Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 39: Ẩn nấp




Thiên Dương suy ngẫm lúc thì Thanh Quang đã nhanh chống dọn đồ đạc của mình lại một góc rồi có ý định ôm vậy mà ngủ.
Thiên Dương nhìn tư thế cảnh giác đó lại nhìn lại mình thảnh thơi nằm hơi có chút chột dạ mà nói: “Chia ra sao?”
Thanh Quang mắt chớp chớp mà nhìn Thiên Dương. Một lúc sau cậu như đã nghĩ xong điều gì mà phát ra một tiếng “Ân” nhỏ nhỏ mà nếu không phải không gian hết sức im lặng và chỉ có hai người họ thì Thiên Dương có lẽ cũng không thể nghe được.
Như đã hoàn thành thỏa thuận cả hai phân chia nhau canh gác để ngủ Thiên Dương canh buổi đầu Thanh Quang thủ buổi sau.
Ánh sáng qua khe cửa nhỏ Thiên Dương có chút đói bụng mà tĩnh dậy, lấy tay xoa bụng đói rồi mò tìm trong bao còn vài củ khoai cậu không khỏi ảo não mà nghĩ tại sao hôm qua không nấu luôn nó để bây giờ nhìn củ khoai ngạnh ngạnh mắt lớn trừng mắt nhỏ mà nhận mệnh đi kiếm củi.
Thiên Dương mặt ủ mày ê đi xuống lầu thì thấy lửa đã được thiêu liền vui vẻ mặt dày tới cọ lửa nướng nướng khoai, lần này cậu quyết định nướng hết nó để đảm bảo lần sau ăn không cần phải tạo củi lửa giảm bớt thời gian.
Thanh Quang thấy mặt dày người nào đó không nói gì mà tiếp tục nướng lấy phần mình khoai.
Ăn sáng xong cả hai ra ngoài hái khoảng 4 trái quả nước quay lại dầp đám lửa thì tiếng xe lại tiếp tục phát ra từ phía xa xa.
Lần này cả hai ăn ý mà không chạy lên lầu nữa. Hai người họ đều núp vào mép tường chỉ nhìn quan sát qua khe hở nhỏ.
Tiếng xe chạy lại gần rồi cũng im lặng dừng ngay tại chỗ hàng rào khiến cả hai có chút lo ngại.
Quan sát kỹ thì ra đó là chiếc xe của đoàn người ngày hôm qua. Lần này đi theo một chiếc xe tải khá lớn cùng với một đám người gầy gò ốm yếu nơi cổ tay và chân còn có dây xít sắt cồng lại bị một người cơ bắp cuồn cuộn kéo ra ngoài.
“Nhanh lên mấy tên chậm chạp, chúng mày không có chân đi sao?” Vừa mắng chuởi thô tục tên cơ bắp còn cầm roi quất vào chân mấy người đó khiến họ không thể nhìn được đau đớn mà bước đi nhanh hơn.
Điều kỳ lạ là mấy người họ không ai than vãn hay thốt ra tiếng kêu đau nào. Có đau đớn thì cũng nhanh mặt rồi nhanh chóng đi nhanh hơn mà thôi.
Cây quả nước nhìn tưởng ít nhưng thực chất nó không chỉ leo lên trên tường mà còn leo xuống vùng đất trống bên cạnh kéo dài một mảng đất khá lớn hệt như những trái dưa hấu nhỏ mọc trên đất.
Một đám khoảng chừng 10 người bị một tên cơ bắp quát mắng, đánh chưởi im lặng mà thu hoạch quả nước. Một số quả chưa chín bọn họ không hái đi nhưng lại có một cô nương thực vật hệ dị năng truyền năng lượng thúc đẩy trái nhanh chính.
Bên kia mấy người đó đang khuân vác thu hoạch. Bên này hai thanh niên hôm qua lại quay về, đứng trước cổng hai người nhìn căn nhà chuẩn bị đi vào quan sát xem có gì đáng giá không.
Khi đi vào trong cả hai lật lên lật xuống không thấy gì hết sức bức bội, một tên đang khó chịu mà nhổ nước bọt xuống sàn lại để ý đống lửa vừa dập không lâu của Thiên Dương và Thanh Quang.
Cả hai nhìn nhau rồi nhanh chóng im lặng liếc qua liếc về rồi chạy nhanh như gió lật tung khắp hết ngỏ ngất lần nữa.
Thiên Dương và Thanh Quang đang núp ở vạt cỏ phía xa trộm thở phào một cái im lặng không lên tiếng.
Hai tên thanh niên kia tìm không được người cũng không tiếp tục tìm kiếm, họ quay lại phía đám người, một người trong họ dáng vẻ râu xồm tới gõ cửa một chiếc xe đen và nói nói gì đó.
Ở bên này Thiên Dương và Thanh Quang cả hai đều cảm giác như có gì đó vừa quét qua người mình, toàn thân nổi da gà muốn nhanh chóng thoát đi nơi này càng nhanh càng tốt.
Ở trong xe tên thanh niên đeo kính ngày hôm qua cười cười mà nói: “Bắt được rồi”
=== Hết Chương===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.