Kim Trảm Nguyên thấy Trương Thư Hạc nghe tiếng thì căng cứng thân thể, đáy mắt đột nhiên trở nên âm lệ, dường như nghĩ đến chuyện gì, trong con ngươi cũng mang theo sự hung tàn, “Thế nào? Cậu cũng thấy thủ đoạn của tôi tàn nhẫn?”
Kim Trảm Nguyên cười lạnh, kế đó ánh mắt oán hận nhìn về phía sườn mặt của Trương Thư Hạc nói: “Cậu chỉ thấy thủ đoạn hiện tại của tôi tàn bạo vô nhân đạo, nhưng cậu có biết lúc đó khi tôi ở trong tay nhân loại đã bị đãi ngộ thế nào không?”
Trương Thư Hạc sau khi nghe xong, trong đầu không tự giác hiện lên cảnh tượng khi mới thấy nó trước đây, khi đó nó vẫn là một con hắc báo nho nhỏ, bị người bắt mang vào thành phố, kinh sợ nằm trong lồng, đứa bé trai kia dùng kim dài may áo đâm thủng bụng nó, máu đỏ tươi từng giọt từng giọt dính ướt sàn nhà. Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi khựng lại, liếc nhìn nó.
Chẳng qua cái liếc mắt này, lại khiến Kim Trảm Nguyên nắm lấy bàn tay đặt trên đầu gối của y, dùng sức nắm chặt, dường như nhận thấy được trong lòng Trương Thư Hạc thả lỏng, trong mắt hắn lần đầu lộ ra thần sắc không như thường lệ, hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt Trương Thư Hạc, nói giọng khàn khàn: “Há chỉ là dùng kim đâm, còn có thể dùng bật lửa đốt bụng, chỗ bị đốt đau không cách nào nằm xuống, vào mùa hè sẽ thối rữa từng khối, trên thịt thối còn sinh giòi, cậu đã từng trải qua cảm giác giòi sống sờ sờ nhúc nhích trong thân thể chưa? Khi ăn cơm không cho cơm ăn, chỉ cho phân nước tiểu người ta mới thải ra, chưa bao giờ cho tắm, cho dù bỏ vào nước cũng là cưỡng chế đè đầu vào thùng nước hít thở không thông, chỉ cần giãy dụa sẽ dùng búa đập nát tay chân, móng vuốt bị đập nát đầm đìa máu thấy cả xương, nếu không nghe lời nữa thì dùng kéo cắt tai quăng vào cống thoát nước, thẳng đến khi sắp bị giày vò chết, không có hứng thú chơi nữa, vào lúc treo một hơi cuối cùng trước khi chết, cũng phải tàn nhẫn dùng kìm dài kẹp đứt tứ chi, là kẹp đứt sống sờ sờ. Lúc đó, vẫn là một con báo con, sinh ra chưa quá hai tháng, khi bị người bắt sẽ sợ hãi, sẽ sợ người, bị ngược đãi cũng chỉ có thể chịu, không có ai sẽ thương xót, mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt, ngay trong cái lồng sắt dài một thước đó, nó bị giày vò tròn hai mươi tám ngày, những điều này, cậu có từng hiểu chút nào không?”
Trong thanh âm băng lãnh của Kim Trảm Nguyên nhất thời lộ ra một chút vặn vẹo: “Hiện giờ thì khác, bọn chúng rơi vào trong tay tôi, chắc chắn phải cho tên nhân loại đó chết thảm hại hơn nghìn lần vạn lần, lại đem tất cả nhân loại cùng chôn với nó, mới có thể tiêu được mối hận trong lòng tôi...”
Chuyện hắc báo từng bị ngược đãi, tuy rằng Trương Thư Hạc biết, nhưng khi đó rất khéo, y cũng cần một con báo bị hành hạ đến chết làm cấm thú, lại một lòng một dạ muốn ứng phó chuẩn bị trước khi mạt thế tới, đồng thời y cũng không biết rõ chuyện của hắc báo, vì vậy tuyệt không thận trọng tìm hiểu chuyện khi hắc báo bị hành hạ đến chết, hiện giờ đột nhiên nghe thấy từ miệng hắn, trong lúc nhất thời tim mơ hồ phát đau, tuy rằng tính tình Trương Thư Hạc lãnh đạm, nhưng cũng không phải người vô tâm vô phế.
Một người một báo vẫn luôn như hình với bóng, chưa bao giờ nỡ đánh chửi để nó chịu đói, một lần duy nhất cũng chỉ là đá chậu cơm của nó mà thôi, chính chuyện này, phản ứng lúc đó của hắc báo là mang thù lòng dạ hẹp hòi chạy ra ngoài cả ngày không về, hiện tại nhớ lại phát hiện tuyệt không phải sự độ lượng của nó nhỏ, nuôi không thuần, mà là khi còn nhỏ từng trải qua chuyện bị hành hạ đến chết, thái độ đối với con người cực kỳ mẫn cảm, thoáng có địch ý, đều sẽ khiến nó kinh sợ đan xen. Nghĩ đến đây, Trương Thư Hạc trong sự yêu thương cũng có chút áy náy, ánh mắt cũng ấm áp hơn.
Vì vậy, khi nghe thấy độc thề băng lãnh như rơi vào địa ngục của Kim Trảm Nguyên, lập tức không lưỡng lự nắm ngược lại tay hắn. Đối với loại lời thề này, người khác y sẽ không tin, thế nhưng được nói ra từ trong miệng hắc báo hóa hình này thì nửa phần cũng không thể nghi ngờ, có lẽ chưa cần giết chết tất cả nhân loại, ngay kế tiếp sẽ đến phiên y, dưới tình thế cấp bách, y lập tức mở miệng nói: “... Kim huynh, tuyệt không phải mọi người đều như thế, có một số người đối với anh cũng không tệ.” Thấy ánh mắt Kim Trảm Nguyên nhìn qua, lại lập tức chậm rãi nói: “Còn nhớ không? Khi ở thành S, Ngụy gia từng làm thức ăn cho anh, trên đường đến thành B Nữu Nữu cũng rất thích...” Còn chưa nói xong một luồng lực mạnh đã truyền tới từ trên cổ tay.
“Đừng nói bọn họ, cậu thì sao?” Ánh mắt Kim Trảm Nguyên lạnh lẽo âm u nhìn y, không đợi y phản ứng liền nói tiếp: “Cậu đối với tôi đương nhiên cũng không tệ, thế nhưng trước đây khi tôi bị ngược đãi, cậu cũng là một trong những người thờ ơ lạnh nhạt, lại có tư cách gì vung tay múa chân đối với cách làm của tôi?”
Trương Thư Hạc chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, ót bị đặt trên tường đá, đợi khi nghe thấy lời đó, vẻ mặt ngẩn ra, bất quá rất nhanh đã thấy mặt Kim Trảm Nguyên theo sát đến, gần như gần trong gang tấc, ánh mắt của hắn vừa âm u vừa tối đen nhìn y, hơi thở quen thuộc lại xa lạ phun lên mặt, khiến Trương Thư Hạc cảm thấy không ổn, tình hình này quả thật có chút bất thường, y vô ý thức muốn chống người dậy, nhưng thắt lưng thoáng dùng lực, đã bị Kim Trảm Nguyên ấn lại, hai tay cũng bị ấn gắt gao trên giường đá.
“Để tôi đoán xem, cậu là sợ tôi quả thật giết mọi người, cho nên mới nói lời đó đúng không? Muốn lấy ân tình ngày xưa cảm động tôi? Để tôi buông tha những người đó?”
Sắc mặt Trương Thư Hạc khẽ biến, vô ý thức quay đầu tránh đi hơi thở nóng rực kia, hơi có chút tự giễu nói: “Tôi cũng không tự cho là đúng như vậy, bất quá, dù là người bình thản thế nào đi nữa, trong lòng đều sẽ có một hai người hoặc vật quan trọng, nếu không chẳng phải đã sống quá cô đơn, không có cảm tình thì có gì khác cái xác không hồn?” Lời này dường như trong lời có lời, ngụ ý nếu yêu tu này giết tất cả mọi người, hắn cũng sẽ ‘ở nơi cao không chịu được rét lạnh’. (ngụ ý một mình cô độc)
�
Nhưng Kim Trảm Nguyên nghe vậy thì hơi thở bắt đầu có chút bất ổn, bởi vì hắn lại chậm rãi tựa sát vào Trương Thư Hạc một chút, ánh mắt rạng rỡ nhìn y: “Vậy trong lòng cậu có tôi hay không?” Ý trong lời nói đã rất rõ ràng.
Trương Thư Hạc thoáng nghe thì thấy cực không ổn, thế nhưng sau khi cảm thấy được hơi thở bá đạo trong miệng Kim Trảm Nguyên, cuối cùng quay mặt lại nhìn thẳng hắn, nửa ngày sau ánh mắt rơi lên đôi môi càng ngày càng gần của Kim Trảm Nguyên, bất giác mở miệng nói: “Đương nhiên là có...” Đây tuyệt không phải nói dối, hắc báo ở trong lòng y vốn không chỉ là bạn, tang thi triều qua đi, quan hệ lại càng thân mật hơn so với đồng bạn.
Hắc báo sau khi nghe xong biết y không phải nói cho có lệ, lại thấy ánh mắt Trương Thư Hạc nhu hòa, giọng điệu nhất thời hòa tan, hắn thấp trầm hứa hẹn: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không thương tổn cậu, chỉ cần cậu vẫn luôn ở bên cạnh tôi, ngày sau cậu muốn gì tôi đều đáp ứng cậu.” Nói xong liền cúi đầu, mà Trương Thư Hạc nghe nói vậy ánh mắt khẽ biến, đây rõ ràng là lời tâm tình, không biết thế nào lại nói ra với y, do dự một chút, cân nhắc lợi hại, vẫn nhẹ mở miệng tiến lên ngênh đón.
Môi lưỡi hai người vừa tiếp xúc, Kim Trảm Nguyên liền thích hương vị này, tuy rằng thường ngày Trương Thư Hạc ít nói ít cười, nhưng khi cắn đôi môi này lại vừa mềm vừa thơm, ngậm trong miệng, hận không thể trực tiếp nuốt xuống, so với thịt kho tàu còn ngon hơn gấp mấy lần. Hắn vốn chưa bao giờ hôn, tuy rằng từng xem qua người người giao phối, nhưng hôn môi thì chỉ nhìn thôi cũng sẽ không biết, hiện giờ nếm được chút mùi vị thì vô sự tự thông, tham lam đến cực điểm, mút đến cắn đi cánh môi mềm mại yêu thích không rời được miệng kia, đầu lưỡi hữu lực cũng cậy mở hàng răng ngọc chỉnh tề hệt như bạch ngọc kia chui vào.
Vẻ ngoài của Trương Thư Hạc trông không kém, tuyệt không phải chưa từng có bạn gái, trước đây khi đại học cùng bạn gái hôn môi lên giường đều đã từng trải qua, bất quá từ trước đến nay đều là ôn nhu đối đãi, chưa từng kịch liệt qua như thế, đầu lưỡi đều bị hắn mút tê rần.
Bất quá lúc này y bất chấp nhiều như vậy, bởi vì bắt đầu từ khi Kim Trảm Nguyên tựa sát vào y, lực chú ý của y đều đặt trong miệng hắn, dường như có một loại lực hấp dẫn mạnh mẽ đang triệu hoán y, đó chính là máu đầu tim bị Kim Trảm Nguyên nuốt nhốt trong bụng, nếu thu hồi được máu đầu tim về lại cơ thể, vậy Kim Trảm Nguyên sẽ không còn vật nào uy hiếp mình nữa. Thường ngày cách khá xa, tâm huyết không có khả năng phá ra khỏi thân thể mạnh mẽ của Kim Trảm Nguyên, muốn thu hồi gần như là điều không có khả năng, nhưng hiện giờ ngược lại có thể đưa vào từ trong miệng.
Chính bởi vì vậy, Trương Thư Hạc tạm thời chịu đựng tình huống môi lưỡi dây dưa quỷ dị, vội vàng muốn thu hồi khối máu đầu tim kia, sợ bỏ lỡ cơ hội tốt, chẳng qua con hắc báo hóa hình này khi vừa mới bắt đầu động tác, rõ ràng còn có chút trúc trắc, y còn có lực chống đỡ, nhưng kế đó lại tựa như tay già đời, hậu sinh khả uý, một tay thậm chí chống sau cổ y, dường như nửa đường lui cũng không cho y, môi lưỡi của hắn cũng cực kỳ hữu lực, quấy nhiễu khiến Trương Thư Hạc thở hổn hển. Tuy rằng lúc bắt đầu cố gắng nhẫn nại không phát ra thanh âm, thế nhưng kế tiếp đầu lưỡi bị quấn lấy không thể đào thoát, vô ý phát ra thanh âm tựa như tiếng nức nở, nhất thời khiến trong đầu Trương Thư Hạc có chút tỉnh táo, sau khi rốt cục ý thức được bản thân đã làm một chuyện ngu xuẩn, liền lập tức muốn cương quyết rời khỏi, lại bị cánh tay sau cổ khóa lại vững vàng, không thể động đậy.
Kim Trảm Nguyên nếm được chỗ thơm ngọt, làm sao chịu để cho nó biến thành con vịt bay đi, đầu lưỡi nhất thời chợt vào chợt ra, thanh âm hút mút cũng càng lúc càng lớn, như rắn vào động mọi cách khống chế mút cắn đùa giỡn, vui sướng cực kỳ. Mà bên này Trương Thư Hạc sau khi muốn thoát miệng không có kết quả, chỉ đành tích lực chân trái dùng sức thúc Kim Trảm Nguyên. Kim Trảm Nguyên thì phía sau như có mắt, dùng chân móc lấy liền quấn lại với nhau. Muốn dùng lực thắt lưng hòng xoay người, nhưng cũng bị thắt lưng bụng của Kim Trảm Nguyên đè lên giường đá không thể động đậy.
Tố chất thân thể với sức lực của Trương Thư Hạc không phải thứ người thường có thể so bằng, cũng không chênh lệch người dị năng bao nhiêu, thế nhưng so sánh với thân thể mạnh mẽ của yêu thú, lại kém một bậc, như một con cá ban sức lực lớn, bị đè dưới tảng đá, chỉ có thể dùng sức vẫy đuôi nhưng không tránh thoát được trọng lực của đá.
Thế nhưng Trương Thư Hạc cứ chịu như thế việc gì cũng không làm liền từ bỏ, thì không có khả năng, y cắn răng một cái liền dùng sức cắn tới đầu lưỡi linh hoạt đang duỗi vào trong miệng liếm đầu lưỡi mẫn cảm của y.
Đối phương rất giảo hoạt đúng lúc lui ra, nhưng Trương Thư Hạc vốn không có ý muốn cắn trúng hắn, mục đích của y chỉ là cắn rách đầu lưỡi của mình, nhất thời một mùi máu tanh tràn khắp miệng, máu đầu lưỡi với máu đầu tim nhất mạch tương liên, dùng nó để câu ra khối máu đầu tim trong miệng yêu tu là thứ không thể tốt hơn.
Lúc này Kim Trảm Nguyên dường như lắp bắp kinh hãi, cũng cảm nhận thấy vật trong bụng rục rịch, kế đó môi lưỡi liền muốn rời khỏi Trương Thư Hạc. Trương Thư Hạc sắp đắc thủ, làm sao sẽ thả hắn rời đi thất bại trong gang tấc, lần này lại đổi thành y dùng toàn bộ thân thể cố định ngược lại Kim Trảm Nguyên, khiến hắn không chỗ nào để trốn, mở miệng dùng sức chặn môi hắn giống như hắn làm ban nãy, không chừa một khe hở, sợ một hồi khi máu đầu tim đi ra sẽ chảy ra từ khóe miệng khiến tổn thương. Mà đối với sự chủ động của Trương Thư Hạc, Kim Trảm Nguyên không giận ngược lại vui sướng.
Khi cảm giác được biện pháp dùng máu đầu lưỡi để hút ra máu đầu tim bị Kim Trảm Nguyên nhốt trong cơ thể dường như khả thi, tâm huyết của Trương Thư Hạc nhanh hơn nửa phần, khi khối máu kia càng ngày càng gần, y có chút cấp bách hơi mở miệng, chặn môi Kim Trảm Nguyên, cũng thăm dò tìm kiếm mấy góc độ có thể tiếp nhận khối máu sắp vào miệng được tốt hơn.
Mà Kim Trảm Nguyên lại thoải mái nheo mắt, đáy mắt hiện lên vẻ đắc chí thực hiện được. Quả nhiên, giữa chủ động và bị động chênh lệch nhau đúng là ngàn dặm.