Editor: Yuki
Mạng lưới thông tin bắt đầu khôi phục, làm cho những người may mắn còn sống sót rải rác trên toàn thế giới thấy được hy vọng sinh tồn.
Nhóm Nhiếp Tiêu cũng không ngoại lệ, biến kích động trong nội tâm thành sức mạnh thực tế, trong vòng hai ngày ngắn ngủi, đã làm xong các công tác chuẩn bị.
Mà nhóm Ngô Khánh Phong và La Vân Hải đương nhiên cũng nhận được tin này, sau khi kích động càng ngựa không ngừng vó tăng tốc lên đường.
Cuối cùng cũng chỉ chậm hơn hai ngày, ngay lúc nhóm Nhiếp Tiêu vừa chuẩn bị mọi thứ xong đã đến bến cảng Hải Thành.
Vào giờ phút này, hai phe nhân mã cuối cùng cũng thuận lợi hội hợp.
Từ xa xa nhóm Nhiếp Tiêu đã nghe thấy âm thanh động cơ xe tải truyền đến, lập tức ra khỏi khoang điều khiển trên tàu đi đón người.
Xe còn chưa dừng hẳn, Mạc Diệp đã không chờ nổi mà nhảy khỏi xe, kích động vung đôi chân vọt về phía Tiêu Nghiên.
"Chị Tiêu Nghiên em rất nhớ chị!!!"
Tiêu Nghiên đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị nhóc nhào vào lòng, nhìn nhóc Mạc Diệp, không khỏi hơi ngạc nhiên. "Thằng nhóc cưng sao cũng đến đây?"
Nói đến cái này, Mạc Diệp ai oán liếc Tiêu Nghiên một cái, có chút tủi thân mở miệng nói: "Còn không phải chị không giữ lời, nói sẽ về căn cứ Thủ Đô rước em, cuối cùng tất cả đều ở lại Phong Thành, chị không đến, thì em không còn cách nào đành đi tìm chị thôi."
Tiêu Nghiên nghe xong có hơi xấu hổ, xoa xoa đầu Mạc Diệp nói: "Xin lỗi mà, đây đúng là lỗi của chị, chị cũng rất nhớ cưng."
Hai người Tiêu Nghiên và Mạc Diệp nói chuyện, nhóm Ngô Khánh Phong và La Vân Hải cũng xuống xe, khó nén kích động đi tới ôm nhóm Nhiếp Tiêu một cái, hai bên lần lượt chào hỏi lẫn nhau.
"Đã lâu không gặp các cậu."
"Các cậu cũng đến rồi."
Nhiếp Tiêu giơ nắm đấm đấm nhẹ lên bờ vai Ngô Khánh Phong, cười nói mấy câu, sau đó để cho bọn họ lên tàu nghỉ ngơi.
Về phần mấy chiếc xe và vật tư thì đều được Bạch Mân thu vào không gian, cùng mang lên tàu.
La Vân Hải ở bên cạnh nhìn dị năng của Bạch Mân như làm ảo thuật, không khỏi hơi kinh ngạc, dị năng không gian lớn như vậy rất ít ỏi.
Bạch Mân tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt của La Vân Hải, lập tức quay đầu lại, chủ động cho đối phương một nụ cười vừa ôn nhuận lại ngại ngùng.
"Xin chào, tôi là Bạch Mân."
La Vân Hải nhất thời bị nụ cười này làm cho ánh mắt cũng rung động, làn da màu lúa mạch bị nhuộm lên màu đỏ nhạt, hơi ngại ngùng mà gãi gãi sau gáy, vừa gật đầu lại lắp bắp nói: "Ch...chào cậu, tôi là La Vân Hải."
Bạch Mân nhìn bộ dáng ngốc nghếch ngại ngùng của đối phương, nhất thời không nhịn được mà lắc đầu bật cười.
Mà bị cười như thế, trái tim La Vân Hải lại nhảy loạn xạ lên, mặt cũng càng lúc càng đỏ, vì che giấu sự hoảng loạn của mình, chỉ có thể vội vã chạy lên tàu.
Bạch Mân nhìn cảnh này, cũng không nghĩ tới đối phương lại phản ứng lớn như vậy, bất đắc dĩ nở nụ cười trong sáng như ánh trăng.
Không lâu sau, toàn bộ thành viên đã lên tàu, người của hai đội lời ít ý nhiều trao đổi những gặp gỡ trên đường với nhau. Đồng thời giới thiệu tên và thân phận một chút, để nhóm Ngũ Nhất, Khương Thù và Ngô Khánh Phong làm quen.
La Vân Hải nhìn vài gương mặt mới như Ngũ Nhất, lập tức không kiềm chế được nhìn xung quanh, có chút thân thiết hỏi: "Sao không thấy Võ Văn Kỳ? Cậu ấy không đến sao?"
Có lẽ là bởi vì nắm giữ dị năng hệ thổ biến dị "Sa Hóa", từ khi quen biết tới nay La Vân Hải và Võ Văn Kỳ không giải thích được mà có chút hợp ý, tính cách cũng hơi tương tự. Lúc này không thấy Võ Văn Kỳ, Cậu ta không khỏi có chút quan tâm.
(*)Sa Hóa: Biến đất thành cát.
Mạc Diệp ở bên cạnh cũng không tìm thấy bóng dáng Võ Văn Kỳ, bấy giờ cũng không nhịn được mà nhìn Nhiếp Tiêu.
Đối mặt hai người đang quan tâm, Tiêu Nghiên cười cười trả lời: "Đừng lo cho anh ấy, ảnh đang ở căn cứ giữ nhà, hằng ngày sống thoải mái hơn chúng ta gấp gáp lặn lội sóng gió hơn nhiều."
"Thì ra là vậy."
Nghe lời này, Mạc Diệp và La Vân Hải cũng coi như yên tâm. Nhưng mà không thấy Võ Văn Kỳ, trong lòng bọn họ không hiểu sao lại thấy nhơ nhớ.
Nhóm Nhiếp Tiêu và Đoạn Ôn Du không ngờ quan hệ của Võ Văn Kỳ ở đây lại tốt như vậy, có chút dở khóc dở cười.
"Được rồi, mọi người đừng nhắc Võ Văn Kỳ nữa, lại đây bàn chút làm sao vượt biển đi. Các cậu tới cũng đúng lúc, chúng tôi vừa mới chuẩn bị cho tàu thủy xong."
Nhiếp Tiêu kéo đề tài về chủ đề chính, nói tới tình hình trên biển, nhóm Ngô Khánh Phong và La Vân Hải đều đồng thời lên tinh thần.
*
Mắt thấy nhóm người lớn đã bắt đầu bàn bạc chính sự, Ngũ Nhất và nhóm hổ lớn đợi ở một bên nên có chút buồn chán.
Lúc này tiểu Ngũ Nhất đối mặt với nhiều người như vậy nên hơi rụt rè, lặng lẽ núp sau lưng Nhiếp Tiêu, mở to đôi mắt đen láy tò mò quan sát bốn phía.
Sau đó rất nhanh, lực chú ý của cậu bị hấp dẫn bởi một bóng người nhỏ bé bị người khác bỏ quên đang trốn trong góc phòng không thu hút.
Phía sau một đám binh sĩ cao to tráng kiện, lại có một bé trai người ngoại quốc vô cùng xinh đẹp. Da trắng tuyết môi đỏ mắt to, giống y như một con búp bê.
Tiểu Ngũ Nhất lập tức cảm thấy mình đã tìm được đồng loại, cậu và anh bạn nhỏ này đều có chút sợ người lạ.
Tuy nhiên vào lúc này, nhóc nào đó đang ngồi xổm trong góc lại cảm thấy cả người đều không ổn. Nhóc làm chuyện đuối lý, hoàn toàn không ngờ tới sẽ lại gặp phải người đàn ông có thể hóa thân thành sương mù ở đây...
—— hu hu hu, nhóc chắc chắn sẽ bị tát chết.
Hai tay ôm đầu, run lẩy bẩy mà núp phía sau các anh binh sĩ, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, hận không thể tự chôn mình xuống đất.
Nhóc chỉ hy vọng không bị mọi người phát hiện, đặc biệt là không nên bị con hổ màu vàng vằn đen kia phát hiện.
Nhưng nhóc không biết rằng, có một đôi mắt to hiếu kỳ đã chú ý nhóc từ lâu.
Tiểu Ngũ Nhất quan sát một hồi lâu, rốt cục không kiềm chế nổi mà kéo kéo góc áo Nhiếp Tiêu, sau đó chỉ vào bóng dáng nho nhỏ kia, nhỏ giọng nói: "Ba ba, cục cưng qua bên kia chơi một lát nha!"
Đối thoại của Nhiếp Tiêu và mọi người bị cắt đứt, thuận thế nên liếc về góc bên kia, cũng không chú ý ở đó còn có một đứa nhỏ, xoa xoa đầu thiếu niên gật đầu đồng ý: "Đi đi, lúc chơi đùa đừng làm loạn quá."
"Ô kê ạ!"
Tiểu Ngũ Nhất ngoan ngoãn tuân mệnh, sau đó dắt theo hổ Tướng Quân lon ta lon ton chạy xa. Mà đám người Ngô Khánh Phong và La Vân Hải nghe Ngũ Nhất gọi Nhiếp Tiêu "ba ba" đều há miệng thiếu điều có thể nhét vừa một cái trứng vịt.
Ninh Phong ở bên cạnh lập tức không có ý tốt cười rộ lên, xấu xa quăng ra một cái mồi: "Không chừng vài ngày nữa mọi người sẽ biết là chuyện gì, đảm bảo sẽ làm mấy người giật mình a ha ha ha."
Nhiếp Tiêu bất đắc dĩ cười cười, nhưng cũng không có ý định giải thích trước, nhất thời làm lòng nhóm Ngô Khánh Phong ngứa ngáy muốn cào tim nạo phổi.
Mạc Diệp nhìn thấy anh trai xinh đẹp và hổ lớn đều đã đi, lập tức cũng không ngồi yên, vội vã nói một tiếng với Tiêu Nghiên rồi vui vẻ chạy theo, mười một tuổi chính là tuổi ăn chơi.
Nhìn mấy tiểu tử không buồn không lo đều chạy xa, nhóm Nhiếp Tiêu không nhịn được mà lắc đầu cười. Có mấy nhóc này ở đây, tâm tình căng thẳng đều thư giãn hơn không ít.
Không lâu sau Mạc Diệp đã đuổi kịp Ngũ Nhất và hổ lớn, biết bọn họ đều muốn đi tìm người chơi, nên chủ động giới thiệu: "Anh Ngũ Nhất, Sislow thật ra là một nhóc quỷ hút máu hướng nội, anh không cần ngạc nhiên quá, nếu không sẽ dọa nhóc ấy, nhóc ấy không uống máu người, là một nhóc quỷ hút máu tốt đó."
"Cả đường đi đều là nhóc ấy giúp chúng em đuổi zombie côn trùng, hiện tại rất thân với em, để em giới thiệu anh với nhóc ấy, như vậy nhóc ấy sẽ không sợ."
Nghe lời này, đôi mắt tiểu Ngũ Nhất sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc, liên tục đáp ứng: "Tiểu Diệp yên tâm, tui bảo đảm sẽ không dọa em ấy!"
"Nhưng mà... Em ấy thật sự là quỷ hút máu sao?"
"Thật sự, hai cái răng nanh của nhóc ấy rất đáng yêu á!!!"
Hổ lớn yên lặng nghe, đi theo sau hai thiếu niên, đồng thời hướng về phía bóng dáng nho nhỏ trong góc, kết hợp với lời trò chuyện này càng lúc càng thấy quen thuộc, đôi mắt hổ vàng nhạt không khỏi nheo lại.
Sislow đang trốn trong góc phòng, bao chặt chính mình trong áo choàng đen chỉ mong không ai chú ý đến, nhưng không ngờ nhóc đã bị đồng bọn hoàn toàn bán đứt.
Cách không xa, Sislow đã nghe thấy tiếng Mạc Diệp gọi, nhưng nhóc vẫn cứ không hề động đậy, vờ như không nghe thấy.
Nhìn cảnh này, Mạc Diệp thấy kỳ lạ mà sò sờ đầu. Quay lại ra hiệu cho Ngũ Nhất và hổ lớn bình tĩnh đừng nóng, sau đó đến bên cạnh nhóc kia, hai cơ thể nho nhỏ ngồi xổm ngắm tường.
"Sislow, Nhóc ngồi đây làm gì vậy?"
Sislow nghiêng đầu nhìn Mạc Diệp, sau đó dựng thẳng một ngón tay đặt lên môi cậu, lén lén lút lút cực kỳ nhỏ giọng nói: "Xuỵt —— anh nhỏ giọng chút, em đang trốn người ta, anh tuyệt đối đừng để mọi người biết em đang ở đây."
"?"
Mạc Diệp không hiểu ra sao, nghi hoặc hỏi: "Trốn ai? Nhóc đang chơi trốn tìm sao? Vậy không bằng chơi cùng với tụi anh đi, nhiều người chơi càng vui!"
Nghe hai chữ "tụi anh", bối rối giây lát, sau đó một luồng dự cảm bất lành từ bàn chân lan lên đỉnh đầu, nghiêng đầu nhìn Mạc Diệp, gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
"... Tụi anh?"
"Đúng vậy, chính là tụi anh." Mạc Diệp không hề phòng bị mà nói, "Anh Ngũ Nhất và Tướng Quân đang ở sau lưng nhóc á, bọn họ đều muốn làm quen với nhóc, sau đó chơi chung với nhau."
Nghe lời này, cả người Sislow lập tức cứng đờ, cả tấm lưng lạnh lẽo, chầm chậm quay đầu như có âm thanh gỉ sét "răng rắc răng rắc" vang lên, sau đó đối diện với một đôi mắt đen láy cùng một đôi mắt hổ vàng nhạt.
"!!! QAQ!!!"
Nhìn con hổ lớn gần trong gang tấc này, Sislow sợ tới mức nước mắt ầng ậng dâng lên, nhắm chặt mắt quay đầu lại, trùm áo choàng đen kín mít, lẩm nhà lẩm nhẩm không muốn chấp nhận hiện thực.
"Không có nhìn thấy tui, không có nhìn thấy tui... Đều là ảo giác, đều là ảo giác..."
Mạc Diệp nhìn cảnh này cũng không hiểu ra sao, quay đầu lại nhìn Ngũ Nhất.
Hổ Tướng Quân ở bên cạnh càng lúc càng cảm thấy quen, bốn móng vuốt bước ra, không kiềm chế được đi đến bên cạnh Sislow, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia.
Sau đó, khuôn mặt nhỏ này dần dần chồng lên bóng người nhỏ bé trong đầu khiến nó nghiến răng nghiến lợi.
Kết quả là, một tiếng hổ gầm phẫn nộ trong nháy mắt vang dội tận mây xanh.
Sislow sợ đến đặt mông ngồi bệt xuống đất, sau đó phất chiếc áo choàng nhỏ ra, bay loạn xung quanh chạy trốn, mặt đầy nước mắt.
"Yah a a a!!! —— "
"Tui sẽ bị giết chết!!!"
17/5/2023