Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 138:




Mấy người Cảnh Lâm quay đầu lại nhìn, thấy một người phụ nữ trẻ tuổi thân mặc sườn xám đỏ thẫm, đối phương trang điểm tinh xảo, môi màu sắc diễm lệ nhếch lên độ cong khinh thường, lúc này đang liếc mắt nhìn bọn cậu, gương mặt tràn đầy vẻ không thể lọt mắt.
Người phụ nữ kia cũng không chỉ có một mình, bên cạnh còn đứng mấy người nữa, tư thái tùy tùng. Có điều cũng không phải tùy tùng của người phụ nữ kia, mà là của nam nhân cao to người phụ nữ xinh đẹp đó đang dựa sát vào.
Hình thể người đàn ông kia bất phàm, vô cùng to lớn, khí thế lúc hướng về phía mấy người Cảnh Lâm không hề thu lại, khí thế trên người phóng hết ra bên ngoài, có thể nhìn ra được là một võ giả tu vi không thấp. Hình dáng người đàn ông kia trưởng thành đến vô cùng chuẩn mực, có chút không hoàn mỹ chính là, một đầu địa trung hải.
Chú ý tới tầm mắt của mấy người Cảnh Lâm, người đàn ông kia lơ đễnh nói: “Ôi, Kiều Nhi sao có thể nói như vậy, người ta không thích nghe thì làm sao bây giờ, không phải vậy em sẽ đắc tội với người ta sao?”
Người phụ nữ tên Kiều Nhi nghe vậy cười hì hì hai tiếng, làm nũng nói: “Người ta không nói nữa là được rồi mà.”
Hai người thảo luận thẳng thừng, hoàn toàn không để mấy người Cảnh Lâm vào mắt, thấy bọn họ xoay người rời đi, Triệu Chí Văn lạnh lùng mở miệng: “Ôi chao, tên đàn ông đầu hói này sao lớn lên xấu vậy, lại còn tự hài lòng với bản thân như thế nữa chứ?”
Quan Song Song nhại theo: “Sao lại nói như thế chứ, người ta không thích nghe thì làm sao bây giờ, không phải vậy anh sẽ đắc tội với người ta sao.”
Người đàn ông kia cùng Kiều Nhi lập tức dừng bước, mặt đầy âm u xoay người lại. Bởi vì ngại thân phận mình, người đàn ông kia không mở miệng. Kiều Nhi thở phì phò chỉ vào Quan Song Song: “Ngươi nói ai đấy!”
Quan Song Song xòe tay ra, “Cũng không nói ngươi, ngươi hói đầu à? Vội vàng vơ về mình như vậy!” Nói xong, cô nàng kéo tới đồ đệ của mình cùng theo tới lần này, đối phương vừa vặn cũng có chút hói, Quan Song Song điểm điểm đầu hắn, cực kỳ khiêu khích: “Tôi nói đồ đệ của tôi không được à?”
Đồ đệ kia sờ sờ đầu, ngây ngô nở nụ cười.
Kiều Nhi tức đến mặt đỏ rần, cong lên môi đỏ, mắng một câu: “Lẻo mép!”
Quan Song Song khách khí chắp tay: “Vẫn kém ngươi một bậc a.”
“Ngươi!” Kiều Nhi giận dữ, đi về phía trước hai bước, muốn giơ tay đánh Quan Song Song.
Quan Song Song nhíu mày, Mạn Mạn liền từ trong tay áo cô nàng thò đầu ra. Cảnh Lâm kéo cô nàng lại, đứng chắn phía trước.
Cảnh Lâm lớn lên tuấn tú, nhìn lại dịu dàng, tuy cũng là nhà quê, có điều tốt xấu gì cũng là đồ nhà quê đẹp trai, Kiều Nhi tràn đầy tức giận đối đầu với cậu, tay vung lên nửa ngày không nỡ đánh xuống, hận hận lườm bọn cậu một cái, đi về bên cạnh người đàn ông kia.
Cảnh Lâm nhìn về phía người đàn ông: “Cô bé nhanh mồm nhanh miệng, vị tiên sinh này xin đừng so đó với nàng.”
Người đàn ông kia cười như không cười đánh giá trên dưới Cảnh Lâm, “Cảnh Tông chủ hiện tại thực sự là danh tiếng vô lượng a.”
Cảnh Lâm khiêm tốn cười đáp: “Nào sánh được cùng tiên sinh.”
Lại ăn phải thiệt, khóe mắt người đàn ông kia nảy một cái, hừ lạnh nói: “Đúng là lẻo mép.” Gã quyết định không nhiều lời với mấy người Cảnh Lâm nữa, dẫn theo Kiều Nhi vênh vang đắc ý rời đi.
Nghiêm Phi nói với Cảnh Lâm: “Gã biết em họ Cảnh, rõ ràng đối phương biết thân phận em.”
Lúc này Ngụy Chân đã trở lại, anh gặp được vài người quen biết trước đây. Ngụy Chân đã vượt xa quá khứ rồi, đối phương vì lôi kéo tình cảm mà nhất định phải lôi kéo anh tán gẫu một lúc, thật vất vả mới thoát thân về. Lúc anh trở lại có thoáng gặp qua đôi nam nữ kia.
Cảnh Lâm hỏi Ngụy Chân: “Anh biết người đó không?”
Ngụy Chân lắc đầu: “Không biết.” Trước anh luôn vì kéo dài tuổi thọ của sư phụ mà hối hả ngược xuôi, tu sĩ quen biết được cũng không nhiều, “Bất quá y phục trên người đối phương có ký hiệu gia tộc họ Vũ, vì thế hẳn là người nhà họ Vũ.”
Gia tộc thế gia họ Vũ truyền thừa võ đạo tại tỉnh M, lần đầu tiên Ngụy Chân gặp Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ đã từng nhắc tới, còn nói hai người về sau có thể đi tới đó học tập khảo hạch một phen. Chỉ tiếc sau hai người đều có truyền thừa, học tập là không thể nữa, nghĩ về sao vẫn có thể giao lưu chút ít. Có điều dựa theo thái độ của người kia nhằm vào bọn cậu lúc nãy, về sau tốt nhất không nên tiếp xúc nhiều thì hơn.
Quan Song Song nhìn bộ dáng người phụ nữ kia đi cao gót lắc lắc cái eo nhỏ, cau mày hỏi: “Người phụ nữ kia là người bình thường a, làm sao cũng có suất lên thuyền vậy?”
Ngụy Chân cười châm biếm, nói: “Một vài chế độ đã bị loại bỏ từ sớm, nhưng kỳ thực tại một số địa phương vẫn còn tồn tại, tỷ như chế độ một chồng nhiều vợ, rất nhiều gia tộc Tu Chân vẫn áp dụng chế độ này, mỹ kỳ danh là vì dòng dõi, vì truyền thừa gia tộc. Nhìn trang phục người phụ nữ kia, hẳn là thị thiếp hầu hạ gã.”
Quan Song Song không khỏi buồn nôn bĩu môi một cái, loại chế độ bã đậu như thế tại sao còn có kẻ vẫn tôn sùng chứ.
Đã là chiều ngày thứ hai kể từ lúc bọn cậu lên thuyền rồi, sau một lúc chơi đùa, sắc trời còn chút nữa là tối mịt, lúc này cơm tối cũng đã chuẩn bị xong. Trên thuyền có nhà ăn, mời đầu bếp tay nghề về nấu nướng, mùi vị vẻ ngoài thức ăn đều rất tốt, có điều người trên thuyền đều rất cẩn thận, nên trên thuyền còn có nhà bếp nhỏ, có thể tự nấu ăn.
Mỗi người bọn cậu đều mang theo rất nhiều nguyên liệu để trong túi chứa đồ đeo bên người, Dư Đại Phú càng đem theo đồ làm bếp của mình tới, là nhờ Long Chương luyện chế cho, không phải loại đồ bếp tầm thường. Hắn mang theo đồ nghề của mình vào trong phòng bếp nhỏ bận rộn một trận, làm ra một bàn món ăn lớn, thức ăn còn thơm hơn, nhiều linh khí hơn so với trong phòng ăn.
Ăn cơm không lâu, hai vị đại biểu nghe nói xế chiều nay có xung đột nho nhỏ, mang theo vài thứ đến bồi tội với mấy người Cảnh Lâm, lần này ra khơi Cảnh Lâm mới là chủ lực, những người khác đều chỉ có thể coi là con mèo ngửi được mùi tanh mà tới, thái độ đối với mấy người Cảnh Lâm, bọn họ không thể không tôn trọng. Nhưng bởi vì bọn họ không đắc tội được với gia tộc họ Vũ tại thành phố M, dù sao cũng là gia tộc có truyền thừa mấy trăm năm, không dễ dàng trêu chọc được, nên vẫn hi vọng hai bên có thể nhân nhượng cho yên chuyện.
Mấy người Cảnh Lâm không phải quả hồng mềm mặc người nắm, người nhà họ Vũ tuy hung hăng nhưng bọn cậu cũng đã đáp trả rồi, chỉ cần đối phương không đến khiêu khích, mấy người Cảnh Lâm đương nhiên cũng sẽ không tìm đố phương gây phiền phức.
Thuyền vẫn vững vàng chạy đến nơi cần đến, có khi mặt biển khá bình lặng thuyền trưởng cho thả neo nửa ngày, đoàn thủy thủ đi bắt một ít cá biển để bổ sung nguyên liệu nấu ăn, cũng để cho các tu sĩ trên thuyền đi câu cá biến dị, điều này vừa vặn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mấy người Cảnh Lâm, nếm trải lạc thú tự động thủ nướng cá biển ăn.
Mấy ngày ở trên thuyền đó, mọi người cũng không nhàn rỗi, một ít người quen biết trao đổi tâm đắc tu luyện cho nhau. Cảnh Lâm còn bị rất nhiều tu sĩ tìm tới cửa, hoặc nhờ cậu vẽ bùa, hoặc nhờ cậu tạo ra túi chứa đồ.
Hiện tại không gian trong túi chứa đồ Cảnh Lâm tạo ra ngày càng lớn, hơn nữa liên quan tới trận pháp không gian cao cấp là loại không gian núi rừng kia, cậu cũng đã có bước khởi đầu. Nghiên cứu điều này, thứ nhất là muốn đề cao kỹ thuật cùng tu vi của bản thân, thứ hai là khai thác nhiều không gian hơn cho bọn cậu dùng. Đệ tử tông môn trong thị trấn càng ngày càng nhiều, mỗi lần đi ra ngoài tới các bí cảnh kia rèn luyện cũng thực phiền toái, hơn nữa tình huống bên trong không thể dự đoán trước được, rất dễ gặp phải nguy hiểm, tạo thành tổn thất không thể vãn hồi. Nếu như cậu có thể khai thác được không gian như không gian núi rừng, thì hoàn toàn có thể tự chế tạo ra một vài bí cảnh nhằm mục đích rèn luyện, độ nguy hiểm có thể do bản thân thiết lập, chỉ cung cấp cho tông môn mình sử dụng.
Trên thuyền còn có phòng luyện công, vách tường trong phòng đều được làm từ vật liệu đặc thù, còn có Phòng Hộ trận, có thể khiến các tu sĩ yên tâm sử dụng. Mấy người Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi mỗi ngày cũng sẽ dành ra hai tiếng nghỉ ngơi ở trong phòng luyện công, thi thoảng gặp vài tu sĩ vì ngứa nghề tới so tài, bọn cậu cũng vẫn sẽ tiếp nhận.
Đặc biệt kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân của Nghiêm Phi, khiến người người phải thiết tha mê mẩn đến say lòng, vỗ tay khen tuyệt. Người nhà họ Vũ kia, có khả năng nghe ai khuyên bảo, lúc tình cờ đụng trên thuyền, cũng không nói cái gì khó nghe nữa.
Trưa ngày thứ tư vừa qua, thuyền của bọn cậu rốt cuộc cũng tới hải vực được chỉ định. Lúc này xung quanh đã thả neo hai mấy chiếc thuyền cực lớn rồi, bên trên có quốc kỳ Hoa quốc, còn có một thuyền quốc kỳ Phù Tang. Phía dưới thuyền lớn còn có vài chiếc thuyền nhỏ, trên đó đều có người ngồi, thấy thuyền bọn cậu, lập tức đứng dậy hưng phấn xua tay, xem ra là người của bọn cậu.
Lúc này mấy người Cảnh Lâm đều đứng trên boong thuyền, rất nhanh người trên thuyền nhỏ lên đây, báo cáo tình hình nơi này cho bọn cậu.
Trong số người tới có người phụ trách chính lần tìm kiếm linh mạch này, là nhà nghiên cứu, đồng thời cũng là tu sĩ, việc chế tạo thiết bj dò tìm cũng có hắn tham dự, hắn nói với hai vị đại biểu tiếp đón mấy người Cảnh Lâm lần này: “Thiết bị dò tìm đã thả xuống rồi, vẫn không xác định được vị trí. Hôm trước Phù Tang bên kia phái người tới, bọn họ hai ngày nay vẫn luôn xua đuổi chúng ta, có điều bởi vì bên chúng ta cũng có người Tu Chân, nên bọn họ chỉ nhắc nhở là chính, thủ đoạn không cứng rắn, đại khái muốn xem mục đích thực sự của chúng ta ở đây là gì.”
“Việc này chúng ta không cần quá lo lắng, chuyện thương lượng với bên Phù Tang do tôi phụ trách.” Người nói là vị quan chức của thủ đô, bây giờ hắn là đại diện có quyền lực cao nhất của Hoa quốc, “Tôi đã mời Cảnh Tông chủ  tới, đồ lặn chuẩn bị xong chưa?”
Người phụ trách đáp: “Đã xong.”
Vị đại diện kia liền xoay người nói với mấy người Cảnh Lâm: “Chúng tôi chuẩn bị các trang thiết bị lặn được chế tác từ tài liệu đến từ động vật biển, có thể lặn xuống rất sâu, các loại phương diện như sức ép không cần phải lo, không khí trong bình lặn cũng rất đầy đủ, động vật biển biến dị khá lợi hại xung quanh đây đã bị xua đuổi toàn bộ rồi, nhưng chúng tôi vẫn sẽ như cũ phái người bảo vệ, cũng phân phối cho mọi người bộ đàm mới nghiên cứu chế tạo ra có thể liên hệ dưới đáy biển, có vấn đề gì có thể trực tiếp trao đổi, vì thế về vấn đề an toàn, mọi người không cần quá lo lắng.”
Cảnh Lâm gật đầu. Rất nhanh đối phương cầm các thiết bị bơi lội tới, mấy người bên Cảnh Lâm mặc vào trang bị chuẩn bị xuống nước với cậu, một vài tu sĩ có hứng thú cũng chuẩn bị đi. Tại lúc bọn cậu làm chuẩn bị, trên một thuyền bên phía Phù Tang đột nhiên đi ra rất nhiều người, tất cả đều hiếu kỳ và nghiêm túc nhìn sang bên này, đồng thời cũng có mấy người đang mặc trang bị bơi lặn.
Thời điểm xuống nước, mấy người bên phía Phù Tang cũng dồn dập nhảy vào trong nước, bơi về phía bọn cậu.
Người phụ trách dò xét đưa tay ngăn cản đối phương, dùng ngôn ngữ của họ mà nói: “Xin lỗi, anh không thể đi sang.”
“Tôi nhất định phải đi.” Đối phương kích động đáp, “Đây là hải vực thuộc địa phận Phù Tang chúng tôi, các anh dừng tại địa phận của chúng tôi nhiều ngày như vậy, còn thả đồ vật xuống nước, các anh âm mưu chuyện gì với quốc gia chúng tôi? Các anh đang xâm phạm lãnh thổ nước chúng tôi!”
Lúc này đại diện thủ đô cũng tới thuyền của nước Phù Tang, sau một lúc trao đổi với người phụ trách của bọn họ, thì hướng về phía mấy người đang tranh chấp phất tay: “Để bọn họ qua.”
Âm thanh tranh chấp lúc này mới ngừng lại, mấy người Cảnh Lâm cũng đã bơi xuống đáy nước, dọc theo dây buộc thiết bị dò tìm mà bơi đi.
Nước biển lạnh lẽo sâu thẳm, càng đi tia sáng chiếu xuống càng yếu ớt, bất quá bọn cậu có mang theo đèn với chất liệu đặc thù, vì thế tầm nhìn không có vấn đề gì. Sau khi lặn xuống độ sâu nhất định, bọn cậu tìm được thiết bị dò tìm chết máy trong nước biển.
Thiết bị dò tìm có tạo hình như một đèn pin to lớn, trên đỉnh có một cái đèn, lúc này đang sáng lên ánh đỏ, nhấp nháy liên tục, người phụ trách trước khi xuống biển đã nói cho cậu, nếu như tìm được vị trí chính xác của linh mạch, thì đèn sẽ đổi thành màu xanh lục, màu đỏ chính là chưa tìm tới, nhấp nháy là biểu thị đang bị quấy nhiễu. Mảnh hải vực có linh khí bạo phát vô cùng lớn, những nơi khác đã cho thiết bị dò tìm dò xét qua nhiều lần rồi, tất cả đều là tình trạng đèn đỏ không nhấp nháy, chỉ khi tới một bên này mới xuất hiện tình huống như vậy, vì thế rõ ràng chứng tỏ có dị thường, cuối cùng bọn họ định vị một khối hải vực quanh đây.
Linh mạch bị chôn đối ứng với ngũ hành, ba nơi đầu bọn cậu đã xác nhận được là Kim, Mộc, Thổ, còn có Thủy và Hỏa vẫn chưa tìm ra. Lúc đó nơi được lựa chọn phong ấn cũng đối ứng với ngũ hành, vì thế khu hải lý, hẳn là Thủy linh mạch rồi. Vì phòng ngừa yêu thú có thực lực quá mạnh, thời điểm phong ấn Thủy linh mạch vẫn sẽ suy xét tới yêu cầu như thế, có khả năng chính bởi vì khu hải lý này có tồn tại khí tràng thần bí, nên linh khí Thủy linh mạch tiết ra ngoài không gây ra tình huống nghiêm trọng lắm, động vật biển biến dị cũng chẳng đến mức quá mạnh mẽ, nếu không phải vậy, thì tình hình rất có thể là mấy người Cảnh Lâm tới nơi này, trước tiên sẽ phải muôn vàn khó khăn tiêu diệt các động vật biển cường đại được linh khí nuôi dưỡng ra mới đúng, dù sao mấy lần trước bởi vì Tỏa Linh trận hư hao quá nghiêm trọng, linh khí tiết ra ngoài, nên mấy linh mạch đều gặp tình trạng như thế.
Nếu nói khí tràng, thì trong mắt Cảnh Lâm chính là trận pháp, dùng bộ đàm an bài những người này đóng giữ tại bên cạnh thiết bị dò tìm, Cảnh Lâm tự do hoạt động, bắt đầu tìm trận pháp trong vị trí được vạch ra.
Đèn đỏ liên tục nhấp nháy, nói rõ bọn cậu đã tiến vào trong vòng trận pháp, Cảnh Lâm bơi bơi ở gần đó, phía sau mông đi theo một chuỗi dài là người. Có điều Cảnh Lâm tốn thời gian nửa ngày để cảm thụ trong phạm vi được vạch ra, cũng không tìm được nửa điểm bóng dáng của khí tràng.
Có người đã mệt bở hơi tai, thông qua bộ đàm giễu cợt: “Đến cùng có tìm được hay không? Lẽ nào để chúng tôi chờ trong nước sao?”
Cảnh Lâm nhìn lướt qua, dù cách cái kính lặn cậu vẫn có thể chuẩn xác tìm được kẻ nói chuyện, chính là người nhà họ Vũ kia.
Nghiêm Phi không vui nói: “Không thể chờ được thì có thể lên trên, chúng tôi cũng không cầu xin anh xuống cùng.”
Sau người kia không nói nữa. Những người này xuống cùng, có ai là không đánh chủ ý tới việc nếu như tìm được không gian trận thì mình có thể đi vào trước tiên mò được chỗ tốt chứ. Có điều Không Gian trận gì đó, thứ duy nhất bọn họ có thể động tới cũng chỉ có linh bia được chôn bên trong thôi, bất luận đồ vật nào khác, bọn họ đều không thể động. Những thứ này do Thủ đô, hiệp hội cùng với Giai Lâm nắm quyền kiểm soát, từ sau khi Không Gian trận đầu tiên hiện thế, quy củ này đã được dùng đến ngày nay.
Cảnh Lâm không có tâm tư cãi nhau cùng người, Nghiêm Phi xuất đầu giúp cậu, cậu liền càng đặt tâm tư trên chuyện tìm kiếm trận pháp. Cậu lần thứ hai bơi ra, cũng ra hiệu người phía sau không được đi lên cùng, tự mình bơi tới một bên, loại bỏ hết sức lực, để bản thân tự trôi nổi theo dòng nước biển.
Trước, sau, trái, phải.
Cảnh Lâm cảm thụ sự lưu động của nước biển, nghĩ mỗi lần phá trận trước đó điều đầu tiên cần làm là tìm kiếm quỹ tích linh khí trận. Mà quỹ tích một trận pháp, cơ bản đều cố định, cho dù có độ khó đến mấy thì chỉ cần tốn chút thời gian là có thể tìm ra, then chốt vẫn là việc phá hủy quỹ tích trận pháp.
Bỗng nhiên trong đầu nảy lên ý nghĩ, Cảnh Lâm bừng mở mắt. Cậu thả ra thần thức, để thần thức bám vào nước biển, như thân thể của cậu theo dòng nước chập trùng lên xuống. Cứ như vậy nhẹ nhàng trôi nửa giờ, Cảnh Lâm rốt cuộc tìm được quỹ tích hình thành trận pháp này.
Hóa ra nó không phải dựa vào linh lực, mà dựa vào phương hướng lưu động của những dòng nước biển này. Quỹ tích của nó cũng không phải bất biến, chính bởi vì lúc nào nó cũng biến động, không thể dự đoán, nên Cảnh Lâm tìm hồi lâu cũng không ra, mặc dù đang chuyển động, nhưng mỗi một đoạn thời gian sẽ lại trở về một điểm nào đó, chính bởi những điểm này không tiêu tan mới tạo nên trận pháp.
Liên quan tới trận thuật truyền thừa, Cảnh Lâm vẫn có chút ý tứ học tập từng bước. Giờ khắc này phát hiện loại trận pháp kiểu mới, cậu một lần lại một lần cảm nhận sự thú vị của trận pháp này.
Trước kia là dựa vào linh lực phá hủy quỹ tích, lần này trận pháp hình thành được không phải nhờ vào linh khí, muốn phá hủy quỹ tích nước biển, thì phải chặn lại sự lưu động của nó mới được.
Cảnh Lâm vẫy tay với Nghiêm Phi, để y đi theo mình. Hai người bơi chếch về một bên, Cảnh Lâm chỉ vào nước biển trước người, khiến Nghiêm Phi bổ kiếm khí ra hướng vào nơi đó.
Nghiêm Phi lấy ngón tay thay kiếm, hướng về chỗ đó vạch một cái, tựa như Moses tách biển, một vùng nước biển đó bị chia thành hai nửa, phân biệt tuôn về hai hướng. Bất quá sau khi kiếm khí biến mất, rất nhanh sẽ chảy trở về.
Cảnh Lâm nói: “Một lần phát vài chiêu, kiếm khí sắc bén hơn chút.” Trong cảm giác của cậu, một kích vừa nãy của Nghiêm Phi, đã khiến trận pháp nơi này gợn sóng rồi, có điều công kích còn chưa đủ, không phá được trận.
Nghiêm Phi dựa theo lời Cảnh Lâm, tốc độ cực nhanh liên tiếp bổ ra vài đạo kiếm khí, để nước biển ngừng tại trạng thái tách đôi trong vài giây.
Đồng thời, Cảnh Lâm gọi mấy người Triệu Chí Văn hướng về những nơi khác tạo ra các loại công kích, kiếm khí, nắm đấm. Dưới các loại giáp công, trận pháp rốt cuộc bị phá.
Một luồng linh lực từ phía đối diện bọn cậu vọt đến, nước biển phun trào khơi dậy tầng tầng sóng lớn.
Mà vài nhân viên vẫn luôn canh giữ bên cạnh thiết bị dò tìm giờ khắc này cũng thông qua bộ đàm kích động nói với bọn cậu: “Đèn xanh rồi, xanh rồi!”
Nhất thời, tất cả mọi người kích động không thôi. Sôi nổi nương theo sức mạnh xung kích của linh lực mà bơi lên.
Trước, bọn cậu cần phải nghỉ ngơi một chút, đồng thời chuẩn bị vài thứ nữa. Linh khí tiết ra ngoài, rất nhanh sẽ hấp dẫn rất nhiều động vật biển biến dị tới, bọn họ phải trước lúc đó tiến vào Không Gian trận.
~~~~~~~~~~~~~~
Moses tách biển: có giả thuyết cho rằng Hoàng tử Moses đã tách biển Đỏ cứu dân Do Thái, chi tiết này đã xuất hiện trong phim hoạt hình  Hoàng tử Ai Cập (The Prince of Egypt) rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.