Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 36:




Thời gian thẳng đến buổi trưa, hắc báo thấy Trương Thư Hạc vẫn ngồi xếp bằng trên sô pha không hề nhúc nhích, tuy rằng biết người này bình thường vẫn như vậy, nhưng lúc này đã buổi trưa, hai khối thịt tươi trong bụng nó đã sớm tiêu hóa sạch bách rồi, không được ăn no cộng thêm liên tiếp bất mãn hồi sáng sớm, vì vậy nó bắt đầu buồn bực.
Trước tiên lượn đến lượn đi ở cửa, sau đó nhe răng về phía Trương Thư Hạc, thấy y không phản ứng, liền tiến ba bước lùi một bước, nửa ngày mới nhảy đến đối diện y. Lúc này ánh nắng chan hòa cửa sổ, lồng cả người Trương Thư Hạc vào trong, biểu cảm hung ác của hắc báo nhất thời hòa hoãn, như muốn nhìn rõ y đang làm gì, nằm trên đất đối diện, nhãn châu chuyển động không ngừng quan sát y.
Nửa ngày sau thấy y còn chưa có phản ứng, hắc báo bắt đầu trở nên nóng nảy, chi trước không tiếng động đặt lên chiếc bàn ngay trước sô pha, thân thể nửa đứng cao gần ngang bằng Trương Thư Hạc ngồi trên sô pha.
Há miệng nhe răng nửa ngày thấy y vẫn lẳng lặng ngồi ở đó không có phản ứng, lập tức khiêu khích vươn một vuốt vàng kim, đầu tiên rạch vải bọc sô pha, yên tĩnh xem biến động, kế đó lại rạch lai quần y, sau cùng gần như nổi sung vươn dài móng vuốt khoa tay múa chân trên mặt y muốn cào.
Trương Thư Hạc vận hành xong một chu thiên, chỉ cảm thấy thân thể tràn đầy tinh khí, vừa mở mắt ra liền thấy một móng vuốt có bộ lông màu vàng kim chói mắt lắc lư trước mắt, mà hắc báo lại nửa đứng trên bàn mắt lộ vẻ hung ác.
Cách Trương Thư Hạc chỉ có một cánh tay, đây có thể nói là cự ly mà hắc báo cách y gần nhất từ trước đến nay. Trong lòng y khẽ động, cuối cùng bỏ qua bộ dáng giương nanh múa vuốt của hắc báo, nâng tay tùy ý vuốt ve vành tai màu vàng kim của nó, khóe miệng không khỏi lộ ra chút ý cười.
Hiện tại hắc báo đã dung hợp một bộ phận thú tinh trong cơ thể, bởi vì hấp thu chút ký ức của thú tinh, vì vậy so về chỉ số thông minh thì động vật bình thường không thể bằng, đồng thời ở cùng Trương Thư Hạc gần một năm, sớm đã quen thuộc đối với vẻ mặt vui buồn tức giận của y, y vừa vươn tay nó đã biết hành động này không có ác ý, mà khuôn mặt cười lại khiến nó có chút nghi hoặc. Nó hiểu được tức giận, thế nhưng không hiểu cười là có ý gì, thế nhưng hiển nhiên Trương Thư Hạc đang cười với nó, nụ cười này khiến nó cảm thấy trong lòng thoải mái, trong cảm giác nhạy cảm của nó, hẳn là cũng không có ác ý.
Nhưng ngay cả như vậy, cũng không cách nào thay đổi được tâm tình ác liệt chán ghét nhân loại của nó, móng vuốt vẫn nhanh chóng vung về phía tay Trương Thư Hạc, bất quá chỉ đánh bay cái tay dám đặt trên đầu nó của y, tuyệt không vươn móng vuốt hung hăng xé xuống một miếng thịt, kế đó nhảy xuống bàn lắc lư cái đuôi dài màu vàng kim gầm gừ trầm thấp với y, đôi khi cũng động động tai trái chống cự.
Sở dĩ Trương Thư Hạc lộ ra nụ cười, là bởi vì y đã đạt thành được một mục tiêu, tuy rằng ban nãy hành động của y có chút thừa dịp hắc báo chưa chuẩn bị, thần kỳ không ngờ, thế nhưng phản ứng của nó lại khiến y cực kỳ hài lòng. Nếu là khi vừa luyện chế thành công, đụng vào như vậy nhất định sẽ gặp phải phản kích mạnh mẽ của nó, nhưng lúc này chỉ dùng móng vuốt đánh bay tay y, so sánh với phản kích dĩ vãng, đã cách biệt một trời.
Cho dù trong mắt nó vẫn có thần sắc đề phòng và hung hãn, nhưng không thể không nói, quan hệ của một người một báo đã dần dần có điều hòa hoãn hơn so với trước đây. Trong lòng Trương Thư Hạc cảm thấy may mắn chính là, y nhặt được chỉ là một con báo con, nếu là báo thành niên, sợ rằng quá trình hòa hoãn quan hệ càng phải khó hơn gấp mấy lần, bởi vì lòng trả thù của động vật hoang dã tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của nhân loại.
Trong tâm tình tốt, Trương Thư Hạc nhất thời đứng dậy, trước tiên không nói y cũng đói, cho dù là vì con hắc báo đang nóng nảy phát hỏa với y ở góc tường, cũng phải chuẩn bị đồ ăn trấn an.
Thấy Trương Thư Hạc ngoan ngoãn vào nhà bếp, lúc này hắc báo mới đình chỉ tư thế dự bị tiến công, con mắt đói xanh rờn chuyển mấy vòng, cải biến thành nhảy xông về phía cửa nhà bếp muốn xem một chút y đang làm gì? Nếu là hầm thịt cho nó ăn, nó sẽ suy nghĩ tạm thời tha cho y, chờ lát nữa ăn xong thịt rồi nói.
Lưu Hải làm xong nơi ở, liền xách theo dao phay xuống lầu, cậu trước tiên cắt xuống hơn hai mươi cái đầu tang thi giết chết hồi sáng, ném vào trong góc lầu hai chất đống, sau đó lại ném toàn bộ thi thể xuống từ cửa sổ lầu hai, phía dưới vừa vặn là hố rác. Thi thể tang thi bình thường hư thối cực nhanh, một khi đầu bị chém xuống, cho dù là mùa đông dài nhất cũng sẽ thối rữa chỉ còn lại xương trong vòng hai ngày, so sánh ra thời gian đầu bảo tồn được dài hơn một chút.
Lưu Hải cũng đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào sức lực của mình trở nên lớn hơn, trước đây nếu để cậu xách hai túi gạo lên lầu, cậu sẽ mệt gần chết, giữa khoảng thời gian đó không biết phải dừng nghỉ bao nhiêu lần, thế nhưng ném thi thể hơn hai mươi con tang thi lại dễ dàng, ném xong thế mà tuyệt không cảm thấy mệt, nhẹ nhàng như ném mấy túi rác.
Bất quá, một lát sau Lưu Hải đã không còn nghĩ nhiều nữa, cảm thấy có thể là do đoạn thời gian điên cuồng giết tang thi trước đây, vì vậy luyện ra được sức lực. Kế đó liền chặn kín ở cửa lầu một, vốn cửa dưới lầu bị tông hỏng nửa cánh, vừa vặn một lần có thể để cho một người đi qua. Trước đây đều sẽ nghĩ sửa cửa bên ngoài thế nào để không cho tang thi đi vào, nhưng lúc này lại thành một chỗ tốt thích hợp dễ thủ khó công để Lưu Hải giết tang thi.
Trước mắt Lưu Hải chỉ có một mình, cậu biết mình ngoại trừ sức lực lớn hơn tang thi một chút, tuyệt không có năng lực tranh đấu khác, vì vậy hai ngày trước tuy rằng cậu từng nghĩ ra ngoài kiếm chút thức ăn, thế nhưng chỉ cần vừa thấy tang thi càng ngày càng nhiều ở đường phố phía dưới, liền lùi bước. Trước đây cậu từng xem qua phim điện ảnh tang thi, cũng xem qua diễn đàn, biết nếu một người xuất hiện ở nơi có tang thi, sẽ hấp dẫn rất nhiều tang thi xúm lại, trước không có đường đi, sau không có chỗ lùi, kết cục sẽ chỉ có chạy trốn đến khi sức lực cạn kiệt cuối cùng chết thảm mà thôi.
Vì vậy Lưu Hải tình nguyện chết đói ở hành lang, cũng không muốn trở thành cơm trong miệng tang thi, hơn nữa trong hành lang, bởi vì diện tích chật, số lượng tang thi có hạn, cho dù nhiều thế nào đi nữa thì trước sau chỉ bốn con, cậu vẫn có thể ứng phó được.
Bất quá sau khi vị cao nhân kia thanh lý tang thi lầu trên một lần, trên cơ bản số lượng tang thi lầu trên đã ít đi, cậu chỉ cần chuyên tâm ứng phó lầu dưới là được rồi.
Bởi vì trong tòa chung cư này có sinh khí của con người, vì vậy sẽ không ngừng có tang thi đi vào từ cửa, Lưu Hải chỉ cần tiến lên giết từng con, thời gian ba giờ đã để cho cậu giết chết được hơn năm mươi con tang thi. Kế đó cậu đem thi thể đi chặn cửa, dùng dao phay cắt xuống toàn bộ đầu tang thi, nắm tóc ném tới góc tường lầu hai chất đống. Vì để thuận tiện đếm số lượng, mỗi khi giết chết mười con tang thi sẽ đi lầu hai một chuyến, trở về tiếp tục giết tang thi, có thời gian rảnh thì ném thi thể xuống từ cửa sổ lầu một.
Cộng thêm hai mươi con góp nhặt được lúc sáng trước đó, tổng cộng là bảy mươi con tang thi, nếu từ buổi chiều đến tối muộn giết thêm bảy mươi con nữa, vậy cậu đã có thể trả được năm mươi đầu tang thi của mì ăn liền với nước trước đó, còn có thể lấy được một ổ bánh mì với một chai nước.
Nghĩ đến có thức ăn, nhất thời lại phấn chấn lên, bất quá lúc sáng bôn ba, lúc này Lưu Hải lại vừa đói vừa khát, chuẩn bị quay về lầu ba nghỉ ngơi một chút. Vừa về đã ngửi thấy một mùi thịt nồng đậm, cậu thèm ăn nhất thời nước bọt sắp chảy xuống, trong bụng lại càng kêu vang ùng ục, vội vàng xoay người lại tủ lạnh, tìm non nửa miếng mì ăn liền khô với hai ngụm nước lúc sáng còn lại.
Không chỉ Lưu Hải, hộ gia đình đối diện cũng ngửi thấy được mùi thơm, đứa con thì đói oa oa khóc lớn trong phòng, ném cơm ngâm nước trong tay đi ồn ào đòi ăn thịt, nam nhân nhà đó lập tức đánh nó một trận. Nữ thì bởi vì trước đó cắt dây đỏ của người ta, lúc này chột dạ, nam sinh trẻ tuổi đầu óc có bệnh ở đối diện lần trước khi nối dây đỏ có nhìn thoáng qua bên cô, lúc đó cô ngay ở chỗ khe đồ chặn cửa nhìn y, cái liếc mắt lạnh lùng đó, nhất thời khiến cho mặt cô trắng không còn giọt máu, lúc này cho dù con trai khóc quấy, cô cũng không dám đến cửa đối diện đòi đồ ăn. Lúc này ngửi mùi thịt, một nhà ba người chỉ có thể dõi mắt trông mong ở khe cửa nhìn hai cánh cửa đối diện, nếu không phải cửa kia làm bằng thép thuần chất, một nhà ba người đều sẽ có suy nghĩ đi lên đập phá cửa cướp thức ăn.
Lưu Hải lật tìm nửa ngày ở tủ lạnh, cậu nhớ rõ ràng lúc sáng sau khi ăn xong còn lại non nửa miếng mì ăn liền, nhưng lúc này túi đã trống không, nước khoáng cũng không thấy bóng dáng, ngay cả hai miếng đào bơ cũng không còn, chẳng lẽ trước đó mình đã uống hết rồi? Lưu Hải gãi đầu liều mạng nghĩ, vẫn không có kết quả.
Nhưng sự thực không thấy thức ăn đang bày ở trước mắt, Lưu Hải không khỏi thất vọng ngồi bệt xuống đất, chút nước với thức ăn đó tuy rằng ít, nhưng nếu không có, sợ rằng buổi chiều cậu sẽ chống đỡ không được bao lâu, giết không được mấy con tang thi thì thể lực sẽ chống đỡ hết nổi.
Hơn nữa lúc này ngửi mùi thịt thơm bốc ra từ khe cửa nhà cao nhân, lại càng đói đến mức thân thể bủn rủn, mồ hôi lạnh đầy đầu.
Trương Thư Hạc làm một nồi thịt bò hầm, lúc hầm cho vào tám trái bắp non, thịt mềm bắp cũng vừa chín, như vậy trong thịt không chỉ có mùi thơm của bắp, trong bắp lại có chút mùi vị của nước thịt bò, làm cơm trưa của y cũng không tệ.
Trước tiên vớt tám trái bắp ra, múc nửa bát thịt bò. Hiển nhiên hắc báo đã vội vã, vốn chỉ chờ ở cửa nhà bếp, hiện tại đã xông đến dưới chân y, mắt tím nhìn chằm chằm thịt trong nồi. Hạn độ tha thứ của nó là Trương Thư Hạc chỉ có thể múc ra một muôi từ trong thức ăn của nó, đây là cực hạn nhẫn nại của nó, may là y chỉ múc ra nửa bát, không có lấy nhiều.
Lúc này mới lấy qua cái chậu được rửa sạch sẽ, đổ thức ăn vào, Trương Thư Hạc bưng thức ăn đi ở phía trước, hắc báo đi theo từng bước phía sau, thẳng đến khi y đặt chậu lên mặt đất, tay còn chưa lấy ra khỏi chậu, hắc báo đã chôn đầu vào trong, cũng không sợ nóng, trực tiếp ăn ngấu nghiến.
Thịt bò dê đều là thức ăn hắc báo thích, thịt heo kém hơn một chút, trong thịt bò hầm được Trương Thư Hạc trộn chút cơm vào, tuyệt không quá nhiều cũng không quá rõ, đại khái hắc báo cảm thấy lựa bỏ ra từng hạt quá phiền phức, cũng không tính toán, trực tiếp ăn hết toàn bộ thịt bò lẫn cơm.
Lúc này Trương Thư Hạc mới đem nửa bát bò hầm với bắp ra, nghĩ nghĩ, mở cửa cho Ngụy lão đầu phân nửa. Hiện tại có thể có bắp non ăn, hiển nhiên ngoài dự liệu của Ngụy lão đầu.
Bất quá Ngụy lão đầu cũng không nhiều chuyện, ngoài dự đoán của Trương Thư Hạc. Tước đó Trương Thư Hạc lộ ra chút thủ pháp lửa phù ở trước mặt ông, ông đã có chút dao động, mấy ngày nay lại thấy đinh với dây đỏ gì đó mà trước đó y đóng quấn trong hành lang nổi lên tác dụng, mặc kệ tang thi đi như thế nào cũng không vào được trong vòng dây đỏ, điều này cũng khiến cho cửa thép không bị tang thi tông một chút nào, đến bây giờ vẫn bình yên vô sự như mới, dây đỏ đó có thể chính là bản lĩnh của đạo gia giống như giấy phù.
Vì vậy Ngụy lão đầu không còn nói đạo gia là gạt người giống trước nữa, đồng thời cũng không sản sinh hoài nghi đối với bất cứ thứ gì mà Trương Thư Hạc cho ông, cười ha ha ăn hai miếng, thực sự là bắp ngon vừa thơm vừa ngọt.
Nhìn hắc báo một hồi, sau khi nói chuyện chút với Trương Thư Hạc xong, liền trở về, hiện tại mỗi ngày ông chỉ có thể nhốt mình trong phòng, TV trên cơ bản đã thu không được đài nào nữa, ngoại trừ có thể chạy bộ vận động một chút trong phòng, thì là nhìn tang thi càng ngày càng nhiều bên ngoài, sau đó chính là nhìn cậu nhóc bên ngoài từ mắt mèo.
Sáng sớm ông đã thấy đứa bé nhà đối diện kia chạy đến tủ lạnh lật lấy đồ rồi chạy về, lúc này thấy bộ dáng Lưu Hải ngồi dưới đất hai mắt vô thần, Ngụy lão đầu nhất thời thở dài, người già rồi tâm địa cũng mềm.
Tiện tay dùng túi thực phẩm đã ăn hết, bao một trái bắp nóng hôi hổi với một chai nước khoáng Oa Ha Ha, nghĩ nghĩ lại xoay người lấy một túi bánh bích quy nhỏ, sau đó mở cửa ném ra từ khe cửa.
Lưu Hải vốn đang uể oải, sau khi nghe thấy phía sau có thứ gì được ném ra, vừa xoay đầu liền thấy lão đầu kia ở khe cửa chỉ chỉ mặt đất. Bên trong hai cánh cửa thép mà Trương Thư Hạc lắp đặt này đều có một tầng thanh thép, cho dù mở cửa còn có một tầng thanh thép bên trong ngăn cản, hai tầng bảo hộ không sợ tang thi, lại càng không sợ có người có thể xông vào.
Lưu Hải thấy đồ ăn trên mặt đất, nhất thời cảm kích cực kỳ, đang muốn nói chuyện, lão đầu lại thở dài một tiếng, sau đó kêu cậu ta mau ăn, liền lặng lẽ đóng cửa lại. Lúc này Lưu Hải mới nhảy lên từ trên mặt đất, lấy ra đồ được dùng túi bao ở phía sau.
Thấy bên trong ngoại trừ một túi bánh bích quy nhỏ, còn có một trái bắp non với chai nước khoáng, nhất thời kinh hỉ đầy mặt, lập tức đặt đồ lên tủ lạnh, sau đó lấy ra trái bắp kia, nhìn chằm chằm nuốt nước bọt, ăn hai miếng thiếu chút nữa cũng nuốt luôn cả đầu lưỡi. Ăn quá nhanh, sau khi khụ hai tiếng, lập tức lại gặm hai miếng lớn, trong miệng vừa có vị thơm ngọt của bắp, lại có hương vị thịt bò, thật sự là ăn quá ngon.
Theo động tác nuốt của Lưu Hải, một nhà ba người đang nhìn khe cửa đối diện cũng nhịn không được thèm nuốt nước miếng. Sau khi Lưu Hải ăn bắp xong, nhịn không được lại gặm bắp một lần nữa, kế đó lại hút nước bên trên cùi bắp sạch sẽ, còn thiếu chút nữa nhai luôn cả cùi.
Kế đó lại mở chai nước khoáng uống hai hớp lớn, ăn thêm vài miếng bánh bích quy, trong bụng mới cảm thấy dễ chịu hơn chút. Lần này cậu trịnh trọng giấu non nửa bình nước với mấy miếng bánh bích quy còn lại trong tủ lạnh, sau khi nghỉ ngơi một lát, lại phấn chấn tâm tình chuẩn bị bắt đầu giết tang thi. Lúc này tang thi đã có mấy con đi lên, không ngừng lắc lư ở lầu ba với lầu bốn, bị Lưu Hải vung mấy đợt dao phay đã trực tiếp chém đầu, xách đầu giết đến lầu hai.
Thẳng đến khi bận việc đến tối muộn, mới trữ được đủ một trăm năm mươi đầu tang thi, nhất thời kích động trở lại lầu ba, gõ vang cửa Trương Thư Hạc. Lúc này Trương Thư Hạc mặc áo bông ở trước bàn vẽ phù, chỗ cần dùng phù trong mạt thế rất nhiều, y cần góp được đủ phù để ngày sau tùy thời lấy dùng.
Tuy rằng hiện tại nơi sống coi như an toàn, thế nhưng trong mạt thế, cũng không phải kế lâu dài. Thành S là khu vực có số lượng tang thi tương đối nhiều, ba năm sau quân đội khi diệt sát tang thi không có kết quả, sẽ từ từ tiến hành thanh lý tẩy trừ khu vực thành thị nhiều tang thi, tiếp tục ở nơi đây rất có thể sẽ bị liên lụy, vì vậy để có thể thành công dời đi, trong tay y cũng cần lượng lớn giấy phù.
Mà mỗi một tấm giấy phù thành công đều cần người vẽ phù rót pháp lực vào mới có hiệu dụng. Tinh khí mà mỗi ngày Trương Thư Hạc tu luyện được có hạn, bình thường một ngày có thể vẽ được hơn mười tấm, thậm chí một ngày cũng không vẽ được dù chỉ một tấm cấp thấp trong Thất Tinh phù.
Nếu một bên giết tang thi một bên tu luyện vẽ phù, số lượng sẽ còn thấp hơn, thế nhưng nếu có thể thuê người dị năng, là có thể tiết kiệm được lượng lớn thời gian để dùng trên tu luyện vẽ phù, tuy rằng hiệu suất thấp một chút, nhưng thời gian chuẩn bị cực kỳ đầy đủ.
Quá trình tu luyện vẽ phù khô khan mà nhạt nhẽo, nhưng đối với tâm tình kiên định lúc này của Trương Thư Hạc, lại không cảm thấy có gì không ổn. Muốn sinh tồn tốt hơn ở mạt thế, đều phải trả giá rất nhiều thứ, bao gồm cả sự nỗ lực, vì sống tốt hơn, hết thảy những việc đang làm đều đáng giá.
Khi phù vẽ được phân nửa, Trương Thư Hạc nghe thấy tiếng gõ cửa, tuyệt không ngưng bút, mà ngòi bút chỉ hơi dừng vẫn tiếp tục vẽ xuống, sau khi vẽ xong mới buông bút nhìn phù. Tấm phù này bởi vì ban nãy tinh khí gián đoạn trong nháy mắt, đã là một tấm phế phù, cho dù sử dụng cũng chỉ có thể phát huy được một phần mười pháp lực của tấm phù vốn dĩ. Trương Thư Hạc tuyệt không vứt đi, mà cầm lấy đặt qua một bên, nếu vào lúc nguy hiểm ném ra mười tấm phế phù có được một phần mười pháp lực, cũng là có được tác dụng của một tấm phù nguyên vẹn.
Sau khi buông bút xuống, Trương Thư Hạc mới đứng dậy đi mở cửa, mở cửa ra liền thấy Lưu Hải lo lắng chờ ngoài cửa. Lưu Hải trông thấy Trương Thư Hạc thì có chút câu nệ, cậu không biết Trương Thư Hạc tên gì, gọi người anh em thì quá tùy tiện, gọi cao nhân thì lại cảm thấy quá nịnh nọt, đành phải thưa dạ nói: “Đại, đại ca, dưới lầu có một trăm năm, năm mươi đầu tang thi, anh có muốn đến xem không...”
Sau khi Trương Thư Hạc nghe xong ừm một tiếng, tiện tay lấy một chiếc áo lông màu đen cạnh cửa khoác lên, sau đó chân đi giày da, đeo bao tay mở cửa ra theo Lưu Hải xuống lầu. Thấy hơn phân nửa chỗ góc tường lầu hai chất đầy một đống đầu tang thi, ngay cả trên cầu thang cũng có, không khỏi nhìn Lưu Hải một lượt.
Đối với người dị năng loại hình lực lượng, vào giai đoạn đầu, có thể một ngày chém giết được một trăm năm mươi đầu tang thi, năng lực có thể nói là cực không tệ. Kế đó thu hồi đường nhìn, cởi bao tay trái, lấy ra một tấm hỏa phù, phất tay châm lên, ném vào trong đống đầu tang thi, nhất thời đầu tang thi như bị tưới xăng, bốc cháy tảng lớn.
Lưu Hải ở bên cạnh mở to hai mắt, kinh dị bởi ban nãy cao nhân đốt lửa thế nào, cậu chỉ thấy cao nhân lấy ra một tấm phù vàng thoáng phất tay thì đã là một ngọn lửa được ném đi. Bất quá dù trong lòng có nghi vấn cũng không dám tùy tiện hỏi ra khỏi miệng, sợ mình mạo phạm cao nhân, thuận tiện lại liếc nhìn con báo màu đen cũng biết phun lửa kia, lúc này sớm đã hung mãnh xông tới cửa xé tang thi, tốc độ của nó cực kỳ nhanh, giữa vài cái lách mình, móng vuốt đã xé nát mấy con, có hiệu suất hơn không biết bao nhiêu lần so với cậu. Lưu Hải không khỏi tự ti dời đường nhìn, trong lòng lại đang suy nghĩ ngày mai phải làm sao mới có thể giết được nhiều tang thi hơn. �
Sở dĩ Trương Thư Hạc không dùng kim diễm của hắc báo, bởi vì lực sát thương của kim diễm quá mạnh mẽ, tuy rằng có thể đốt cháy thành tro trong nháy mắt, nhưng một ngọn lửa được phun qua sợ rằng ngay cả tường cũng bị đốt luôn, mà chỗ khác biệt của lửa phù là, nó hữu hiệu dị thường đối với tà vật, đối với vật chất thực thì lại không có thương tổn nào, thậm chí người thường đặt tay trên lửa phù cũng không cảm thấy nóng.
Chẳng qua tốc độ của lửa phù chậm, Trương Thư Hạc liên tục ném mấy tấm hỏa phù, hơn mười phút sau mới đốt cháy hết được một đống đầu tang thi. Sau khi đầu tang thi bị đốt sạch lưu lại tro rất ít, đại thể là từng nhúm cặn đỏ với châu đỏ bất quy tắc. Lưu Hải nhất thời trừng to mắt nhìn Trương Thư Hạc thu thập mấy thứ này.
Cậu từng nghĩ vì sao cao nhân sẽ cần đầu tang thi, thế nhưng suy nghĩ mấy lần cũng không nghĩ ra, lúc này mới hiểu được, không phải anh ta cần đầu tang thi, mà là cần cặn bùn màu đỏ trên đất, trong đầu tang thi thế nào sẽ có loại cặn đỏ này? Bất quá Lưu Hải tuyệt không suy nghĩ nhiều, tuy rằng không biết thứ này có ích lợi gì, nhưng khẳng định là thứ hữu dụng đối với Trương Thư Hạc.
Kế đó phản ứng lại bắt đầu giúp Trương Thư Hạc thu thập, một hồi sau đã chứa được hơn một túi nhỏ. Mà lúc này hắc báo đang phun kim diễm về phía tang thi, sau khi thiêu chết mười con, lại nhanh chóng đi qua dùng móng vuốt khẩy cặn đỏ lấy châu đỏ trong đó ngậm vào miệng, một lát sau, ánh kim trên người lập tức lại rực lên, thoáng chuyển đầu, hắc báo lại càng hung mãnh hơn, nhào lên rạch một vuốt đã xé nát hai con tang thi vừa mới chen vào cửa. Lưu Hải trông thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
Thẳng đến khi Trương Thư Hạc quay về lầu trên, hắc báo mới không tình nguyện xông lên lầu ba. Trương Thư Hạc tiện tay ném túi cặn đỏ trong tay tới cạnh cửa, quay người lại ném một túi bánh mì với một chai nước qua cho Lưu Hải phía sau.
Lưu Hải nhất thời luống cuống tay chân đón lấy, khi ngẩng đầu nhìn cao nhân đã đóng cửa lại. Lưu Hải lập tức nhìn về phía thức ăn, không khỏi lộ ra vẻ mặt mừng rỡ. Cậu còn tưởng rằng cao nhân nói bánh mì là bánh mì loại nhỏ hai đồng tiền một ổ bán trong cửa hàng tạp hóa, thế nhưng ổ trong tay rõ ràng là bánh mì cuốn mười lăm đồng một bao lớn trong tiệm bánh ngọt, phân lượng rất đủ, một khối vuông lớn, đồng thời nắm trong tay còn rất xốp, giống như là mới lấy ra từ lò nướng, bên trong còn trộn mứt táo với nho khô.
Mà nước cũng tuyệt không phải một chai nước khoáng cậu nghĩ, mà là một chai sữa trái cây dinh dưỡng. Lưu Hải nhất thời rơi nước mắt, không đợi chảy tới gương mặt đã bị cậu lau đi, sau đó chậm rãi ngồi trở lại trên tủ lạnh, mở ra túi đóng gói bánh mì bắt đầu ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.