Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 15: Giao Dịch




Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thiên An liền đứng lên bước đến gần cửa hỏi: "Ai vậy?" vừa hỏi cậu vừa thò tay vào túi áo khoác nắm chặt lấy khẩu súng nhỏ phòng ngừa có bất cứ chuyện gì bất trắc sảy ra. Một bên thì sử dụng dị năng tạo màng bảo vệ trong suốt bao bọc mình và bảo bối Vân Minh lại.
Tiểu Minh bằng hữu thấy vậy lại hết sức bình tĩnh mà mở blinh blinh mắt to tò mò nhìn xem cánh cửa, tay cũng không quên múc một muỗng cháo vào miệng bẹp bẹp nhai hai hạ.
"Thiên An tiên sinh là tôi, tôi đến đưa ngài vài đồ vật." Một giọng nam trầm thấp vang lên bên ngoài cánh cửa Thiên An nhận ra đây là người môi giới Pháp Luân đã giúp cậu sử lý thủ tục mua nhà lúc trước.
Nghe vậy Thiên An mở hờ cửa ra và bước nửa người ra ngoài chắn đi tầm nhìn mà hỏi: "Nó là gì?"
Thấy mặt chân nhân, nam nhân kia liền cúi chào một chút rồi nhanh chóng đưa cho Thiên An quyển sổ tay: "Chào An tiên sinh, đây là quyển sổ ghi chú vài điều cơ bản cần biết và vài quy định của căn cứ, cũng như biểu đồ phân chia vài khu vực cơ bản".
Nói xong ánh mắt Pháp Luân không hề dám hó hé hay có ý muốn nhìn vào trong chút nào mà nhanh chong thu hồi ánh mắt của mình.
Cậu ta biết, những người ở đây toàn là những người không thể đắc tội được. Khuôn mặt Pháp Luân hết sức lấy lòng và ninh nọt không hề có dáng vẻ bực bội hay hóng hách gì khi gặp những người khu khác.
"Đúng rồi Thiên An tiên sinh căn cứ đã thông báo sẽ thống nhất đo lường virus cho mọi người hiện tại khu vực A và B sẽ được kiểm tra và đo lường trước sau khi đó sẻ đến khu vực C của chúng ta. Chúng tôi biết ngài đơn nhiên là sẻ không có vấn đề gì, nhưng vì an toàn mong ngài thông cảm đến kiểm tra vào ba ngày nữa, thứ tự kiểm tra của ngài là 329." Pháp Luân vừa nói vừa đưa cho Thiên An một tờ phiếu đánh số để cậu đi kiểm tra rồi nhanh chống chào từ biệt.
Cầm quyển sổ và tờ phiếu vào nhà cậu không tò mò lật ra ngay mà tiếp tục đi đến nhâm nhi ly cà phê của minh.
Tiểu Minh lại tò mò không thôi mà nhô cái đầu nhỏ qua vừa nhìn vừa chăm chú đọc "ba hai " tiểu Minh nhà ta chu cái miệng nhỏ lấy tay gãi đầu bối rối một hồi, rồi lại xin giúp đỡ của ba ba mình mà kéo kéo vạt áo.
Thiên An quay lại ôm bảo lên ngồi ở trên chân mình vừa tinh tế nhẹ bảo "đây là số chín", nghe vậy tiểu Minh bằng hữu hết sức vui vẻ mà gật cái đầu nhỏ miệng đọc theo "chín chín".
Thiên An phát hiện bây giờ mạt thế tiến đến ăn mặc đả là vấn đề mà đại đa số mọi người còn không lo nổi huống gì là đi học đâu'
[Tiểu Minh còn chưa biết nhiều chữ cũng không thể để con mình thất học a!] Nghĩ vậy cậu liền nhanh chống hóng Vân Minh ăn hết đồ ăn rồi nói "Minh minh ngoan ăn hết cháo rồi lần sau ba ba dẫn Minh Minh đi chơi được không?"
Tiểu Minh cũng rất nghĩa khí mà đáp lại "Vâng ba ba, Minh Minh có thể ăn được ba chén đát." Vừa nói cậu còn không quên vổ vổ cái bụng tròn vo của mình tự tin mười phần.
Thiên An cười sủng nịch mà xoa cái đầu nhỏ nói; "Minh Minh nhà ta thiệt giỏi."
- ---
Một tuần sau khu căn cứ cũng đã ổn định hơn trước mọi nơi đều được canh gác cẩn thận và được ra soát mọi ngóc ngách bằng máy quét virus, máy này được đặt tên CX1 viết tắt của hai từ cúc xanh có lẽ vì nghĩa tái sinh và hạnh phúc của nó nên mới là thành phần của cỗ máy đi. Ai biết được.
Trong một căn biệt thự cỡ nhỏ trên bàn bày lên rất nhiều món ăn bao gồm một nồi lẩu, cá hầm ớt, sườn chua ngọt, rau củ quả hết sức đầy đủ và vài long bia nửa. Hiện tại Hoắc Đình Phàm cùng Thiên Dương và Tân Minh đám người tụ tập lại cùng nhau dùng bữa.
"Bây giờ tôi mới biết Hoắc thiếu giờ không uống rượu vang mà chuyển qua uống bia đấy" Thiên An cười cười nói chọc.
Hoắc Đình Phàm mắt phải dật đạt bực tức mà nhớ lại hầm rượu nho không nở uống mà để sưu tập của mình. [Ai lại biết được khi gặp lại người nhà mới biết được con rùa đã đi ngang qua đúng phía nhà mình chứ, một chân của nó làm súp hầm rượu, khiến cho toàn bộ bảo bối rượu ngon bễ hết toàn bộ. Đúng là cay thiệt sự a.]
[Mà bây giờ có bia uống đã tốt rồi nghĩ lại mà sợ, ai mà nghĩ đến bá chiếm ngành sản xuất xe sang và sắt thép lại có ngày không có gì để ăn đâu.]
[May mà nhà hắn vẫn có một đứa em trai mười lăm năm không làm được gì chỉ muốn cá mặn khai chơi vài cái siêu thị với ước muốn như vậy để cá mặn gặm hết một đời Hàng chất đầy kho giống chuột hamster xong liền cảm thấy mệt mỏi quá một ngày đánh cá hai ngày phơi lưới làm làm vài bữa liền lăn ra ướp muối. Ai mà ngờ mấy kho đồ vật đó lại cứu vớt Hoắc thị đâu.] Nhờ vào dị năng không gian cậu đã có thể thu được lượng lớn vật tư để dự trữ cho bất kỳ tình huống gì.
"Hazz!" [Ai biểu ba mẹ hắn lại đặt cái tên không thể sai biệt hơn cho em trai hắn đâu. Thiết thấy đã có một đứa làm lụm vất vả suốt ngày cuồng công việc, ba mẹ mong mỏi mới có thêm một đứa thứ hai, mong muốn nó an nhàn không áp lực là được nên thống nhất đặt cho cậu em trai cái tên Hoắc Hàm Ngư. Quả là ba mẹ không đào hố không phải ba mẹ mình mà. Khác với nhà người ta tranh nhau tài sản túi bụi không biết nên vui hay buồi khi có một đứa em chỉ nghĩ nằm im, xem tiền tài như cặn bã phải làm sao đây. Mạt thế tiến đến ngay cả dị năng cũng rất đặc biệt không sai với cái tên Hàm Ngư của nó. Hazz Thôi thôi làm anh thì che được ngày nào hay ngày đó, dù gì không gian tràn đầy vật tư đều là của bảo bối em trai đưa cho đâu.] Hoắc Đình Phàm thở dài suy nghĩ.
"Ta nói Hoắc Đình Phàm cậu kêu người ta tụ tập lại ngồi suy nghĩ gì đâu?" Tần Minh vừa nhấp ly bia vừa nói.
Hoắc Đình Phàm bây giờ mới để ý mình suy nghĩ quá xa nên ngồi thẳng người lại cười cười nói: "Chính là vụ làm ăn mấy Ức mà đã thành giao của chúng ta chưa bàn lần trước thôi mà." Vừa nói cậu ta vừa nhìn qua ánh mắt đầy ẩn ý ám chỉ nói.
Thiên An: "Nếu cậu muốn vũ khí năng lượng tinh hạch thì tôi chỉ có thể giúp cậu tranh thủ vài danh ngạch còn về vũ khí khác tôi nghĩ cậu sẽ có hứng thú với vị trí của kho quân khí thiết bị đó."
Nghe vậy Hoắc Đình Phàm liền sáng quắc mà nhìn Thiên An nói: "Đơn nhiên là có hứng thú rồi!"
=== Hết Chương===


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.