Trương Thư Hạc nâng tay sờ sờ cổ báo, trấn an, quay đầu nói với Tiêu Mỹ Cầm: “Không khiến cô sợ chứ, tuy rằng tính tình nó không tốt, bất quá nếu không lộn xộn, nó sẽ không cắn người.”
Lời này nghe vào trong tai Tiêu Mỹ Cầm, lại có chút ý vị uy hiếp, rõ ràng mấy người này còn giữ lòng phòng bị với cô và Lý Thiết. Nghĩ đến đây, trên mặt có chút mất tự nhiên, ngoại trừ sắc mặt bị kinh hách ban nãy, hàm răng Tiêu Mỹ Cầm cắn chặt môi, dường như có vài phần ủy khuất.
Lưu Hải cũng thấy lời Trương ca nói có chút quá, nói như thế nào cũng là mỹ nữ, cũng quá không thương hương tiếc ngọc đi. Lý Thiết dường như không phải người giỏi giao tiếp, mà hiện tại cũng đang ngồi xe của người khác, bị quản chế bởi người ta, cũng chỉ có thể coi như chuyện ban nãy không xảy ra. Bất quá trong xe có một con báo, lại không tầm thường, đó không phải chó cưng nuôi trong nhà, thuận theo nghe lời, mà là động vật ăn thịt dã tính mười phần, cho dù được người thuần dưỡng, cũng khó bảo đảm nó có thể đột nhiên công kích người hay không.
Nam kia nói không sai, không lộn xộn tựa hồ là hành vi tự bảo vệ mình nhất lúc này, vì vậy động tác lập tức trở nên quy củ, dời đường nhìn đi.
Tiêu Mỹ Cầm sau khi hòa hoãn lại từ trong sự kinh hoảng, liền tựa bên người Lý Thiết, thuận tiện đánh giá xe. Chiếc xe này hiển nhiên là lắp ráp, có chút dở dở ương ương, bất quá không gian trong xe ngược lại rất lớn, ba hàng ghế, hai người bọn họ lên cũng không cảm thấy chật chỗ, trên đệm kê chăn bông, ngồi rất thoải mái, còn có cả thảm đắp chân.
Tiêu Mỹ Cầm nhìn Trương Thư Hạc ở ghế phó lái phía trước sau khi nói một câu thì không mở miệng nữa, cắn môi dưới, ánh mắt lại chuyển tới những ngón tay thon dài sờ nhẹ báo của y, con báo dọa người đó lúc này ánh mắt vẫn còn nhìn bọn cô chằm chằm, bất quá dưới sự trấn an của bàn tay kia, đã từ hung ác chuyển thành giám thị.
Tiêu Mỹ Cầm vội vàng dời đường nhìn đi, cô không dám xem nhẹ những lời ban nãy nam tử đó nói, nói không chừng ánh mắt cũng có thể khiến con báo đó tức giận, cô chỉ muốn đi nhờ một chiếc xe quay về thành B, cũng không muốn giữa đường trở thành vong hồn dưới vuốt báo.
Lưu Hải đã rất lâu rồi không nhìn thấy cô gái trẻ tuổi, ngoại trừ Nữu Nữu, ánh mắt đương nhiên thường thường bay về phía kính chiếu hậu. Cô gái ghế sau trông thực sự không tệ, hiếm thấy chính là không xanh xao vàng vọt, da cũng rất trắng, ăn mặc cũng không phải kiểu không chú trọng như đám người sống bên ngoài như bọn cậu. Bên trong là bộ áo lông màu vàng nhạt, bên ngoài là áo khoác bó thân màu gạo sữa, trên đùi là chiếc quần màu đen bó sát người, chân đi đôi giày da bò size nhỏ, thật sự là một phong cảnh mỹ lệ trong mạt thế.
Ở mạt thế, phụ nữ có đôi khi có thể tạo được tác dụng rất lớn, đặc biệt là khi bầu không khí áp lực, sự xuất hiện của phụ nữ có thể hòa hoãn được tâm lý khẩn trương của đoàn người rất lớn, đối với đàn ông là dùng tốt nhất, đối với bọn họ mà nói, có đôi khi bản thân phụ nữ đại biểu chính là sự vui vẻ và sung sướng.
Tiêu Mỹ Cầm hiển nhiên sớm đã phát hiện Lưu Hải liên tiếp nhìn kính chiếu hậu, tuy rằng có ý muốn trò chuyện vài câu với cậu ta, nhưng con báo ở chính giữa lại khiến cô gõ vang hồi trống thối lui, ngược lại tầm mắt nhìn về phía Ngụy lão đầu và Nữu Nữu.
Khi thấy Nữu Nữu, mắt Tiêu Mỹ Cầm sáng ngời, vì vậy lấy ra từ trong túi một búp bê vải sạch sẽ, là đồ treo móc khoá, thế nhưng xe đã hỏng, chìa khoá cũng không còn tác dụng gì, cô gỡ búp bê vải xuống.
Búp bê vải là kiểu dây treo, không quá lớn, nhưng làm rất tỉ mỉ, dùng rất nhiều vải vụn may thành, cực tốn công, thứ này lấy được niềm vui của bé gái nhất, hiển nhiên vừa lấy ra đã hấp dẫn được tầm mắt của Nữu Nữu.
Bất quá cô ta liệu sai, Nữu Nữu là một đứa trẻ tự bế, sẽ không tùy tiện tới gần người khác, càng sẽ không nói nhiều. Tiêu Mỹ Cầm cười nói chuyện với Nữu Nữu, hỏi bé bao nhiêu, bé cũng không nói, cũng lấy ra một con búp bê từ trong túi vải nhỏ mà Trương Thư Hạc cho. Búp bê vải đó là khi Trương Thư Hạc ở trong siêu thị vô ý cướp đoạt được, bé vẫn luôn rất thích, mỗi ngày đều ôm, thậm chí không có việc gì còn chải tóc cho nó, làm không biết mệt.
Tay Tiêu Mỹ Cầm cầm búp bê đến tê, cũng không thấy Nữu Nữu có chút muốn, lại càng một câu cũng không nói, cũng may Ngụy lão đầu làm người cũng không tệ, tiếp lời thay.
Tiêu Mỹ Cầm theo đó mượn hơi nói chuyện với Ngụy lão đầu, trong tối ngoài sáng nghe ngóng tin tức của bọn họ. Cũng không trách cô sẽ hiếu kỳ, đổi lại là ai cũng sẽ như vậy. Một chiếc xe cải tạo tính năng coi như không tồi như thế, đại thể đều là những tay thợ săn kết nhóm, trước đó cô cũng cho rằng như thế. Thế nhưng, hiện tại xem ra, lại cảm thấy không giống, nếu là thợ săn, không ai sẽ mang theo người già trẻ em, một là chiếm chỗ, hai là lãng phí thức ăn, có nguy hiểm cũng không chiếu cố được.
Nhưng nếu nói bọn họ không phải thợ săn, vậy thực lực của nam nhân có chút châm chọc khiêu khích trước đó lại sâu không thể lường, thế mà không cần súng cũng có thể tiến hành công kích cự ly xa, bên người còn có một con báo. Trời biết báo kia chính là động vật hoang dã, người bình thường căn bản không thể tiếp xúc được, đến tột cùng mấy người này mang nó ra từ vườn bách thú thế nào? Nếu là giết chết thì cũng thôi, vậy mà lại còn bắt sống, cho dù là quản lý viên vườn bách thú, cũng sẽ không lấy mạng của mình ra giỡn như thế.
Đồng thời, nghìn vạn lần không nên quên, báo là động vật ăn thịt, mấy người này lấy gì cho nó ăn? Chẳng lẽ là tang thi, hoặc là người? Nuôi một con báo lớn như vậy, cần chuẩn bị thịt của mấy người mới có thể đủ để cho nó ăn dọc theo đường đi? Nghĩ đến đây, trên người Tiêu Mỹ Cầm nổi một trận da gà, có chút không rõ mình xem như đã tìm được đường sống trong chỗ chết, hay là nhảy vào hố lửa.
Ngụy lão đầu ngược lại rất hay nói, hai người trò chuyện không tệ. Từ trong miệng ông, Tiêu Mỹ Cầm biết được lai lịch của mấy người này, sau khi nghe xong thực sự thất kinh. Cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến mấy người này thế mà là người thành S, từ thành S đến thành B mấy nghìn dặm, thế mà cứ như vậy lái xe đến đây, thật sự là chuyện không cách nào dự đoán. Trời biết những thợ săn như các cô một ngày nhiều nhất cũng chỉ loanh quanh trăm dặm xung quanh căn cứ, trừ phi có nhiệm vụ đặc biệt đáng để mạo hiểm, nếu không rất ít sẽ rời đi quá xa.
Đó còn chưa phải điều giật mình nhất, giật mình nhất chính là bọn họ thế mà là những người may mắn còn sống sót trong hai năm ở nơi cư trú, mấy người này chưa từng đi qua căn cứ, từ khi tang thi bùng nổ thì vẫn luôn sống ở nơi cư trú, đợi sau hai năm, mới tìm chiếc xe chạy từ thành S đến thành B, đây thực sự là một chuyện khiến người ta kinh ngạc không ngậm được miệng.
Bất kể là sống sót trong hai năm, hay là người thường không hề có kinh nghiệm chiến đấu lại có thể lái xe từ thành S đến thành B, đều là việc khiến người ta không thể tưởng tượng. Tiêu Mỹ Cầm với Lý Thiết nghe xong hai mặt nhìn nhau, đã có chút không nói nên lời.
“Vậy mọi người trong hơn hai năm giải quyết thức ăn nước uống thế nào?” Lý Thiết cũng thấy khó có thể tưởng tượng.
Chuyện này trước khi xuất phát, Ngụy lão đầu, Lưu Hải với Trương Thư Hạc đã sớm trao đổi với nhau, cứ nói bọn họ vẫn luôn sống trong một siêu thị dưới chung cư, cứ như vậy, trong siêu thị có ăn có ở, chống đỡ được hơn hai năm đương nhiên không phải chuyện không có khả năng.
Sau đó Tiêu Mỹ Cầm lại nói bóng nói gió hỏi chuyện chiếc xe này. Ngụy lão đầu không chút giấu diếm, nói đại khái một chút, từ việc mấy tên lính đánh thuê đánh chủ ý kiếm ăn, tới việc bọn họ ngược lại cướp xe cướp súng từ trong tay những lính đánh thuê đó.
Không chỉ Tiêu Mỹ Cầm, ngay cả Lý Thiết cũng không khỏi nheo mắt. Người dám cướp súng và xe từ trong tay lính đánh thuê, tuyệt đối không phải người thường, vậy trái lại mấy người này, e rằng tuyệt không đơn giản như biểu hiện.
Bất quá đoạn lời nói trong thực có giả, trong giả có thực của Ngụy lão đầu, quả thật đã khiến đáy mắt hai người sinh ra vẻ kiêng kỵ, đây chính là chủ ý của Ngụy lão đầu. Lòng hại người không thể có, lòng phòng người không thể không, bình an vô sự dĩ nhiên tốt, nhưng nếu hai người này muốn làm việc mờ ám gì, cũng phải xem xem cân lượng của bản thân, đừng làm chuyện gì lấy trứng chọi đá.
Trương Thư Hạc cộng thêm Ngụy lão đầu, một người mặt đen một người mặt trắng, một cứng một mềm, ngược lại thành công hù dọa được hai người kia, hơn nữa khí thế của hắc báo, đổi lại là ai cũng sẽ sợ hãi.
Lần này ngược lại đổi thành Ngụy lão đầu nghe ngóng tình hình thành B ở chỗ hai người. Việc này ngược lại Tiêu Mỹ Cầm có hỏi tất đáp, chủ động nói một số chuyện thành B để bọn họ hiểu rõ, trong đó cũng không thiếu ý mượn hơi lấy lòng.
Vị trí của căn cứ thành B, vậy mà không phải ở điểm trung tâm, mà thiết lập ở một vùng ngoại thành, nghe nói là do một đại sư phong thuỷ định ra, chỗ đó dương khí nặng, tà khí không vào, người sống trong đó có thể bảo đảm sống lâu không suy. Thời gian hai năm đã xây lên tường vây dày, gần đây lại đang xây dựng thêm, bởi vì nhân khẩu càng ngày càng nhiều, đã sắp đạt đến hai vạn người. Bình thường nghe nói ăn, dùng, ở đều đã có chuẩn bị, nhưng dự trữ nhiều lương thực thế nào đi nữa cũng không có khả năng chỉ ra không vào. Trong mấy năm thì còn dễ nói, nhưng hơn mười năm sau, hoặc là mấy chục năm sau thì sao, việc này tầng lớp cao tầng trong căn cứ không thể không suy nghĩ đến.
Vây đất trồng lương thực cũng phải chuẩn bị nhiều, nhưng nơi không bị tang thi ô nhiễm quá ít, cũng không phải mỗi khối đất đều có thể dùng, phải thông qua chỉ tiêu ô nhiễm mặt đất mới có thể sử dụng.
Tình huống thành B hiện tại chính là, đất ít, người làm việc nặng không nhiều, lương thực khó khăn, đây cũng là nguyên nhân không ít người mạo hiểm ra ngoài đi săn, dù sao mạt thế có một số nơi vẫn còn thức ăn, vận khí tốt thì có thể tìm được, cứ như vậy, trong một hai năm cũng sẽ áo cơm không lo.
Đồng thời, theo việc không ít người ra ngoài, tiết kiệm thức ăn, căn cứ cũng ra một số chính sách cổ vũ. Trước tiên là có thể đổi lấy lương thực, ngoại trừ ở lại trong căn cứ làm việc cực nhọc đổi thức ăn, thì là tự mình ra ngoài tìm, tìm được thì hết thảy sẽ thuộc cá nhân. Sau đó lại thêm một điều, chính là có thể giết tang thi đổi lương thực, đây cũng là biện pháp đối phó tang thi tích cực mà căn cứ đề ra.
Ngụy lão đầu với Lưu Hải nghe xong, cảm thấy căn cứ thành B này hình như cũng không phải dễ sống, bất quá nghe ý của cô gái, sự an toàn bên trong được làm không tệ, hẳn là có thể ngủ được một giấc ngon, điều này đối với bọn họ mà nói, như vậy đủ rồi. Về phần đồ ăn, hiện tại thức ăn trong không gian mấy người đều rất sung túc, ăn mấy năm cũng hoàn toàn không có vấn đề, tạm thời không cần suy nghĩ.
Sau khi hàn huyên, Tiêu Mỹ Cầm lại chỉ đường cho Lưu Hải. Đường đến thành B trước đó, tuy rằng khắp nơi đều là tang thi, nhưng không cần dùng bốn năm giờ, khẳng định sẽ có thể đến, nhưng con đường mà Tiêu Mỹ Cầm chỉ hiện tại, không chỉ khó đi, còn cực xa, một con đường thẳng tắp, với một lộ trình nửa cung tròn vòng một vòng rất lớn gần như là gấp ba đường thẳng, khẳng định thời gian sử dụng cũng khác biệt.
Cứ chiếu theo cách đi này, khẳng định hôm nay sẽ không thể đến được thành B. Tiêu Mỹ Cầm thậm chí đánh dấu lộ trình trên bản đồ, nếu chạy suốt đêm, hẳn là sau nửa đêm sẽ có thể đến. Thế nhưng chạy xe ban đêm là tối kỵ, bởi vì tang thi vào ban đêm còn hưng phấn hơn so với ban ngày, nhưng con người lại vừa vặn trái ngược, ban đêm cần phải nghỉ ngơi, bất kể là tinh thần hay thân thể, chạy vào buổi tối thì đều là việc cực không có lý trí.
Tiêu Mỹ Cầm với Lý Thiết làm sao không biết việc này, đây cũng là lý do vì sao những đội ngũ như bọn họ đều chỉ đi trăm dặm đường, chỉ vì không cần ngủ đêm ở bên ngoài, cùng ngày là có thể quay về.
Bất quá mặc dù như thế, Tiêu Mỹ Cầm với Lý Thiết vẫn nói nhiều lần, nơi đây không quá an toàn, nếu có thể chạy suốt đêm tới thành B sẽ an toàn hơn. Hiển nhiên trong xe, ngoại trừ bọn họ, mấy người khác đều không đồng ý chạy suốt đêm.
Thứ nhất là xe cũng cần thêm xăng kiểm tra, bởi vì thứ này chở người nên không thể qua loa chút nào, phải cho nó cơ hội thở dốc nghỉ ngơi. Thứ nhì là người cũng cần nghỉ ngơi, chạy một ngày đường thân thể khẩn trương cao độ, không nghỉ ngơi dễ phạm sai lầm, trước mạt thế cực nhọc quá độ còn có thể xuất hiện tai nạn giao thông, huống chi ở nơi dày đặc tang thi. Sau đó chính là trong tay Trương Thư Hạc có phù, dọc theo đường đi dựa vào phù của y, buổi tối nghỉ ngơi đều chưa từng phát sinh chuyện gì, hiệu quả của phù liễm khí cực tốt, vì vậy vấn đề an toàn buổi tối, hoàn toàn có thể giải quyết. Như vậy cần gì phải mạo hiểm lái xe suốt đêm, nghỉ ngơi một đêm, tinh thần dồi dào đến thành B không phải tốt hơn sao.
Nhưng hiển nhiên khi biết được mấy người Trương Thư Hạc dự định dừng chân ở một trấn nhỏ phía trước, Tiêu Mỹ Cầm với Lý Thiết đều cực kỳ lo lắng, sắc mặt cũng mơ hồ có chút hoang mang, lại dường như đang giấu diếm điều gì.
Trương Thư Hạc liếc nhìn bọn họ, đột nhiên hỏi một vấn đề: “Hai người vì sao sẽ gặp phải tang thi triều?”
Tiêu Mỹ Cầm giải thích là đoàn xe phía trước gặp phải, bọn họ là tốp phía sau, vì vậy thoát nhanh hơn, cho nên mới tìm được đường sống trong chỗ chết, bất quá cũng có mấy đồng bạn hy sinh. Nói xong rưng rưng nước mắt, khiến người ta nhìn cũng nhịn không được thương tâm như cô.
Trương Thư Hạc quay đầu không hỏi lại nữa, bởi vì cô ta đã nói rõ, tang thi triều phát sinh thế nào cô ta cũng không biết, hỏi tiếp nữa cũng không có khả năng lấy được tin tức gì.
Sau khi tới thành trấn phía trước, Lưu Hải chọn chỗ gần một tiệm bán báo bên cạnh quảng trường nhỏ, bởi vì cách gần giao lộ, không thu hút, cũng có thể tùy thời chạy trốn. Sau khi tắt đèn xe, Trương Thư Hạc không để hắc báo xuống giết tang thi, chỉ kêu nó nhìn chằm chằm hai người kia. Điều này khiến hắc báo rất không vui, hơn nữa buổi tối một bữa thịt chín cũng không có, Trương Thư Hạc chỉ cho nó ăn vài cây thịt bò khô, điều này càng khiến nó bất mãn. �
Nó biết kẻ khởi xướng chính là hai người phía sau xe, cho nên biểu hiện ra với bọn họ trạng thái hung ác dị thường, móng vuốt cào lưng ghế chút có chút không, xé mút xốp trong lưng ghế nát bấy.
Trương Thư Hạc có khắc liễm khí phù trên thân xe, vì vậy mấy người ngồi trong xe không cần mang liễm khí phù nữa, có thể tiết kiệm pháp lực trong phù, lúc này xuống xe, vì không cho tang thi tụ lại, phải tùy thân mang theo liễm khí phù.
Trương Thư Hạc không hề có chút suy nghĩ sẽ cho hai người kia phù, vì vậy cũng không để bọn họ xuống xe. Trương Thư Hạc với Lưu Hải xuống xe dùng súng quét một số tang thi ở phụ cận, Ngụy lão đầu với Nữu Nữu thừa dịp xuống xe đi tiện tiện. Ở trên xe ngộp hỏng rồi, hơn nữa ngày mai là có thể đến được căn cứ thành B, vì vậy tâm tình cũng thả lỏng, một già một trẻ đi đi lại lại ở ven đường.
Thành trấn này hiển nhiên cũng giống thành S, nơi vốn sinh cơ bừng bừng, toàn bộ đã bị tang thi chiếm cứ. Nam nữ già trẻ, toàn thân tản ra từng đợt tanh tưởi, khắp nơi đều là cảnh tượng tiêu điều, màu sắc rực rỡ đã biến thành xám đen, gió lạnh cuốn lá khô, tựa như một thành trấn chết, ngoại trừ tiếng bước chân của tang thi, thì nửa tiếng vang cũng không có.
Thực sự không có gì để xem, đành phải thở dài theo Lưu Hải với Trương Thư Hạc xử lý xong tang thi xung quanh, cùng quay về trên xe.
Mà khi Tiêu Mỹ Cầm với Lý Thiết nghe thấy để bọn họ ở lại trong xe, quả nhiên là cầu còn không được. Bất quá thấy hắc báo cũng ở trên xe, đồng thời tựa lên chỗ ngồi, dùng móng vuốt xé ghế ngồi ra một lỗ, đang xuyên qua lỗ đó giám thị hai người, đuôi lại càng buồn bực vung tới vung lui, đánh cho nệm ghế vang pạch pạch, một hồi sau nệm lông kê trên ghế đã bị đánh nát, lông bay đầy xe.
Tiêu Mỹ Cầm mấy lần ám chỉ Lý Thiết, thế nhưng Lý Thiết chảy mồ hôi đầy lưng, trán đều là mồ hôi hột, vươn tay mấy lần, nhưng đều không có nắm chắc lại thu về. Gã có dự cảm, con hắc báo đó không phải một con báo bình thường, thậm chí có thể trong nháy mắt đưa gã vào chỗ chết.
Không có ai biết rõ sẽ đi chịu chết, còn muốn mạo hiểm, trừ phi bị bất đắc dĩ, nhưng lúc này hiển nhiên còn chưa đến lúc bị bất đắc dĩ, loại chuyện cướp xe mất mạng, kẻ ngu mới làm.
Tiêu Mỹ Cầm bên cạnh thấy gã nói, tang thi triều không theo đến, vậy cứ nghe bọn người kia ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hẵng xuất phát cùng bọn họ. Tiêu Mỹ Cầm rốt cục nhịn không được mắt lộ ra vẻ xem thường, sau khi lầm bầm mắng câu “Phế vật”, túm góc áo rồi xoay mặt ra ngoài cửa sổ, nhìn hai nam nhân giết tang thi bên ngoài.
Sắc mặt Lý Thiết tức khắc trở nên xanh trắng đan xen, kế đó túm lấy cánh tay Tiêu Mỹ Cầm. Tiêu Mỹ Cầm đang bị kiếm pháp như xắt đậu hũ của Trương Thư Hạc hấp dẫn, cánh tay bị Lý Thiết túm lấy, quay đầu lại, mắt hạnh không khỏi trợn tròn, “Buông tay!”
Kết quả Lý Thiết nắm càng chặt, miệng lại nghiến răng nghiến lợi mắng: “Gái điếm thối, nếu không phải trước đó tao cứu mày, mày đã sớm bị tang thi ăn, vậy mà dám mắng tao phế vật?”
Tiêu Mỹ Cầm nghe thấy ba chữ gái điếm thối, đang muốn trở tay cho gã một cái tát, lại nghe thấy cửa xe bị người kéo ra, hai người lập tức không hẹn mà cùng hòa hoãn sắc mặt. Tiêu Mỹ Cầm thấy Trương Thư Hạc lên xe trước, cả mặt không khỏi mang theo nụ cười, hiện tại cô càng nhìn người này càng cảm thấy y trông không tệ, tuy rằng hơi lạnh, nhưng bản lĩnh giết tang thi thì đáng tin hơn nhiều so với tên đàn ông bên cạnh.
Trong lúc nhất thời quên hắc báo ở ghế trước, lập tức móc ra khăn tay tơ lụa từ trong túi áo khoác, muốn đưa cho Trương Thư Hạc, để y lau mồ hôi trên trán, kết quả thình lình bị một vuốt của hắc báo rạch qua, vung vài cái xé nát bấy.
Điều này khiến nụ cười trước đó của Tiêu Mỹ Cầm cứng lại trên mặt, mà càng khiến cô lúng túng chính là, Trương Thư Hạc căn bản không nhìn cô, mà nâng tay sờ đầu hắc báo, nói ba chữ: “Làm không tệ.” Mấy chữ này khiến đáy mắt cô vừa hận vừa giận, sau khi nhẫn nhịn, triệt để mất tâm tư đối với Trương Thư Hạc. Người này hoàn toàn không hiểu phong tình, thân cận với y quả thực là lãng phí thời gian.
Thời gian sau đó, hai người đều thành thật ngồi tại chỗ. Ngụy lão đầu lấy chút bánh bích quy với nước khoáng từ trong ba lô, bởi vì có người ngoài, không thể lấy đồ ăn nóng trong không gian, đành phải tạm thời dùng bánh bích quy đối phó trước.
Tiêu Mỹ Cầm với Lý Thiết lại ăn thức ăn mà mình mang trước đó. Ngụy lão đầu chia cho bọn họ hai chai nước khoáng. Tiêu Mỹ Cầm liên tiếp vấp phải trắc trở, sắc mặt không tốt lắm, miễn cưỡng cười cười với Ngụy lão đầu, nhận nước sau đó nói tiếng cảm ơn.
Vào đêm, mấy người trong xe đều tựa nghiêng trên vị trí ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắc báo lại tựa đầu lên đùi Trương Thư Hạc, để y gãi ngứa cho nó. Cho dù khi ngủ thì vành tai cũng thường thường động đậy, rất có tính cảnh giác. Tối hôm nay là Trương Thư Hạc gác đêm.
Tuy rằng y cũng nhắm mắt lại, nhưng trên thực tế rất tỉnh táo. Phỏng đoán hai ba giờ sau, ghế sau truyền đền một hồi thanh âm vụn vụn vặt vặt, y nghe thấy người đàn ông kêu Lý Thiết kia nhỏ giọng hỏi câu: “Đồ đâu?”
Tiếp theo cô gái kia đáp lại câu: “Cút!” Sau đó không còn tiếng động nữa.
Đợi đến sau nửa đêm, đột nhiên Trương Thư Hạc nghe thấy trong không khí truyền đến một tiếng kêu cực kỳ quỷ dị, khiến khí đang ngưng tụ trong lòng y bỗng nhiên tiêu tán, tim đập chậm nửa nhịp. Mà hắc báo cũng giống y, cảnh giác từ trong thanh âm, há miệng kháng cự rống lên một tiếng.
Tiếng gầm rú của hắc báo nhất thời khiến mấy người trong xe kinh động, mà tiếng bước chân của tang thi xung quanh cũng bắt đầu trở nên rối loạn, lại có không ít con cũng phát ra tiếng rít giống tiếng kêu ban nãy. Trương Thư Hạc bắt đầu cảm thấy không ổn.
Cuối cùng nhất thời không để ý đến việc che giấu, lập tức lấy la bàn ra từ không gian, dựa vào ánh sáng bên ngoài nhìn thoáng qua, tức khắc trong lòng rùng mình. Chỉ thấy kim đồng hồ trên la bàn cỡ bằng bàn tay, đang rung loạn không có phương hướng, không hề có quy luật.
Đây là lần đầu tiên bắt đầu từ khi mạt thế bùng nổ, thấy la bàn xuất hiện loại trạng thái bất ổn định này, nhất thời một luồng rét lạnh tuôn vào trong lòng. Phản ứng đầu tiên của y đó là đốt lên một tấm phù nhìn đêm, dùng hai ngón tay chấm tro bôi lên trán. Sau khi mở tầm nhìn, vỗ nệm ghế, lấy Thất Tinh Kiếm ra từ không gian nắm trong tay.