Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 59:




Hiển nhiên con đường tiến vào căn cứ thành B tổng cộng có hai nơi, một nơi là cửa vào cho người có chứng minh cư dân thành B, nơi còn lại là lối vào của nhân khẩu ngoại lai. Sau khi nghe vậy, vợ chồng trung niên vội vàng gật đầu, rất sợ làm người sĩ quan toàn thân vũ trang đó tức giận, kéo vợ đến con đường bên phải xếp hàng. Trương Thư Hạc chỉ giương mắt nhìn sĩ quan kia một cái, xoay người đi đến bên phải, xếp ở phía sau cùng của dãy hàng dài.
Nhân số ở cửa vào cho người có chứng minh cư dân thành B bên trái tuyệt không ít, nhưng tốc độ tiến vào cực nhanh, so ra bên phải lại chậm muốn chết, nửa ngày mới có thể qua một người, có một số người thậm chí tìm giấy ngồi dưới đất, đứng đến mức chân cũng tê.
Người phụ nữ mang thai phía trước hiển nhiên sắc mặt không tốt, sau cùng ăn chút bánh ngô Trương Thư Hạc cho cô mới coi như miễn cưỡng chống đỡ, xếp hàng bắt đầu từ buổi trưa mười hai giờ, thẳng đến khoảng bốn giờ chiều, mới cuối cùng cũng có chút hi vọng.
Cửa vào của căn cứ thành B là năm giờ đóng cửa, nếu không xếp được đến nơi, chỉ có thể ở ngoài đường buổi tối, chờ tám giờ sáng hôm sau lại xếp hàng lần nữa. Lúc này sau khi người thứ năm xếp phía trước Trương Thư Hạc vào phòng, đột nhiên bên trong truyền đến một tiếng còi báo động bén nhọn, khiến người buồn ngủ phía sau sợ đến mức đột nhiên giật thót, ngẩng đầu liền thấy, võ cảnh toàn thân vũ trang tay cầm súng ống cải tạo đột nhiên xông vào gian phòng đó, bên trong nhất thời truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo cửa bị mở ra, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bị hai võ cảnh áp giải ra, một người trong đó còn dùng nòng súng chỉ vào đầu người đàn ông.
Người đàn ông đó điên cuồng hét lớn: “Buông tôi ra, tôi không phải tang thi, tôi không bị lây nhiễm, các người nhất định lầm rồi, để tôi thử một lần nữa đi, có thể là thiết bị có vấn đề, nhất định là thiết bị có vấn đề, tôi không bị lây nhiễm, tôi không phải tang thi, ô a...”
Thanh âm thê lương khiến trong lòng người ta không khỏi run rẩy, đại thể đều dời ánh mắt đi không đành lòng nhìn, một cây súng đột nhiên thoáng đưa về phía trước, nòng súng nhét chặn miệng người đàn ông đó, khiến gã nói không ra lời, kế đó liền bị áp giải đi.
Đối mặt một màn này, mấy người ở con đường cư dân chỉ ghé mắt nhìn nhìn, mấy người nghỉ ngơi ở ngoại vi cửa thành B cũng tuyệt không gián đoạn tiếng nói chuyện, dường như đã tập mãi thành quen, trên mặt ba kiểm sát viên ở cửa cũng không có chút biểu cảm, chỉ kêu một tiếng ‘người tiếp theo’.
Phía sau Trương Thư Hạc còn hơn mười người xếp hàng, vốn đều đang vừa la hét ầm ĩ vừa nói chuyện, đợi sau khi người nọ bị mang đi, phía sau lặng ngắt như tờ, lúc này người phía trên cùng bắt đầu run rẩy lấy ra chứng minh của căn cứ khác.
Hai kiểm sát viên kia không hề nhìn liền ném qua một bên, vừa viết lên quyển sổ vừa hỏi: “Tên?”
“Đới Tiểu Ngũ.”
“Tuổi tác.”
“Ba mươi lăm tuổi.”
“Ngày tháng năm sinh.”
“Ngày 5 tháng 5 năm 1978.”
“Có dị năng không?”
“Không có.”
Một kiểm sát viên khác thì ở một bên không ngừng nhập dữ liệu vào máy vi tính, năm phút sau, từ trong một thiết bị ba người ôm mới hết, phun ra một tấm thẻ màu trắng, kiểm sát viên kia sau khi cắm vào máy vi tính xác định thân phận, đưa thẻ cho Đới Tiểu Ngũ.
“Đây là chứng minh thân phận tạm thời của anh, có hiệu lực trong ba tháng, ba tháng sau nếu không có vấn đề khác, có thể đến các bộ ngành có liên quan trong căn cứ lĩnh giấy chứng nhận cư dân thành B chính thức.”
Đới Tiểu Ngũ sau khi nhận thẻ, đi đến trước bàn kiểm sát viên thứ ba, kiểm sát viên đó không hề ngẩng đầu, nói thẳng: “Phòng ngừa các người đem bệnh độc bên ngoài vào căn cứ, cần để lại tất cả vật phẩm trên người, bao gồm vật phẩm ăn dùng và vũ khí, sau khi vào bên trong, sẽ có người phát cho các người thức ăn không bệnh độc và đồ dùng sinh hoạt chính quy.”
Người phía trước đều làm theo, vì vậy Đới Tiểu Ngũ cũng không do dự, tuy rằng nói là sợ có bệnh độc sót lại, nhưng người sáng suốt đều biết đây là phí vào cửa, bất kể là đồ ăn đồ dùng gì, chỉ cần kiểm tra tiêu độc thì đều có thể sử dụng.
Người đầu nhập vào thành B, tuy rằng đại thể đều nghèo túng, nhưng trên người ít nhiều đều sẽ có chút thức ăn dự trữ, Đới Tiểu Ngũ để qua một cái túi, kiểm sát viên kia đổ đồ ra kiểm kê tại chỗ, bên cạnh cô ta có ba thùng thép, bên trên đánh dấu phân loại, đồ thuộc về loại nào thì tiện tay chia ra, lúc này ba thùng thép đã sắp chứa đầy.
Đồ ăn trong túi Đới Tiểu Ngũ không ít, hơn mười túi thực phẩm đóng gói chân không, còn có mấy miếng bã đậu, hai thanh loan đao ngắn đơn sơ, một cây súng lục dùng hết đạn, và một số quần áo.
Đợi sau khi toàn bộ vật phẩm trong túi được nộp lên trên hoàn tất, cuối cùng bị một võ cảnh ngăn cản, mở ra cánh cửa của một gian phòng xi măng, để gã tiến vào trong đó, tiếng kêu thảm thiết ban nãy chính là từ bên trong phát ra.
“Người tiếp theo.” Thanh âm của kiểm sát viên đầu tiên lạnh đến mức như máy móc.
Người nữ bên trong đôi vợ chồng hiển nhiên bị tiếng kêu thảm thiết của nam nhân ban nãy làm cả kinh, hơn nữa đứng cả buổi chiều, thập phần cực nhọc, mặt đầm đìa mồ hôi lạnh, nghe thấy thanh âm, vẫn miễn cưỡng nặn ra chút nụ cười được chồng dìu đi qua.
“Cô gái trẻ này, tôi với bà xã tôi là vợ chồng, chúng tôi có thể cùng làm chứng minh thân phận tạm thời này hay không?”
Kiểm sát viên đầu tiên ngẩng đầu nhìn hai người, “Vợ chồng cũng phải tiến hành lần lượt.”
Nam vội vàng cười làm lành: “Là như vầy, vợ tôi cô ấy mang thai, tôi mang theo cô ấy mộ danh từ rất xa đến đây đầu nhập vào căn cứ, đứng cả buổi chiều, hiện tại cô ấy đứng không nổi nữa, cô xem có thể dàn xếp một chút hay không?”
“Mang thai?” Nữ kiểm sát viên nhìn bụng của người phụ nữ, kế đó nói một tiếng với kiểm sát viên bên cạnh, qua một hồi một tiểu lão đầu hơn sáu mươi tuổi xấu xí đi ra từ cửa, “Người nào mang thai?”
Kiểm sát viên thấy người thì nhất thời tươi cười đầy mặt, đứng dậy nói: “Lưu lão, ông hỗ trợ xem một chút, chính là nữ này.”
Tiểu lão đầu không nói hai lời, lấy một cái gối nhỏ để trên bàn, kêu người vợ đưa tay ra, hai ba phút sau liền thu gối về: “Xác thực là mang thai.” Kế đó nhìn về phía nữ kiểm sát viên kia nói: “Nhanh chóng đi, thai bất ổn, giày vò thêm chút nữa đứa bé sẽ nguy hiểm.”
“Cái gì?” Nam kia quá sợ hãi, nữ lại càng đỡ bụng sắc mặt tái nhợt, “Đại phu, vợ tôi với đứa bé trong bụng tới cùng thế nào rồi?”
Tiểu lão đầu kia nhìn hai người, nói: “Tới trong căn cứ đứa bé sẽ không có việc gì, thượng tầng thành B rất coi trọng đối với đời tiếp theo, bất kể là bác sĩ hay thiết bị chữa bệnh khoa phụ sản đều là tốt nhất.” Nói xong xoay người liền đi.
Người đàn ông với người phụ nữ sau khi nghe xong thở phào nhẹ nhõm, nam vội vàng nói: “Cô gái, cô xem tình hình hiện tại của vợ tôi, có phải chúng tôi có thể được vào căn cứ hay không?”
Nữ kiểm sát viên lật sổ nói: “Nếu không có việc gì, vẫn phải làm việc dựa theo trình tự, điều này là để tốt cho các vị và mọi người trong căn cứ, tên họ của hai người?”
Người đàn ông hơi chần chừ, nhìn nhìn vợ, sau đó nói tên và ngày sinh của hai người.
“Có dị năng không?”
“Không có...”
Nữ kiểm sát viên kia sau khi viết xong nói: “Những đứa trẻ phàm là sinh ra ở thành B, bắt đầu từ ngày sinh ra, đều sẽ có được một tấm chứng minh cư dân thành B, đồng thời phí dụng học tập chữa bệnh của đứa bé từ khi sinh ra đến mười sáu tuổi đều sẽ do căn cứ phụ trách...”
Sau khi nghe xong nam nữ đều mừng rỡ, kích động khó có thể nói nên lời.
Nữ kiểm sát viên lại nói: “Bất quá, những điều này đều có điều kiện, cần hai người các vị ký hai phần hợp đồng lao động hai mươi năm, đây là hợp đồng, các vị xem một chút.” Nói xong rút ra hai phần từ dưới bàn bên cạnh đưa qua.
Vẻ vui sướng nhất thời ngưng đọng trên mặt nam nữ trung niên. Trương Thư Hạc ở phía sau khẽ rũ mi mắt, trên đời này cho tới bây giờ chưa từng có cơm trưa miễn phí, mi muốn có được thứ gì, thì phải dùng món đồ khác, hoặc thứ trân quý hơn để trao đổi. Bất quá, hai người cộng lại là bốn mươi năm hợp đồng lao động, nếu như không quá khắt khe, ngược lại là một lựa chọn không tồi, dùng bốn mươi năm đổi lấy sự trưởng thành có tiền đồ của đứa con, tính ra cũng không tệ, đồng thời, bọn họ cũng không còn con đường nào khác để lựa chọn.
Quả nhiên, không quá bao lâu, hai người đáp ứng, sau khi ký tên đồng ý, liền đem tất cả những thứ trên người và trong túi ra, bởi vì là phụ nữ có thai, tuyệt không vào gian phòng kia, chỉ có người đàn ông vào phòng, người vợ thì được người an bài rút máu xét nghiệm, tác dụng phụ vẫn tương đối nhỏ hơn một chút so với tia bức xạ.
“Người tiếp theo.” Kiểm sát viên mở miệng nói.
Rốt cục đến phiên Trương Thư Hạc, y xách ba lô trong tay, cánh tay kia ôm hắc báo cuộn thành một cục đang ngủ say ở khuỷu tay y.
“Tên?”
“Trương Thư Hạc.”
“Hạc nào.”
Trương Thư Hạc hơi do dự, “Hạc của Hạc Đỉnh Hồng.” (Từ xưa, phần chu sa trên đầu chim hạc trắng được cho là 1 loại vật chất kịch độc, tên là Hạc Đỉnh Hồng, một khi vào miệng sẽ chết tức khắc, không thể trị. Nghe nói nhà vua thời xưa khi xử tử thần tử thường sẽ cho nó vào trong rượu mời, nên Hạc Đỉnh Hồng cũng là tên 1 loại rượu độc.)
Kiểm sát viên kia ngẩng đầu liếc nhìn Trương Thư Hạc một cái, thấy y mặc một thân áo da, bộ dáng không quá hai mươi hai hai mươi ba tuổi, có chút hương vị của tộc đua xe trước kia, sau đó thấy được một cục lông đen đen vàng vàng ở khuỷu tay y.
“Đó là cái gì?”
Trương Thư Hạc cúi đầu nhìn hắc báo dựa trên cánh tay mình ngủ say nhưng vẫn bảo trì cảnh giác, nói: “Tôi nuôi mèo.” Hắc báo tuy rằng đã cường tráng hơn trước, nhưng khi rút lại ngoại hình, ngược lại có tám chín phần giống mèo.
Trong mạt thế không có khả năng chỉ còn lại con người, kỳ thực động vật chiếm đại đa số, nhưng động vật cũng cần ăn lương thực, vì vậy trong căn cứ người bình thường sẽ không mang theo thú nuôi, nhưng đương nhiên cũng có những người yêu sủng vật, nuôi tuyệt không hiếm lạ, đồng thời từ khi thú nuôi biến dị xuất hiện, dẫn ra phong trào nuôi thú, không đến mức mỗi người một con, nhưng có không ít thợ săn vẫn sẽ nuôi một số, nếu may mắn có thể biến dị, đó chính là một trợ lực rất mạnh, thú nuôi biến dị có đôi khi còn vinh quang át cả chủ nhân.
Kiểm sát viên ngược lại không ngạc nhiên, động vật loại lớn tiến vào căn cứ đều cần ghi trên sổ, chỉ cần mỗi tháng giao nộp đủ lương thực, sẽ có chỗ tiến hành nuôi nhốt chuyên biệt, còn một số thú nuôi nhỏ như chó mèo các loại, chỉ cần trên người không mang theo một trong ba loại bệnh truyền nhiễm ghi trên văn bản, là có thể tiến vào căn cứ.
Kiểm sát viên nói: “Có dị năng không, thú nuôi có biến dị không?”
“Không có.”
Kiểm sát viên sau khi nghe xong lập tức lãnh đạm nói: “Thú nuôi bình thường có thể tiến vào, nhưng phải giao nộp 5kg gạo làm phí cư trú...” Tuy rằng thể tích thú nuôi nhỏ, nhưng vẫn chiếm diện tích đất, được căn cứ bảo hộ, vì vậy phí cư trú theo như lời kiểm sát viên kỳ thực chính là phí bảo hộ vào cửa, chẳng qua 5kg gạo thực sự có chút thái quá, phía sau cũng có người mang theo thú nuôi, khi nghe thấy không khỏi hít một hơi.
Hiện tại là sáu năm sau mạt thế, trừ bỏ ba năm đầu còn có thể tìm được gạo, hiện tại cơ bản tìm được cũng không thể ăn, muốn có được gạo, phải lấy được từ mỗi một căn cứ, trong căn cứ đều có đất trồng, nhưng dù sao đất có hạn, người thường căn bản đều ăn không được, càng miễn bàn mang theo gạo tùy thân, có thể ăn được gạo cũng sẽ không đến nỗi nghèo túng như thế.
Thấy Trương Thư Hạc không nói gì, kiểm sát viên kia lại nói: “Không có gạo, 5kg bột mì cũng được, chỉ cần là đồ ăn, đủ 5kg là có thể để cho thú nuôi đi vào, nếu như không có, vậy chỉ có thể xin lỗi.”
Trương Thư Hạc nghe vậy nhíu mi, mỗi một căn cứ đối với người muốn dẫn thú nuôi tiến vào, đều sẽ thu nhiều thêm một vài thứ, đây xem như là một quy tắc thông dụng sau mạt thế. Tuy rằng không thể nói lương thực trong không gian của y chồng chất như núi, nhưng cũng đủ cho mười thanh niên trai tráng ăn trên trăm năm cũng dư dả, nhưng trong lòng y lại nghĩ, hiện tại bất kể lấy ra thứ gì, đều sẽ khiến người ta sinh ra suy nghĩ với y, từ trước đến nay y không thích quá khiến người ta chú ý, sau khi suy nghĩ một chút, liền mở miệng nói: “Rượu có được không?”
Kiểm sát viên sửng sốt, vô ý thức hỏi ngược lại: “Rượu?”
Rượu cũng là do lương thực tạo ra, Trương Thư Hạc ở siêu thị thu không ít rượu đỏ với các loại rượu bia đắt đỏ, bản thân mình không phải một người yêu rượu, vì vậy ngoại trừ cho Ngụy lão đầu uống mấy bình, còn lại đều đặt trong không gian. Khi ở nông thôn, lão thôn trưởng thu được ở mỗi nhà mỗi hộ chút bình chứa tiện lợi, còn có mấy vò rượu tự mình ủ.
Hiển nhiên Trương Thư Hạc nói rượu dẫn tới sự chú ý của mấy kiểm sát viên, trong mạt thế rượu đã thuộc về phạm trù tiêu hao phẩm sa hoa, bởi vì rượu đại thể đều là do lương thực hoa quả ủ nên, vào thời gian mấy thứ này khan hiếm, bình thường không có ai nỡ lấy để ủ rượu, hơn nữa số lượng rượu mấy năm nay cướp đoạt được vẫn luôn giảm thiểu, gần hai năm cơ bản đã không còn ai nhắc tới chữ này nữa.
Kiểm sát viên liếc nhìn nhau một cái, hỏi: “Anh có mấy bình?”
“Ba bình, một bình Đạo Quang 25, hai bình Đại Khúc, là do tôi tìm được ở tầng hầm một căn nhà nông thôn, chí ít cũng đã có bảy tám năm.” Trương Thư Hạc bởi vì tu luyện công pháp, tâm tính không gợn sóng, nói không vội không nóng, khiến người ta nghe cảm thấy độ đáng tin trăm phần trăm, không hề hoài nghi.
“Tôi tìm người hỏi một chút, anh chờ một chút.” Kiểm sát viên thứ ba nói xong liền rời chỗ ngồi đi vào trong cánh cửa, kiểm sát viên đầu tiên lại liếc nhìn Trương Thư Hạc một cái, tiếp tục nói: “Tuổi tác, ngày tháng năm sinh?”
“28, ngày X tháng X năm 1989.”
Nhìn hành động của kiểm sát viên thứ nhất, hẳn là có thể thông qua, điền xong bảng biểu, khi đi đến bên cạnh bàn của kiểm sát viên thứ hai, kiểm sát viên trước đó đi ra, gật gật đầu với mấy người.
Kiểm sát viên thứ hai đã sớm cầm thẻ trong tay, sau khi xác định, liền đưa cho Trương Thư Hạc. �
Đi đến trước bàn kiểm sát viên thứ ba, liền nghe cô nói: “Để tất cả đồ đạc lên bàn, trên người không nên mang đồ nào khác, sau khi đi vào vẫn phải thay quần áo, cầm cũng không có tác dụng.”
Trương Thư Hạc cũng không chần chừ, liền để túi đồ trong tay lên bàn, túi quần áo cũng lật ra cho cô ta xem, chứng minh đều trống rỗng. Kiểm sát viên kia sau khi thấy thế, mở túi đồ ra, lấy ra ba bình rượu từ trong đó, nhìn ngày tháng sản xuất, hiển nhiên đã có hơn tám chín năm, đồng thời là rượu ngon, vì vậy lại kiểm tra những thứ khác trong túi.
Những món đồ ăn của căn cứ lục soát ra từ trên xe mấy lính đánh thuê trước kia, Trương Thư Hạc vẫn luôn đặt trong không gian, hiện tại rốt cục cũng có nơi dụng võ, khi nói đến rượu, y đã lặng yên luồn tay vào trong túi đồ, nhanh chóng thu thức ăn bên trong trở lại, rồi để ba bình rượu với một số túi chứa thức ăn bã đậu, việc này làm bí mật, đương nhiên không ai nhìn thấy được.
Sau đó một đặc công vũ trang mở ra cánh cửa ở góc cửa chính, ý bảo Trương Thư Hạc đi vào. Trương Thư Hạc sống ở mạt thế mười năm, biết được đại khái về thứ này, sớm nhất là do một người nước Mỹ phát minh, chủ yếu là một loại thiết bị kiểm tra đo lường đối với sự lây nhiễm bệnh độc tang thi.
Tang thi giáng lâm, mỗi người tiến hành rút máu kiểm tra thực sự quá chậm, vì vậy loại máy kiểm tra này liền xuất hiện, đến bây giờ cơ bản đã là phiên bản cải thiện thực dụng nhất, trước đây Trương Thư Hạc từng thấy qua một bộ phảng chế, chỉ có thể kiểm tra được một loại bệnh độc, bản chính gốc thì chỉ cần đưa vào số liệu tế bào bệnh độc đối ứng, là có thể kiểm tra được trên ba mươi loại.
Cái ở thành B, Trương Thư Hạc khẳng định sẽ không phải là bản lậu, sau khi đi vào liền thấy trong phòng được đặt một cỗ máy rộng hai người, dài hơn hai mét, ngoại hình tương tự vỏ kim loại của đạn, phía dưới ngổn ngang dây số liệu, chùm to nhất cỡ bằng cánh tay đàn ông, mấy chục sợi dây điện quấn lấy nhau, bên ngoài dùng ống bọc da màu đen.
Bên cạnh đang có một người đàn ông mặc áo blouse trắng, loay hoay máy móc, thấy có người đi vào, ngẩng đầu nhìn, thấy trong tay Trương Thư Hạc ôm con “mèo” đen vàng, trong mắt có chút khinh thường, kế đó mở miệng làm theo công việc nói: “Mang theo thú nuôi, nằm vào trong khoang.”
Phần dưới đáy thiết bị có bậc thang, sau khi đi lên, Trương Thư Hạc nằm vào đáy khoang, dưới đáy có một cái đệm, mới nằm xuống, hắc báo liền tỉnh, lúc này đang lườm mắt tím nhìn xung quanh. Trương Thư Hạc rất sợ nó sẽ xông ra, tiện tay kéo khóa kéo áo da ra, để nó lên ngực, sau đó kéo khóa kéo lên, đầu của hắc báo mắc trong khóa kéo, dùng chân vịn, vẫn cứ cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.
Chỉ nghe “U” một tiếng, thanh âm khởi động máy móc phát ra, sau đó hai bên xuất hiện hai tấm thuỷ tinh công nghiệp, đang thong thả dâng lên, sau cùng khép lại với nhau, bao cả người Trương Thư Hạc vào, ở trong không gian phong kín, trước mắt tối đen một vùng.
Trương Thư Hạc biết thiết bị này sắp tiến hành quét hình máu toàn thân, không cần rút máu kiểm tra, kế đó nghe thấy nơi đỉnh đầu có một tiếng “đinh” rất nhỏ, trong khoang sáng ngời, xuất hiện hai loại tia bức xạ đỏ lam, từng tia sắp hàng giao nhau dày đặc, sau đó chính là một trận tiếng “zi zi”.
Chờ mười phút sau, cửa khoang mở ra, Trương Thư Hạc đứng dậy đi ra từ trong khoang. Người đàn ông mặc áo trắng kia cũng không nói gì, chỉ xem số liệu kiểm tra, chờ sau khi Trương Thư Hạc đi, người nọ mới dời đường nhìn khỏi màn hình. Gã sử dụng thiết bị này không có ba năm thì cũng tương đương, số người từng kiểm tra qua bất tận, trên đến trẻ em mới sinh, dưới đến người già, trong máu đều sẽ có tạp chất, hoặc là mang khi ở cơ thể mẹ, hoặc là tồn trữ khi tuổi già, hoặc nhiều hoặc ít đều không ngoại lệ, nhưng máu người này lại rất sạch sẽ, căn bản nhìn không thấy sự tồn tại của điểm đen tạp chất từ trên thiết bị, trong sạch vượt quá tưởng tượng.
Con người thế nào sẽ có máu trong sạch như thế, chẳng lẽ là thiết bị hỏng rồi? Người nọ lại kiểm tra nửa ngày, hoàn toàn không có vấn đề, lại trắc nghiệm tính năng một chút, linh kiện không có bất cứ hư hao nào, kế đó nghĩ nghĩ mới vứt việc này ra sau đầu, chỉ cần không bị lây nhiễm, máu sạch hay không kỳ thực cũng không có quan hệ gì với gã.
Sau khi Trương Thư Hạc ôm hắc báo rời khỏi đó, hai võ cảnh thủ vệ đã mở cửa nhỏ ra, y trực tiếp đi vào. Mới đi vào đã bị toàn bộ kết cấu kiến trúc trước mắt làm cho chấn kinh, tuy rằng không thể nói như vào cố cung, nhưng bầu không khí cổ đại phả vào mặt đó, thực sự khiến người ta có một loại cảm giác như xuyên qua thời không.
Kết cấu nhà ở cổ đại phí tài phí liệu, nhưng tính kiên cố thì kiến trúc hiện đại không thể bằng được, đại khái cũng là bởi vì như thế, kiến trúc bên trong mới có thể phảng theo thời kì võ cổ.
Trương Thư Hạc sau sự giật mình, vẫn dùng tốc độ nhanh nhất quan sát xung quanh mình, bên cạnh cửa hông hai bên cửa chính đều có đặc công vũ trang gác, y vừa đi vào, một người mặc bộ áo trắng mang khẩu trang đi tới nói cản lại: “Vị này, mời đến phòng thay đồ đổi lại quần áo một chút.”
Quần áo trong thành B đều phải trải qua tẩy trừ tiêu độc sau đó mới có thể đưa vào, người từ bên ngoài vào, quần áo cũng phải tiêu độc tẩy trừ một lần nữa, phòng thay đồ ngay bức tường hai sườn cửa, dùng xi măng dựng một căn nhà không thu hút. Trong tay gã có một chồng túi plastic chứa quần áo, đưa cho Trương Thư Hạc một bộ, nói: “Đến căn phòng thứ hai phía trước tắm rửa một chút, bỏ quần áo thay ra vào trong chậu bên ngoài, tắm xong thay bộ trong tay cậu, sau khi đi ra đứng ở chỗ đất trống trước cửa, sẽ có người dẫn cậu đi vào.” Nói xong cũng không chờ y đáp lại, xoay người liền vào phòng.
Trương Thư Hạc cầm quần áo trong tay, hình như là đồng phục của trường cao đẳng nào đó, màu trắng đen, hơn nữa không phải mới, nhưng cũng may là sạch sẽ. Hiện tại là mạt thế, nào có ai nghĩ đi làm quần áo các kiểu, đại thể đều là vơ vét được ở bên ngoài, dù sao toàn quốc một tỷ mấy nhân khẩu, đã chết hơn phân nửa, thu lại hết tài nguyên còn lại, ngoại trừ ăn, những thứ khác dùng tới mười năm cũng sẽ không thiếu.
Kế đó bước bước chân đi về phía gian phòng thứ hai trước mặt, khi đi tới cửa, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nước ào ào, hẳn là người tới trước ở bên trong tắm, nghe thanh âm hẳn là có vòi sen, có thể xác định chính là căn cứ thành B tuyệt không thiếu nước. Nước dùng của hết thảy căn cứ đều sẽ được kiểm tra, đủ tiêu chuẩn mới có thể sử dụng, không cần lo lắng chất lượng nước.
Sau khi đi vào, bên trong là từng gian phòng cách biệt, tràng địa rất lớn, hơn mười gian phòng, mỗi một phòng đều có ba gian cách biệt. Lúc này người cũng không nhiều, chỉ có hai gian phòng trong đó có người, Trương Thư Hạc hơi do dự đi về phía gian phòng không có tiếng nước. Hiện tại hắc báo ở trong áo da của y đã cực không kiên nhẫn, nếu không thả nó ra, sợ rằng không kiềm nén được sẽ trực tiếp biến thân, đến lúc đó bị người thấy thì không ổn.
Vào cánh cửa thứ ba, có phòng tắm chung mười vòi sen, cũng có gian đơn riêng, bên trong chỉ có một vòi sen. Trên cửa không có khóa, bất quá Trương Thư Hạc tuyệt không lo lắng sẽ có người xông vào, bởi vì khi đi ra từ chỗ thiết bị kiểm tra kia, y thấy mấy kiểm sát viên đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, nói cách khác y là người cuối cùng, tiếp sau sẽ không có người vào nữa.
Đi đến phòng tắm chung, Trương Thư Hạc không lập tức thả hắc báo ra, mà nhìn nhìn mọi nơi, trong phòng dường như không có cameras, lúc này mới thả nó ra. Vừa nhảy lên mặt đất, hắc báo từ kích cỡ mèo trực tiếp biến thành báo lớn, súc cốt thời gian dài sẽ khiến tính cách nó nóng nảy, bốn móng vuốt như là muốn giết người, bấu chặt mặt đất, vung đuôi phẫn nộ đi lại mọi nơi, muốn tìm kiếm mục tiêu trút lửa.
Thẳng đến khi dạo qua một vòng cũng không tìm được, mới đi về phía chậu thịt Trương Thư Hạc bày ra, vừa ăn thịt, vừa không cam lòng trừng mắt tím nhìn chằm chằm tường phòng, nếu không phải hai năm gần đây tính tình hắc báo đã ổn định hơn không ít, thì tuyệt đối sẽ vung mấy vuốt đẩy tường tiến lên giết cho thống khoái.
Khi hắc báo ăn, Trương Thư Hạc vào phòng nhỏ, dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa, sau đó lấy khăn mặt lau khô thân thể, tìm chiếc quần nội y trong không gian mặc vào, sau đó khoác lên bộ đồng phục màu trắng đen, nội y trong túi thì bị y tiện tay vứt vào không gian.
Khi đi ra, Trương Thư Hạc thấy hắc báo đã liếm sạch chậu, đường nhìn đã từ bức tường đối diện chuyển qua trên người y, Trương Thư Hạc đi qua đem chậu đi rửa, trở tay để lại vào không gian, sau đó xắn tay áo bắt đầu tắm cho hắc báo.
Hắc báo sớm đã quen sự hầu hạ của y, sau khi nhấc ra nửa thùng nước, đứng tại chỗ tùy ý Trương Thư Hạc cầm bàn chải chà trên người nó, rửa sạch bộ lông và đuôi, cuối cùng xối nước một chút, sau khi lau sạch, khi Trương Thư Hạc lau bộ lông ẩm, lại không tình nguyện rút về bộ dáng mèo nhỏ, được Trương Thư Hạc cất vào trong áo, hai chân vịn khóa kéo áo của y, thân thể ẩn trong áo, đầu thì lộ ra ngoài.
Y là người đi ra cuối cùng, có người đã ở quảng trường phía trước chờ y, có chút không kiên nhẫn, thấy y đi ra, liền trực tiếp đòi chứng minh thân phận tạm thời, sau khi xem qua, nói: “Đi theo tôi.”
Hiển nhiên trong thời gian sáu năm mạt thế căn cứ đã xây dựng được quy mô ban đầu, gạch vuông ngói đỏ đều sắp hàng chỉnh tề, liếc mắt một cái nhìn không thấy đầu cùng, gần như không phỏng đoán ra được phạm vi của toàn bộ căn cứ. Sau khi xuyên qua một dãy nhà trệt, tới một nơi tương tự ký túc xá.
Trên đường, người nọ đưa hai tờ giấy cho Trương Thư Hạc, bên trên có một số điều lệ, tương đương với quy tắc pháp luật, y vừa đi vừa xem, người nọ lại nói đơn giản sự khác nhau giữa chứng minh thân phận tạm thời và chứng minh cư dân cho y.
Tuy rằng chứng minh thân phận tạm thời có thể tiến vào căn cứ, nhưng so với chứng minh cư dân căn cứ chính thức thì có rất nhiều quyền lợi không cách nào sử dụng, tỷ như giới hạn thức ăn được mua, người giữ chứng minh thân phận tạm thời không cho phép mua một lần vượt quá 500 gram rau củ gạo và thịt, một ngày chỉ được mua mười khối bã đậu, nói cách khác, thức ăn có hạn chế, mi có thể ăn thức ăn trong căn cứ thành B, nhưng chỉ có thể ăn vừa đủ no, sẽ không cho mi có cơ hội góp nhặt nhiều để mang ra ngoài.
Đồng thời sau khi trở thành cư dân căn cứ chính thức, sẽ có nơi cư trú, mỗi tháng sẽ phát cho phiếu lương thực cố định, cũng có thể tự do tiến vào một số địa phương hạn chế, nếu làm việc ở căn cứ đủ ba mươi năm, sẽ có bảo hộ dưỡng lão lúc về già, những điều này căn cứ đều có văn bản quy định rõ ràng.
Sau khi trở thành cư dân chính thức, còn có thể có lượng mua nhiều hơn để đến trong tiệm chính quy mua những thứ khác, mà người giữ chứng minh thân phận tạm thời trong vòng ba tháng ở căn cứ nếu như vi phạm pháp quy căn cứ lập ra một cách nghiêm trọng, ẩu đả với người khác, làm hư hao vật phẩm, một khi bị phát hiện, đều sẽ lập tức bị trục xuất ra khỏi căn cứ, nghiêm trọng sẽ trực tiếp bị bắn chết ngay tại chỗ.
Xem xong những điều này, nội dung trang giấy thứ nhất đã cơ bản rõ ràng, Trương Thư Hạc lại lật xem trang giấy thứ hai, bên trên là những điều mà người giữ chứng minh thân phận tạm thời cần phải làm trong thời gian ba tháng, có tranh minh họa có văn tự, cũng có phân chia phạm vi rõ ràng.
Đất trong căn cứ rất thưa thớt, vì vậy dưới tình huống tiết kiệm sử dụng đất, cần trồng được càng nhiều những thứ có thể ăn. Vì vậy liền xuất hiện một loại nhà ấm nuôi trồng tương tự như nhà kính mùa đông, từ lều plastic lộ thiên trực tiếp chuyển qua trong nhà lầu có mái che, như vậy điều hòa nhiệt độ trồng rau, nuôi gà, nuôi heo, các phương diện sẽ càng thêm tiện lợi.
Những công việc như trồng rau, nuôi gà, nuôi heo cực kỳ bề bộn, đồng thời cần số lượng người rất nhiều, không cần nghĩ, những công việc vừa bẩn vừa mệt này, mới vừa vào căn cứ không ai sẽ thích làm.
Có chứng minh thân phận tạm thời không có nơi ở cố định, nhưng được cung cấp lều bạt ở ngoài trời, cư dân căn cứ chính thức mỗi tháng sẽ được phát cho phiếu lương thực cố định, còn người có chứng minh thân phận tạm thời thì không có được loại đãi ngộ này, thế nhưng căn cứ cung cấp ăn ở, cũng sẽ căn cứ sức lao động bao nhiêu mà phát cho thức ăn tương ứng, làm tốt sẽ lấy được chứng minh thân phận cư dân trước thời gian, nếu trong ba tháng biểu hiện rất tốt, sau khi lấy được chứng minh cư dân, sẽ được thưởng thêm mười tấm phiếu lương thực.
Trương Thư Hạc sau khi xem xong, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười ý vị không rõ, thành B quả nhiên là căn cứ lớn nhất toàn quốc, ở phương diện nghiền ép người cũng là khôn khéo nhất, vừa để cho người ta không thể sinh ra oán hận đối với loại lao động này, lại sẽ tận lực biểu hiện, để có thể sớm lấy được chứng minh cư dân căn cứ chính thức.
Phía dưới giấy đã ghi chú ra mỗi một ngành nghề cần làm thích hợp người mới vào căn cứ, bên trong có nuôi heo, thanh lý phân heo, nuôi gà cho ăn, lấy trứng đóng gói, trồng rau, điều hòa nhiệt độ phòng rau củ, chế tạo túi thức ăn chân không, thu hoạch rau đóng gói, gia công thực phẩm, nhập thực phẩm vào kho vân vân...
Phía sau ghi chú số lượng thức ăn có thể lấy được, thức ăn của nuôi heo lấy phân bón là cao nhất, một ngày có thể lĩnh được năm miếng bã đậu, một đĩa dưa muối nhỏ, hai chén canh rau xanh.
Nuôi gà cho ăn thứ nhì, năm miếng bã đậu, nửa đĩa dưa muối nhỏ, một chén canh suông. Những việc còn lại đều là một ngày ba miếng bã đậu, hai gắp dưa muối, nước trắng.
Lúc này người kia đã đưa Trương Thư Hạc đến một nơi tương tự ngân hàng, bên trong có mấy ô cửa sổ, bên trên đều có ghi rõ chủng loại công việc, bên trong có mười người đang nghiên cứu, còn có mấy người đang xếp hàng, cửa sổ chỗ đứng xếp hàng viết nuôi heo, một chỗ khác là nuôi gà.
Một nam nhân bình thường, làm việc một ngày, năm miếng bã đậu, một đĩa dưa muối nhỏ và hai chén canh thực sự không nhiều, càng miễn bàn những việc khác chỉ có ba miếng bã đậu, phỏng đoán một bữa cũng không đủ ăn, vì vậy mấy cửa sổ khác có chút quạnh quẽ, chỉ có mấy người tuổi tác lớn vẫn còn suy nghĩ.
Người kia nói với Trương Thư Hạc: “Muốn làm công việc nào thì đến cửa sổ đối ứng lĩnh thẻ đeo, lĩnh được thẻ tôi sẽ dẫn cậu đi qua, cậu có thể suy nghĩ một hồi, sáu giờ nơi đây sẽ đóng cửa, nếu không quyết định buổi tối chỉ có thể ngủ ngoài đường.”
Trương Thư Hạc cũng không suy nghĩ bao lâu, tùy tiện chọn một cái hỏi: “Điều hòa nhiệt độ rau củ cần quản mấy tầng lầu?”
Người nọ hiển nhiên không ngờ tới Trương Thư Hạc nhìn trúng ngành nghề điều hòa nhiệt độ rau củ, không khỏi ngẩng đầu đánh giá Trương Thư Hạc hai lượt, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường. Đây là ngành cho thức ăn ít nhất trong mấy ngành nghề, một ngày chỉ có hai miếng bã đậu, còn lại chỉ có nước trắng, cái gì cũng không còn. Bã đậu thành B mỗi miếng chỉ có cỡ bánh trung thu trước đây, một người phụ nữ mỗi bữa cơm một miếng cũng không đủ, huống chi là đàn ông, công việc này bình thường đều là một số người có lượng cơm ăn nhỏ, hoặc là tuổi tác lớn mới làm, những người đàn ông khác khinh thường nhìn.
Tên nhóc cỡ hai mươi trước mắt, trông cũng có tinh thần, không ngờ lại chọn việc của phụ nữ, thực sự là không có tiền đồ, bất quá tuy rằng điều hòa nhiệt độ rau củ ăn được ít, nhưng cũng may không cần ngủ lều bạt, bởi vì nhiệt độ bên trong tòa nhà cao, tìm một chỗ ngủ là được, hơn nữa cực kỳ thanh nhàn, một người quản một tầng, chỉ cần điều hòa nhiệt độ dựa theo bảng biểu thời gian mỗi ngày, hợp thời tưới nước bón phân, trông giữ rau củ phòng ngừa trộm là được, có rất nhiều thời gian nhàn nhã để trải qua.
Thế nhưng có một điều, chính là một khi phát hiện rau củ có hiện tượng bị ăn vụng, phát hiện một lần sẽ kéo dài thời gian nhận chứng minh thân phận cư dân căn cứ một tháng, hai lần sẽ là nửa năm, ba lần sẽ bị trực tiếp đuổi đi. Bất quá bình thường không có chuyện trông coi tự trộm, bởi vì mỗi cây rau đều được bôi một loại phấn trắng, một khi bị ăn vụng có thể nhìn ra được rất dễ, đây xem như là một trong những ngành nghề xuất lực nhiều mà không có được chỗ tốt, ăn được ít mà trách nhiệm lại lớn.
“Một người quản một tầng, một ngày hai miếng bã đậu, nước trắng tùy ý, có thể sống ở trong tầng lầu, cơm có người chuyên trách đưa, không cần đến căn tin lĩnh, nếu cậu chọn xong rồi, thì đến cửa sổ lĩnh thẻ đeo, tôi lập tức mang cậu qua.”
Đối với Trương Thư Hạc mà nói, công việc này không thể thích hợp hơn, không có người tạp nham, có thể tùy thời thả hắc báo ra hóng gió, chuyện ăn được ít thì căn bản không đáng nhắc đến, mỗi ngày thanh tĩnh tu luyện, thời gian ba tháng cũng không khó trải qua, chỉ cần lấy được chứng minh thân phận cư dân, là có thể tùy ý hành động, đến lúc đó nghe ngóng người ta về tung tích của nhóm Lưu Hải Ngụy lão đầu.
Hiện tại chỉ có chứng minh thân phận tạm thời, không thể tùy ý đi lại ở căn cứ, đi nơi nào cũng sẽ bị hạn chế.
Khi đi tới khu trồng rau củ, hai tòa kiến trúc cỡ lớn có chút cổ phong xuất hiện trước mắt, bởi vì tiết kiệm năng lượng tiết kiệm tài nguyên, bên trong không có thang máy, cũng may tòa nhà không cao, chỉ có sáu tầng, phạm vi cực kỳ rộng rãi, có thể thấy diện tích của một tầng lầu tuyệt không nhỏ.
Trên thẻ đeo của Trương Thư Hạc ghi 032-2, hẳn là tầng lầu thứ hai của một trong hai tòa nhà, quả nhiên người kia dẫn Trương Thư Hạc tiến vào cửa tòa nhà bên trái, lầu một đều là thùng đóng gói và giấy đóng gói, còn có mấy người đang chỉnh lý, hiển nhiên rau củ mới hái cần lập tức đóng gói chân không cho vào kho, sẽ không để ở chỗ này qua đêm, bởi vì Trương Thư Hạc quét mắt nhìn bên trong ngay cả miếng lá rau già cũng không có.
Sau khi lên cầu thang, đã tới tầng hai. Trương Thư Hạc nhìn lướt qua, nhất thời sửng sốt, hiển nhiên diện tích trồng trọt một tầng còn rộng hơn so với trong tưởng tượng của y, không chỉ có sàn nhà chất đầy đất, ngay cả bốn mặt tường cũng đều là đài đá và giá thang gỗ, bên trên đều có cây trồng, đạt tới hơn ba tầng, trên luống trồng rau, hai bên là rau dại, một vùng xanh tươi rậm rạp, thật đúng là nửa chỗ cũng không lãng phí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.