Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 187:




Động tác thoát ra của mấy người nhất thời bị đình trệ, chỉ thấy cách không xa phía trước đột nhiên có mấy người xuất hiện, nhìn cách ăn mặc tựa hồ là Lưu Vân Tông. Nếu nói trong năm đại phái, nơi xuất hiện nhiều tu sĩ cấp cao, thực lực mạnh nhất thì chớ quá đệ tử Lưu Vân Tông, mọi người đều biết công pháp của Lưu Vân Tông tiến cấp nhanh, hàng năm đệ tử có linh căn tốt đều chen chúc nát đầu gia nhập vào tông, số lượng này cao hơn mấy phái khác ba lần, có thể thấy được độ nhân tài đông đúc của nó.
Tám người trước mắt vậy mà có ba Trúc Cơ hậu kỳ, năm trung kỳ, so sánh với bảy người mới chật vật thoát ra từ động địa hỏa, thực lực tuyệt đối bị áp chế mấy thành. Cho dù trận chiến này tất bại, dựa vào hai thanh pháp khí Nguyên Thần mà trong tay Trần Hạc có, thì vẫn có khả năng cực lớn thừa dịp loạn chiến xuất kỳ bất ý bỏ trốn mất dạng. Hiển nhiên ôm loại suy nghĩ này tuyệt không chỉ có một mình Trần Hạc.
Lại tu sĩ thấy tình thế không ổn, ba hậu kỳ của đối phương đối phó một mình gã quá dễ, những người khác có lẽ còn có một đường cơ hội sống, nhưng còn mình thì sợ rằng không thể chạy trốn được, nhất thời thấp giọng nói với mấy người trong đội mình: “Lưu Vân Tông, một đám tiểu nhân đê tiện, ngày sau trở về đan môn nhất định phải thanh toán với bọn chúng, hiện nay chúng ta chỉ có thể tách ra chạy thoát...” Kế đó Lại tu sĩ đột nhiên vứt hộp Hỏa Luyện Tinh trong túi trữ vật về phía Trần Hạc.
Trần Hạc vô ý thức nhận vào tay, thì nghe thấy Lại tu sĩ lớn tiếng nói: “Sư đệ, Hỏa Luyện Tinh này liền giao cho đệ, huynh mở đường cho đệ, đệ nhất định phải mang tinh này về đan môn!” Nói xong thì bắt đầu công kích về phía mấy người kia.
Trần Hạc sau khi nghe xong kinh ngạc, sau đó không khỏi thầm mắng câu đệt mẹ mi, họ Lại này thật đúng là con cáo già, biết rõ ba hậu kỳ của đối phương nhìn chăm chú gã, thì lập tức chuyển Luyện Tinh tới tay y, phân đi một người kình địch, lúc này cho dù Trần Hạc muốn đục nước béo cò thì cũng không có khả năng, bởi vì mấy đường nhìn đã nhìn thẳng vào y.
Ngay trong nháy mắt này, phía bắc đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, mấy người chấn động trong lòng nhìn qua, thì thấy tu sĩ thấp lùn không biết khi nào đã thừa dịp mấy người không chú ý, ngự kiếm phóng về phía bên trái không người, tốc độ cực nhanh muốn lao ra, kết quả không hề phòng bị tông thẳng vào một tấm lưới không màu, tức khắc cả người bị cắt thành vô số khối máu tươi đầm đìa.
“Không tốt.” Lại tu sĩ bỗng nhiên biến sắc, “Bọn chúng có mai phục, đó là Phong Nhận, đối phương đã sớm có chuẩn bị thiết lập cạm bẫy, đáng hận!”
“Ha ha ha, kêu các ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, lại còn muốn mưu toan giãy dụa. Người đến thu lưới, bây giờ một tên cũng không thể để chúng chạy thoát!” Nói xong thì thấy trong tay mấy tu sĩ trung kỳ cầm mấy khay trận pháp Phong Nhận, cả khu ngoài động nhất thời lấp lóe ánh sáng, như dệt thành một tấm lưới Phong Nhận, bắt đầu thu nạp vào trong động.
Loại Phong Nhận này chính là một loại trận pháp công kích, thời gian bố trí dài, nhưng một khi bắt đầu dùng thì tu sĩ Trúc Cơ sẽ tuyệt đối trốn không thoát, bởi vì vùng gió phong nhận kia được dệt dày như tấm lưới đánh cá trong suốt, tuy rằng không phải vật thực, nhưng quang mang hiện lên lại không khác gì tấm lưới, uy lực của nó thì chỉ cần nhìn tu sĩ thấp lùn bên kia là đã có thể biết kết quả, dưới tấm lưới phong nhận diện tích lớn, cho dù có pháp khí phòng ngự cực phẩm có thể chống lại chốc lát lao ra, cũng sẽ lập tức gặp phải sự công kích của tám tên tu sĩ, chắc chắn phải chết.
Phía trước là sát trận tới gần, phía sau là hỏa động không ngừng phun ra liệt diễm, chính giữa còn có vô số Hỏa Phong Thú chưa biết, thoáng cái đã chặn toàn bộ đường lui của mấy người.
Phong Nhận càng tụ càng nhiều, tốc độ càng lúc càng nhanh, mấy người khống chế pháp khí tính toán phá phong nhận, nhưng bị nó vặn nát mấy món pháp khí. Vì loại phong nhận này không phải thực thể, đánh tan còn có thể khôi phục lại lần nữa, mà pháp khí của mấy người lại đều là thật, dùng một món mất một món, chỉ đành bị ép bất đắc dĩ lui về cửa động, mắt nhìn phong nhận kia sắp tới gần động.
“Mẹ nó! Chúng ta liều mạng với bọn chúng, cùng nhau giết ra ngoài đi!” Tu sĩ cao gầy thấy vậy không khỏi đỏ mắt nói.
“Không được, lao ra chúng ta sẽ bị những lưỡi đao đó vặn nát lồng phòng hộ.” Trần Hạc lãnh tĩnh nói.
“Vậy làm sao giờ? Xông cũng không được, tại chỗ cũng không được, chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt chờ chịu chết.” Mấy người khác cũng không cam lòng.
“Đừng ồn, lao ra là nhất định, không bằng ngẫm lại dùng cách gì để phá hư những lưỡi đao gió đó.” Lại tu sĩ không khỏi quát lớn, mấy người nhất thời trở nên trầm mặc.
Phòng ngự thuẫn trước người Trần Hạc không ngừng lấp lóe, y đột nhiên nghĩ đến điều gì, sắc mặt nhất thời đại biến, không khỏi dùng một luồng nguyên khí nổ thúc đẩy linh kiếm dưới chân đột ngột quay đầu phóng vào trong động, vừa đi vừa lớn tiếng nhắc nhở: “Không tốt, những phong nhận đó sắp vặn đến Hỏa Phong Thú, nhanh quay về thạch động!!”
Trần Hạc là người thoát ra đầu tiên, y vận hành pháp lực toàn thân đến cực hạn, trong nháy mắt đã di chuyển đến mấy trượng có thừa. Mấy người phía sau nhất thời kinh hãi, ban nãy chỉ lo làm sao thoát khỏi hiểm cảnh này, lại không chú ý tới những lưỡi đao đó tiến vào động mấy tấc, rất nhanh sẽ vặn đến Hỏa Phong Thú ở ngoại vi, sự lợi hại của Hỏa Phong Thú, bọn họ trước đó đã hưởng qua một lần, không dễ dàng mới tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng không muốn chịu một lần nữa, nhất thời nhao nhao quay đầu phóng vào thạch động như Trần Hạc.
Nhưng hiển nhiên động tác của mấy người vẫn chậm, khi di chuyển đến chính giữa thạch động, phong nhận kia rốt cục đã chạm đến Hỏa Phong Thú trên tường, cũng vặn chúng thành mảnh vụn, chảy ra tảng lớn chất lỏng màu đỏ, Hỏa Phong Thú dưới sự đau đớn kịch liệt, bắt đầu điên cuồng phun ra dịch đỏ ăn mòn, diện tích phong nhận vặn nát cực lớn, khuấy động không phải chỉ một mặt tường Hỏa Phong Thú như trước, mà là toàn bộ Hỏa Phong Thú trong thạch động, bên trên phía dưới trái phải hai sườn, số lượng dịch đỏ có thể nói là gấp mấy lần trước đó.
Tốc độ Trần Hạc nhanh nhất, khi Hỏa Phong Thú phun ra dịch đỏ, y đã thấy được cửa vào động địa hỏa dung nham, cắn răng một cái cố chống đỡ nửa giây, chịu hơn mười dòng dịch đỏ, lồng phòng hộ thiếu chút nữa đã phá mới xem như rời khỏi được phạm vi bức tường mà Hỏa Phong Thú sống nhờ, nhưng y không dám dừng lại chút nào, chịu đựng ngọn lửa nóng rực xông vào.
Tới sau đó là Lại tu sĩ, phản ứng của gã chỉ sau Trần Hạc, đồng thời tốc độ của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ so với trung kỳ phải nhanh hơn nhiều, vì vậy hai người trước hết một trước một sau xông vào động dung nham, nhưng gã đã bị dịch đỏ công kích gấp mấy lần Trần Hạc, tuy rằng lồng phòng ngự của tu sĩ hậu kỳ mạnh hơn trung kỳ một chút, nhưng mấy chục dòng dịch đỏ vẫn khiến gã ứng phó sứt đầu mẻ trán, thoáng có chút chật vật.
So sánh với Trần Hạc và Lại tu sĩ, bốn người phía sau chậm hơn rất nhiều, thậm chí có người đã phát ra tiếng kêu thảm thiết ngã xuống, ba người còn lại thì dùng ra pháp thuật toàn thân còn đang đau khổ chống đỡ, nhưng thủy chung vẫn còn cự ly một đường với cửa động dung nham, chút cự ly đó vào lúc này lại đi gian nan vô cùng.
Trần Hạc vừa xông vào động dung nham thì phả ngay mặt là sóng nhiệt còn lớn hơn trước, dung nham trong động đã cuồn cuộn ra bong bóng cực lớn, đã tới cực hạn, sợ rằng lập tức sẽ nổ, lúc này bất kể tiến lên hay dừng lại tại chỗ đều gặp phải vô số dung nham nóng cháy phun tung toé, dung nham mấy vạn năm này căn bản không phải thứ mà lồng phòng ngự của tu sĩ Trúc Cơ có thể ngăn chặn, so với những dịch đỏ kia, lực sát thương của những dung nham này đối với thân thể tu sĩ Trúc Cơ còn càng trực tiếp hơn, tình hình lúc này không cho phép Trần Hạc do dự, bởi vì không có pháp khí thuộc tính băng, cho dù có lồng phòng hộ, nhưng da thịt toàn thân đã đạt đến nhiệt độ cao nhất, sống chết tồn tại một đường, đi qua thì còn có một đường sinh cơ, quay về chỗ cũ thì kết quả tốt nhất là trọng thương, mà trọng thương lúc này không thể nghi ngờ tương tự với tử vong.
Giờ này khắc này, chỉ có cắn chặt răng đánh cược một lần, so tốc độ của mình, so thời gian dung nham nổ, so vận khí luôn không tính là quá kém của y. Trần Hạc không khỏi rót nguyên khí còn sót lại trên người vào lồng phòng hộ, nhất thời lồng phòng hộ toàn thân trướng lớn nửa mét, thậm chí đồng thời dùng ra pháp khí Nguyên Thần Trần Hoàng Kiếm vẫn luôn được ôn dưỡng trong đan điền, bảo hộ trước người.
Mạch Kim Kiếm vì hỏa có thể khắc kim, đồng thời không phải pháp khí loại phòng ngự, vì vậy lúc này tuyệt không dùng ra, so ra Trần Hoàng Kiếm thuộc tính thổ gặp lửa còn có thể ngăn chặn bình thường. Thực tế nói thì chậm xảy ra thì nhanh, từ khi thân ảnh y bắn vào cửa động, đến khi lấy ra mấy món pháp khí phòng ngự, cho đến khi toàn bộ thân thể vòng qua hồ dung nham xông về phía đối diện như mũi tên, thời gian bất quá chỉ trong nháy mắt.
Mà bong bóng dung nham sắp nổ ra trong hồ kia, lại lõm bõm phập phồng nổi lên, tùy thời đều có thể nổ ra, cho dù là Kim Đan cũng không dám ứng đối chính diện. Trong nháy mắt lướt qua, Trần Hạc ngừng thở nhắm mắt lại, tim gần như ngừng đập, không cách nào tưởng tượng được sóng xung kích cực lớn phải thừa nhận nếu thứ này nổ ra trước mặt, chỉ riêng nhiệt độ kia thôi cũng đủ để triệt để tiêu vong thân thể của tu sĩ Trúc Cơ.
Nếu không phải lực phòng ngự với lực chữa trị của y bào trên người Trần Hạc có thể so với một món pháp khí cực phẩm, sợ rằng lúc này cũng đã sớm cháy vàng. Ngay khi xông qua bong bóng kia, trong lòng Trần Hạc không khỏi thả lỏng, khi sắp nhảy vào được đối diện, đột nhiên bong bóng dung nham phía sau đột ngột phồng lên phát ra liên tiếp tiếng nước sôi nóng bỏng, tiếp theo nghe thấy một tiếng “Bành” cực lớn.
Vào lúc này Trần Hạc không kịp làm được điều gì, chuyện duy nhất y có thể làm đó là nghiền ép tất cả lực lượng, bằng tốc độ nhanh nhất xông về phía đối diện, bởi vì nơi đó có một khe đá nham thạch đủ cho một người đi vào, mà ở bên trong khe đá nham thạch có một suối nước nóng hoàn toàn khác biệt với địa hỏa, có thể dập tắt cảm giác thiêu đốt của hỏa diễm.
Chẳng qua mặc dù y bạo phát tốc độ vào thời khắc mấu chốt, nhưng chung quy chỉ kém một đường, theo tiếng nổ điếc tai kia vang lên, dường như có vật gì đó nổ tung, Trần Hạc cảm nhận thấy lồng phòng hộ toàn thân như bị một cánh tay bóp nổ, hỏa diễm cực lớn bao lấy y, gần như đã đến mức độ hít thở không thông, trong nháy mắt đó hết thảy chậm lạ thường, việc duy nhất Trần Hạc làm được đó là lấy Trần Hoàng Kiếm chắn trước hai mắt, cho dù sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, y vẫn không thả chậm tốc độ, chỗ khe đá kia ngay trước mắt, không khỏi cắn chặt răng gầm nhẹ một tiếng rồi xông vào.
Trần Hạc không còn lòng dạ nào đi quản tình trạng của Lại tu sĩ đi phía sau y cũng muốn tiến vào suối nước nóng kia như thế nào, bởi vì y cảm thấy thịt sau lưng đã bị cháy gần hết, tuy rằng đau không ngừng tỏa ra mồ hôi lạnh, nhưng cũng may xương không bị tổn thương lớn, thân thể của tu sĩ Trúc Cơ đã trút đi phàm thai, cho dù mất đi chút da thịt cũng có thể tự động khôi phục, nếu có dược cao sinh cơ hoạt huyết tốt nhất, da thịt được sinh ra bất quá chỉ là chuyện mấy canh giờ, chẳng qua phải chịu chút nỗi khổ da thịt.
Loại khổ sở da thịt này khi y xông vào suối nước nóng nóng bỏng thì lại càng sâu, cũng may có một dòng suối nước nóng như vậy, một số đốm lửa và dung nham tàn dư bám lên miệng vết thương trên người bị nước trực tiếp tưới tắt, tuy rằng cảm giác đau đớn càng sâu, nhưng độ thương tổn của vết thương dung nham lại không sâu thêm nữa, khi khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn thì cũng không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lần này thực sự hung hiểm, bất quá cuối cùng cũng bảo vệ được tánh mạng.
Tơ Tằm Ngũ Sắc trên người Trần Hạc giúp y chặn không ít dung nham, nhưng lại bị đốt cháy hơn mười chỗ, tàn phá lợi hại đã không còn nhìn ra được diện mạo vốn có, không cách nào tự hành chữa trị được nữa. Trần Hạc cắn răng kéo áo lẫn cả dây lưng xuống, vứt vào nước. Tuy rằng đã không còn gì nguy hiểm, nhưng y cũng không dám ở trong dòng nước nóng bỏng này lâu, một bên tiến lên vào sâu bên trong nước suối, một bên lấy Ô Long Tiên Tửu ra nuốt mấy ngụm, tiên tửu này tuy rằng vị hơi nồng, nhưng tốc độ khôi phục pháp lực lại không chút thua kém, cao hơn linh tửu khác một tới ba thành.
Không bao lâu sau toàn thân mới một lần nữa phát sáng lồng phòng hộ nhè nhẹ, sắc mặt Trần Hạc cũng hòa hoãn lại, cho dù nơi này là suối nước nóng, nhiệt độ nước so không bằng nhiệt độ dung nham, nhưng mùi vị ‘nấu ếch trong nước sôi’ lại không dễ chịu, nhất là trên người còn có vết thương, y cắn răng cố nén mở ra lồng phòng ngự ngăn cách mới cảm thấy đã được làm về lại con người.
Bất chấp cơn đau đớn thịt bị nướng chín sau lưng, vội vội vàng vàng lấy Sinh Cơ Cao được dùng linh thảo ngàn năm do tự mình làm, trước đây làm vì chính là giờ khắc này, không ngờ thật sự dùng tới, bôi lên vết thương sau lưng với bờ vai và những chỗ yếu khác, một lọ gần như đã không còn thừa nhiều, cơn đau lúc này mới giảm chút, khuôn mặt vặn vẹo của Trần Hạc cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường. Ngửi mùi khét thịt bị nướng chín dù ở trong nước vẫn khó nén kia, Trần Hạc bắt đầu mua vui trong khổ, nghĩ chẳng lẽ là nhân quả báo, do bình thường nướng thịt cho báo nhỏ ăn, vì vậy hôm nay cũng rơi vào kết cục bị nướng thịt, theo cách nói của đạo gia thì thật đúng là nhân quả báo.
Bôi Sinh Cơ Cao không bao lâu sau, Trần Hạc đã cảm thấy vết thương sau lưng thoáng phát nóng, đây là dấu hiệu đang sinh ra cơ thịt. Sau khi uống mấy ngụm linh tửu khôi phục thể lực, mới bắt đầu chậm rãi quan sát suối nước nóng này, hiển nhiên như suy đoán trước đây của y, đáy của dòng suối nước nóng này nhất định có nguồn nước khổng lồ, nếu không làm sao có thể vẫn luôn tồn tại ở xung quanh dung nham, mà không bị sấy khô.
Dưới dòng suối nước nóng là nước suối tối tăm, bởi vì nối tiếp miệng núi lửa, vì vậy nhiệt độ nước có thể nóng chết cá, y vẫn luôn duy trì tư thế chìm xuống dưới, nhưng dường như đáy nước suối vĩnh viễn không có đầu cùng, luôn không chìm được tới đáy, trong dòng nước u ám tựa như một thế giới nặng nề, không trời không đất, chỉ có nước vô tận vô bờ.
Trần Hạc xốc lại tinh thần kiểm tra Trần Hoàng Kiếm, nếu không phải Trần Hoàng Kiếm chắn mặt bên bảo vệ mặt với mắt của y, sợ rằng hiện tại cả khuôn mặt đã không còn, đồng thời sẽ mất đi đôi mắt, bất quá ngay cả như vậy đôi mắt vẫn khô khốc vô cùng, vẫn bị thương trong hỏa diễm gai mắt. �
Mà Trần Hoàng Kiếm bởi vì bị thương nặng diện tích lớn, cần ôn dưỡng một đoạn thời gian mới có thể khôi phục, lúc này không còn độ rực rỡ đang nổi trong đan điền. Một số tấm chắn phòng ngự được dùng ra xếp chồng trước đó, cho dù chắn bốn tầng thì từ lâu đã bị dung nham đốt trụi, ngay cả cặn cũng không còn.
Ánh mắt Trần Hạc quét về phía cổ tay, trên cổ tay mang chuỗi Bà Sa Châu mua ở Vạn Bảo Trai trước đó, tuy rằng chỉ có một hạt châu trong đó được trải qua luyện chế, nhưng vẫn còn có tác dụng ngăn cản nhất định đối với vạn vật sinh linh, vì là pháp khí thuộc tính mộc bị hỏa khắc, vì vậy ban nãy Trần Hạc không kích phát lực lượng của nó, huống hồ nó cũng không có tác dụng gì với dung nham.
Nhưng thứ này đặt trong nước, lại dùng tốt hơn so với bất cứ vật gì, vì thuộc tính tương sinh, năng lực của Thiên Nhất thần mộc đại khái sẽ được đề thăng khoảng từ nửa thành đến một thành, đối với Trần Hạc lúc này mà nói coi như là một tin tức tốt, dù sao bộ áo tơ tằm có thể so với nhuyễn giáp cực phẩm trên người trước đó đã bị hủy, Trần Hoàng Kiếm cũng bị hao tổn theo.
Mạch Kim Kiếm chỉ là pháp khí loại công kích, độ phòng ngự không đáng nhắc tới, phù phòng ngự chất giấy ở trong nước lại càng bị suy giảm lớn, hiện tại thủ đoạn phòng ngự của y ngoại trừ một số tấm chắn thấp trung phẩm tự mình luyện chế trong không gian, thì không còn thứ khác nữa, có viên Bà Sa Châu này, nếu trong nước có yêu linh thú gì, tấm chắn cộng thêm hạt châu thần mộc còn có thể chống đỡ một hồi. Đáng tiếc là Bà Sa Châu chỉ có một viên, năng lượng bên trong có hạn, đến khi năng lượng bị tiêu hao sạch, ngày hôm sau mới có thể kích phát lần nữa, không cách nào sử dụng không hạn chế.
Sau khi trọng thương, cho dù bôi Sinh Cơ Cao, thân thể cũng cần lực lượng khôi phục, nhưng thể lực của Trần Hạc bị tiêu hao quá nghiêm trọng, tu sĩ Trúc Cơ tuy rằng đã thoát phàm thai, nhưng thân thể lại không phải có thể sử dụng không chừng mực, vẫn sẽ bị thương sẽ già đi, chẳng qua chỉ kiên cường dẻo dai chậm già hơn so với phàm khu mà thôi. Trước khi Trần Hạc rơi vào mê man, y kích phát viên Bà Sa Châu ở cổ tay.
Ngậm trong Bà Sa Châu chính là lực tự nhiên, sau khi vừa được kích phát liền có luồng lực lượng vô hình thay thế Trần Hạc dùng pháp lực triển khai lồng phòng ngự, cũng chống nước suối ra xung quanh hai mét, bao Trần Hạc ở bên trong. Sau khi Trần Hạc mê man, cả người rơi vào dòng nước vô tận, chậm rãi bồng bềnh ở đáy nước vô biên.
Mà mấy tu sĩ Lưu Vân Tông ngoài động địa hỏa xông vào động dung nham, lại chỉ phát hiện bốn khối thi thể, hai khối chết ở ngoài động, hai khối bị hỏa diễm trong động phun trúng, ngay cả thi thể cũng không tìm được, chỉ có một số túi trữ vật pháp khí bị tàn phá rải rác đầy đất, nhóm này tổng cộng bảy người, cộng thêm tên lùn đã chết bên ngoài, còn có hai người không biết tung tích.
Mấy người này bất quá chỉ là mấy tu sĩ trung kỳ, đồ trong túi trữ vật ngoại trừ mấy món pháp khí cực phẩm không tệ lắm, thứ khác đều là rác rưởi, mục tiêu chuyến này của bọn họ đương nhiên là Hỏa Luyện Tinh Thạch với túi trữ vật của tu sĩ hậu kỳ kia, nhưng hiển nhiên hai món đồ này đều đã không còn, bận việc một hồi không có thu hoạch gì còn lãng phí vô số linh thạch khởi động trận pháp tốn sức kia, không chỉ ‘giỏ trúc múc nước công dã tràng’ thậm chí còn lỗ vốn.
“Bên kia phát hiện một suối nước nóng, khẳng định hai người kia chạy trốn từ dưới nước, đội trưởng, có cần xuống nước đuổi theo không?” Một đệ tử Lưu Vân Tông hỏi.
“Hai người các ngươi xuống xem, nếu có thi thể thì vớt lên...”
“Thôi đi đại ca, nói không chừng hai người kia đã chết trong nước rồi, không phải là Hỏa Luyện Tinh Thạch thôi sao? Bảo bối trong Thất Sát Địa trân quý hơn Hỏa Luyện Tinh Thạch còn rất nhiều, ta không thể vì hai tiểu lâu la mà chậm trễ thời gian nữa.”
Khi người nọ do dự, có sư đệ nói: “Không tốt rồi tiền bối, dung nham kia lại sắp nổ.”
“Dung nham đáng chết đó, đại ca, chúng ta lui đi, nếu không lui thì không còn kịp nữa!”
“Đi!” Tức khắc mấy người vào động liền chạy ra khỏi động dung nham, mà suối nước nóng kia trong tiếng nổ mạnh của hỏa diễm lại vẫn sôi trào, cũng bốc lên hơi nóng nghi ngút bao trùm mặt nước.
Trần Hạc là bị một cơn lạnh lẽo làm bừng tỉnh, trên thực tế ở hoàn cảnh không quen thuộc, cho dù tiến vào giấc ngủ say, ý thức của y vẫn còn bảo chứng sự cảnh giác không ổn định, sau khi tỉnh lại, y phản ứng đầu tiên đó là sờ sau lưng. Trong mấy canh giờ sau lưng đã khôi phục như lúc ban đầu, không có vết thương với thịt thối, hiển nhiên hiệu quả của Sinh Cơ Cao được dùng linh thảo ngàn năm mài thành kia hơn loại trăm năm được bán trên phố chợ gấp mấy lần có thừa.
Xung quanh là bóng tối, nhưng người tu tiên không những có thể nhìn vật, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể dùng thần thức nhìn, xung quanh tựa hồ là một vùng vực nước sâu, vô biên vô hạn, lấy thần thức của Trần Hạc cũng không điều tra được đến đầu cùng, mà nhiệt độ nước bốn phía lại hoàn toàn khác biệt với suối nước nóng ở động địa hỏa trước đó, lạnh lẽo tối tăm, không có một chút ánh sáng, dường như đã rời khỏi phạm vi núi địa hỏa, vô biên vô hạn, không biết đã trôi dạt tới thuỷ vực nào rồi.
Nhưng hiển nhiên vùng thuỷ vực này tương thông với suối nước nóng ở động địa hỏa. Lúc này Trần Hạc không có bản đồ để kiểm tra, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào thần thức. Đối với loại hoàn cảnh này, Trần Hạc cũng không khủng hoảng, trái lại tỉnh táo lại, y tiện tay lấy một bộ y phục áo bào mặc lên người, xác định xung quanh không có sinh vật mạnh mẽ nào, chỉ ngẫu nhiên có một vài thứ bơi qua bơi lại. Có thể là do năng lực ngăn cách trời sinh của Thiên Nhất thần mộc, khiến Trần Hạc ở trong này vẫn không hấp dẫn sự chú ý của sinh vật khác, thậm chí có con gì đó đi sát qua cũng không chú ý tới y, chỉ xem y là một số hòn đá di động trong biển.
Thấy không có gì nguy hiểm, lúc này Trần Hạc mới phân thần tiến vào không gian Giới Tử xem xem, lại không biết rằng báo nhỏ trong không gian cuồng bạo dễ nộ, đang nóng nảy đi tới đi lui ở địa bàn của nó, trái ngược với bộ dáng luôn lười biếng tựa lên cây Ngưng Thần nhìn chằm chằm Ngưng Thần Quả chảy nước miếng trước đó. Bình thường Linh Mục Hầu hái linh quả cách gần nó, nó đều xem như không thấy, nhưng lúc này Linh Mục Hầu lại chạy đến cây trúc xa nhất, tựa trên đó lạnh run, hiển nhiên đã bị cử chỉ nôn nóng điên cuồng khó diễn tả của hắc báo làm sợ hãi.
Điều mày chỉ có thể quy cho việc nguyên thần của Trần Hạc dung hợp với tinh huyết của hắc báo, song phương bất kể là ai gặp phải nguy hiểm đều có thể đồng thời cảm nhận được một phần, hắc báo tuy chỉ là một con yêu thú, nhưng linh trí của nó đã cực cao, cho dù có chút ngây thơ nhưng đối với sự nguy hiểm trong một chớp mắt kia của Trần Hạc, nó cũng cảm nhận được, bộ lông màu đen toàn thân gần như đều bị cả kinh dựng thẳng lên, loại cảm giác này khiến nó nhận định rằng Trần Hạc có nguy hiểm, đồng thời liên tiếp mấy ngày y đều không tiến vào không gian Giới Tử.
Nó cả ngày cả đêm đều đi lại trên mặt đất, một khắc cũng không ngừng, cho dù sáu trái Ngưng Thần Quả trên cây chín cũng không trèo lên ăn, chỉ thường thường vào nhà gỗ lay thân thể Trương Thư Hạc vẫn luôn ngồi mặt không biểu cảm, tựa hồ đang muốn đánh thức Trương Thư Hạc, nhưng nó chỉ là con báo chưa khôi phục ký ức hoàn chỉnh, làm sao có thể biết được hai người vốn là một người.
Thấy hắc báo lại chạy vào nhà gỗ dùng móng vuốt vỗ chân Trương Thư Hạc, Trần Hạc không khỏi bám thần thức lên người đó, vì vậy nâng tay theo thói quen sờ sờ đầu của nó, xem như trấn an sự bất an của nó.
Hắc báo lại rống lên một tiếng với Trương Thư Hạc, sau đó cắn góc áo Trương Thư Hạc muốn kéo ra ngoài, nhưng kéo tới bên ngoài thì hắc báo lại bắt đầu xoay vòng quanh y, thậm chí úp sấp lên đất thường thường lo lắng rống lên hai tiếng với y. Mà lúc này trong đầu Trần Hạc lại cảm nhận được rõ ràng suy nghĩ nó, cũng cảm động thật sâu.
Nó đang cầu Trương Thư Hạc đi cứu Trần Hạc, tâm tình như vậy khiến trong lòng Trần Hạc nóng lên, không khỏi ngồi xổm xuống vươn tay ôm lấy cổ nó, nó vẫn chỉ là con báo chưa hoàn toàn mở linh trí, nó vẫn luôn phân không rõ Trần Hạc với Trương Thư Hạc, cũng bởi vì thiếu mất phần lớn ký ức về Trương Thư Hạc, vì vậy về sau Trần Hạc rất ít mượn dùng thân thể Trương Thư Hạc đi lại, vì vậy nó từ nhỏ đến bây giờ vẫn luôn cho rằng đó là hai người, mới có cử chỉ ngày hôm nay, ngược lại khiến trong lòng Trần Hạc ấm áp.
Con báo bình thường hay gây sự nghịch ngợm, động một tí là kén chọn tùy hứng bị y dùng cành trúc quất mông này, vậy mà có một ngày cũng sẽ vì sự an nguy của mình mà cầu viện người khác. Điều này đối với bộ tộc Hỏa Vân Báo kiên cường, lòng tự trọng rất mạnh, tuy là cấp thấp lại cực kỳ cao ngạo, thà chết cũng không cúi đầu yêu thú khác mà nói, cử chỉ như vậy quả thực khiến người ta không thể tin được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.