh mắt nhìn chằm chằm khu phù đỏ máu bên phải, y vươn tay búng ra, búng một giọt tinh huyết của mình vào chu sa.
Mà báo nhỏ trong phù lại khẽ động vành tai, mũi ngửi ngửi, dường như đã tìm được Trần Hạc, duỗi dài cổ nhìn về phía biển máu khủng bố kia, tiếp theo nó thấy được thân ảnh quen thuộc, thấy thân ảnh đó đang bị một yêu thú đè dưới vuốt, chân bị xé rách, toàn thân đều là máu. Đại khái vì thấy được người quen thuộc, nó đột nhiên chui ra từ bóng râm, tung tứ chi lông nhung nhung đứng trên cầu, trong mắt đã có chút nghi hoặc nhìn Trần Hạc, dường như không biết tại sao y sẽ ở nơi đó.
Bất quá, tuy rằng báo nhỏ chỉ là con thú non, nhưng nó có bản năng thiên tính của yêu thú, sau khi nghe thấy Trần Hạc phát ra tiếng kêu thảm thiết, động tác vốn muốn chạy xuống dưới cầu nhất thời ngừng lại, “Ô...”
Người nọ không ứng tiếng, chẳng qua lại phát ra một tiếng hét thảm, máu tươi bắn tung tóe đầy đất.
“Ô ô...” Báo nhỏ lại đi hai bước về phía trước, tiếng kêu vừa dứt, lại thêm hai tiếng kêu thảm thiết, đợi đến khi nó ô ô ba tiếng, tiếng kêu thảm thiết đối diện dần dần yếu đi, cho đến khi không còn tiếng động.
Báo nhỏ lại ô ô, đối diện đã không còn bất kỳ thanh âm nào nữa, nó bắt đầu bước chân ngắn chạy về bên kia, lúc này tốc độ của báo nhỏ đã là cực nhanh, chớp mắt đã tới. Nó thấy mặt Trần Hạc không còn chút máu dán sát mặt đất, trên người trên mặt đều là máu, nó di chuyển vòng quanh, sau đó dùng móng vuốt cào cào y bào của y, người trên mặt đất không có động tĩnh, đẩy đẩy tóc của y, cũng không xách nó lên dùng cành liễu quất nó giống như trước nữa.
“Ô ô ô...” Báo nhỏ ngồi xổm bên mặt Trần Hạc, bốc đồng ô ô với mũi y, cho dù phát ra nhiều tiếng thế nào đi nữa, người này cũng không đáp lại nó, chẳng qua từ trong miệng bắt đầu chảy ra lượng máu lớn, dính đầy móng vuốt nó.
Đúng lúc này, yêu thú kia phát ra một trận tiếng cười quái dị, tiếp theo đã nâng bàn chân giẫm lên, toàn bộ đầu Trần Hạc bị giẫm nát trước mặt báo nhỏ, bắn tung tóe ra dòng máu ấm áp.
Trên người trên mặt báo nhỏ đều dính vết máu màu đỏ, nó lăng lăng nhìn huyết tương trên mặt đất, nghĩ đến khuôn mặt quen thuộc kia, trong nháy mắt đã trở thành một bãi huyết tương, nó không tin dùng móng vuốt cào cào, yết hầu bắt đầu phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, nó dùng móng vuốt không ngừng cào ở chỗ từng bị giẫm lên, tiếng ô ô trong miệng càng lúc càng cao.
Tựa như một con kiến bị hơ trên chảo nóng, tìm kiếm thân ảnh của Trần Hạc xung quanh, cuối cùng chỉ tìm được một góc áo và giày, nó dùng miệng ngậm chiếc giày kia, trong cổ họng bắt đầu phát ra thanh âm kỳ quái, cũng dùng móng vuốt không ngừng cào mặt đất, nó ép thấp thân thể, đầu dán sát mặt đất, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm con yêu thú giết chết Trần Hạc kia.
Từ trong con ngươi màu tím nhạt của nó lần đầu tiên phát ra quang mang cừu hận, nó dùng thanh âm non nớt để đối kháng tiếng hô rung trời của yêu thú thành niên kia, thân thể dán sát mặt đất, móng vuốt cắm vững vàng vào đất, toàn bộ thân thể như một nhánh cung tiễn chờ phát, trong khi con yêu thú giương nanh múa vuốt gào rống, cuối cùng buông chiếc giày trong miệng, đột nhiên phun ra một ngọn hỏa diễm lớn màu đỏ lửa về phía con yêu thú kia, lấy trạng thái cực kỳ nhược thế công kích tới yêu thú thành niên mạnh mẽ hơn nó gấp trăm lần.
Ngay khi ngọn hỏa diễm kia thiêu đốt đến yêu thú ma hóa, tức khắc chu sa trên toàn bộ mặt đất từ đỏ biến thành màu đen, hình phù trong nháy mắt mất đi hiệu lực, con rối giấy phù trên mặt đất cũng cháy thành tro tàn.
Toàn bộ thân thể báo nhỏ vẫn giữ tư thế ép thấp, bản năng gầm nhẹ một tiếng non nớt, nhưng yêu thú kia đột nhiên biến mất, bốn phía xuất hiện mùi vị thiêu đốt, giày của Trần Hạc bên vuốt nó cũng không còn thấy, không khỏi lui lui, sau đó nhìn xung quanh mọi nơi, phát hiện xung quanh là căn phòng đá quen thuộc, nó nhất thời quay đầu nhìn về phía sau, thì thấy Trần Hạc vẫn đang ngồi trên đệm cỏ như trước kia, ngay cả tư thế cũng không có biến hóa.
Tuy rằng mọi chuyện quỷ dị, nhưng báo nhỏ sau khi nhìn thấy Trần Hạc, lập tức phát ra tiếng ô ô vội vàng liên tiếp, thoáng bật chân sau, nhanh chóng chạy về phía Trần Hạc, trên người dính đầy tro chu sa sau khi bị thiêu đốt, bộ dáng bẩn hề hề càng thêm xấu.
Nó nhanh chóng chạy đến bên chân Trần Hạc, móng vuốt ôm lấy mép áo bào rồi leo lên, dùng hết bốn móng vuốt, bò thẳng tới đầu gối Trần Hạc, ngồi xổm trên đó rống với y.
Thần sắc Trần Hạc lại thoáng có chút phức tạp nhìn nó, nửa ngày sau mới thở dài, xách nó lên, không chê trên người nó dính tro bẩn, sờ sờ đầu nó. Hiện tại báo nhỏ chưa thoát ly tính trẻ con, cái gì cũng không rõ, nó không biết mình trong một chớp mắt ban nãy kia, đã làm ra lựa chọn thế nào. Tiền đề của con đường cường giả thống khổ mà lại dài đằng đẵng này, là phải lấy sinh mệnh của mình làm cái giá.
Ảo trận ban nãy, có quan hệ đến ý niệm, trên thực tế báo nhỏ vẫn luôn xoay vòng vòng tại chỗ, tuy rằng không thể nói Trần Hạc hoàn toàn hiểu rõ được quá trình trải qua của nó, nhưng vì do y bố trí, ít nhiều cũng biết sẽ khiến nó gặp phải ảo giác gì.
Trận mà Trần Hạc bố trí cũng không phức tạp, có thể nói cực kỳ đơn giản, đồng thời không có bất kỳ tính nguy hiểm nào, đây chẳng qua chỉ là một đề bài lựa chọn đơn giản. Một bên là sinh hoạt yên tĩnh mà lại an khang, là khắc hoạ sinh hoạt hiện giờ của nó, mà bên kia lại là nơi cùng hung, hung hiểm vạn phần, tùy thời đều có thể mất đi sinh mệnh.
Một giọt máu của Trần Hạc ở trong đó chỉ tạo được tác dụng dụ dỗ nó làm ra lựa chọn cuối cùng, Trần Hạc thấy nó xoay tới xoay lui tìm kiếm y ở khu vực bên trái, cũng thấy nó khi đến bên phải thì lông toàn thân dựng thẳng, kinh hoảng muôn dạng nằm sấp trên mặt đất nhìn xung quanh, sau đó đến khi cúi đầu không biết đang cắn thứ gì, rồi đến cuối cùng phun ra ngọn lửa đốt cháy giấy phù con rối, khiến cho cả huyễn phù mất đi tác dụng. Bạn đang �
Ngay trong hoàn cảnh với hai loại cực đoan mà Trần Hạc bố trí, nó không hề vì e ngại mà vẫn luôn ở lại hoàn cảnh an nhàn quen thuộc, mà là truy tìm, bản năng lựa chọn vì mục tiêu mà tiến vào nơi hung hiểm, mặc dù nhược thế, vẫn muốn lấy yếu so mạnh, lựa chọn dùng hỏa diễm của nó làm pháp bảo chiến thắng cuối cùng.
Nó đã dùng hành vi của mình làm ra lựa chọn cuối cùng.
Trần Hạc vuốt báo nhỏ đang tựa lên đùi ngửi tới ngửi lui, cũng thường thường nghi hoặc nhìn y, trong mắt tím dường như có chút không hiểu, bất quá ô ô hai tiếng, sau khi nhận được sự đáp lại của Trần Hạc, thì cũng đã quên sạch chuyện trước đó, vì vậy nằm sấp xuống, trải dài thân thể, để Trần Hạc sờ lông cho nó, cũng theo việc lông được sờ thoải mái, bắt đầu khò khò mấy tiếng.
Trần Hạc lại nhìn nó một lúc, lần nữa thở dài, kế đó ánh mắt cũng từ giãy dụa bất đắc dĩ trở nên kiên định, sau cùng lại lộ ra vẻ ôn hòa. Trên đường tu tiên, người tu còn truy tìm đại đạo, yêu thú cũng như thế, cho dù yêu thú biến dị hết sức hung hiểm, nhưng nếu có mình ở bên hiệp trợ, chuẩn bị đủ sách lược vạn toàn, chưa hẳn không thể chuyển nguy thành an.
Kế đó suy nghĩ một hồi, lại nhìn báo nhỏ đang tựa lên đùi y thoải mái liếm móng vuốt, khóe miệng lại hiếm thấy lộ ra chút ý cười. Hiện tại vật nhỏ này còn có thể tùy hứng chơi đùa thêm một hồi, chẳng qua về sau ngày tháng vô ưu vô lự như vậy, chỉ sợ sẽ không còn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.