Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 25: Nhà ăn




Sau khi đi dạo chợ Thiên Dương cùng Tần Minh đám người đi vào một nhà ăn ở trong căn cứ.
Khu nhà ăn này nhìn bề ngoài vẫn hết sức sạch sẽ, bước vào cửa quán cũng đã có người phục vụ tới chỉ đường cùng như ân cần thăm hỏi.
Dù mạt thế tiến đến nhưng quả nhiên người vẫn chia làm ba bảy loại.
Có người thì vẫn có thể đi vào nhà ăn có người phục vụ, còn người thì vì một miếng bánh hay một gói mì mà trang giành nhau thậm chí là bị mất cả tính mạng.
Mặc dù đây chỉ là quán nhỏ chỉ gồm hai tầng, trong cửa hàng cũng không chia ra nhiều gian phòng để có không gian riêng mà được sắp xếp với các bàn tròn và vài chiếc bàn dài mà thôi. Thế nhưng để đi vào đây vẫn phải là người khá giàu có mới có thể trả nổi.
Thiên Dương, Tần Minh cùng Hoắc Đình Phàm cả ba người đều là những người không thiếu căn cứ điểm hay phiếu ăn. Nên việc đi ăn một bữa cơm khao khao cho bản thân cũng không là gì khó nói.
Cả ba người ngồi cùng nhau trên một bàn tròn, kêu lên một con cá hấp, một đĩa ra cải sào, một đĩa thịt kho tàu, một con gà hầm nấm, cùng với một mồi cơm trắng.
Mặc dù bán tướng dọn lên hơi khó coi, không hề trang trí loè loẹt cầu kỳ, không giống nhà hàng năm sao bày vẽ sang trọng. Nhưng bữa ăn như thế này cũng có thể gọi là thịnh soạn ở mạt thế như hiện tại rồi.
Vừa bưng lên bàn hương thơm đã thoang thoảng thèm trùng ba người.
Dù không thiếu điểm hay phiếu cơm cũng như tinh hạch, nhưng không trả nổi độ hút kim của mấy món ăn này a.
Nội bữa ăn này cũng tốn khoảng gần 1000 công điểm trong căn cứ.
Mà mỗi căn cứ điểm đổi được hai cái bánh đen đâu.
Phải nói là xa sĩ quá a, không hỗ là gian thương có khác.
Hoắc Đình Phàm còn hào khí sách thêm bia cùng với đá lạnh từ trong không gian ra, nói:
“Cứ uống thoải mái a, trong không gian của tôi còn nhiều đâu” Hoắc Đình Phàm người giàu nói chuyện hết sức bình phàm phát biểu.
Mặc dù không phải là lần đầu nhìn thấy Hoắc Đình Phàm sử dụng không gian dị năng nhưng trong lòng Thiên Dương cũng hết sức chua nghĩ.
Thiên Dương: [Hảo đi có không gian liên ghê gớm a, ta không ghen tị, thật sự! Hãy nhìn vào đôi mắt chân thành ngập nước này của ta đi] Trong lòng cắn khăn tay người nào đó nghĩ.
Tần Minh: “Đúng là Hoắc Thiếu cậu biết hưởng thụ, hôm nay được thơm lây a!”
Hoắc Đình Phàm: “Sách đừng trang nghèo nàn, bia này tôi vừa đổi được từ khu nhiệm vụ về, đây không phải là gói hàng nhiệm vụ đợt cậu mang về sao? Nghe đồn đội cậu được chia thưởng 40% vật tư phân phối đâu, mấy xe rượu với bia không phải sao?”
“Ách vậy sao?” Tần Minh gãi đầu vắt óc suy nghĩ giả đò vô tri nói.
Tần Minh: “Có thì nhiều thật nhưng không địch lại phải nuôi mộ đoàn con ma men a. Suốt ngày huấn luyện với ra nhiệm vụ hết sức vất vả phải khao khao uống tí bia rồi bán tí tiền trợ cấp gia dụng cũng hao gần hết rồi a.”
“Quả thật không đủ dùng a, sao có thể nói ta trang đâu” Nghĩa chính lẫm nghiêm nói không ngượng Tần Minh
[Vẫn cái thói vắt chày ra nước trăm năm không sửa được này] Thiên Dương vô ngữ nhìn người nào đó biện minh than nghèo.
Cả ba người nói chọc trong chốc lát khuấy động không khí rồi đi vào chủ đề chính nói.
“Không phải hôm nay đón tiếp sứ đoàn từ căn cứ khác sao, cậu còn thời gian dạo phố đúng là nhàn nhã a” Thiên Dương thắc mắc hỏi.
Hoắc Đình Phàm cười cười thâm ý nói: “Sáng nay tôi có đi ngang qua khu đón tiếp, nghe nói Tần Minh cậu công việc bận rộn đến nổi không có thời gian gặp gỡ đâu”.
Nói là nói vậy nhưng Hoắc Đình Phàm lại nghĩ [Cứ tưởng hôm nay phải đón tiếp người từ căn cứ khác ai dè tên này vẫn đi truy lão bà đâu, sách một ngày cũng không thể để yên, suốt ngày như hình với bóng rồi phát cơm chó cho ai ăn vậy chứ.]
“Khụ Khụ” Tần Minh giả đò ho khan rồi ra vẻ nghiêm túc nói.
Lần này các căn cứ tiến đến có khá nhiều người từ căn cứ khác đến trong đó số người ở các căn cứ chính quy do nhà nước lập ra khá ít, một số căn cứ chủ yếu do một số nhà độc tài hay do dị năng giả quản lý, vẫn không hề có trật tự nào đáng nói."
“Mặc dù chúng ta đã thông báo cho họ biết về tình hình máy quét virus CX1 này ngoài sự nghiên cứu của Dương Dương cậu còn có người thần bí trợ giúp nhưng ai bảo người nào cũng chỉ tin vào điều họ cho là đúng đâu.”
“Nhiệm vụ tối hạng của tôi cũng là bảo vệ Dương Dương không có bất kỳ chuyện gì sảy ra, nên việc đón tiếp người khác vẫn để cho Vân Khải sáng lên nóng lên sao.”
Thiên Dương: “…”
[Dương Dương cái gì mà Dương Dương a, sao nghe giống con linh Dương bị sói xám gặm đi vậy chứ] Tiếng lòng hò hét.jpg
=== Hết Chương===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.