Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 177:




Báo nhỏ dù sao vẫn chỉ là một con báo con, ở bên ngoài đói hai bữa rồi thì tự mình chạy về, lặng lẽ tựa lên cửa đá động phủ, thường thường nhìn Trần Hạc, cũng không dám vào phòng đá nữa. Trần Hạc làm sao không biết nó nửa đêm chạy về nằm ngủ bên ngoài, không cần thần thức, chỉ nghe cái bụng của nó cứ vang ùng ục ùng ục là biết. Đối với chuyện trước đó, Trần Hạc sớm đã nguôi giận, nuôi con yêu thú không dễ dàng, nuôi con yêu thú cấp thấp lại càng không dễ dàng, huống hồ đường tương lai còn rất dài, chỉ trách cứ đánh chửi không thôi cũng không phải cách tốt nhất, đồng thời hiện giờ nó cũng đã hiểu biết rất nhiều chuyện, hiện tại dùng phương thức đánh cành trúc nữa, quả thực cũng có chút không ổn.
Sáng sớm hôm sau Trần Hạc đã nấu một nồi thịt Hỏa Linh Thú trong phòng đá, lại thêm vào một cánh hoa sen, một lát sau vị thơm mát và mùi thịt đã tràn ra ngoài động. Báo nhỏ vốn đã đói bụng kêu vang lại tựa lên cửa động phủ không dám đi vào, chỉ nhìn chằm chằm nồi thịt kia, không ngừng liếm khóe miệng.
Chợt thấy ánh mắt Trần Hạc nhìn về phía nó, gọi nó vào, lúc này mới đứng dậy bước tứ chi cẩn thận chạy tới, thoáng mang theo vẻ mặt phòng bị, dường như chỉ cần tay Trần Hạc cầm ra thứ gì đó tương tự cành trúc, sẽ quay đầu chạy, không còn xông tới cả ủi lẫn nhảy giống như khi ăn cơm trước kia nữa.
Đặt chậu gỗ chứa thịt tới trước mặt nó, nó mới lộ ra dáng vẻ hổ đói vồ mồi, chôn đầu vào trong ăn vang lép bép lép bép, thấy cái bụng nó khô quắt như gầy đi một vòng, đáy mắt Trần Hạc ngược lại lộ ra chút không đành lòng, không khỏi nghĩ ngày sau cho dù nó làm sai chuyện, cũng sẽ không bỏ đói nó nữa.
Đối với hành vi trước đó của báo nhỏ, Trần Hạc tỉnh táo lại thì ít nhiều cũng có chút phát hiện, dù sao loại tình huống này trước đây chưa từng có, nguyên nhân đại khái xuất phát từ Linh Mục Hầu. Vốn Trần Hạc mang Linh Mục Hầu về đã từng nghĩ dựa vào tính cách bốc đồng của báo nhỏ, có thể dung được sự tồn tại của yêu thú khác hay không? Bất quá Linh Mục Hầu cực kỳ nhỏ yếu, ôn thuần mà không hề có sự uy hiếp như một con sâu, thử hỏi một người làm sao sẽ đi chuyên biệt đối phó một con sâu không bắt mắt, vì vậy y không nghĩ quá nhiều về phương diện này.
Nhưng hiển nhiên phỏng đoán của y có chút bất công, có lẽ báo nhỏ quả thực sẽ không để ý không gian có thêm một con thú nhỏ chưa đủ để một móng vuốt của nó đè, nhưng nếu mình có sự không công bình giữa đôi bên, hành động lời nói nặng bên này nhẹ bên kia, cho dù chỉ là một con sâu, cũng sẽ khiến nó có địch ý, loại tình huống này cho dù là giữa con người cũng thường có, càng đừng nói một con thú nhỏ đang ở thời kì mẫn cảm như thế.
Những ngày tháng sau này Trần Hạc rất ít đút ăn cho Linh Mục Hầu trước báo nhỏ, cho dù cùng nhau ăn cơm, cũng là hai thú cùng một đãi ngộ, thậm chí báo nhỏ ăn trước, Linh Mục Hầu ăn sau. Bất quá Linh Mục Hầu lại ‘trâu nghé mới sinh không sợ hổ’, đại khái ngửi thấy hương vị cánh hoa trong thịt, bò bò đến bên chậu gỗ của báo nhỏ, dùng móng vuốt nhỏ non nớt cào, liếm vụn thịt rơi vãi của báo nhỏ.
Báo nhỏ tuy là yêu thú cấp thấp, nhưng cực độ để ý về sự phân chia lãnh địa, nó tuyệt không cho phép có yêu thú xâm nhập địa bàn hạch tâm của nó, đặc biệt là khu nghỉ ngơi và thức ăn của nó, mấy lần đè Linh Mục Hầu lên đất muốn giẫm nó thành thịt vụn, vốn đã thấy thứ này không vừa mắt rồi, không chỉ cướp đi lực chú ý của Trần Hạc, còn muốn chia đồ ăn với nó, tuy rằng ăn không nhiều, nhưng lãnh địa của nó có thêm một dị vật, đương nhiên là khó chịu.
Nhưng yêu thú cũng có chỗ cao ngạo của yêu thú, nhất là linh trí của báo nhỏ hiện tại đã càng ngày càng cao, đặc biệt là sau khi dung hợp giọt máu chân long, có thể nói là càng xa xôi với thời kì non nớt trước đây, nhãn lực cũng càng ngày càng cao, không còn khù khờ như khi còn bé nữa, nó thậm chí biết rõ con khỉ lùn tịt xấu xí này là được Trần Hạc cho phép vào ở, giẫm nó chết đương nhiên dễ dàng, nhưng không tránh khỏi sẽ bị Trần Hạc trách phạt, vì vậy khi giẫm lên không dùng sức, chỉ dùng phần đệm thịt ấn nắn vài cái, trọng điểm không phải muốn giẫm nó chết, mà là muốn cho nó đau, chỉ cần nó đau chịu không nổi thì nói không chừng ngày sau sẽ tự mình cút xéo, đến lúc đó Trần Hạc sẽ không thể trách cứ nó, bởi vì do con khỉ lùn tịt đó tự mình chạy mất...
Chút tâm tư nho nhỏ đó của nó, Trần Hạc làm sao không biết? Hiện tại vật nhỏ này đang mưu tính lâu dài, bất quá thấy nó quả thực có chừng mực, khỉ nhỏ đích xác cũng không bị giẫm bị thương, trong lòng suy nghĩ, nếu vẫn trách đánh nó giống như trước nữa, sợ rằng bất kể là đối với báo nhỏ hay Linh Mục Hầu đều không thỏa đáng, cũng chỉ đành mở một mắt nhắm một mắt, dù sao giới tự nhiên yêu thú đều có quy luật, cho dù y là người chăn nuôi cũng không có khả năng vươn tay áp đặt can thiệp nhiều lần.
Chỉ cần dưới tình huống không nguy hiểm đến tánh mạng hai bên, chỉ có thể mặc cho chúng nó thuận theo tự nhiên, điều Trần Hạc cần làm đó là giữ thái độ với báo nhỏ trước sau như một, không vì sự tồn tại của Linh Mục Hầu mà thay đổi, mà cũng không đối đãi khác biệt với Linh Mục Hầu nữa, đút ăn cũng là cho báo nhỏ ăn trước, sau đó mới cho Linh Mục Hầu ăn, báo nhỏ đương nhiên là thịt ngon tốt nhất đầy chậu, Linh Mục Hầu lại chỉ có hai ba giọt tuyền lộ, còn mấy lần chạy đến địa bàn của báo nhỏ liếm vụn thịt, vẻ mặt đáng thương.
Báo nhỏ sau khi giẫm nó vài lần, thấy Trần Hạc không quá để ý, lại tăng cường bản tính ngạo khí yêu thú của nó, tuy rằng bộ tộc loài báo thiên tính bụng dạ nhỏ nhen, dung không được yêu thú khác nằm bên cạnh, nhưng đối với cái loại vô dụng, một cước là đã có thể giẫm chết thế này, nó ngược lại không có hứng thú khi nhục, cái thứ đó đối với nó mà nói căn bản không có sức uy hiếp, cũng giống như con sâu trên cây, trừ phi bò vào trong mắt trong mũi nó, nếu không ngay cả nhìn một cái nó cũng không có hứng thú.
Một lúc sau cũng chẳng còn tức giận Linh Mục Hầu nữa, coi khỉ ta như không khí, có lúc Linh Mục Hầu lại chạy đến dưới chậu của nó ăn ké, báo nhỏ cũng coi như không thấy, cộng thêm Linh Mục Hầu trời sinh tính ôn thuần, cũng không chủ động trêu chọc báo nhỏ, ở không gian Giới Tử chỉ sống trong địa bàn nhỏ của mình, bò trên mấy cành trúc, hai con yêu thú một lớn một nhỏ ngược lại tường an vô sự.
Mà điều khiến Trần Hạc cảm thấy có biến hóa chính là, từ lần trước quất báo nhỏ một trận, nó đã hiểu chuyện hơn không ít, ngay cả bước chân ra vào động phủ cũng cực nhẹ, không xông mạnh tông thẳng nữa, khi Trần Hạc tu luyện đả tọa, cũng không còn thường thường cắn y bào y đòi y chơi đùa với nó giống như trước nữa, đôi khi Trần Hạc bỗng nhiên mở mắt ra thấy nó tựa ở cửa động, ánh mắt nhìn chăm chú bên ngoài, vành tai thường thường chuyển động, vừa mới trút đi chút lông tơ non nớt, hoa văn hình mây đỏ lửa lấp lánh sáng bóng dưới ánh trăng, không có ngủ khò khò, nhất cử nhất động dường như đang hộ pháp cho Trần Hạc, mỗi đêm đều như thế, khiến Trần Hạc khi đả tọa càng thêm chuyên tâm.
Tư chất của khối thân thể Trần Hạc này cực kém, ở tu tiên giới, loại thể chất linh căn này là hoàn toàn không có tiền đồ tu tiên, nhiều nhất chỉ có thể tu luyện đến Luyện Khí Kỳ tầng năm, bất quá dựa vào việc y nuốt lượng lớn đan dược và công pháp Toàn Linh phụ trợ, mới tu luyện tới tu vi Trúc Cơ trung kỳ lúc này, con đường tu tiên, càng là tư chất tốt thì tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh, bình cảnh càng ít.
Khi ở Luyện Khí Kỳ cấp thấp, có đan dược thì tốc độ thăng cấp sẽ vô cùng nhanh chóng, nhưng đến sau này từng bước đều sẽ như tăng gấp bội, bất kể nuốt linh đan như thế nào, một phương diện tư chất có hạn, một phương diện sự cảm ngộ thiên địa lại bị hạn chế, ngày ngày đả tọa cũng khó có tiến triển gì, muốn tiến cấp đều phải đả tọa mười năm trăm năm.
Mà Trần Hạc cũng là như thế, nếu như nói tư chất tốt, nuốt đan dược nhiều như y, bế quan một tháng thì tu vi có thể lấy chén để đong, nhưng y tiến triển lại chỉ có một giọt nước, dưới điều kiện đồng dạng, thì người khác hấp thu linh khí gần như gấp mấy chục lần mấy trăm lần y, bội số như vậy nếu chồng chất vài lần, chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn. Có đôi khi tu vi sẽ như đang lấp biển, tư chất tốt thì lấy xe lấp, trung cấp lấy sọt lấp, tư chất kém lấy tay lấp, tu sĩ cùng thời kỳ sau khi tu luyện hơn mười năm, chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn, bởi vậy nản lòng thoái chí mà từ bỏ đường tu tiên đều có khối người.
Trần Hạc đương nhiên sẽ không dừng ở đây, tuy rằng tư chất căn cốt của y kém đến mức nhân thần cộng phẫn, nhưng tu luyện công pháp Toàn Linh không gián đoạn đã cải thiện không ít, không chỉ thanh trừ được một số tạp chất trong căn cốt, các thuộc tính linh căn cũng đang được kéo gần, Trần Hạc cũng cực lực tiến hành bù đắp ở phương diện này. Đương nhiên đây cũng hoàn toàn quy công cho kinh nghiệm thời mạt thế của y, tăng cho kiếp này mấy trăm năm tu luyện, tu luyện dài lâu luôn sẽ có điều cảm ngộ.
Mỗi khi cách một tháng y sẽ dùng món linh khí đo lường linh căn. Trong năm loại linh căn của y, kém nhất là kim linh căn, ngay từ đầu chỉ có một chút, khi tu luyện thường ngày, căn bản không hấp thu được linh khí, nếu như muốn bù đắp phải cần ăn nhiều uống nhiều linh thảo linh quả có linh khí thuộc tính thổ khi vận hành công pháp Toàn Linh.
Không hề ít tu sĩ đều nghĩ, kém loại linh căn nào thì sẽ ăn nhiều đan dược loại thuộc tính đó, trên thực tế đối với linh căn mà nói là không có tác dụng. Linh căn chính là bẩm sinh mà sinh, phát triển sau này cũng không cách nào thay đổi, nhưng trên thực tế tu tiên giới có một số vật nghịch thiên quả thực có hiệu quả cải thiện linh căn, nhưng trình độ hi hữu của nó khiến người ta giận sôi, đến mức chỉ nghe tên mà chưa bao giờ thấy bóng.
Mà công pháp Toàn Linh Trần Hạc tu luyện chính là một trong số đó. Trần Hạc tu luyện mấy trăm năm ở mạt thế, nó có hiệu quả nghịch thiên có thể cải thiện thể chất và linh căn, tuy rằng trong thời gian ngắn không có thành quả gì, nhưng tu luyện thời gian dài thì không cần bàn cãi, đồng thời phối hợp dùng linh quả cấp cao thì hiệu quả lại càng tốt hơn. Trần Hạc đã từng nghiêm túc nghiên cứu, trên thực tế quy luật của năm loại thuộc tính linh căn cực kỳ đơn giản, chính là nguyên lý tương sinh tương khắc, nếu như muốn bổ linh căn, không cần truy tìm phương pháp thiếu cái gì bổ cái đó, điều này căn bản không có hiệu quả, chính xác phải cần thuộc tính bổ sinh ra nó.
Linh căn của Trần Hạc lấy kim linh căn kém nhất, mà trong ngũ hành tương sinh, là lấy thổ sinh kim. Linh quả thuộc tính thổ ở không gian Giới Tử có một vùng Thổ Bát Quả, mọc dưới mặt đất, đặc biệt giống khoai tây ở kiếp trước, chẳng qua mỗi quả đều sẽ như trái táo, chính là linh quả thuộc tính thổ cấp sáu. Trần Hạc ép nó thành tương rồi phối với hơn mười trái Hoàng Kim Quả thuộc tính kim, ủ hơn mười đợt, chuyên biệt dùng uống khi tu luyện công pháp Toàn Linh.
Hiện giờ đã uống được nửa năm, hiệu quả vô cùng tốt, dịch rượu cực kỳ đậm đà, mỗi lần chỉ một ngụm là được, lấy thổ linh khí sinh kim linh căn, cộng thêm công pháp Toàn Linh cải thiện, hiện giờ đo ra kim linh căn của y đã chậm rãi có sự tăng lên, phỏng đoán tu luyện thêm ba năm nữa là có thể đuổi kịp linh căn thuộc tính hỏa phía trước.
Khó khăn lắm đến tận đây mới có thể thoáng cân bằng được năm loại linh căn, ngũ linh căn là linh căn kém nhất, nhưng trong đó cũng có chia ba bảy loại, kiêng kị nhất đó là linh căn các thuộc tính có sự chênh lệch lớn. Tu sĩ thuộc tính đơn, song linh căn thì thường thường chỉ cần hấp thu một hai loại linh khí là có thể nhẹ nhàng tiến cấp, mà tu sĩ ngũ linh căn lại phải hấp thu đủ năm loại linh khí, thiếu một thứ cũng không được, mới có thể tiến cấp, vì vậy các loại linh căn của tu sĩ ngũ linh căn càng ngang hàng càng tốt, như vậy hấp thu linh khí mới có thể đều đều, tiến cấp cũng tương đối đồng bộ nhẹ nhàng một chút.
Trần Hạc vừa vặn chính là loại ngũ linh căn kém nhất, chỉ có thủy linh căn được xem là trung cấp, kim linh căn chỉ có một chút, ba loại chính giữa thì sắp hàng như hình thang, cho dù tu luyện viên mãn bốn loại nguyên khí còn lại, dưới tình huống kim linh căn gần như không có, cho dù mỗi ngày đả tọa tu luyện thêm trăm năm nữa cũng không cách nào đột phá được bình cảnh, sự gian nan trong đó có thể nghĩ.
Mà phương pháp do Trần Hạc nghĩ ra này, tuy có chỗ thích hợp, nhưng nếu không có công pháp Toàn Linh phụ trợ, hiệu quả cũng cực nhỏ, tuy rằng y thành công từ Trúc Cơ sơ kỳ đến trung kỳ, trong đó có chút quan hệ đến việc luyện chế thanh Trần Hoàng Kiếm, linh kiếm thuộc tính thổ có thể gián tiếp bù đắp sự thiếu sót của kim linh căn. Nhưng từ trung kỳ đến hậu kỳ lại là một đường ranh giới của tu vi, có một số tu sĩ tam linh căn nghèo, cả một đời cũng không nhất định có thể vượt qua được, bởi vì tới hậu kỳ, bước tiếp theo chính là ngưng kết Kim Đan.
Dựa vào loại linh căn tư chất thấp kém như Trần Hạc, chỉ dựa vào một số đan dược Trúc Cơ bình thường, chỉ sợ khó có thể có hi vọng, chỉ đành tiêu hao lượng lớn thời gian để cải thiện linh căn trước, Trần Hạc có dự định bắt đầu bế quan tu luyện trường kỳ.
Nhưng hiện tại chỉ thu thập được ba loại linh liên cửu phẩm, Hoàng Liên cửu phẩm, Thủy Liên cửu phẩm, Kim Liên cửu phẩm, còn thiếu Thanh Liên cửu phẩm và Hỏa Liên cửu phẩm, bất quá linh liên cũng cần chú ý cơ duyên, tuyệt không phải muốn là có. Nhưng trong ba loại linh liên đã có, y chỉ luyện thành được một thanh Trần Hoàng Kiếm thuộc tính thổ, mà Thủy Liên và Kim Liên đến nay chưa luyện chế, chủ yếu là do khuyết thiếu linh chủng, thứ như linh chủng lại càng hiếm có, thậm chí có một số tu sĩ căn bản không biết đến thứ này.
Trần Hạc nếu muốn tìm kiếm từng phố chợ một thì không có cách nào bế quan, bất quá y rất nhanh đã nghĩ đến một người, đó là Vu Liệt. Người này giao hữu rộng rãi, đồng thời thích việc buôn bán, còn điều quan trọng hơn là cậu ta vì dùng Trúc Cơ Đan mà Trần Hạc cho, không lâu trước đó đã thành công tiến cấp thành tu sĩ Trúc Cơ, cũng coi như thiếu Trần Hạc một phần ân tình, chút chuyện như hỗ trợ để ý chọn mua, chắc hẳn cậu ta cũng sẽ không cự tuyệt, đồng thời Trần Hạc cũng sẽ không bạc đãi cậu ta. Kế đó y cầm một chiếc ngọc giản trống, ghi chép hết lên những thứ y cần ngoại trừ linh liên cửu phẩm, linh chủng còn lại, linh thảo linh mộc thuộc tính hỏa trên cấp bảy mà báo nhỏ thích ăn, Thiên Châu Quả và Thiên Sơn Tử Trúc mà linh hầu thích ăn, còn có các loại phương pháp luyện đan mà y cần.
Vu Liệt đương nhiên cao hứng giúp Trần Hạc làm việc, như vậy ý vị cậu có thể thường xuyên xin chút linh tửu uống, linh tửu Trần ca ủ thực sự tuyệt nhất, uống xong linh tửu của Trần ca rồi uống loại khác, so sánh ra đều như hàng giả pha nước, thực sự không có chút mùi vị gì.
Bất quá linh chủng ngược lại phải hỏi một hồi mới hiểu được là thứ gì, kế đó lập tức vỗ ngực nói: “Trần ca huynh cứ yên tâm đi, việc này đệ khẳng định sẽ để ý giúp huynh...”
Kể cả ngọc giản, Trần Hạc lại ném cho một túi linh thạch giá trị xa xỉ, Trần Hạc tương đối tín nhiệm Vu Liệt, lui một bước mà nói, túi linh thạch này so sánh với việc có thể tìm được linh chủng thì không đáng nhắc tới, nếu đối phương cầm chạy cũng không quan trọng, linh thạch có thể kiếm lại, nhưng nếu có thể tìm được linh chủng, đối với Trần Hạc mà nói, đó tuyệt không phải thứ mà chút linh thạch đó có thể bằng được.
Đồng thời trong túi trữ vật của Trần Hạc còn có tử hỏa trong xương của Kim Trảm Nguyên, tuy rằng chỉ là trên trăm đốm vảy lửa nho nhỏ, nhưng lại là chỗ tinh hoa của tử hỏa, nếu báo nhỏ muốn dung hợp lần lượt hết chúng nó, quá trình đó cũng phải tiêu hao lượng lớn thời gian hòa hợp với thân thể.
Đợi một tháng sau, đổi được lượng lớn linh thạch, cũng gom đủ một số nguyên liệu luyện đan, Trần Hạc mới bắt đầu chính thức bế quan. Người tu tiên bế quan ngắn thì nửa năm, lâu thì mấy năm. Vốn địa điểm động phủ của y đã cực kỳ xa xôi, ở sát rìa khe cốc ngọn núi lâu năm không có người ở, như thế lại càng thêm hoang phế, chẳng qua ngẫu nhiên có con hắc báo choai choai thường thường tiến vào khe cốc trăm trượng, chạy đến phía dưới săn giết thức ăn, sau đó miệng ngậm một số yêu thú cấp một hai, leo khe cốc nhanh chóng quay về đỉnh núi, tất cả yêu thú gặp được trên đường, bất kể cấp cao hay thấp đều kinh hoảng muôn dạng nhao nhao chạy trốn lẩn tránh, sự hung bạo thường ngày không phải bàn cãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.