*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Theo nhiệt độ tăng lên, người trong thôn cũng dần dần đi gieo giống lúa nước thúc mạ. Hiện tại ban ngày nóng như vậy, liền hoàn toàn loại bỏ một bước giăng mành này, trước đây tất cả mọi người quen dùng khay ươm mạ, hiện tại không có nữa, sau khi sửa sang lại ruộng ươm mạ, thì trực tiếp đem hạt thóc được ngâm nước đã hơi tách vỏ ra rắc vào là được.
Vì phòng ngừa hiện tượng mạ non bị nắng phơi chết héo hết, mỗi ngày mọi người phải tại lúc trời sắp tối đến nơi, đều sẽ múc nước tưới cho mạ một hồi, có người còn đáp cái giá phía trên cây mạ, ném chút lá cây cành cây dải cho thật dày lên để tránh mạ bị nắng chiếu trực tiếp.
Trong thời gian này, Cảnh Lâm lại thừa dịp sau khi trời tối, đi bày trận pháp để trong thôn trút xuống hai trận mưa dài.
Sau đó cậu liền phát hiện, rau dưa trong đất trồng rau trong thôn, bởi vì mấy trận mưa mà đều có biến hóa khác, như cây rau dạng dây leo, thời tiết nhiệt độ cao căn bản không có ảnh hưởng gì đối với chúng nó, như mấy loại hành lá vốn chịu rét không chịu được nóng, cho dù có Tụ Linh trận gia trì, cũng càng ngày càng ỉu xìu xìu, mỗi lần một cơn mưa qua đi, sẽ khôi phục chút tinh thần. Còn có những loại như cà chua biến dị hoàn toàn thay đổi tập tính bình thường, hay ví dụ như ớt chỉ thiên người trong thôn trồng, bản thân thích nóng nhưng bởi vì nhiệt độ cao mà khô héo, ớt chỉ thiên bọn họ trồng cho dù trời mưa hạ nhiệt độ cũng vẫn không có tác dụng gì, chưa đến hai ngày thì bị phơi nắng khô chết, chỉ có mấy cây ớt chỉ thiên Cảnh Lâm vì làm thí nghiệm mà trồng trong vườn rau nhà mình vẫn còn sống rất tốt thôi. Còn có đậu Hà Lan được người trong thôn trồng tương đối sớm trước đây, thật nhiều cây cũng đều bị phơi khô chết rồi.
Một vài người liền đến chỗ Cảnh Lâm xin hạt giống ớt chỉ thiên, có điều số hạt giống Cảnh Lâm lưu lại cũng sẽ không nhiều, nên cũng chỉ có số ít mấy nhà mở miệng trước mới phân đến tay, gia đình Cao Hồng Hải chậm hơn nhà người khác một bước, vốn cũng không ôm hi vọng gì, không nghĩ tới Cảnh Lâm đã sớm lưu lại cho nhà ông.
Dù sao thì những cây ớt chỉ thiên này đều được lấy từ nhà Cao Hồng Hải, Cảnh Lâm có quên ai cũng sẽ không quên nhà ông.
Chạng vạng, người trong thôn đều đang bận việc dưới ruộng rau, có người trực tiếp nhổ đi những cây non rau củ nhìn qua không sống nổi cũng như không cứu nổi nữa, gieo những giống chịu được nhiệt khác, ví dụ như đậu đũa các loại, có người còn ôm tâm lý hi vọng còn có thể cứu chữa cho chúng, nên vội vàng đáp mái lán cho rau dưa trong đất.
Mấy người nhà Cảnh Lâm cũng ở đó, bên gia đình họ Nghiêm có một Nghiêm Lộ khí lực lớn, công việc cũng chẳng cần Nghiêm Phi hỗ trợ, Nghiêm Phi cùng làm với Cảnh Lâm, đem đậu Hà Lan đã chín trong ruộng hái về, những cây rau thơm và cải cúc vân vân đã kết nụ khai hoa, bởi vì phải lưu giống nên tạm thời giữ lại, chờ sau khi hạt giống kết được thì toàn bộ chỗ đất này sẽ dọn ra để trồng đậu đũa.
Có người trong thôn còn trồng rất nhiều các loại cây như mướp, dưa chuột, cà,… Tuy năm ngoái mấy giống này cũng bị biến dị trở nên rất khó ăn, thế nhưng hiện tại có rất ít loại rau củ để thay đổi, có thể ăn thì đem ra trồng trọt thôi, cũng chỉ có mấy giống thế này, những hạt giống đó để không ở nhà lại thành ra lãng phí, dọn một khối đất nhỏ trong nhà là có thể tiếp tục thử gieo xem sao.
Thời tiết nhiệt độ cao, đối với cây trồng có ảnh hưởng, đối với việc tu luyện của mấy người Cảnh Lâm cũng có ảnh hưởng, có điều sự ảnh hưởng này, lại là có lợi.
Giống với linh khí tu luyện lúc sáng sớm mỗi ngày mặt trời mọc, bên trong sẽ mang theo khí màu tím, thì hiện tại mỗi ngày Cảnh Lâm tu luyện lúc nhiệt độ nóng lên, bên trong linh khí sẽ pha thêm một tia màu đỏ, lúc tia màu đỏ đó xâm nhập mi tâm cậu, sẽ trở nên nóng rực. Thời điểm lần đầu tiên cướp đoạt lấy linh khí đó, mi tâm của Cảnh Lâm như bị hỏa thiêu vậy, cậu nhịn đau kiên trì không ngừng nghỉ, hiện tại cậu đã quen với loại cảm giác nóng rực đó, nương theo thói quen của cậu, cái cảm giác đó càng ngày càng yếu đi, mãi đến tận khi không còn ảnh hưởng gì tới cậu nữa.
Cảnh Lâm còn từng đi xem cá đen lớn bế quan ra sao, thời điểm tới cá đen lớn không giống như thường ngày nổi lên trên bề mặt nước nữa, bây giờ toàn bộ thân thể của nó đã chìm xuống đáy nước, đen sì một mảnh, bởi vì có ba trận mưa, nên nước trong hai ao cũng không bị bay hơi ít đi bao nhiêu, khiến Cảnh Lâm yên tâm không ít.
Đám Cảnh Lâm đã liên tục trải chiếu ngủ trong phòng khách chừng mấy ngày rồi, bọn cậu còn tốt, những người khác trong thôn, nhiều ngày như vậy, cơ bản đều kê giường ngủ ra ngoài nhà, thôn bọn cậu không có muỗi, giường kê ra ngoài trời cũng không cần mắc màn, trực tiếp đối mặt với trời đầy sao mà ngủ, cứ như vậy còn phải lăn qua lộn lại rất lâu mới có thể ngủ được, mọi người trong thôn mỗi ngày đều đeo cái vành mắt thâm quầng ra khỏi nhà.
Buổi tối, Cảnh Lâm nói với Nghiêm Phi cùng ngủ chung tấm chiếu với cậu: “Tối mai đi tảo mộ cho mấy người ông nội, anh cũng cùng đi đi.”
Tết Thanh Minh cũng đã qua, có điều do lúc trước vội vàng thu dọn ruộng mạ thanh lý đất trồng rau, nên thực sự không rút ra được thời gian, hiện tại hơi nhàn rỗi chút, Cảnh Lâm liền sực nhớ tới.
Nghiêm Phi đáp: “Được, cùng đi.”
Chạng vạng ngày hôm sau, hai người dẫn theo Nhạc Nhạc đi tới Nghĩa Địa Sườn Núi trong thôn, cũng không hóa vàng mãn, chỉ dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại xung quanh phần mộ của người thân trong nhà, một lần nữa đắp đất mới lên trên mỗi phần mộ, xong, Nghiêm Phi theo Cảnh Lâm đồng thời dập đầu, xem như gặp mặt người lớn nhà Cảnh Lâm.
Lúc trở về, thì thấy Triệu Chí Văn xách theo một cái giỏ đứng bồi hồi cạnh cổng, từ giỏ còn có nước nhỏ giọt xuống, lúc này bên cạnh chỗ hắn đứng đã nhiễm cả một mảng nước rồi, Cảnh Lâm hô hắn một tiếng, hỏi: “Cậu đứng ở đấy làm gì vậy?”
Triệu Chí Văn đáp: “Ôi hai người cuối cùng cũng trở về rồi, tớ sắp bị phơi thành người khô rồi.” Nhiệt độ lúc chạng vạng đã hạ xuống, nhưng cũng chỉ là so với ban ngày mà thôi, nhiệt độ lúc này so với thời điểm nóng nhất mấy năm trước cũng không có gì khác nhau.
Triệu Chí Văn đẩy giỏ về phía Cảnh Lâm, “Mẹ tớ làm bánh xanh, nhân bánh là thịt nấm thái hạt lựu, ướp lạnh rồi ăn ngon lắm.”
Nghiêm Phi bên cạnh cầm chìa khóa mở cổng, Cảnh Lâm tiếp nhận cái giỏ, nói cám ơn: “Vất vả cô rồi.”
Triệu Chí Văn xua tay: “Khách sáo như vậy làm gì, được rồi, tớ về trước đây.”
Triệu Chí Văn nhanh chóng trở về, không nguyện chờ thêm một chút nào nữa ngoài trời. Đám Cảnh Lâm vào phòng, bất cứ lúc nào trong phòng cũng đặt khối nước đá, vì thế vừa về tới nhà cũng cảm giác được hơi lạnh ập vào mặt. Bây giờ bọn cậu đều không thích hao tâm tốn sức làm cơm, mấy ngày trước hai người thừa dịp ban ngày không có việc gì mà ngồi gói một đống sủi cảo, làm đông hết lại, mấy ngày nay trong miệng đều là một vị sủi cảo. Bánh xanh này được làm từ ngải cứu và bột mì, lúc ăn một mùi thơm ngải cứu không làm người ngán được, sau khi hấp chín là có thể ăn, vừa vặn thay đổi khẩu vị khi ăn chán sủi cảo.
Ăn cơm, tắm rửa sạch sẽ, trời cũng đã tối rất lâu rồi, có điều ánh trăng đang tỏa sáng, ở trong phòng không cần thắp đèn cũng có thể thấy rõ nhau. Mấy người nằm xuống quay đầu đối diện với cửa phòng khách, là có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài treo đầy vì sao. Đừng nói, thời tiết tuy khắc nghiệt, nhưng bầu trời mỗi đêm lại rất đẹp, Cảnh Lâm cảm giác đã rất lâu rồi chưa từng nhìn thấy cảnh đẹp đầy trời sao này.
Ngay lúc hai người đều đang mơ màng sắp ngủ, Cảnh Lâm lại đột nhiên giật mình tỉnh.
“Sao vậy?” Nghiêm Phi ngồi dậy.
Cảnh Lâm nghiêm túc nói: “Huyễn trận bị phá, mắt trận đằng đất trồng rau bị hủy rồi.” Huyễn trận đã thêm vào ý thức của cậu, một khi bị va chạm bị phá hỏng cậu đều có thể nhận biết được.
Huyễn trận cấp trung mà Cảnh Lâm bố trí cũng chẳng phải trận pháp lợi hại gì, thế nhưng có thể xông vào được, cũng không phải hạng tầm thường, ai sẽ giữa đêm hôm ý đồ bất lương mà xông vào thôn chứ?
Lúc này hai người liền quyết định đi xem sao, bọn cậu đánh thức Nhạc Nhạc đưa tới nhà Triệu Chí Văn, kêu Quạc Quạc chú ý cảnh giới, sau đó đi hướng về phía đất rau bên kia.
Còn chưa tới đất trồng rau, dưới màn đêm hai người liền nhìn thấy một con rắn trắng vừa to vừa dài đang trườn tới trườn lui trong đất ớt chỉ thiên mà cậu trồng.
Rắn trắng lớn nghe thấy tiếng bước chân của bọn cậu, thân thể vốn đang nằm sấp trên mặt đất lập tức ngẩng phắt dậy, nhìn về phía bọn cậu, hai người Cảnh Lâm lúc này mới thấy rõ, trên đầu con rắn trắng lớn còn đội một cái lá cây rộng lớn, tựa như trên đầu đội mũ vậy.
Lá cây che mất mắt của con rắn lớn, nó uốn lượn cái đuôi từng li từng tí một xốc lên lá cây đội trên đỉnh đầu, lộ ra một cái đầu rắn to lông lốc.
Hai người Cảnh Lâm cũng không dám tùy tiện đi qua, con rắn này nếu có thể xông qua Huyễn trận, vừa nhìn cũng biết không phải rắn tầm thường. Ngược lại chính là con rắn trắng lớn bên đó, đầu tiên hơi co lại về sau một chút, sau đó tựa như không nhịn được sự hiếu kỳ, trườn về phía bọn cậu một đoạn lại dừng lại.
Hai người Cảnh Lâm lập tức bày ra tư thế phòng bị, rồi thấy con rắn kia nhìn Cảnh Lâm, đột nhiên há miệng nói chuyện: “Anh bạn nhỏ, xin chào nha?”
Rụt rè, yểu điệu, mang theo thuần túy thực tò mò.
Bình tĩnh như Cảnh Lâm và Nghiêm Phi, vào lúc này vẻ mặt hai người cũng nhanh rạn nứt. Chuyện này so với lúc trước biết được cá đen lớn có thể dùng thần thức câu thông với con người còn khiếp sợ hơn, ai cũng không nghĩ tới một con rắn phun lưỡi lại có thể nói chuyện, hơn nữa còn có một giọng điệu yểu điệu như vậy nữa.
Con rắn trắng lớn kia thấy đám Cảnh Lâm không nói lời nào, lại trườn về phía bọn cậu một chút, đuôi cuốn lấy một gốc cây ớt chỉ thiên non thấp bé, đưa tới gần trước mặt Cảnh Lâm, dò hỏi: “Cỏ này thơm quá a, ta có thể ăn sao?”
Nó tựa như thân quen vậy.
Con rắn lớn cách hai bọn cậu đã rất gần, Nghiêm Phi tiến đến bên tai Cảnh Lâm, nhẹ giọng nói: “Em thấy thế nào?”
Cảnh Lâm đối diện với đồng tử màu đỏ dựng thẳng dưới ánh trăng của con rắn lớn kia, ánh mắt và âm thanh của nó đều chỉ mang tới cảm giác tò mò cho người ta, Cảnh Lâm nói: “Không có địch ý.”
Rắn trắng lớn thấy Cảnh Lâm không để ý tới nó, đầu đuôi nhọn quơ quơ, “Ta không thể ăn sao?”
Đã từng trao đổi nhiều lần với cá đen lớn, nên việc cùng nói chuyện với rắn trắng lớn, Cảnh Lâm cũng rất nhanh thích ứng được, cậu đáp: “Ngươi muốn ăn…… Thì ăn đi.”
Sau đó ở trước mặt hai người, con rắn trắng lớn lập tức ngoác rộng miệng ra, muốn ném cây non vào nuốt ực một cái, có điều ngoác miệng đến một nửa, đại khái cảm thấy bộ dáng kia của mình quá mức dữ tợn, có chút hủy hoại hình tượng, nên nhanh chóng khép miệng lại, sau đó xoay đầu sang hướng khác, thời điểm quay trở lại, cây ớt chỉ thiên non trên đuôi nó đã không thấy tăm hơi.
Dùng đầu đuôi nhọn quẹt miệng, rắn trắng lớn bình luận: “Mùi vị cũng tàm tạm, rốt cuộc vẫn là cây non, nên phẩm chất kém đôi chút.”
Có điều dù nó nói như vậy, nhưng vẫn từ từ buông xuống cái đuôi, sau đó lại trườn qua bên cạnh cây ớt chỉ thiên non còn dư lại, một bộ rõ ràng còn muốn nhổ một cây nữa.
Đây chính là mấy gốc Cảnh Lâm cố ý làm thí nghiệm, không thể cho nó ăn toàn bộ được, liền nhanh chóng mở miệng hỏi: “Kia…… Ngươi vào đây bằng cách nào?”
Rắn trắng lớn hừ nói: “Đương nhiên là xuyên qua trận pháp mà vào rồi, trận pháp nơi này hiện tại đã vô dụng đối với ta.”
Nói cách khác, Huyễn trận đúng là bị rắn trắng lớn phá hỏng, đồng thời trước đó nó đã từng thử đi vào thôn, nhưng bởi vì thực lực không đủ nên bị ngăn ở bên ngoài.
Đuôi rắn trắng lớn lắc a lắc, nó thoáng nhìn qua Cảnh Lâm vẫn luôn dòm chằm chằm vào cái đuôi của nó, không khỏi nhụt chí mà cuốn cái đuôi lại, xem ra muốn ăn thêm một cây non nữa là không được rồi.
Nghiêm Phi vẫn trầm mặc, nghe đến vấn đề an toàn của người trong thôn, liền hỏi rắn trắng lớn: “Về sau ngươi còn muốn vào trong thôn chúng ta sao?”
Kỳ quái chính là, rắn trắng lớn thái độ thân thiện đối với Cảnh Lâm, với Nghiêm Phi lại rất lạnh lùng, nghe Nghiêm Phi hỏi nó, nó hừ một tiếng: “Ai cần ngươi lo.”
Nghiêm Phi rút rút khóe miệng, đối với Cảnh Lâm chính là “anh bạn nhỏ”, đối với y lại là “Ai cần ngươi lo”, cùng là con người, vì sao đãi ngộ lại cách biệt lớn như vậy.
Rắn trắng lớn trườn tới một bên người Cảnh Lâm, yểu điệu nói: “Nơi này so với chỗ ta ở trước đó tốt hơn nhiều lắm, về sau ta muốn ở nơi này, anh bạn nhỏ, ta ở cùng ngươi có được hay không nha?”
Nghiêm Phi thẳng thừng từ chối: “Không ổn.” Con rắn này đều có thể nói được tiếng người, lại còn yểu điệu như thế nữa, không biết chừng đến một ngày nào đó còn hóa ra hình người linh tinh, đến lúc ấy lại hướng Cảnh Lâm yểu điệu chuyện trò, y khẳng định không thể chịu được, còn “Ta ở cùng ngươi có được hay không nha?” Nha? Nha cái khỉ gì, cái giọng như nói với ngươi yêu này là có ý tứ gì.
Rắn trắng lớn lườm y một cái: “Ta không hỏi ngươi.” Sau đó tội nghiệp nhìn Cảnh Lâm.
Cảnh Lâm thấy Nghiêm Phi một mặt khó chịu, lôi kéo tay y, nói với rắn trắng lớn: “Ngươi là rắn ngoan hay rắn hư ta đều chưa biết, ta còn có người nhà nữa, ta mang ngươi về nhà, vạn nhất ngươi thừa dịp ta không chú ý tổn thương bọn họ thì làm sao bây giờ.”
Rắn trắng lớn vội vàng nói: “Ta đương nhiên là rắn ngoan rồi! Ta ngoại trừ gây tai họa cho vài hoa hoa cỏ cỏ, thì còn lại ta đều không có sát sinh, ta ăn chay đã lâu! Ta còn bảo vệ cả động vật nhỏ nữa, ta, ta còn rất thích sạch sẽ!” Rắn trắng lớn liều mạng kiếm ra ưu điểm trên người mình cho Cảnh Lâm coi, cuối cùng lo Cảnh Lâm không tin, còn xoay một vòng trước mặt Cảnh Lâm, hướng cậu biểu diễn thân thể sạch sẽ của mình.
Xem bộ dáng sốt ruột của rắn trắng lớn, kỳ thực Cảnh Lâm đã tin tưởng nó, bởi vì con rắn này không hề có nửa điểm địch ý gì đối với bọn cậu, mùi vị trên người xác thực cũng rất sạch sẽ, khác hoàn toàn với con báo hoa biến dị bắt được lúc trước, con báo hoa kia đã dính qua máu, hai loại này ở trong mắt Cảnh Lâm để phân biệt được cũng rất dễ dàng.
Cảnh Lâm nói: “Ngươi muốn lưu lại, cũng không phải không thể, thế nhưng ngươi ăn cái gì?”
“Ta ăn cái này a!” Rắn trắng lớn không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Cảnh Lâm, cái đuôi to kích động vỗ vỗ đất trồng ớt chỉ thiên, lắc lắc lư lư nâng lên chỉ vào những gốc ớt chỉ thiên non.
Cảnh Lâm: “Nhưng ta không thể nuôi không ngươi a.”
“Này, này…… Làm sao mới có thể khiến ngươi không nuôi không ta đây?”
Cảnh Lâm nói: “Nếu như ngươi vào ở, vậy trận pháp ta bố trí ngươi cũng không thể lại tùy ý phá hoại nữa.” Cậu chỉ Nghiêm Phi, “Đây là bạn đời của ta, ngươi không thể đối xử hung dữ với y như vậy, còn có người nhà và bạn bè ta nữa, ngươi cũng không thể hung dữ, bởi vì ngươi mà nói kiểu vậy, sẽ dọa sợ bọn họ.”
Nghiêm Phi đắc ý nhướn mày với nó, trước khi bàn xong xuôi tất cả điều kiện, khí thế của rắn trắng lớn có vẻ vô cùng kém, Nghiêm Phi đắc ý lớn lối khiêu khích nó như vậy, nó đều nhịn xuống, “Ta không, không hung dữ.”
“Nếu như ngươi có thể làm được những điều này, ngươi có thể ở cùng với ta.”
Rắn trắng lớn kích động, “Có thể, ta có thể làm được.”
Cảnh Lâm nhướn mày một cái, “Vậy bây giờ ngươi có thể theo ta trở về.”
“Bồm bộp!” Đuôi rắn trắng lớn đập xuống đất một cái, “Có thể trước cho ta về dọn nhà được không?”
Cảnh Lâm không biết con rắn trắng lớn này còn có gia sản gì có thể đem theo nữa, bất quá cậu vẫn gật đầu, nói: “Nhớ kỹ, trước hừng đông trở về, người trong thôn còn chưa gặp ngươi, ngươi chớ dọa sợ bọn họ.” Dọa sợ bọn họ vẫn là thứ yếu, vạn nhất lại kích thích khiến bọn họ làm ra hành động gì, thì kết quả lại thương tổn lẫn nhau, không tốt, “Ngươi có thể nhớ kỹ mùi của ta sao?”
“Nhớ kỹ rồi, đến lúc đó ta theo mùi ngươi lưu lại mà đi tìm ngươi a.”
Cảnh Lâm gật đầu, có thể nhớ là tốt, như vậy cậu cũng không cần chờ ở chỗ này, nói với rắn trắng lớn: “Vậy ngươi mau về dọn nhà đi.”
Rắn trắng lớn vui tươi rạo rực trườn đi, lúc đi còn đặc biệt cao hứng vuốt ve mỗi cây ớt chỉ thiên non một lần.
Nghiêm Phi nhìn rắn trắng lớn rất nhanh đã trườn không thấy bóng người, hỏi Cảnh Lâm: “Em thật sự cho con rắn này vào nhà ở?”
Cảnh Lâm nói: “Có khả năng anh không cảm giác được, khí tức trên người nó tương tự như trên người cá đen lớn.” Nhớ tới lời cá đen lớn nói muốn hóa rồng, lại nhìn trên đầu to của nó nhô ra một khối, không khó để suy đoán được tạo hình về sau của một cá một rắn này, khí tức rắn trắng lớn không tinh khiết bằng cá đen lớn, nhưng nó đều có thể mở miệng nói chuyện rồi, đến nay cá đen lớn lại chỉ có thể câu thông bằng thần thức, có thể thấy được thực lực cá đen lớn còn xếp dưới rắn trắng lớn. Tính tình con rắn trắng lớn này đơn thuần, nuôi dưỡng bên người cũng có thể phòng ngừa nó đi sai đường, cậu còn nhớ rõ một con trăn cộc trên huyện trong miệng Tào Tam Gia đây, cứ thấy người liền ăn, đồng dạng là loài rắn, cậu đương nhiên không hy vọng chỗ sinh hoạt của mình về sau lại nhiều ra một con rắn ăn thịt người.
(Thực ra trăn và rắn là một, trăn là cách gọi riêng của VN mình, chỉ những con rắn có kích thước lớn.)
Cậu còn nhìn một chút những gốc ớt chỉ thiên non kia, cũng không biết mấy cây ớt chỉ thiên non này có điểm không giống nào, mà có thể hấp dẫn con rắn đó lại đây.
Nghiêm Phi hơi buồn bực, “Nó làm nũng với em.”
Đây là ăn giấm với một con rắn rồi.
Dưới bầu trời đầy sao, Cảnh Lâm hôn khóe miệng y một cái: “Nó có làm nũng nữa cũng vô dụng, em lại không thích rắn, em chỉ thích anh.”
“Đúng, em có thể thích anh.” Nghiêm Phi ôm chặt Cảnh Lâm đã nghĩ lùi lại rồi hôn một cái, ban ngày mấy ngày nay toàn ở nhà cùng nhau, tới chạng vạng lại cùng ra ngoài làm việc, y cũng chỉ dám thừa dịp buổi tối lúc Nhạc Nhạc và Quạc Quạc đã ngủ thiếp đi mà lén lút thân mật với Cảnh Lâm, chỉ lo kinh động tới hai đứa nhóc kia, không được tận hứng chút nào.
Nghiêm Phi nhẫn nhịn đến cơ thể khó chịu, nhẹ nhàng kề tai nói nhỏ với Cảnh Lâm, “Không bằng chúng ta làm một lần rồi trở về đi.”
Đây là bị kìm nén lợi hại đến mức nào mới có thể thốt ra đề nghị như vậy a, Cảnh Lâm bật cười: “Em không muốn thử khẩu vị nặng như vậy.” Đêm đầu tiên đã đánh dã chiến cái gì, cũng quá nặng vị rồi, “Hơn nữa chúng ta đi ra ngoài lâu như vậy, không quay lại cô Ngọc Nhạc Nhạc sẽ lo lắng.”
Cảnh Lâm không đồng ý, Nghiêm Phi chỉ có thể tiếp tục nhịn, lần đầu tiên ở bên ngoài xác thực quá uất ức cho hai người. Y hung ác hôn Cảnh Lâm một cái, “Em chừng nào mới phân giường ngủ cùng Nhạc Nhạc a.”
Cảnh Lâm nói: “Đợi thêm một đoạn thời gian nữa đi.” Có Quạc Quạc làm bạn, kỳ thực Nhạc Nhạc đã có thể ngủ một mình rồi, chỉ là mới đầu sẽ khó thích ứng chút. Có điều cũng không thể vẫn luôn ngủ cùng Nhạc Nhạc như vậy, thứ nhất bé đã lớn xác thực cũng nên ngủ tách ra với người lớn, thứ hai cậu sợ Nghiêm Phi nhịn lâu nhịn đến nổi lửa.
Hai người đi tới nhà họ Triệu đón Nhạc Nhạc, mấy người Chu Ngọc không ngủ, thấy hai người Cảnh Lâm trở về, vội vàng hỏi: “Đến cùng là có chuyện gì?”
“Xông vào một con rắn.” Cảnh Lâm đáp.
“Con rắn kia đâu?” Triệu Chí Văn hỏi, hắn lại thèm ăn canh rắn rồi.
“Dọn nhà tới đây.” Cảnh Lâm cười bảo: “Con rắn kia sẽ ở cùng nhà chúng tớ, nó gần giống với cá đen lớn trong ao sen, tính khí cũng không quá tốt, canh rắn cái gì, về sau đừng nhắc tới trước mặt nó.”
Động vật có thể được Cảnh Lâm coi trọng mà nuôi dưỡng bên mình, nói như vậy đều là động vật tốt, Triệu Chí Văn hâm mộ cực kỳ: “Làm sao không gặp được con động vật nào chạy tới xin ở cùng tớ chứ.”
Sắc trời đã không còn sớm, đám Cảnh Lâm rời nhà họ Triệu về nhà, mấy người ngủ không được một lúc, liền nghe đến tiếng gõ cửa thùng thùng thùng.
Rắn trắng lớn về dọn nhà đã trở lại.
Cảnh Lâm mở ra cổng, rắn trắng lớn đứng bên cạnh cổng, trong miệng còn ngậm hai gốc cây tỏa ra ánh sáng trắng, nhìn thấy Cảnh Lâm, nó gật đầu với cậu, Cảnh Lâm nghiêng người cho nó vào. Đang định đóng cửa, lại nghe “Uỵch” một tiếng, có thứ gì đó đụng vào ván cửa, phát sinh ra thanh âm ô ô ô.
Rắn trắng lớn thả cỏ xuống, quay đầu lại nói: “A, cái kia, gia sản của ta còn đang ở đằng sau.”
Một con cáo nhỏ gầy rọp, trên thân thể gầy yếu cõng một bọc vải rất lớn đã rách nát, thấy Cảnh Lâm mở cửa ra, hướng cậu kêu hai tiếng, rồi lảo đảo gian nan đi vào trong, bốn chân nó run lên, một bộ không để ý chút sẽ ngã chổng vó.
Nghiêm Phi nhìn thấy con cáo nhỏ, nói: “Đây không phải là con cáo nhỏ gặp được tại lần đánh báo hoa trước đó sao?”
Cảnh Lâm nói: “Chẳng trách cảm giác nhìn quen mắt thế, anh nói em mới nhớ.”
Rắn trắng lớn vào phòng, thả hai gốc cây nhỏ lên bàn trà, vừa vặn đối diện với Nhạc Nhạc được Cảnh Lâm ôm lên ghế sô pha ngồi cùng Quạc Quạc.
“Này là, con non loài người.” Rắn trắng lớn rụt rè chào hỏi Nhạc Nhạc, sau đó lóa mắt nhìn thấy Quạc Quạc bên cạnh, lập tức ghét bỏ nói: “Quái vật vịt lông trắng.”
“Cạc?”Quạc Quạc đang thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm hai gốc cỏ kia, nghe vậy một vẻ mặt khó mà tin nổi nhìn về phía rắn trắng lớn, lập tức nhảy phắt lên từ trên ghế sô pha, ngươi con sâu người dài này, muốn đánh nhau sao?
Cảnh Lâm vừa vào cửa, vừa vặn nghe được câu “Quái vật vịt lông trắng” kia, nhất thời đỡ trán, xem lông Quạc Quạc đều xù hết lên, một bộ chuẩn bị đánh nhau, liền mau chóng đi tới xoa dịu nó, rồi xoay người nói với rắn trắng lớn: “Ngươi đối xử với bọn họ thân thiện lễ phép hơn chút đi.”
Rắn trắng lớn bất đắc dĩ hừ một tiếng, ngậm lên hai gốc cây nhỏ đi tới sân sau, vừa vào đến sân, nó liền kinh ngạc ra tiếng, sau đó quẳng xuống cỏ nhỏ liền trườn vào Xích Viên trận.
“Chớ đi vào.” Cảnh Lâm cũng không kịp ngăn cản, ở trong đó nhiệt độ rất cao, rắn trắng lớn tùy tiện đi vào, sẽ bị bỏng mất.
Có điều Cảnh Lâm đã coi thường nó, rắn trắng lớn đi vào, tựa như cá gặp nước vậy, vui vẻ mà trườn qua trườn lại ở bên trong, còn thỉnh thoảng nhìn chằm chằm những quả ớt chỉ thiên đã biến thành màu đen kia chảy nước miếng.
Không sai, thực sự chảy nước miếng, nó còn dùng đuổi quệt đi.
Cảnh Lâm hô nó: “Ngươi trước đi ra đã, giải thích cho ta một chút con cáo nhỏ này là chuyện gì.”
Rắn trắng lớn cẩn thận mỗi bước mà rời đi trận pháp, sau đó nhìn về con cáo nhỏ trong phòng khách đang bị mọi người vây quanh trở nên nơm nớp lo sợ kia, không hiểu ra sao: “Ta nuôi a, làm sao vậy.”
Thấy con cáo nhỏ còn cõng một bao vải, vội bảo: “Thả túi xuống.”
Cáo nhỏ nghe lời đi tới trước mặt rắn trắng lớn, ngồi xổm xuống, liền buông túi ra, còn dùng móng vuốt mở bọc vải, bọc vải vốn rách rưới sau lần này càng nát hơn, đám Cảnh Lâm xem như thấy rõ lý do vì sao cái túi có thể rách thành như thế.
Rắn trắng lớn một bên ghét bỏ nhìn động tác mở bọc vải của cáo nhỏ, một bên quay đầu nói với Cảnh Lâm: “Ta mang lễ vật cho ngươi.”
Lại liếc mắt nhìn những người khác trong phòng một cái, mở miệng: “Đương nhiên, các ngươi cũng có.”
Nghiêm Phi lạnh lùng nhìn nó một chút, tỏ vẻ không hiếm lạ. Quạc Quạc đứng chung chiến tuyến với y, cùng y có chung mối thù.
Trong nhà lại tới một đám bạn nhỏ, chỉ có Nhạc Nhạc có vẻ rất cao hứng, thật giống như tướng mạo của bất kỳ con động vật nào trong mắt bé đều cực đẹp đẽ, lúc này bé đang vây quanh một bên thân rắn trắng lớn, nhìn những cái vảy màu trắng trên thân nó, nói: “Chào cậu xinh đẹp, tớ có thể sờ cậu hay không?”
Rắn trắng lớn do dự chút mà nhìn con non loài người này, nhìn trên người bé rất sạch, mà mùi trên người cũng dễ ngửi, liền cao ngạo gật đầu: “Có thể.”
Sau đó Nhạc Nhạc liền cẩn cẩn thận thận sờ soạng hai cái, ngẩng đầu vui vẻ nói với cậu bé: “Thật trơn a.”
Tuy vẻ mặt Nhạc Nhạc vẫn manh như cũ, nhưng Cảnh Lâm cảm giác cũng không đúng lắm, bởi vì biểu hiện của Nhạc Nhạc như kẻ si tình vậy, rất đúng, si tình không phải với một cô bé mà là một con rắn.
Tại trước khi con cáo nhỏ triệt để khiến bọc vải không thể dùng được nữa, cái bọc vải rốt cuộc cũng được mở ra, lộ ra mấy thứ thượng vàng hạ cám ở bên trong: muôi canh, mảnh thủy tinh vỡ, viên đạn, dây chuyền thạch anh, kẹp tóc hình bươm bướm đã rỉ, các loại màn hình di động đã vỡ vụn, thật nhiều thật nhiều đồ vật, hoặc là màu sắc rực rỡ hoặc là những thứ lòe lòe tỏa sáng gì đó.
“Đây là đưa cho ngươi.” Rắn trắng lớn ngậm dây chuyền bỏ vào trong tay Cảnh Lâm, sau đó đem viên đạn đẩy về phía Nhạc Nhạc, đem mặt điện thoại di động nát bấy cho Nghiêm Phi sạm cả mặt lại, cặp tóc bươm bướm rỉ sắt thì nó dùng đuôi quấn lấy nhìn một lúc lâu, cuối cùng một mặt không nỡ đưa cho Quạc Quạc, Quạc Quạc vẻ mặt ghét bỏ nhận lấy.
Sau khi đưa xong lễ vật, rắn trắng lớn bảo cáo nhỏ đem đồ dư lại của nó bọc lại. Cáo nhỏ như một tên đàn em làm hết chức trách, dùng móng vuốt gảy dụm lại đống đồ còn dư, miễn cưỡng cất vào bọc vải, được nó lần nữa cõng lên lưng.
Leng keng!
Một cái đồ chơi Astro Boy biến hình nhỏ rơi ra khỏi bọc vải, cáo nhỏ nhanh chóng dùng miệng ngậm lấy, tiếp tục đứng tại chỗ.
Chia xong lễ vật, Cảnh Lâm cuối cùng coi như lại hỏi nó: “Cáo nhỏ này ngươi nuôi?”
“Đúng vậy a.” Rắn trắng lớn trả lời, sau đó oán giận: “Nó ăn nhiều lắm, ta sắp không nuôi nổi nó rồi.”
Cảnh Lâm nhìn cáo nhỏ không có mấy lạng thịt trên thân, “Ngươi nuôi nó kiểu gì?” Mà có thể nuôi nó thành gầy như vậy.
“Ăn cây ăn hoa a.” Rắn trắng lớn nói, “Từ khi nó là con non liền theo ta rồi, mỗi ngày đều phải đi ra ngoài tìm thức ăn cho nó, nuôi nó thực sự quá mệt mỏi.”
Cáo nhỏ tủi thân ô ô hai tiếng.
Nghiêm Phi chải bộ lông xoắn xuýt hết lại cùng nhau trên người cáo nhỏ, chậc chậc hai tiếng: “Quá đáng thương cho ngươi.” Thế giới rộng lớn, làm một con cáo đi theo một con rắn ăn chay, cũng là chuyện đáng thương.
Có điều, nếu như không có con rắn này, có khả năng con cáo đã sớm chết đói rồi, dù sao nó đi săn một bộ ngu xuẩn như vậy, bọn y đều đã thấy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khay ươm mạ
Bánh xanh