Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 37: Kết đội




“Xèo”
Những giọt mỡ thịt nướng chính vàng ống giọt xuống đống lửa gây ra những tiếng xèo xèo khiến cả hai điều nuốt nước miếng.
Cậu bé không nhịn được mà cầm miếng thịt lên gặm một gặm vẻ mặt thoả mãn.
Thiên Dương thấy vậy cũng không ngần ngại lấy phần thịt còn lại của mình ra rửa sạch rồi nướng lên.
Nhờ có việc thu thập các gia vị từ mấy nhà ở trước đó mà miếng thịt của Thiên Dương hết sức câu người.
Thanh Quang nhìn miếng thịt nơi tay rồi lại liếc qua phạm quy Thiên Dương. Cậu không tiền đồ nuốt nước miếng hai hạ rồi lại hung hăng gặm một ngụm thịt mà không quan tâm.
Thiên Dương nhìn qua tiểu bằng hữu Thanh Quang mà cười cười nghĩ: "Thật ngạo kiều 1 tiểu bằng hữu đâu.
Ở bên kia Tần Minh cùng với thủ hạ của mình cũng đã lái xe xuất phát.
Thiên An cũng ôm lấy nhà mình bảo rối bước từng bước ra khỏi căn cứ.
Tiểu Minh bằng hữu giọng nãi thanh nãi khí tò mò hỏi: “Ba ba mình đi đâu nha?”
“Đi kiếm tiền mua nãi cho Minh Minh nhà ta a” Thiên An vẻ mặt sủng nịch chạm chạm nhà mình bảo bối nhi tử mũi khẻ cười.
“Aiz nhà ta bảo bối ăn như vậy gầy, ba ba phải đi kiếm nhiều nãi cho nhà ta bảo bối a!”
“Thật sao?, Minh Minh không béo sao?” Tiểu bằng hữu mặt cười tươi rói mà vung vung tay béo quơ quơ hăng hái hỏi.
Thiên An: “Đơn nhiên rồi, nhà ta bảo bối chính là gầy a!” Mặt không đỏ tim không loạn nói như đinh đóng cột nãi ba lượng kín khẳng định.
Thiên An: “Minh Minh nhà ta chỉ với một cánh tay là ba ba đã có thể bế lên lạp, sao có thể mập được, không nhìn tiểu béo bằng hữu lớn lên chắc nịt sao, trẻ nhỏ lớn lên như vậy mới tốt.”
“Ân ân, về sau Minh Minh sẽ ăn một, hai không ba bát cơm” Tiểu bằng hữu tin sái cổ mà vỗ cái bụng bia nhỏ nhỏ của mình lời hùng khí tráng mà đặt cái mục tiêu nhỏ.
“Cạch cạch cạch”
Tiếng các cách cửa được mở ra, một đám tang thi có kỹ luật mà sắp hàng chỉnh tề đang không ngừng làm công tác dọn gạch cho nhà tư bản.
[Đúng là nhân sinh gian nan a, lúc trước đương người khi vật vã làm việc không nói, đến giờ biến thành tang thi cũng không thoát khỏi phải đi qua làm công, dọn gạch, đã vậy lần này lại không có lương, cũng chẵc có 5 hưởng 1 kim, bạch bạch một hồi làm việc không lương lại…]
“Gào”
[Hảo đi! thi sinh gian nan, ai biểu mình là yếu nhất cái kia đâu.]
Nguyên Vân Ngọc nhìn này chỉ tang thi tứ chi cứng đờ những đôi mắt cứ đảo qua đảo về, vẻ mặt khổ đại cừ thâm không khỏi nghĩ lại.
[Ta đã tàn ác đến thế sao, bắt người khác làm không công không không có trả tiền, này là áp bức nhân quyền, ách là áp bức thì quyền. Chậc không phải do ta không trả tiền mà là do ngươi không đòi a]
“Ân”
Bào chữa cho mình xong Nguyên Vân Ngọc thoải mái mà oa ở trên ghế ngồi đợi nhà mình tiểu đệ làm việc dâng lên cung phụng.
Tiểu tang thi: [Ô ô ô, hảo đói, hảo mệt a, thi sinh thì không có quyền lợi a, không được tí nữa nói gì ta cũng phải gặm gặm thử này cục đá một ngụm, này nghe hảo thơm bái, hút lưu.jpg]
Nguyên Vân Ngọc: “…”
[Ngươi không biết ta là tinh thần hệ dị năng sao, ngươi là ta khống chế lại, trong đầu nghĩ ân vụng, này quá không phải thi đi. Làm thi cũng phải có nguyên tắc a.] Vạn ác lão bản Nguyên Vân Ngọc tiếng lòng nghĩ.
“Ách”
Tiểu đáng thương này chỉ tang thi thân người ốm yếu gầy gầy như đói mấy bữa lại vác trên người một cục nguyên thạch siêu lớn, bước đi nhàn nhã. Lại nhìn qua một đám cơ bắp đầy gân tang thi hai ba con nâng một cục đá bước đi chậm chạp.
Nguyên Vân Ngọc tâm lý rối rắm, [hắn lại đói, lại thèm như vậy không nghĩ tới làm việc lại rất hăng hái, nếu nó đã trong lòng nói ra muốn tiền lương, thì mình cũng không thể ăn quỵt…]
===Hết chương===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.