Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 19: Ăn cơm chó




" Cạch" một thanh niên vừa đóng cửa lại vừa nói báo cáo đoàn trưởng chúng tôi đã thu xếp xong.
"Được rồi, xuất phát đi"
"Rõ"
Dù trải qua một đêm dài đầy sợ hãi nhưng bọn họ vẫn tiếp tục lăn bánh tiến về phía trước.
Từ phía sau xa xa có hình ảnh bóng người nào đó hiện ra vẻ mặt chăm chú mà nhìn đoàn xe dần đi khỏi tầm mắt mình.
Trải qua nhiều ngày bôn ba cuối cùng bọn họ cũng đến mục đích địa sau khi hoàn thành xong tất cả các bước họ được phân đến một khu nhà để tạm cư trú.
Vì số lượng người đông đảo và tầm qua trọng của những người nghiên cứu nên Tần Minh vẫn ở gần phía nhà để bảo vệ họ.
"Lạch cạch"
Thiên Dương vừa mở cửa phòng mình ra thì thấy cái mặt chình ình của ai đó đang kẹp chân trước cửa phòng mình mà nhanh chóng chen vào.
"Tần Minh cậu có chuyện gì sao?" Thiên Dương u ám hỏi.
"Không có gì chỉ là tôi định hỏi cậu có cần gì giúp đỡ không thôi" Tần Minh nhanh nhảu đáp.
"Không cần gì đâu."
"À vậy sao" Tần Minh cười cười nhưng cũng không hề bỏ chân ra khỏi mà lấy tay chặn cánh cửa khiến nó mở ra thêm.
Thiên Dương nhướng mày mà nhìn người nào đó chắn cửa phòng mình với ánh mắt khinh bỉ.
Chỉ thấy miệng cậu ấy hơi hơi nhết lên rồi nhanh chống thả lỏng tay cầm khiến Tần Minh lui lại lão đảo vài bước.
"Vậy thì đi ra ngoài a" Nói xong cậu liền nhanh chóng cầm lại tay cầm đóng cửa thiệt mạnh.
"Vù" Thế nhưng 49 gặp 50 Tần Minh đã nhanh tay sự dụng dị năng của mình nhanh chóng vọt vào cho bằng được.
"Cạch" Cánh cửa phòng Thiên Dương được đóng lại.
Phía sau cánh cửa không biết khi nào có đám người nghiêng đầu ra hóng hớt nãy giờ.
Hoắc Đình Phàm: "Cậu ta mặt dày vậy sao, nhìn như có vẻ đã có rất nhiều kinh nghiệm." Vừa nói cậu ấy còn không quên liếc qua phó quan người nào đó.
Vân Khải: "..."
[A A A thiếu tướng ơi ngài hình tượng sắp vỡ thành tra rồi ngài biết không. Bình tĩnh nào Vân Khải nội quy thứ nhất không được nói xấu cấp trên, không được nói xấu cấp trên.]
 Trong đầu cậu có tới 1001 câu chuyện bát quái có thể phá vỡ tròng mắt của mọi người muốn chia sẻ nhưng không thể kể ra.
[Hazz ai biểu Ngài ấy trả lương quá cao, ách à không ai biểu mình đạo đức cao khiết tim không bát quái đâu.] Nội tâm của Vân Khải quay cuồng nghĩ.
[Không cần che giấu nữa đâu chúng tôi đã phát hiện rồi.] ai nấy đều cùng suy nghĩ.
Hoàng Tiến sĩ: "Ha ha ha người trẻ tuổi sao phải như vậy mới có sức sống, nhớ năm đó lão phu ta..."
Vũ Vinh nhẹ nhàng dịch lui từng bước, từng bước đi khỏi sau đó nhẹ nhàng chuồn đi.
"Phù"
[Vẫn may mình chạy nhanh nếu như để lão sư bắt lại thì ngài ấy sẽ kể cái ba ngày ba đêm mới có thể buông tha.] Trong lòng mừng thầm Vũ Vinh nhanh chóng gia tóc hơn.
Đến một khúc cua Vũ Vinh vừa mới chạy lại gần phòng mình được phân nửa thì cậu bị một người đứng ở cửa chặn lại ép cậu vào tường.
Vũ Vinh bị ôm cái đầy cõi lòng chưa kịp vùng vẫy nói gì thì đã nghe một âm thanh trầm trầm thì thào nói vào tai.
"Bắt được rồi nha cái đuôi nhỏ, à không phải là vị hôn thê của ta mới đúng."
Âm thanh thì thào vào tai cùng với hơi thở nóng bỏng cứ sát vào vành tai khiến cậu cứng nhắc mà đỏ bừng mặt.
Tiếng tim đập của cậu còn nhanh hơn khi cái tay người nào đó sờ sờ vào mông mình lời nói ám muội.
Vũ Vinh nghe thấy âm thanh này liền lập tức biết được đó là ai, không ai khác ngoài tên hàng xóm kiêm vị hôn phu của mình Minh Gia Văn chứ ai nữa.
Chưa kịp nói gì đã bị người nào đó đánh bất ngờ mà hôn lấy môi cậu.
Minh Gia sói xám cái đuôi đã muốn nhích lên trên bầu trời đi, cậu ấy còn nhanh chóng công thành cướp đất mà chen lưỡi vào liếm mút như ăn kẹo.
Cái tay người nào đó không an phận mà thò tay vào trong phía áo một tay còn lại thì luồn phía sau mông bóp bóp đàn hồi.
Nhận thấy người nào đó đang được nước lấn tới lúc Vũ Vinh liền nhanh chống đẩy sói xám ra.
"Cậu đang làm gì vậy, đang ở bên ngoài đó" Vũ Vinh thở hỗn hển mắng Minh Gia Văn vẻ mặt oán trách sinh khí.
Thế nhưng sói sám nhà ta chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ mọng hơi sưng của người nào đó còn trong đầu cũng nhanh chóng cắt câu lấy nghĩa.
[Bên ngoài không được nhưng trong nhà sẽ được ha, hảo muốn.] Con sói ác độc đang suy nghĩ ăn lão bà nhà mình 100 loại phương thức cái đuôi muốn diêu qua diêu về hảo thích ý.
Vũ Vinh nhìn thấy ánh mắt người nào đó liền biết cậu ta đang nghĩ gì trong đầu rồi.
Nhanh chóng lợi dụng lúc cậu ta đang suy nghĩ đen tối cậu liền chạy về phía phòng mình một mạch thiệt nhanh, cũng không quên đóng cửa lại phòng ngừa khỏi bị chặn cửa như Thiên Dương.
Minh Gia Văn mặc dù có thể đuổi kịp nhưng cũng không chạy theo mà chỉ nhìn con mồi của mình dần dần chạy thoát.
Cậu ta lấy ngón cái rờ vào môi mình, ở đó có một vết thương do bạn nhỏ nhà cậu vừa cắn, vừa lè lưỡi liếm lấy tay mình còn dư vị mà chẹp chẹp hai hạ.
"Nếu không phải còn việc chưa làm xong ta sẽ không để con mồi chạy thoát nhanh như vậy. Mà không sao dù sao cũng đã được phụ huynh đồng ý sớm muộn gì cũng không thoát được." Minh Gia Văn vừa cười tà mị vừa thì thầm nói. Nói xong cậu liền quay người bước đi.
Đám người: "..." Đứng ở xa nhưng thiệt sự khá gần ba chấm mà nhìn cơm chó hết bên này đến bên khác.
Vân Khải: "Ghét nhất mấy người yêu đương."
Hoắc Đình Phàm: "Thì ra yêu đương là như vậy sao vẫn may ta vẫn chưa kịp có bồ."
Vừa dứt lời đám người ai cũng nhìn Hoắc Đình Phàm với vẻ mặt không tin tưởng như muốn nói.
[Thật vậy sao? không phải tiểu thuyết hay nói tổng tài cùng cô bé lọ lem, tổng tài cùng cô thư ký, tổng tài cùng với cô gái ôm cầu chạy cùng 100 loại cẩu huyết ngược văn ngược tâm, máu chó hay sủng thê sao???]
[Đừng lừa chúng tôi chúng tôi đã được phổ cập về tổng tài nhị tam sự nghìn lẻ một câu chuyện rồi.]
Hoắc Đình Phàm: "Thật không có a!"
Mọi người:... [Ngươi cứ biên đi còn lâu bọn tamới tin].
===Hết Chương===


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.