Gia đình họ Triệu nhiều ruộng nhiều đất, ba người Cảnh Lâm thêm hai cha con họ Nghiêm, vẫn bận làm đến mấy ngày mới nhổ sạch sẽ hết cỏ. Trong khoảng thời gian này, Chu Ngọc cố ý cùng bà nội của Văn Kiệt, dùng thóc đổi một con gà cùng hai con vịt về giết, mời nhà họ Nghiêm ăn cơm.
Chu Phỉ Phỉ và Nghiêm Lộ bởi vì không đi xuống ruộng hỗ trợ, Chu Ngọc lại mời cả hai người đến, hai người cũng không tiện từ chối, đành cầm vài túi hải sản tươi đóng gói sang.
Mà ở mấy ngày này, người trong thôn cũng dần dần phát hiện ra những biến đổi, cơ hồ tất cả cây cỏ đều xảy ra biến dị, rau dưa tuy có thể ăn, nhưng đa số mùi vị đều rất khó nuối trôi, khó ăn tới trình độ nào, thì chính là đến mức gia cầm gia súc trong nhà cũng phải ghét bỏ.
Đương nhiên ăn được cũng sẽ có. Một ngày nọ Chu Ngọc cầm dao đi ruộng rau cắt bí đao cùng bí đỏ, kết quả một dao bổ xuống, dao mẻ, củ quả nhà người ta còn đang treo ngon lành trên dây.
Người bình thường hái bí đao không cần dùng dao, nhưng Chu Ngọc dùng dao cho tiện lại bớt sức, có điều thế nào cũng không nghĩ tới cuống bí đao sẽ cứng ngắc y như tảng đá vậy, ba không tin tà lại chém mấy lần, ngay cả vết xước cũng không có. Sau đó bà thử đi sang bên trồng bí đỏ cùng mướp hương, tất cả đều không chém nổi.
Trong thôn cũng có nhà có cây mướp biến dị, ví dụ như nhà Cao Hồng Hải, thế nhưng mướp nhà người ta, một đao liền đoạn, cũng không như nhà bà a.
Cuối cùng Chu Ngọc vẫn phải về nhà triệu hồi Nghiêm Lộ đang chơi đùa ở nhà mình, Nghiêm Lộ trở về cầm sang cây rìu lớn của nàng, chém mất mấy lần mới rốt cuộc hái được bí đỏ.
Gọt vỏ cho bí đao bí đỏ cũng khá lao lực, may mà tuy vỏ nó có chút khó chơi, nhưng chỉ cần bổ nửa ra, một khi tiếp xúc được thịt quả bên trong, thì dễ xử lý hơn nhiều. Trực tiếp đào thịt quả bên trong ra là được, thịt quả bên trong vẫn là bộ dáng như trước kia, không có gì biến hóa, trung tâm vẫn là lõi, có điều hạt trong lõi đã thay đổi, không còn dạng dẹt nữa, mà thành hình tròn.
Bí đỏ và bí đao tựa hồ đều có phương hướng biến dị đồng nhất, hạt bên trong đều tròn tròn. Chu Ngọc hái bí đao về đều chọn những quả non, bí đỏ cũng còn xanh —— nhưng xào lên ăn cực ngon. Theo lý thuyết, hạt bí đao, bí đỏ bị lấy ra hẳn còn chưa chín. Nhưng hai loại quả đã thay đổi bộ dáng này, hạt không chỉ chín, còn rất căng mẩy, cũng không hề cứng, trực tiếp dùng tay có thể xé ra, bên trong chính là thịt hạt trăng trắng. Sau khi như mấy năm trước để lại chút hạt làm giống, còn lại Chu Ngọc đều chuẩn bị phơi khô rang lên ăn thử xem sao.
Buổi trưa hôm đó, thời điểm dùng gà đun canh bí đao, Chu Ngọc còn tiện tay bóc được mấy thịt hạt của bí đỏ, đồng thời cho vào nồi với bí đao. Không nghĩ tới cho vào nồi chưa được mấy phút, mùi thơm liền lan tỏa khắp nơi, quyện với mùi gà vị thịt, khiến người thèm ăn đến mức nước miếng chảy ròng, bắc nồi xuống cho dù không có hành lá cùng bột ngọt, cũng vô cùng thơm ngon.
Trưa đó, thứ bị tiêu diệt đầu tiên trên bàn cơm chính là nồi canh bí đao, bí đao màu xanh lá đẹp mắt, cùng thịt hạt mềm mịn sau khi đun sôi đổi thành trong suốt, tất cả mọi người đều rất thích ăn, ngay cả thịt gà cũng bị bỏ rơi một bên. Thậm chí Quạc Quạc cũng không còn thích ăn cải thảo của mình nữa, làm ầm ĩ để Nhạc Nhạc chuẩn bị cho nó một cái bát nhỏ, bên trong chứa non nửa canh bí đao, còn bỏ thêm vào chút cơm tẻ, không những vậy còn la hét muốn ăn thịt gà, làm mọi người đều phải thổ tào, ngươi một con ngỗng cũng là một loại gia cầm vậy mà lại có thể hạ khẩu được.
Sau khi cỏ dại trong ruộng mọi nhà đều đã nhổ xong, thôn rốt cuộc nghênh đón một tin tức tốt.
Thôn thứ tám sát vách có người trở về!
Nhắc tới lúc người trong thôn biết đến tin tức này, thật ra có chút xấu hổ.
Thôn thứ tám cách thôn bọn cậu không xa, chỉ tại chỗ ngoặt bên kia sườn núi thôi, thường ngày đạp xe không tới mười phút là có thể sang đây. Người mang theo tin tức này trở về, chính là Ngô Mỹ Lệ, con gái lớn nhà Liêu Thục Phân đã được gả ra ngoài, năm nay 27 tuổi, cô ta gả cho Vương Gia Cường ở thôn thứ tám đã năm năm rồi, vì sinh con trai nên địa vị trong nhà rất cao. Bởi vì tính cách y mẹ cô ta, chua ngoa đanh đá, không chỉ quản chồng đến chặt chẽ, còn nắm quyền tài chính trong nhà, bình thường Vương Gia Cường muốn làm mấy việc như mua bao thuốc lá hay đi mua chút thức ăn cho mẹ, gã cũng phải đi hỏi cô ta là kẻ nắm tiền, cũng bởi vậy, năm năm qua cô ta trợ giúp nhà mẹ đẻ không ít.
Quãng thời gian trước, lúc bắt đầu những ngày loạn lạc, cô ta có trở về một chuyến, bảo người nhà mẹ đẻ giúp cô ta mua không ít thứ về tích trữ, còn để lại gần một nửa bên nhà mẹ đẻ nữa. Cô ta cũng sợ Vương Gia Cường ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, dù sao trong nhà còn có một già một trẻ, thật sự xảy ra chuyện dựa vào một mình cô ta không có năng lực nuôi cả gia đình. Cũng giống như những người khác trong thôn, mỗi ngày chờ mòn chờ mỏi, thật vất vả chờ được người bình an trở về, cao hứng còn chưa nói đến hai câu, chỉ thấy Vương Gia Cường từ phía sau lôi ra một cô gái trẻ tuổi vóc người rất tuyệt dung mạo rất đẹp, nói cái gì mà sau này sẽ là người một nhà, mọi người hãy cùng nhau sống thật tốt.
Người một nhà? Người một nhà quái gì? Chờ đến lúc hỏi rõ ràng, Ngô Mỹ Lệ tại chỗ nổi khùng.
Hóa ra trên đường trở về, Vương Gia Cường cứu cô gái kia, cô ta nói mình không cha không mẹ, người thân bạn bè cũng đi lạc mất rồi, nếu Vương Gia Cường cứu cô, vậy sẽ lấy thân báo đáp. Vương Gia Cường mới đầu lập trường rất kiên định, từ chối, nhưng về sau bất đắc dĩ vì cô gái kia dây dưa vô cùng, vẫn đi theo đám người bọn họ, đuổi thế nào cũng không đi, bộ dáng đáng thương hề hề kia quả thực khiến người yêu thương, cô ta xác thực lớn lên rất xinh đẹp, thanh âm cũng mềm mại, cuối cùng Vương Gia Cường không chịu nổi bị quấn chặt mà đáp ứng, thừa dịp buổi tối hai người liền lén lén lút lút thành toàn chuyện tốt.
Cùng gã trở về đều là người ở phụ cận, cơ bản đều là đàn ông thành thật, mặc dù có mấy người trong lòng hoa tâm chút, nhưng nhiều nhất cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, thật biến thành hành động, chỉ có một Vương Gia Cường. Mọi người cũng đều khuyên gã, nếu trong nhà có vợ rồi, cũng đã có con trai, không nên suy nghĩ vớ vẩn, sống thành thật vẫn tốt hơn, nhưng cuối cùng vẫn không thể khuyên bảo thành công, để cho Vương Gia Cường mang theo cô gái kia trở về.
Cô gái kia nói mình tên Trương Diễm Diễm, là sinh viên đại học năm thứ ba, thời điểm đào vong được Vương Gia Cường cứu, sau đó vì khí chất anh hùng của gã mà mê mẩn, từ đó không thể tự kiềm chế. Thời điểm Ngô Mỹ Lệ muốn bước tới lôi ra, cô ta vẫn luôn trốn ở sau lưng Vương Gia Cường khóc thút thít.
Người trong thôn lúc này đều có thể nhìn ra Trương Diễm Diễm không phải hạng tầm thường, chỉ mỗi Vương Gia Cường bị trương da mặt đó mê hoặc thôi, gã mới đầu nhìn thấy Ngô Mỹ Lệ còn có chút chột dạ, đợi đến lúc Ngô Mỹ Lệ khóc lóc om sòm muốn đánh người, lại đi so sánh hai người với nhau, được rồi nha! Một bên mặt vàng vàng chua ngoa đanh đá, một bên cô gái trẻ da dẻ non mềm, cán cân vốn đã nghiêng không ít lập tức đè xuống bên Trương Diễm Diễm, sau đấy bất động.
Lúc đó Vương Gia Cường một bàn tay tát Ngô Mỹ Lệ ngã xuống đất rách cả khóe miệng, tựa hồ một cái tát đó, chính là sự oai phong hùng dũng của nam nhân bị đè nén nhiều năm trong lòng gã rốt cục phản kháng thành công.
Thế đạo đã loạn, động vật thực vật muốn ăn thịt người, người giết người không còn ai quản. Khi ấy Vương Gia Cường tựa như biến thành kẻ khác, không để ý tới ánh mắt khác thường của người trong thôn, kéo Trương Diễm Diễm trở về nhà mình, đóng chặt cửa lại, bảo Ngô Mỹ Lệ cút, mặc cho Ngô Mỹ Lệ đập cửa ra sao đều vô dụng.
Mà cả gia đình này, trừ con trai cô ta sẽ bởi vì cô ta mà khóc, thì mẹ chồng cô ta cũng chỉ đứng bên cửa sổ mắt lạnh chứng kiến, không nói một lời khuyên bảo.
Ngô Mỹ Lệ không phải kẻ dễ từ bỏ, năn nỉ mấy người cùng thôn đưa cô ta về nhà mẹ đẻ, muốn tìm người nhà mẹ đẻ ra mặt cho mình.
Lúc đó mấy người Cảnh Lâm đang ngồi ăn cơm trưa trong phòng khách nhà Triệu Chí Văn, mở rộng cổng lớn trò chuyện với nhau, sau đó thấy đến mấy ông nông dân đi phía trước, theo sau là một nữ nhân vừa lớn tiếng khóc vừa kêu cha gọi mẹ.
Cảnh Lâm gồm cả một nhà Triệu Chí Văn đối Ngô Mỹ Lệ đều không có ấn tượng tốt, vì cô ta giống hệt mẹ, chanh chua, chọc cô ta khó chịu, mặc kệ ngươi là ai, đều có thể hướng về nhà ngươi cả ngày chỉ cây dâu mắng cây hòe.
(Chỉ cây dâu mắng cây hòe: chỉ gà mắng chó, nói cạnh nói khóe, nói bóng nói gió)
Ngô Mỹ Lệ dáng vẻ ủy khuất khóc đến thương tâm như vậy, mấy người đều là lần đầu tiên chứng kiến.
Về nhà sau khi Ngô Mỹ Lệ đem chuyện thuật lại, Ngô Kiện Hùng cùng Ngô Đại Hưng cha gã lúc đó liền cầm dao muốn đi tìm Vương Gia Cường tính sổ, vẫn là Liêu Thục Phân ngăn cản. Bà lúc này mang theo Ngô Mỹ Lệ đi tìm Mã Nhân Thiện, muốn Mã Nhân Thiện dẫn người đi sang thôn thứ tám thay nhà bọn bà giành lại công đạo, nếu như thôn cứ im ỉm đi, thì sau đó con gái trong thôn gả ra ngoài, khi bị bắt nạt chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay sao, còn nói mấy người nam nhân đưa Ngô Mỹ Lệ về kia, cũng không biết khuyên bảo họ Vương một hai câu, về sau còn ai dám đem con gái nhà mình gả tới gia đình các ngươi.
Mấy người kia sắc mặt lập tức đen, có điều đều xem đối phương là bậc trưởng bối mà nhẫn nhịn.
Mới đầu Mã Nhân Thiện còn rất vui vẻ, rốt cuộc có tin tức của người bên ngoài, tuy không phải trong thôn, người thôn mình cùng Vương Gia Cường cũng không cùng một quản đốc, nhưng hai nhóm người đều làm việc tại một thành phố, cách nhau không xa.
Hắn muốn biết tin tức người bên ngoài, nhưng nếu vì Ngô Mỹ Lệ ra mặt, thì không dễ làm, hắn tuy không tán thành cách làm của Vương Gia Cường, nhưng dầu sao không phải người thôn mình, không có cách nào quản. Có thể làm cũng chỉ tốn chút miệng lưỡi khuyên bảo một hồi thôi.
Sau đó Mã Nhân Thiện để con trai ông đi thông tri một vài gia đình có thân nhân ở bên ngoài, cùng ông đồng thời đến thôn thứ tám xem một chút.
Dọc đường đi ngược lại an toàn, một nhóm hai mươi mấy người rất nhanh tới thôn thứ tám. Ngô Kiện Hùng cùng Ngô Đại Hưng một đường mặt âm trầm, vừa tiến vào thôn liền trực tiếp đi về phía nhà Vương Gia Cường, hướng cửa lớn đập phá, rầm rầm rầm rất là đáng sợ.
Đứa nhỏ ở trong phòng khóc lớn, Vương Gia Cường mở ra cửa sổ cách chấn song bảo hộ rống với bên ngoài: "Chúng mày ném tiếpbố mày báo cảnh sát!"
Ngô Đại Hưng: "Mày làm bố ai! Mày báo đi, thằng nào không báo là quy nhi tử!" Hiện tại cảnh sát không có, báo cảnh sát có ích lợi gì, lại nói tiếp gã lấy cái gì đi báo.
(quy nhi tử: con của rùa, một kiểu chửi của người TQ)
Đối mặt với hai cha con họ Ngô hùng hùng hổ hổ như thế, Vương Gia Cường vẫn có chút sợ hãi, cũng không dám mở cửa. Chỉ dám đứng bên cửa sổ quát Ngô Mỹ Lệ: "Cô đây là thật muốn xé rách mặt hả?"
Liêu Thục Phân vọt tới bên cửa sổ nhổ nước bọt về phía Vương Gia Cường: "Mặt sớm bị chính mày xé rách, mày còn mặt mũi đâu mà nói. Tao nói cho mày biết, ngày hôm nay nếu mày không đem con hồ ly tinh kia đuổi ra ngoài, thì tao đảo tung nhà mày lên!"
Một muốn phá cửa gọi ngươi đi ra, một trực tiếp rống cút đi cút đi chết cũng không mở cửa. Hai cái thôn trưởng ở bên cạnh khuyên giải, nhưng lần này Vương Gia Cường quyết tâm không muốn sinh sống cùng Ngô Mỹ Lệ nữa, từ khi ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, gã mỗi lần nhớ tới những ngày sinh hoạt dưới trướng con cọp cái Ngô Mỹ Lệ lúc trước, quả thực như một tấn bi kịch.
Mã Nhân Thiện ở bên cạnh khuyên bảo, để những người khác trong thôn bức thiết biết tin thân nhân đi hỏi thăm tin tức. Hai bên cứ giằng co như vậy, giằng co đến rõ lâu. Cuối cùng vẫn là Ngô Mỹ Lệ đứng ra biểu thị, đi thì đi, Vương Gia Cường ghét bỏ cô ta quá hung dữ, cô ta còn ghét bỏ Vương Gia Cường là kẻ nhát gan đây, thế nhưng muốn cô ta rời đi, thì phải đưa cho cô ta một phần ba số lương thực tích trữ trong nhà, còn phải đưa con trai cho cô ta nuôi.
Vừa nghe thấy Ngô Mỹ Lệ nói phải giao ra cháu trai, mẹ Vương Gia Cường nãy giờ không nói gì lập tức không nhịn được, bà lão ôm thật chặt cháu trai vào lòng, "Mày đi thì đi đi, muốn cháu của tao làm gì! Tao đã nói với mày, nó chính là mệnh tao, mày muốn dẫn nó đi, không có cửa đâu, trừ khi giết tao!"
Liền lại một trận giằng co nữa,cuối cùng Ngô Mỹ Lệ nói: "Bà nếu thật không đem con trai trả lại cho tôi, cũngđược, số lương thực tích trữ tôi muốn hai phần ba, nếu không đưa tôi mỗi ngày đềudẫn người tới đây phá cửa nhà bà, xem cửa sắt nhà bà có thể chịu đựng được baolâu."