Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 100:




Chỉ thấy trên vùng đất bằng chính giữa bốn mặt núi vây quanh kia, có mấy dãy nhà nông tường trắng ngói đỏ, đồng thời khiến người ta cực kỳ trợn mắt há hốc mồm chính là, ống khói của những hộ nhà nông đó đang lượn lờ khói bếp, tỏa ra khói trắng.
Hiện tại thời gian đã là giữa trưa, gió thổi tới từ phương hướng thôn xóm, vậy mà có mùi hương của cơm và thịt gà hầm khoai tây, khiến đám quân sĩ và tu sĩ Tiểu Động Thiên đã sớm đi đường đi đến mức bụng khô quắt chỉ ngửi chút mùi vị mà đều đã bắt đầu kìm lòng không đậu nuốt nước miếng đỡ thèm.
Thế này là sao? Ở mạt thế, một nơi bị huyết đằng tàn phá như vậy, thế mà sẽ có người bình yên trải qua những ngày tháng bình thường, thật sự khiến người ta có một loại cảm giác thế ngoại đào nguyên mà Đào Uyên Minh miêu tả, vừa khiến người ta cảm thấy hướng tới, lại có chút xa lạ và hoài nghi.
Không chỉ những người khác, ngay cả Trương Thư Hạc đối với điều này cũng khẽ lộ ra vẻ kinh ngạc, khi đến y đã nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, nhưng không ngờ nơi đây thực sự sẽ bình yên vô sự như trước mạt thế.
Chẳng lẽ là bởi vì con đường đá vừa vặn hỏng trước mạt thế kia? Hay do phù năm đó mình tiện tay đặt đã ngăn cản gió tà quái thổi lên? Lại hoặc do vô số loại nhân tố thiên nhiên hoặc con người, mới bất ngờ thúc đẩy những con người sinh hoạt ở nơi đây đoạn tuyệt liên hệ giao tiếp với bên ngoài, trong mạt thế khiến người ta tuyệt vọng này, vẫn sinh hoạt an cư lạc nghiệp.
Một số quân sĩ với học đồ xung quanh đã bắt đầu dùng sức dụi hai mắt mình, chính vì sợ hết thảy những thứ thấy được đó chỉ là hiện tượng giả, sau khi dụi mấy lần, lúc này mới thấy khó tin thấp giọng nghị luận.
“Trong núi vậy mà có thôn? Trong thôn vậy mà còn có người, không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ?” Một đạo sĩ nhìn chằm chằm khói bếp không ngừng bốc lên lượn lờ nơi thôn kia, lẩm bẩm nói.
“Tôi ngửi thấy mùi thơm của thịt với cơm, mọi người ngửi thấy không? Trong tay những người nơi đây làm sao lại có thức ăn?” Một quân sĩ hít mạnh một hơi mùi thơm trong gió, trước tiên kinh hỉ sau lại nghi vấn hỏi.
“Hoàn cảnh xung quanh núi không bị huyết đằng triệt để phá hư, còn có gà rừng hoang dã tồn tại, hẳn là ‘dựa núi ăn núi’ mà sống sót.”
“Vậy tại sao tang thi lại không lên?”
“Ngốc a, không thấy đường bị sụp đứt rồi sao?”
“Hóa ra sống ở một nơi phong bế như vậy cũng có chỗ tốt...” Có một thanh niên từng đi ra từ trong núi sau khi nghe thấy, âm thầm hối hận, sớm biết vậy trước mạt thế cứ ở trong núi, ra ngoài chưa đến hai năm thì mạt thế bạo phát, cũng không gặp mặt được người trong nhà lần cuối cùng.
Khâu động chủ phía trước đang nhìn xa hướng dưới chân núi, thường thường nhìn về phía la bàn trong tay, trong ánh mắt lại trầm ngưng không thôi. Địa phương trước mắt này đây không thể nghi ngờ là địa phương tốt, trấn an lòng người đã chịu đủ sự tàn phá của mạt thế, thế nhưng ông biết rất rõ, lần cuối cùng khi điểm đỏ xuất hiện trên la bàn, ông đã tính toán tỉ mỉ, chính ngay một chỗ nào đó bên trong bốn mặt núi vây quanh này đây.
Cộng thêm Thất Tinh phù phát hiện khi đi qua đường núi trước đó, nói rõ có vị tiền bối vào mấy năm trước, hoặc là trước khi mạt thế bùng nổ, đã từng nhìn ra được nơi đây có vấn đề, mới có thể để lại giấy dầu bọc phù chú để chống đỡ tai nạn ngày sau, điều này đã nói lên, nơi đây chắc hẳn không phải an khang như những gì trước mắt nhìn thấy.
Thế nhưng chỉ dựa vào sự dự đoán của ông, lại không cách nào kết luận được điều ông phỏng đoán nhất định là chính xác, có lẽ chính nhờ vị tiền bối kia để lại phù mới giữ được nơi đây được mấy năm thế ngoại đào nguyên cũng nói không chừng, thế nhưng nó lại ở trong phạm vi điểm đỏ trên la bàn, vì vậy tất cả những việc làm kế tiếp tuyệt đối không thể lơ là.
Khi lên núi tốc độ đi tới tương đối chậm, thế nhưng xuống núi cộng thêm tâm tình mọi quân sĩ tăng cao, tốc độ phải nhanh hơn gấp đôi so với khi lên núi, rất nhanh đã đi tới thôn nhỏ trông thấy từ đỉnh núi ban nãy.
Thôn này vẫn giống như đúc năm đó khi Trương Thư Hạc đến, tuy rằng nhìn gần thì ngoại trừ những căn nhà xây được sửa chữa có thể vừa mắt, những căn khác đều có chút rách nát, thế nhưng sân vườn các nhà đều được quét dọn sạch sẽ, cách gần thì hương thơm cơm rau và mùi thịt đều xông vào mũi, nếu không phải có quân luật căn cứ nghiêm minh, hơn nữa lãnh đạo cũng có mặt, thì e rằng đã sớm ùa nhào lên rồi, mà không phải chỉ ở chỗ này ngửi chút mùi vị không không.
Cách thôn ước chừng năm mươi mét, Khâu động chủ Tiểu Động Thiên nói một tiếng với vị sư trưởng dẫn đội lần này bên cạnh, sư trưởng lập tức quay đầu lại kêu thủ hạ làm một thủ thế, toàn quân tạm ngừng lại.
Đại khái là tiếng bước chân của bọn họ phá vỡ sự yên tĩnh trong núi, mấy nhà phía trước nhất mở cửa ra, người đi ra trước tiên, Trương Thư Hạc nhận ra, mặt hình vuông, thoạt nhìn cực kỳ chính khí, cằm có râu xanh lờ mờ, trên người mặc bộ quân phục cũ mà nhóm quân nhân mặc trước mạt thế.
Thấy trong núi đột nhiên thoáng cái có nhiều người tới như vậy, có chút kinh ngạc, kế đó thấy phần lớn người đều mặc quân trang, thì nhất thời thay đi vẻ kinh ngạc, lộ ra nụ cười đi lên nghênh đón.
“Hoan nghênh hoan nghênh, tôi là thôn trưởng thôn này, các vị là quân đội bên ngoài đúng không? Thôn này của chúng tôi bởi vì hoàn cảnh bốn mặt núi vây quanh, đường cũng không thông, đã rất lâu rồi không thấy người ngoài.” Thôn trưởng đại khái xác thực đã rất lâu rồi không giao tiếp với người ngoài, nói chuyện có chút hạn chế, thế nhưng người trong núi thiên tính thuần phác, lập tức lại xoa xoa tay đi tới cùng với mấy thôn dân, nhiệt tình nói: “Bên ngoài gió lớn, không bằng vào trong nhà hơ lửa cho ấm, trong núi không thiếu gỗ, mọi nhà đều đốt giường sưởi, không bằng đi vào uống miếng canh nóng đi...”
Những lời này đối với một đám người đang ăn đói mặc rách, là cực có lực mê hoặc, chỉ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng cảm thấy tế bào toàn thân đều đang khát vọng, thế nhưng bên trên không hạ mệnh lệnh, bọn họ cho dù môi khô khát thế nào đi nữa, cũng không dám dịch một bước lên trước.
Lần này trước khi đi ra, thượng tầng trong căn cứ đã từng dặn dò dựa vào Khâu động chủ Tiểu Động Thiên làm dẫn đầu, vì vậy sư trưởng dẫn quân xoay người hỏi ý kiến của Khâu động chủ, ý kiến của Khâu động chủ là toàn quân đợi lệnh tại chỗ.
Khí trời hôm nay cũng không biết làm sao, trước đó còn trời trong nắng ấm, từ khi tiến vào núi này, liền bắt đầu âm u, lúc này lại nổi lên gió Bắc lạnh thấu xương, xem ra đêm nay sẽ có tuyết lớn.
Mặc dày thì không ngừng áp sát cổ áo, mặc mỏng thì lạnh đến mức giậm chân tại chỗ, đều dõi mắt trông mong nhìn chằm chằm mấy hộ gia đình trong thôn phía trước, lúc này đang không ngừng bay ra hương vị thức ăn.
Thôn trưởng và thôn dân thấy người quân đội cự tuyệt đề nghị của bọn họ, nửa phần xấu hổ cũng không có, ngược lại lộ ra vẻ mặt cảm động, rất rõ ràng bọn họ xem sự cự tuyệt của quân đội như là quân quy của giải phóng quân trước cải cách mở cửa ‘không lấy một cây kim một sợi dây của dân chúng’ trước kia, sau cùng lần lượt quay trở về.
Thế nhưng không cách bao lâu, thôn trưởng kia lại dẫn theo mười mấy thôn dân nâng một số thùng gỗ với một số bát đũa đến, trong những thùng gỗ đó đều chứa cơm trắng bóng, còn có bánh bột ngô vàng óng nóng hầm hập mới ra lò, thậm chí còn có bánh bao không nhân với màn thầu, ngoài ra còn hai thùng chứa canh gà cũng nóng hôi hổi, với một thùng thịt gà hầm khoai tây. Vào thời điểm gió Bắc thổi khiến toàn thân lạnh lẽo, uống được một chén canh gà nóng hầm hập, gặm được hai miếng thịt gà, đó thật đúng là hưởng thụ vô thượng.
Thức ăn phong phú bày trước mặt, mọi người đã không phải nuốt mạnh nước miếng nữa, mà đã bắt đầu rớt nước miếng ra ngoài, chỉ cần sư trưởng với Khâu động chủ thoáng gật đầu một cái, bọn họ sẽ lập tức có một chén canh gà no bụng, thế nhưng rất nhanh loại hy vọng hạnh phúc này liền tan biến.
Sau khi sư trưởng với Khâu động chủ chối từ, nói là thức ăn trân quý, kêu thôn trưởng mang thức ăn về nhưng lại không có kết quả, bọn họ liền trơ mắt nhìn canh gà trước mặt nguội đi rồi bị đông thành gà đông lạnh, bánh bột ngô cũng trở nên cứng ngắc.
Mà bọn họ lại gặm bánh đậu xanh khô cằn mà bản thân mang theo lên núi, vừa cắn là cả miệng đầy bã, mà Khâu đạo trưởng với hai vị đạo trưởng thì bắt đầu bước bước chân đặc thù ở xung quanh, đi lại lẩm bẩm, không biết đang tìm gì.
Những người khác thì ở tại chỗ đợi lệnh, thời gian vội vã trôi qua, rất nhanh trời đã tối, sư trưởng ra lệnh mặc kệ như thế nào cũng không được vào thôn, nhất thời liền có người nghị luận chẳng lẽ buổi tối phải ngủ ngoài đường, khí trời lạnh như thế, buổi tối sẽ rét chết người mất.
Quả nhiên, trước khi trời tối, ở chỗ một mặt núi chắn gió, quân sĩ bắt đầu dọn dẹp đất trống xung quanh, dựng lên lều bạt, lại tìm cành cây khô đốt hai đống lửa sưởi ấm, đồ giải đói buổi tối thì cũng chỉ là nấu chút nước, thả bánh đậu xanh vào trong nấu thành cháo bã đậu, uống vào trong miệng đầy mùi tanh của đậu, bị rét lạnh đến mức có chút cứng ngắc, mỗi người còn được một miếng dưa muối hạn lượng, thật sự là rất khó nuốt.
Mà mấy thùng chứa thức ăn buổi trưa vẫn còn để lại ở nơi kia, người trong thôn không thu về, mà người trong quân đội lại không ai đi lấy, để lại ở nơi đó, sợ rằng sớm đã đông thành một đống băng rồi. Trong lòng mỗi người đều oán giận người dẫn đầu, chà đạp thức ăn đáng bị sét đánh.
Một đạo sĩ trong đó múc chút cháo nóng bưng qua, “Động chủ, uống chút cháo làm ấm dạ dày đi, ngài đã một ngày không ăn gì rồi.”
Khâu động chủ đang ngồi bên cạnh đống lửa, dùng một cành cây khô vẽ trên mặt đất, nghe vậy đầu cũng không nâng liền phất tay, ý là không nên cắt ngang ông, chốc lát tay dừng lại, sau đó giơ tay lên, nửa ngày mới thả cành cây xuống.
Đạo trưởng kia thấy thế ngồi cùng bên cạnh, “Động chủ, đã tìm được vị trí Khảm vận hành đại trận?”
Khâu động chủ nửa ngày sau mới gật đầu, sau đó đưa tay chỉ lên một chỗ trên mặt đất nói: “Chính là ở đây...”
Đạo trưởng lập tức nhìn qua theo tay ông, “Hử? Vậy mà là nơi đây? Không tính sai chứ?”
Khâu động chủ thu tay: “Nơi này dựa theo ba vị trí Thiên, Địa, Nhân của Bát Quái, đã tính toán ba lần, hẳn là không sai.”
“Thế nào sẽ khéo như thế? Vậy dựa theo cái nhìn của động chủ, những thôn dân kia có thể có chỗ bất thường?” Đạo trưởng càng nhìn càng kinh, vội vàng hỏi.
“La bàn không có phản ứng, dựa vào thần thức của tôi, cũng không nhìn ra được điều gì không ổn. Thế nhưng...” Khâu động chủ dường như nghĩ tới phù của vị cao nhân kia, hơi do dự, kế đó sửa lời nói: “Không nói việc này, vào giữa trưa ngày mai, chúng ta ngay chỗ này...” Nói xong chỉ đến điểm lúc trước đã chỉ đến, nói: “Bày đại trận, rễ gốc của yêu đằng kia nhất định sẽ hiện hình.”
Mà lúc này, cao nhân mà Khâu động chủ nghĩ đến, đang mượn cớ đi tiểu, nhanh chóng rời khỏi chỗ nghỉ tạm, xuyên qua trên con đường đến lúc trước, tuy rằng trong núi tối om, nhưng đối với Trương Thư Hạc có thể nhìn đêm mà nói, không hề có ảnh hưởng gì.
Đỉnh đầu còn truyền đến từng đợt tiếng vỗ cánh, kim điêu lúc buổi trưa đã được Trương Thư Hạc cho ăn no ở trên đường rồi, lúc này đang vui thích xoay quanh trên đỉnh đầu y, nhiều ngày không ở cùng nhau, nó thật sự rất nhớ, một hồi sau liền thu cánh đứng trên vai y, thân mật cọ cọ đầu lên đỉnh đầu y.
Trương Thư Hạc sau khi tiện tay vỗ về hai cái, mang theo một báo một ưng đi thẳng đến bên chỗ chiếc cầu gỗ dựng tạm vào buổi sáng. Chuyện buổi chiều khiến y nổi lên chút cảnh giác, tuy rằng người trong thôn vẫn nhiệt tình hiếu khách giống trước đây, thế nhưng một hai người có lẽ sẽ như thế, nhưng hơn hai trăm người vẫn như thế, điều này có chút không hợp lý, thôn dân có thể thuần phác, nhưng bản tính không hề ngốc, hơn hai trăm người vào trong thôn, biểu hiện hẳn nên nơm nớp lo sợ, bởi vì lo lắng những người này sẽ cướp đi thức ăn của bọn họ, mà không phải chủ động làm xong thức ăn mang ra, đồng thời, khi mang thức ăn ra, y đứng ngay ở hàng đầu tiên, ánh mắt của thôn trưởng lại như không hề nhận ra y.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ở trước mạt thế, chắc hẳn y là người duy nhất đi qua thôn của bọn họ, lại còn sống ở nơi đó hơn nửa tháng, đối phương bất quá chỉ hơn bốn mươi tuổi, vừa không có chứng si ngốc của người già, lại không có chứng mất trí nhớ, không nên biểu hiện xa lạ như thế, cho dù đã qua mấy năm ấn tượng phai mờ. Thế nhưng trong mạt thế này, bất kể là bởi vì nguyên nhân nào, sống được lánh đời khiến người khác hâm mộ như thế, đều dẫn tới sự cảnh giác của y, bởi vì ở mạt thế, thường thường một người muốn sống được dễ chịu, cần phải giẫm lên vô số sinh mạng của người khác để hoàn thành.
Mặc kệ như thế nào, Trương Thư Hạc đều phải xác nhận tấm phù còn lại mà y đặt ở khe nứt nơi vách núi kia có còn hay không. Tốc độ của y rất nhanh, không quá mấy phút đồng hồ đã thấy được chỗ vách đá hư tổn kia.
Kế đó đi lên con đường đá, gió từ đáy vực thổi lên vậy mà giống như đúc đêm hôm đó khi y rời khỏi vào nhiều năm trước, đáy lòng Trương Thư Hạc dâng lên một chút bất thường, thoáng chần chừ, nhưng tuyệt không dừng bước chân.
Rốt cục đã đi tới chỗ đoạn đường đứt gãy kia, y ngưng thần nhìn vách tường đá phía trên trong bóng tối, y biết nơi đó có một khe nứt nhỏ, y đã từng dùng giấy dầu bọc giấy phù nhét vào trong đó. Một lát sau, Trương Thư Hạc chậm rãi vươn tay, ngón tay thon dài như ngọc dựa vào ấn tượng sờ tới chỗ khe nứt đó, chậm rãi duỗi vào trong, chạm vào một vật góc cạnh, hai ngón tay nhất thời linh hoạt kẹp lấy, liền lấy vật góc cạnh đó ra.
Giấy dầu màu vàng đất vì nhiều năm ăn mòn tự nhiên, biến thành màu vàng đen, y lấy giấy dầu ra, thần thức kiểm tra chốc lát, dường như không có vấn đề gì, sau đó chậm rãi mở ra tấm giấy bao bên ngoài, nhất thời lộ ra một góc phù, ngay khi y muốn giở phù ra, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.