Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 30: Bắt cóc




Thiên Dương mơ mơ màng màng mở mắt ra lại phát hiện chính mình hai tay bị trói lại phía sau lưng, hai bên còn có hai người ngồi giữ trái phải, hết sức khó thoát.
Tiếng xe ô tô chạy bang bang trên đường cứ lắc qua lắc về, đang chạy tiến vào một khu nhà rách nát ở phía xa vùng ngoài ngoại ô.
Mắt thấy Thiên Dương đã tỉnh một người ngồi bên trái dáng vóc cao lớn để bộ râu xồm xoàng nói.
“Tĩnh rồi sao?”
Thiên Dương cũng không đáp lại mà chú ý quan sát xung quanh mình. Nhìn qua khe cửa kính có thể nhận thấy xung quanh khung cảnh hoang vắng rách nát không bóng người.
Bên trong xe ngoại trừ Thiên Dương ra còn có bảy người bao gồm hai người ngồi ở phía trước ghế một người lái xe một người cầm bản đồ, ở hàng ghế thứ hai là Thiên Dương cùng hai người nam nhân một râu xồm, một cơ bắp săm hình con hổ.
Phía sau còn có ba người, nhưng bất ngờ chính là có tới hai người mà Thiên Dương rất quen thuộc cùng với một nam nhân Nhìn vẻ mặt soái khí nhưng lại có chút gian tà đang ngồi giữa mà một tay ôm một nữ nhân.
Hai nữ nhân này không ai khác chính là hai chị em song sinh làm bảo vệ cho hai tiểu thư nhà Khương gia, cả hai người họ đều thức tỉnh không gian dị năng có thể di chuyển từ nơi này đến nơi khác.
Mắt thấy Thiên Dương không nói gì cũng như bầu không khí trong xe hết sức im ắng, thì nam nhân ở ghế sau lại nói.
“Thiên Dương tiến sĩ, cậu cứ yên tâm, ưu đãi chúng tôi cho cậu sẽ không thiếu gì ở Rạng Đông, làm ở đâu cũng là làm sao, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời nghiên cứu, không cần chạy đi, thì cậu muốn thứ gì là chúng tôi cấp không được chứ.” Vừa nói nam nhân lại bắt chéo chân hai bàn tay các ngón đan vào nhau, cả người dựa lưng ra sau sau ghế vẻ mặt tản mạn từ tính nói.
“Hiện tại tôi còn chưa biết được cậu là ai đâu, bây giờ nói cái này không phải sớm quá sao?” Thiên Dương nói vẻ mặt đầy ẩn ý.
“Tôi nghĩ với trí thông minh của Dương tiên sinh thì việc nhận biết tôi cũng hết sức dễ dàng mà thôi. Mà không biết cũng không quan hệ, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian để tâm sự sao.” Nam nhân không nhanh không chậm mà đáp lại, lời lẽ hết sức tùy ý, tản mạn.
Ngay lúc này chiếc xe chạy ngang qua một ngã tư, bên đường dán một biển chỉ dẫn nhìn đã cũ nhưng cũng không phải không thể nhìn rõ nét chữ của nó chính là dòng chữ. Chào mừng đến với Hải Thành.
Nảy giờ Thiên Dương mặc dù đang đối thoại với nam nhân phía sau xe nhưng lại không quên quan sát xung quanh và phía ngoài cửa kính, nên cũng không hề bỏ lỡ mà đọc được biển chỉ dẫn.
[Hải Thành sao, ở đây cách Rạng Đông phải ba ngày đi đường, thế nhưng thoạt nhìn bây giờ với bóng mặt trời chiếu qua mấy cảnh vật trên đường thì chỉ mới là giữa trưa mà thôi. Một là nhóm người này liên tục mê rót thuốc cho mình đến ba ngày hai là họ đã dùng dị năng dịch chuyển đến đây.]
Vừa suy nghĩ trong đầu như vậy, Thiên Dương lại nhìn qua kính nhỏ ở phía trước mà nhìn thấy toàn xe đám người, và đơn nhiên cậu cũng thấy hai chị em sinh đôi làm bảo vệ cho Khương gia
[Hẳn là cách suy đoán thứ hai rồi.] Trong lòng Thiên Dương đã đoán được phần nào và hiển nhiên cậu cũng phát hiện bây giờ có lẽ người trong căn cứ cũng không thể đuổi kịp chiếc xe này.
[Quá nhiên có không gian dị năng chính là bật hack a.] Thiên Dương trong lòng cảm thán trong đầu bổng có một ý tưởng táo bạo, nhưng bây giờ cậu cũng áp xuống suy nghĩ này mà đang động nào tìm đối sách thoát khỏi.
[Sách không biết bây giờ Tần Minh cậu ta có xù lông không ta, thật muốn xem vẻ mặt bị chọc mao đó phải làm sao đây.] Biết được mình có bị bắt cũng không nguy hiểm đến tính Mạng nên Thiên Dương còn có tâm suy nghĩ đến Tần Minh vấn đề.
Bây giờ Tần Minh đang như thế nào đâu, cậu ta hiện đang hai mắt đỏ đậm cố tìm cho được Thiên Dương bóng dáng mà đứng ngồi không yên.
===Hết Chương===
Tần Minh: “Ô Ô Ô lão bà không thấy, ai biết xin liên hệ online chờ rất cấp bách.” Hai mắt lưng tròng.jpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.