Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 40:




Rất nhanh, thời gian hơn một năm chậm rãi trôi qua trong quá trình Lưu Hải không ngừng giết tang thi lấy cặn đỏ mỗi ngày, mà may mắn chính là, trong thành thị mà khắp nơi đều là tang thi, không thấy mấy vật sống này, ba người chỉ có kinh hãi mà không nguy hiểm, an toàn trong vòng kiên cố mà Trương Thư Hạc vây thành, có thức ăn nước uống sung túc cung ứng, cũng có thuốc cấp cứu với vi-ta-min chống đỡ, ngày tháng trôi qua quen nếp mà đơn giản, tuyệt không khó khăn như trong tưởng tượng.
Nhưng một ngày hai ngày thì dễ chịu, một năm hai năm thì không, không chỉ Lưu Hải, ngay cả Ngụy lão đầu cũng bồn chồn trong lòng, tuy rằng không nói chuyện mà ông lo lắng cho đám tiểu bối, nhưng hiển nhiên không cần ông nói, trong lòng mọi người cũng đều biết.
Trong thời gian một năm rưỡi này, bọn họ vẫn chưa từng thấy bộ đội cứu viện của quốc gia đến giải cứu, điện nước cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào là sẽ tiếp tục cung ứng, hết thảy đều yên tĩnh. Ba người mỗi ngày đều phong bế trong tòa chung cư cũ này, xa nhất cũng chỉ là hai căn tiệm thuốc với tiệm tạp hóa cách một trăm mét, cực kỳ thiếu thốn tin tức, hoàn toàn không biết hiện tại mọi người đã trở nên thế nào rồi, có phải đều đã thành tang thi, hoặc chết đói rồi không, nếu còn có người sống, vậy hiện tại bọn họ ở đâu?
Lưu Hải cũng từng thăm dò xem có thể tìm được người sống hay không, thế nhưng toàn bộ thành thị đều như đã rơi vào trong một vòng tuần hoàn chết cực lớn, bên ngoài mỗi ngày ngoại trừ tang thi thì cũng chỉ là tang thi, dường như vô cùng vô tận.
Cho dù có đầy đủ thức ăn, nhưng dưới tình huống không có mục tiêu và hy vọng, rất dễ khiến tâm lý người ta tan vỡ, cũng chậm rãi rơi vào tâm tình suy sụp. Tuy rằng tố chất tâm lý của một già một trẻ Ngụy lão đầu với Lưu Hải không kém như vậy, thế nhưng vẫn trở nên ít nói hơn, mỗi ngày khi nhàn rỗi Lưu Hải lại càng bất an mài con dao phay trong tay cậu.
Bởi vì điều khiến cho lòng Lưu Hải càng ngày càng sợ hãi chính là, tang thi trước đây chém như chém dưa chuột, hiện giờ cậu ứng phó lại có chút cật lực, gần như trong mỗi mười con tám con sẽ có một con tang thi khó đối phó, hoặc là lực lượng mạnh, hoặc là tốc độ nhanh hơn so với tang thi khác. Tuy rằng lực lượng của Lưu Hải đã khác biệt như hai người so với cậu lúc đầu, hơn nữa cũng đã biết dùng lực khéo léo để đánh ngã đối thủ, thế nhưng lực lượng của đối phương tuyệt không chỉ biểu hiện trên sức lực, thân thể cũng cực kỳ kiên cố, dao phay tuyệt không thể thoáng cái chém đầu chúng nó xuống, trừ phi ba nhát liên tiếp chém lên cùng một vị trí mới có thể giết chết chúng nó, thông thường phải sáu bảy nhát mới chém rơi đầu.
Mà tang thi có tốc độ trở nên rất nhanh thì lại càng khó đối phó, nếu không phải Lưu Hải giết tang thi đã lâu, cực có kinh nghiệm, thân thể cũng được rèn đúc thập phần linh hoạt, sợ rằng sớm đã về nhà họp mặt với lão ba rồi. Nhưng ngay cả như vậy cậu đối phó vẫn thập phần vướng tay chân, một hai con ngược lại cũng được, sợ nhất chính là bị nhiều tang thi loại này vây công hơn nữa, cho dù là người dị năng như cậu, tuyệt đối cũng sẽ bị uy hiếp đến sinh mệnh. Vì vậy, nửa năm qua cậu vẫn luôn ở trong hành lang, tuyệt không mạo hiểm ra ngoài, mà cánh cửa sắt nửa hỏng kia cũng đã bị tang thi tông rớt toàn bộ, cũng may khung cửa là bằng sắt, nhất thời còn chưa bị hủy.
Trước đây sau khi Lưu Hải giết sạch xong tang thi ở cửa, Ngụy lão đầu còn dám tới cửa đi dạo, hỗ trợ thu thập đầu tang thi, hiện tại thì chỉ dám hoạt động trong phạm vi hai tầng trên dưới lầu ba. Không có ai không quý trọng sinh mệnh, nhưng đối với ông mà nói, lo lắng hơn lại là hai đứa trẻ Trương Thư Hạc và Lưu Hải, mình nói thế nào cũng đã nửa thân xuống mồ rồi, sống lâu một hai ngày cũng chỉ lãng phí chút lương thực, mà hai đứa trẻ đều chỉ mới khoảng trên dưới hai mươi, chính là tuổi đẹp đẽ của đời người, nhiều năm sống ở nơi đây chờ chết chung quy cũng không phải cách.
Vì vậy, mấy lần ông đều nhắc tới việc này với Trương Thư Hạc, tuy rằng tạm thời an toàn, thế nhưng luôn như thế không phải chuyện tốt, nên đến lúc ngẫm lại về sau phải làm sao, dù sao tuy rằng trước mắt nước với thức ăn trong nhà vẫn còn, nhưng cũng sẽ có lúc dùng hết, hai ba người ở chung cũng không làm nên được thành quả gì, vẫn nên tìm quốc gia với tổ chức mới là thượng sách, ông thực không tin trên thế giới này chỉ còn lại ba người bọn họ, khẳng định vẫn còn người sống.
Thông thường Trương Thư Hạc chỉ nghe mà không nói, kỳ thực trong lòng y đã sớm có tính toán khi nào nên rời đi, chẳng qua hiện tại chỉ mới qua một năm rưỡi trong thời gian dự tính, nói ra cũng không có được tác dụng gì, sợ là sợ Ngụy lão đầu có thể kiên định được, nhưng Lưu Hải chưa hẳn, vì vậy Trương Thư Hạc tùy tiện ứng phó hai câu xong liền cho qua.
Thế nhưng như vậy cũng không biểu thị y không đặt lời nói của Ngụy lão đầu trong lòng, ngoại trừ mỗi khi cách hai ngày mang hắc báo ra ngoài hoạt động gân cốt, đại thể thời gian còn lại đều dùng để kiểm tra lượng lớn sách phù mà cha để lại, tuyệt không ngừng luyện tập năng lực vẽ phù của mình.
Vẽ phù cấp thấp, tựa như đứa trẻ học bước đi, mấy ngày là đã có thể đi rất tốt, phù trung cấp thì là đứa trẻ học chạy bộ, ngã vài lần cũng sẽ biết, mà phù cao cấp nếu thí dụ, thì giống như học múa, nếu muốn múa được với xác xuất thành công cao, tốc độ nhanh, thì phải không ngừng suy nghĩ đến mỗi một tư thế góc độ, mỗi một vị trí bước đi, luyện tập với lượng lớn thời gian, vẽ phù cũng vậy, có giấy có tinh khí cũng không nhất định có thể vẽ ra được phù cao cấp, trong đó quan trọng nhất là việc sử dụng tinh khí trong bút vẽ, mỗi một bút, mỗi một nét ngoặt nặng nhẹ nhanh chậm, đều là chỗ then chốt của thành phù.
Thời gian hơn một năm, ngoại trừ thời gian luyện hóa hai trái ngọc đào còn lại, với thời gian buổi tối mỗi ngày tu luyện công pháp Thổ Nạp, ban ngày thì gần như đều dùng để luyện phù, ngoại trừ một số phù phụ trợ, luyện tập nhiều nhất là Thất Tinh phù trên tơ lụa, Thất Tinh phù kỳ thực cũng được phân ba loại phù thấp, trung, cao.
Trương Thư Hạc đã thử qua uy lực của Thất Tinh phù cấp thấp, y chôn trong lòng đất trước cửa bên ngoài chính là một bộ Thất Tinh phù, có thể cản bước chân của tang thi, phong bế mắt mũi tai của chúng nó, vừa có thể thủ lại có thể công, uy lực rất lớn, đồng thời có thể rót vào pháp lực sử dụng lặp lại, hạn chế là ba lần, sau ba lần giấy phù sẽ tới cực hạn pháp lực thừa nhận. Trong thời gian một năm rưỡi nay, Trương Thư Hạc đã rót vào trong đó hai lần, thêm một lần nữa sẽ phải thay một bộ Thất Tinh phù khác.
Y luyện Thất Tinh phù cấp thấp lâu như vậy, cũng mới chỉ có thể bảo chứng vẽ ra được một bộ trong thời gian nửa tháng, còn tinh khí mà phù trung cấp cần cực kỳ khổng lồ. Y từng thử vẽ hai tấm, thế nhưng hao hết tinh khí thân thể cũng không thành công được nửa tấm, nghiên cứu hai ngày cũng liền thôi, năng lượng ngậm trong phù tuyệt không phải điều y có khả năng khống chế được trước mắt.
Hiện tại mục tiêu của y là phải chuẩn bị đủ Thất Tinh phù cấp thấp, để chuẩn bị cho ngày sau sử dụng, bởi vì Thất Tinh cổ phù khác với phù bình thường, nó vừa có thể lui giữ phòng thủ, lại có thể dùng như phù chú công kích, dựa theo số lượng nửa tháng chỉ có thể làm ra được một bộ, có thêm gấp đôi chỉ sợ cũng không đủ dùng.
Mà mỗi ngày đều chìm trong tu luyện và vẽ phù, kỹ xảo vẽ phù đã đột nhiên tăng mạnh, trước đây y vẽ phù có pháp lực nhưng vẫn có cảm giác trúc trắc, thuộc về loại có thiên phú nhưng không có cơ sở vững chắc, mà hiện tại hạ bút đã là mây bay nước chảy, cực kỳ lão luyện. Khi vẽ nét ngoặt chỗ nào nên dừng, chỗ nào nên đứt, nét nào tinh khí phải đủ, nét nào phải thu liễm hai phần ba để bảo chứng pháp lực cân đối cả tấm phù, đều rõ rõ ràng ràng, cho dù là đạo trưởng đạo quán, cũng không nhất định vẽ tốt hơn y. Một tấm phù được vẽ tốt, pháp lực phát huy sẽ hữu hiệu hơn một phần mười so với phù bình thường, đừng xem thường một phần mười nho nhỏ này, có lúc sẽ là then chốt cứu mạng.
Bởi vì cây đào trong tay vẫn luôn có cặn đỏ cung cấp dinh dưỡng, sau nửa năm, trên ba nhánh lại kết ra thêm ba quả. Quả đào lần này gần như đã trong suốt xanh ngọc, ánh mặt trời chiếu xuống, xa xa thoáng nhìn thấy bên trong như có ánh sáng bảy màu lưu chuyển, khác biệt với vật phàm.
Hương vị quả khiến ngay cả hắc báo luôn không thích chay cũng không khỏi xông đến bên cạnh y, nhìn chằm chằm quả đào đó, bất quá sau khi nó xác định đó không phải thịt mà là trái cây, mắt tím có chút khinh thường dời đi, dứt khoát quay lại xông lên sô pha, chiếm địa phương Trương Thư Hạc đả tọa, bắt đầu ngủ.
Thời gian vẫn ngày qua ngày, mỗi một ngày dường như trôi qua rất chậm, thế nhưng thoáng quay đầu lại phát hiện một năm đã trôi qua trong bất tri bất giác, trong đó có áp lực lớn nhất không ai khác ngoài Lưu Hải, càng ngày càng lo lắng tòa chung cư cũ này còn có thể chống đỡ được bao lâu, với sự thực rằng số lượng tang thi dường như giảm thiểu, nhưng năng lực mỗi con đều trở nên mạnh mẽ đến đáng sợ.
Không biết có phải do sống lâu, tang thi cũng có kinh nghiệm sinh tồn, hay như trong phim điện ảnh, tang thi cũng phân cấp cao – trung – thấp, rõ ràng năng lực đều có sản sinh biến hóa, hơn nữa gần đây càng ngày càng nhiều tang thi lợi hại tới gần chung cư. Vốn mỗi ngày Lưu Hải có thể giết chết ba trăm con tang thi, mà hiện tại cả ngày ứng phó đến cùng, chỉ có thể giết được trên dưới một trăm năm mươi con. Trước đây giết dễ dàng, tránh né một chút gần như không có gì nguy hiểm, mà hiện tại trong quá trình giết thì nửa phần cũng không dám phân tâm, nhưng vẫn cực kỳ nguy hiểm, nếu kiệt sức, gặp phải con hơi lợi hại chút, đều phải trốn trở lại bên trong dây đỏ lầu ba, hiện tại một mình cậu ứng phó đã rất cật lực.
Mà mọi chuyện không chỉ nhiêu đó, dây đỏ vẫn luôn được cậu xem là ô dù, không biết là do lâu năm lão hoá, hay là làm sao, bên cạnh có vài sợi đã tróc ra, phòng không được tang thi nữa. Mặc dù khi tang thi bước vào phạm vi dây đỏ, như bị một đạo sấm sét đánh trúng, biến thành một bãi tro tàn, nhưng vẫn khiến cho Lưu Hải bắt đầu nghĩ lại mà sợ. Nếu nói cánh cửa thép là đạo phòng tuyến cuối cùng, vậy dây đỏ giống như binh sĩ bảo vệ cửa thép, nếu một khi dây đỏ đổ, vậy cửa thép sẽ không còn an toàn nữa, một khi không còn cửa thép, ba người sẽ không còn chỗ nào ẩn trốn. Nơi mà trước kia ỷ lại sinh tồn, đột nhiên không còn an toàn, điều này sao có thể không khiến người ta kinh hoảng.
Mà Ngụy lão đầu cũng nói chuyện này cho Trương Thư Hạc, từ khi con tang thi kia bước vào thì tâm thần Trương Thư Hạc đã có phản ứng, thế nhưng trong phạm vi dây đỏ y thiết lập không chỉ có dây đỏ, còn có mấy phù công kích, vì vậy nhất thời sẽ không có chuyện gì. Sau đó y tu chỉnh lại dây đỏ, bởi vì đã trôi qua hai năm, pháp lực của dây đỏ đều đã tiêu hao bảy tám phần, phòng không được tang thi nữa cũng là bình thường. Kế đó liền kêu Lưu Hải trực tiếp vào nhà, không nên ngủ ngoài cửa nữa.
Bạn đang �
Ngụy lão đầu sau khi lắc lắc đầu buông tiếng thở dài, thì không nói gì nữa. Sau đó nơi giết tang thi cũng sửa lại thành lầu ba, mỗi ngày thu dọn thi thể tang thi trong hành lang, trong lòng Lưu Hải càng ngày càng trầm trọng và kiềm nén.
Ngày hôm nay mới thức dậy, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một trận tiếng súng vang, dường như nghe thấy thanh âm có người nói chuyện. Lưu Hải lập tức xông tới cửa sổ nhìn xung quanh, thấy dưới lầu có hai chiếc xe jeep lái tới, có bốn người nhảy xuống từ trên đó, trong tay mỗi người đều có một cây súng trường đột kích AK-47 đã được cải tạo qua, đạn dường như cũng đã được cải tạo, một súng bắn qua, trong nháy mắt đầu tang thi đã nổ thành một bãi bùn nhão, uy lực lớn kinh người.
Lưu Hải đầu tiên là sửng sốt, kế đó nhéo mình một cái, biết hết thảy điều này không phải mơ, lập tức kéo Ngụy lão đầu đến phía trước cửa sổ, mang theo thanh âm kích động không thể tin tưởng lớn tiếng nói: “Ngụy gia, ông xem, phía dưới có người, bọn họ còn có súng, bọn họ có phải quốc gia phái tới cứu chúng ta không?”
Ngụy lão đầu đeo kính nhìn, cũng ngây người nói: “Trông không giống...”
Lưu Hải nghe vậy nhưng sớm đã hưng phấn xoay người bắt đầu mặc quần áo mang giày, sau đó thoáng cái lao ra cửa, kế đó nghĩ đến điều gì, phanh gấp lại xoay người cầm dao phay nơi góc tường, sau đó kéo cửa ra xông xuống. Mà Ngụy lão đầu thì gõ mạnh cửa nhà Trương Thư Hạc, hét lên: “Thằng nhóc thối, vẫn còn ngủ sao, nhanh tỉnh dậy, đến cửa sổ xem, phía dưới hình như có người đến...”
Từ lúc đám người kia lái xe quẹo đến, Trương Thư Hạc đã nghe thấy thanh âm, bởi vì tu luyện công pháp, ngũ giác của y vào buổi sáng đều cực kỳ linh mẫn. Bất quá hiển nhiên hắc báo thắng bọn y một bậc, nó vốn tựa lên sô pha bên cạnh Trương Thư Hạc ngủ, đột nhiên dựng tai lên, sau đó bóng đen chợt lóe, xông tới trước cửa sổ, dùng móng vuốt víu lên, mắt tím nhìn chằm chằm đầu đường cách không xa ngoài kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.