Editor: Yuki
Đêm khuya, tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ.
Nhiếp Tiêu vẫn không ngủ không được, ngồi dậy nương theo ánh trăng hắc qua cửa sổ, nhìn cục lông ngủ say trên gối.
Nhớ lại mấy câu nói của đối phương trước khi ngủ, trái tim Nhiếp Tiêu không giải thích được mà đập mạnh một chút, lại nghĩ tới dáng dấp của nhóc lúc là tiểu thiếu niên, gương mặt anh tuấn của hắn lập tức nóng lên.
Dùng sức mà lắc lắc đầu, lúc này mới quăng hết những suy nghĩ không sạch sẽ ra ngoài.
Nhiếp Tiêu hơi nghiêng đầu, nhìn cục lông không tim không phổi ngủ một cách an ổn, trái tim hắn đều bị đảo loạn, nhất thời không kiềm chế được đưa tay ra, như phát tiết mà xoa vài cái.
"Cục cưng Thối!"
Bé Hamster không hề phòng bị bị xoa tỉnh lại, cả mặt mơ màng, thân thể nho nhỏ giãy giụa ngồi dậy, sau đó nhìn thấy Nhiếp Tiêu nhanh chóng đắp chăn, mới lại nhắm mắt ngủ.
Nhìn người đàn ông này, bé Hamster đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
"... Chít???"
***
So với nhóm Nhiếp Tiêu cả đêm ngủ ngon, mấy người Lâm Quốc Hải phải nói là trắng đêm lo lắng đề phòng, hoàn toàn không dám chợp mắt.
Bọn họ dùng tất cả đồ vật trong nhà chặn cửa sổ kín mít, làm zombie tạm thời không thể xông vào. Nhưng mặt trời mọc lên, bụng đói cồn cào, bọn họ không thể ở mãi trong căn nhà không có gì cả này.
Như vậy sớm muộn gì cũng là một con đường chết.
Nghĩ như vậy, Lâm Quốc Hải không nhịn được ngẩng đầu lên liếc nhìn vợ mình là Lưu Mỹ Quyên một cái, sau đó hai người lập tức đứng dậy, mặt không đổi sắc đi về phía hai người trẻ tuổi.
Hai người trẻ tuổi nhìn động tác của hai vợ chồng này, cảm thấy có gì đó là lạ, lập tức đứng lên phòng bị. "Mấy người muốn làm gì?"
"Xin lỗi!"
Vừa nói xong, hai vợ chồng Lâm Quốc Hải lập tức nhào vào hai người trẻ tuổi, bốn người nhất thời đánh nhau thành một đống.
Nhưng cho dù bụng đói cồn cào, thể lực của hai người trẻ tuổi vẫn tốt hơn hai vợ chồng tuổi trung niên, không dễ dàng bị bọn họ đánh bại như vậy, mắt thấy vợ chồng Lâm Quốc Hải đã sắp rơi vào thế yếu.
Hai người trẻ tuổi thở hồng hộc đè vợ chồng Lâm Quốc Hải xuống đất, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm thật sự ở sau lưng đang lặng yên đến gần.
Thằng nhóc mũm mĩm bị quên lãng trong góc phòng, lặng lẽ đến gần không hề gây ra một chút tiếng động, trong tay là hai cây dao găm, không chút do dự dứt khoát đâm vào lưng hai thanh niên.
Động tác thuần thục, giống như là đã luyện tập qua vô số lần.
Hai người trẻ tuổi đột nhiên trợn to mắt, đau đớn rên rỉ một tiếng, sau đó triệt để mất đi ý thức, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.
Lưu Mỹ Quyên vội vã bò lên, sau đó ôm đầu con mình vừa hôn vừa nựng. "Thật không hổ là con trai ngoan của chúng ta, làm tốt lắm!"
"Mẹ, chúng ta ra ngoài nhanh đi, con đói rồi!"
Thằng nhóc ánh mắt bình tĩnh mà nói, hoàn toàn không có chút nào là sợ sệt vì mới giết người, phảng phất như con người bên chân nó chỉ là con dê con bò chờ làm thịt.
Lâm Quốc Hải nhanh chóng nâng thi thể hai thanh niên ném ra ngoài cửa sổ, sau đó nói với vợ con: "Đừng làm ồn, qua bên đây nhanh lên!"
Sau đó một nhà ba người này dựa vào hai thi thể còn ấm kia dụ dỗ lực chú ý của zombie, thuận lợi trốn ra ngoài sân bằng cái cửa sổ khác.
Tận thế bắt đầu lâu như vậy, mỗi khi gặp tình huống thế này, một nhà Lâm Quốc Hải đều dùng biện pháp như thế để thoát khỏi nguy hiểm.
Hai người trẻ tuổi chết không nhắm mắt, bị zombie gặm cắn đến không còn lại gì. Bọn họ không thể nào nghĩ tới, tính mạng của mình lại kết thúc trong tay bạn đồng hành.
Không lau sau, Lâm Quốc Hải tìm được một chiếc xe, chở theo vợ con chạy về phía căn cứ, thằng nhóc ngồi trên xe đói bụng đến khó chịu, bắt đầu nổi nóng oán giận.
"Tại sao chúng ta không giết mấy người hôm qua, bọn họ vừa có xe lại có đồ ăn, chúng ta chỉ cần giết bọn họ là được rồi!"
Lâm Mỹ Quyên nghe đứa con của mình nói lời ngốc nghếch, vỗ vỗ đầu đối phương. "Con trai ngốc, những người kia không phải là người mà chúng ta có thể chọc được. Bọn họ có dị năng, nếu đánh với bọn họ thì người chết ngược lại là chúng ta. Chờ vào được căn cứ rồi, chỉ cần nương nhờ vào dị năng giả như bọn họ, lúc đó sẽ không cần lo chuyện ăn uống nữa."
Thằng nhóc mập mạp cái hiểu cái không mà gập đầu, sau đó bĩu môi. "Nếu như có chị hai ở đây là được rồi, để chỉ đi câu một người đàn ông có dị năng về! Sau đó con sẽ có thể thoải mái mà ăn thịt ăn cá rồi."
Lưu Mỹ Quyên và Lâm Quốc Hải nghe lời này, đáy mắt nhất thời ảm đảm xuống, Lưu Mỹ Quyên không nhịn được lau khóe mắt ướt át một cái.
***
Hình ảnh chuyển qua một nơi khác, tại lối vào căn cứ Ngũ Nhất, đoàn người xếp hàng lần lượt chờ nhân viên của căn cứ kiểm tra.
Sau khi xác nhận trên người không có vết thương, lúc này mới được vào trong căn cứ.
Lâm Mộng Phỉ ngẩng đầu tường thành dày rộng rắn chắc, có cảm giác hoảng hốt như đang sống trong mơ chưa kịp tỉnh lại, nước mắt vô ý thức từ trong khóe mắt chảy xuôi.
- - rốt cuộc an toàn.
Đoàn người được kiểm tra xong, thuận lợi mà tiến vào căn cứ, sau đó có người dẫn bọn họ đi làm quen với quy củ và chế độ của căn cứ.
Bọn họ nghe thấy còn phải ở lại trại tập trung một đêm, lại nhìn những căn lều lớn điều kiệm kém cỏi, trong lòng Lưu Cương nhất thời có hơi khó chịu.
"Tao con mẹ nó là dị năng giả, đãi ngộ của dị năng giả là như vậy sao?" Lưu Cương hoàn toàn không e dè, giơ tay đẩy người phụ trách hướng dẫn một cái.
Người phụ trách chỉ là một người bình thường, bị Lưu Cương xô đẩy hai lần nên té ngồi xuống đất, tâm trạng lập tức cũng không tốt hơn bao nhiêu.
"Mọi người ai cũng như vậy! Rất nhiều dị năng giả trong căn cứ cũng còn không có nhà mà ở đâu, cậu muốn ở chõ tốt thì tự mình nghĩ cách đi tìm điểm tích lũy mà đổi, có thể cho mấy người miễn phí lương thực trong ba ngày đã là tốt lắm rồi! Muốn ở lại căn cứ, sau này mấy người ra ngoài tìm được vật tư hay tinh hạch đều phải nộp lên một nửa."
"Quy định chó má gì!!"
Trong lòng Lưu Cương lập tức bốc lên một ngọn lửa, giơ nắm đấm lên muốn ra tay, nhưng nắm đấm vừa mới giơ lên giữa không trung lại đột nhiên bị một màn chắn trong suốt chặn lại.
Người phụ trách mở mắt ra, nhìn một đám người vừa đến phía sau Lưu Cương, lập tức mừng rỡ. "Vũ lão đại, tiểu thư tiểu Vũ!!!"
Võ Văn Kỳ và Võ Văn Vũ cũng không nghĩ tới tùy tiện đi dạo một vòng cũng có thể tình cờ gặp được chuyện như vậy, nhìn Lưu Cương phá hoại trật tự thần sắc cũng không tốt lắm. Người đến căn cứ càng lúc càng nhiều, bây giờ hạng người gì cũng đều xuất hiện.
Võ Văn Vũ nhìn Lưu Cương, ánh mắt lạnh lùng nói với người phụ trách: "Chủ động ra tay đánh người trong căn cứ, trừ mười điểm trước đi!"
"Dạ!" Người phụ trách mạnh mẽ mà liên tục đáp ứng, lập tức cảm thấy hãnh diện. Có hai vị này ở đây, còn ai dám lỗ mãng.
Lưu cương bị một cô nhóc mỏng manh đánh mặt như vậy, nhất thời có hơi mất mặt, đang muốn mở miệng thì bị ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông khôi ngô sau lưng cô dọa sợ.
"Không muốn tuân thủ quy định, vậy thì cút ra khỏi căn cứ cho tôi!"
Đoàn người Lưu Cương nhất thời câm như hến, không dám thở mạnh. Trơ mắt nhìn hai người kia rời đi trong ánh vừa tôn kính vừa kính yêu của mọi người xung quanh.
Xa xa mơ hồ nghe được hai anh em nói chuyện.
"Anh, anh hồi nãy đẹp trai lắm nha!"
"Ngốc quá."
Lâm Mộng Phỉ ở xa xa, nhìn chằm chằm bóng lưng Võ Văn Vũ và Võ Văn Kỳ, tựa như muốn nhìn ra một cái lỗ trên người bọn họ.
Cô không thể nào ngờ được Võ Văn Vũ vẫn còn sống sót, không chỉ còn sống, vậy mà còn tìm được anh trai vô cùng yêu thương cô, lăn lộn thành một nhân vật lớn trong căn cứ.
Lâm Mộng Phỉ sờ gương mặt được trang điểm tỉ mỉ hoàn toàn khác lúc trước của mình, cảm giác đố kỵ đến nóng ruột đã lâu không cảm thấy lại lần nữa như lắp đầy cả khoang ngực, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tại sao Võ Văn Vũ lại may mắn như vậy!
Trịnh Văn Tuấn lúc này cũng kinh ngạc nhìn bóng lưng Võ Văn Vũ, cái cảm giác tội lỗi luôn ở trong ngực phút chốc đã nhẹ nhàng đi một chút, nước mắt lập tức dâng lên từ trong hốc mắt.
Ngẩng đầu nhìn lại Lâm Mộng Phỉ, Trịnh Văn Tuấn giấu đi hận ý chôn sâu vào đáy mắt.
***
Mà lúc này, nhóm Ngũ Nhất đã lên đường từ sớm, tiếp tục tiến về phía Hải Thành.
Bên trong xe, tiểu Ngũ Nhất dựa lên lớp lông mềm mại của hổ Tướng Quân chơi game, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nhiếp Tiêu một cái.
"Ba ba, ba đã nghĩ xong chuyện yêu đương với cục cưng chưa?" Từ sáng sớm vừa thức dậy, tiểu thiếu niên cứ cách một lát lại hỏi hắn một câu, làm cho cả người Nhiếp Tiêu hiện tại đều không ổn.
Nhiếp Tiêu: "..." Tôi khổ quá mà.
Khương Thù và nhóm Đoạn Ôn Du nhắm mắt lại, bình chân như vại mà ngồi tại chỗ nghỉ ngơi dưỡng sức, nghe tiểu thiếu niên vừa mở miệng, cả đáp lập tức vực dậy tinh thần, vểnh tai lên hóng chuyện.
Cả toa xe đều im lặng như tờ.
Bị nhóc con nhà mình từng bước ép sát như thế, Nhiếp Tiêu không kiềm chế được đỡ trán, lặng lẽ giương mắt, lập tức đối diện cặp mắt sáng lấp lánh của Ngũ Nhất.
Nhiếp Tiêu nghẹn lời, "Ba..."
Nhưng trong chớp mắt, Nhiếp Tiêu chợt lóe lên linh quang, lập tức vô cùng nghiêm túc nhìn tiểu Ngũ Nhất.
"Con à, thực ra ba thích phụ nữ."
Tất cả mọi người trong xe: "..." Cậu lừa quỷ à.
Nhưng bé quỷ đáng yêu tiểu Ngũ Nhất này lại tin, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Nhiếp Tiêu, trong mắt lập tức phủ kín một tầng sương mù, nước mắt nhanh chóng tụ lại quanh hốc mắt, miệng mếu một cái lập tức khóc lên.
"Hu hu hu cục cưng không muốn có mẹ kế!!!"
Tiểu Ngũ Nhất giang hai tay, khổ sở mà nhào vào lồng ngực Nhiếp Tiêu, không cần cả điện thoại di động, ôm lấy cổ hắn không buông tay.
Đáng thương oan ức vô cùng.
Nhiếp Tiêu cũng không nghờ tới thiếu niên sẽ phản ứng mạnh như vậy, trái tim vừa đau vừa xót, từng giọt nước mắt thương tâm khổ sở kia như từng nhát dao cứa vào lòng hắn.
Tim Nhiếp Tiêu lập tức rối loạn.
Tầm mắt trách cứ bốn phía sắp biến thành thực thể mà quấn lấy Nhiếp Tiêu, phảng phất như đang viết lên trên đỉnh đầu hắn hai chữ "tra nam".
"Tiểu Ngũ Nhất ngoan, qua bên chị nè, không cần ba ba thối này nữa nha." Tiêu Nghiên nhìn Ngũ Nhất như vậy trong lòng cũng rất đau, hiếm thấy mà hung hăng trừng Nhiếp Tiêu một cái.
Nhiếp Tiêu cảm giác được tiểu thiếu niên thật sự muốn buông hắn ra, cơ hồ theo bản năng mà siết chặt hai tay, không cho đối phương rời khỏi lồng ngực mình, phút chốc như đã cam chịu.
"Ngoan, đừng khóc, ba ba sẽ không tìm mẹ kế cho cục cưng."
"Thật hông?" Tiểu thiếu niên nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, bán tín bán nghi, "Nhưng mà ba ba đã nói ba thích con gái."
Ngũ Nhất nói xong tựa hồ lại muốn khóc lên.
"Ba đùa với cục cưng thôi."
Nhiếp Tiêu bất đắc dĩ xoa nhẹ mái tóc mềm mại của thiếu niên, giống như đã cam chịu, nhưng trong lòng lại như có một tảng đá đã rơi xuống, nhẹ nhõm hẳn.
Không thể không thừa nhận, hắn thật đúng là đã bị thiếu niên ăn đứt rồi.
"Ba ba chỉ thích một mình cục cưng Thối Thối thôi."
Nhiếp Tiêu suy nghĩ kỹ lại, cả đời này của hắn ngoại trừ nhóc con trước mắt này, đúng là không thể ở chung với một người nào khác. Nhất thời đã thông suốt, nói ra xong, hắn cảm thấy trong lòng mình đã bình tĩnh trở lại.
Nói xong câu này, Nhiếp Tiêu chủ động hôn hai má thiếu niên. Thái độ chuyển biến trong chớp nhoáng, lập tức chói mù mắt hết một đám người trên xe.
Mi không phải nên giãy giụa thêm một lát sao! Mi đúng là một tên đàn ông hay thay đổi thiếu cốt khí!!!
Móa nó, thức ăn cho chó này quá ngán rồi.
Tiểu thiếu niên nhất thời không phản ứng kịp, trong mắt vẫn còn rưng rưng nước mắt, ngơ ngác mà ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tiêu, sau đó bắt đầu nó nụ cười ngọt ngào ngốc nghếch, hai lún đồng tiền nhỏ cực kỳ đáng yêu.
Khuôn mặt bé nhỏ vừa thẹn thùng vừa hưng phấn mà đỏ bừng.
"Ba ba, cục cưng sẽ đối xử tốt với ba."
Tác giả có lời muốn nói: Thân lẫn tâm Nhϊếp ba ba rốt cuộc đã hợp nhất, biến thái hoàn toàn, chúc mừng.
5/5/2024