Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 42: Rời đi




“Đây rốt cục là cái thứ quỷ gì?” Trên mặt Takamoto hiện lên biểu tình kinh ngạc, thân mình lui vào trong vòng bảo hộ người có năng lực, đôi mắt thật nhỏ di chuyển, nhìn chằm chằm hai người một thú cách đó không xa.
Trải qua giao chiến, nghi hoặc trong lòng Diệp Cẩn càng sâu, nhìn Sakiko Suzuki đang vây công chính diện, nói: “Vây lấy nó, đừng giết chết, thứ này giết không chết đừng để lãng phí dị năng.”
Sakiko Suzuki gật đầu, phối hợp với Diệp Cẩn vây khốn thứ này. Từng đợt từng đợt hắc vụ tựa như linh xà, gắt gao trói chặt tứ chi của nó. Những người khác lúc này mới dám đến gần, nhìn thấy quái vật bị trói bởi hắc vụ, người không giống người, lại càng giống như trí thi Diệp Thần từng gặp.
“Sàn sạt…” Một trận tiếng bước chân hỗn loạn từ phía bên trái đi đến, nhiệt độ không khí giảm xuống, nước ở những chỗ trũng đã đóng băng mỏng, từ khe hở trên đỉnh động thỉnh thoảng rơi xuống bông tuyết, mang theo hơi lạnh.
“Đừng ra tay, là người quen.” Diệp Thần ngăn lại Mạc Phong, trời đã sáng một chút, cửa vào lúc đầu đã bị Trương Như Anh chặm lại, phải đi đường vòng qua bên phải hoặc cửa sau.
Quả thực, một phút sau, bên trái xuất hiện nhóm người Trương Như Anh, Long Tường Thiên dẫn đường, Mạc Quý và Manny một trái một phải đỡ Mạt Điểm ở giữa, sau đó là Đường Bưu và A Cửu, Trương Như Anh chú Đường và chó điên cản ở phía sau. Vừa đi ra khỏi khoảng hẹp, ngẩng đầu nhìn thấy nhóm người Diệp Thần.
“Diệp Thần, cậu không có việc gì là tốt rồi!” Trương Như Anh gật đầu nói, tầm mắt đảo qua Takamoto, không khỏi nhíu mày, thân phận người Nhật của nhóm người Takamoto rất dễ nhận biét, năm đó chuyện liên minh đề nghị đưa Fujino về nước không nhỏ, Trương Như Anh đương nhiên biết lý do trong đó. Đánh giá Takamoto vài lẫn cũng không buông được đề phòng.
“Ân, Long tiên sinh, anh nhận thức được thứ này không?” Diệp Thần tlm sau đó gọi Long Tường Thiên, chỉ vào quái vật bị Diệp Cẩn trói lại, đang giãy dụa trên mặt đất, nếu Diệp Cẩn không dùng hắc vụ che lại cái miệng rộng của nó, thì cái lưỡi dài kia đã sớm công kích người khác.
“Thân thể phục chế?” Long Tường Thiên kinh ngạc hô lên, khuôn mặt ngày càng lạnh lùng, tầm mắt sắc bén nhìn chằm chằm thân thể phục chế đang giãy dụa trên mặt đất, ôn nhu trong mắt y dần biến mất: “Lý Huân, được, được, thật sự được lắm…”
Cất bước tiến lên, năm ngón tay cắm vào trong lòng ngực thân thể phục chế, chậm rãi từ trong lồng ngực nó lấy ra một mảnh thủy tinh cỡ bàn tay, sau khi mảnh thủy tinh rời khỏi ngực, thân thể phục chế đang giãy dụa trên mặt đất dần dần im lặng. Long Tường Thiên cầm mảnh thủy tinh nhiễm máu tươi trong lòng bàn tay, dị năng lôi điện cuồng bạo nổ ở hai bên trái phải, đánh lên thân thể của nó, một tiếng nổ vang lên, thân thể phục chế liền biến thành tro tàn, cả động cũng bị run lên.
“Hành động lần này ở Diêm Hồ tôi không tham gia, chuyện của thân thể phục chế quá mức nghiêm trọng, tôi cần quay về Bắc Bình một chuyến. Nếu tôi đoán không sai, khu hoang dã lần này có động tĩnh lớn như vậy, chủ yếu là để dẫn tôi ra mặt. Tôi đi thì bên này mọi người sẽ thoải mái hơn nhiều, chuyện về thân thể phục chế hy vọng mọi người giữ bí mật.” Tuy nói là thỉnh cầu nhưng khi mọi người nhìn thấy được khuôn mặt lạnh như băng của Long Tường Thiên, ai cũng không nói được lời cự tuyệt.
Lúc này, Long Tường Thiên như là một con vương thú cuồng nộ, ai dám chọc y đều phải dùng cái chết để trả giá!
“Long tiên sinh, anh đi rồi, tiến sĩ Lý Huân thì là sao bây giờ?” Mạc Quý hỏi.
Trước mắt, Lý Huân còn chưa rõ tin tức, Long Tường Thiên lại rời khỏi, bọn họ đi đâu tìm Lý Huân đây?
Sắc mặt Long Tường Thiên âm trầm, đạm mạc nói: “Không cần tìm nữa, hắn không ở đây. Nếu sau khi mọi người tiến vào Diêm Hồ gặp phải con quái vật đánh không chết, đó chính là thân thể phục chế, mọi người chỉ cần lấy mảnh thủy tinh nằm trong lồng ngực nó ra, sau đó phá hủy thi thể, tốt nhất là cũng hủy mảnh thủy tinh luôn.”
Nói xong, Long Tường Thiên ôm lấy Mạt Điểm gật đầu, không quay trở lại trong động mà biến mất nhanh như tia chớp.
“Diệp Thần, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?” Trương Như Anh tiến lên, không hiểu ra sao nhìn Diệp Thần, sự tinh phát sinh quá nhanh, bọn họ cũng chưa hiểu rõ rốt cục là xảy ra chuyện gì?
“Người lúc trước đi cùng chúng ta không phải là tiến sĩ Lý Huân, mà chính là một thân thể phục chế,” Diệp Thần thản nhiên nói: “Tối hôm qua, mọi người chia nhau tìm đường, tôi liền ở lại cùng bốn người Đường Bưu, thân thể phục chế của Lý Huân đột nhiên động thủ với tôi nhưng thất thủ nên bị tôi giết, không nghĩ đến lại biến thành quái vật như lúc nãy mấy người nhìn thấy, cũng chính là nguyên hình của thân thể phục chế.”
“Cái gì?” Mạc Quý lớn tiếng la lên, không dám tin nhìn đống tro nằm trên mặt đất. Tiến sĩ Lý Huân có vẻ ngoài khiêm tốn ôn hòa lại là một thân thể phục chế, chuyện này ở liên minh là cơ mật cấp S, không ít cao tầng trong liên minh đều có thân thể phục chế, vì tránh cho bản thân bị tập kích. Bất quá, đại đa số mọi người đều hiểu, kỹ thuật của thân thể phục chế cũng không thành thục, thậm chí còn đánh nhau kém nữa, chỉ có được lối suy nghĩ đơn thuần, bất quá chủ nhân có thể thông qua mảnh thủy tinh trong lồng ngực để khống chế hành động của thân thể phục chế.
“Lý Huân vì sao lại muốn dùng thân thể phục chế, chẳng lẽ hắn phản bội liên minh?” Manny nói.
Trong lúc nhất thời, mọi người im lặng.
Đám người Takamoto cách bọn họ không xa, mấy người Diệp Thần lại không cố ý nhỏ giọng, họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm Diệp Cẩn đứng ở bên cạnh. Chỉ có Sakiko Suzuki thái độ khác thường, ôm áo khoác Diệp Thần đưa cho cô, theo sát bên người Diệp Thần.
“Tích tích!” Lúc này máy liên lạc của Diệp Cẩn vang lên, Diệp Cẩn cúi đầu nhìn, là số của Hàn Ninh, bèn đi ra ngoài: “Alo, là tôi!”
“Lão đại, tôi ở bên này thu được tin tức của Triệu Thị truyền đến.” Ngữ khí của Hàn Ninh mang theo chút hung phấn. Mấy ngày nay hắn luôn cố gắng liên lạc với Triệu Thị, nhưng bên đó giống như biến mất khỏi trái đất, vô luận gọi như thế nào cũng không được, hắn thậm chí hoài nghi, có khi nào hôm đó Triệu Thị đã chết trong vụ nổ.
“Hắn ở bên đó như thế nào? Có tin tức của Tống Tiểu Ngọc không? Biết rõ cứ điểm của đám người Hứa Kham ở Diêm Hồ không?” Diệp Cẩn bình tĩnh hỏi. Triệu Thị là người do một tay y bồi dưỡng, trời sinh rất giỏi thu thập tình báo.
“Tình huống của Tống Tiểu Ngọc có chút phức tạp, Triệu Thị cũng không nói nhiều lắm. Hắn có nhắc đến căn cứ của Hứa Kham ở Diêm Hồ, nói là một đảo nhỏ gần hồ nước mặn, nơi đó có một tòa nhà thực nghiệm do Phillip cầm đầu, tình huống bên trong không tốt lắm. Hắn hình như gặp phải không ít phiền toái, tôi chưa hỏi xong đã tắt máy.” Hàn Ninh hơi lo lắng, động tĩnh ở khu hoang dã lần này rất đến, ảnh hưởng đến khu an toàn.
Thậm chí ngay cả khu căn cứ tiếp viện cũng gặp tập kích, cũng may người ở đó không ngu, không có chuyện gì lớn. Nhưng dị thú cùng tang thi có thể đột phá bên ngoài của căn cứ tiếp viện, chuyện này cũng tạo nên hồi chuông cảnh báo cho bọn họ.
“Được, tôi đã biết! Cậu tiếp tục liên hệ hắn, bảo hắn giữ vững cảnh giác, đừng làm cho Hứa Kham hoài nghi.” Diệp Cẩn gật đầu tắt máy liên lạc, nhìn về phía Diệp Thần muốn nói lại thôi. Triệu Thị nói tình huống của Tống Tiểu Ngọc có chút phức tạp, có nghĩa là Tống Tiểu Ngọc đã xảy ra chuyện.
“Có việc?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
Diệp Cẩn sau khi nghe máy, ánh mắt nhìn mình trở nên là lạ. Điều này làm cho cậu cảm thấy có chút không hiểu, nên mở miệng hỏi.
Diệp Cẩn trầm tư một lát, ngẩng đầu nói: “Hàn Ninh nói, Tống Tiểu Ngọc có thể xảy ra chuyện!”
Diệp Thần ngây ra một giây, sau đó dường như không có việc gì, gật đầu: “Em đã biết!” Ngữ điệu bình tĩnh, không hề phát hiện ra chút gì bất thường, nhưng tay Diệp Thần đã nắm chặt lộ gân xanh, tinh thần lực cuồng bạo nổi lên.
“Tiểu Thần…” Diệp Cẩn chần chờ, lo lắng nhìn cậu, biểu tình của Diệp Thần làm cho y cảm thấy không an tâm.
Diệp Thần gật đầu, bình tĩnh nói: “Em không sao, chuẩn bị thôi, tranh thủ thời gian đi đến huyện An Bình.” Từ huyện An Bình đi lên quốc lộ 139, tầm nửa tiếng có thể đi đến Diêm Hồ.
Dứt lời, quay đầu nhìn về phía Trương Như Anh, hỏi: “Mọi người muốn tách ra, hay là đi cùng nhau?”
Trương Như Anh nhìn người của mình, nói: “Cùng nhau thì an toàn hơn.”
“Đường Bưu và A Cửu, hai người muốn theo tôi đi huyện An Bình, hay tự quay về khu an toàn.” Diệp Thần quay đầu nhìn hai người họ, vết thương của A Cửu quá nặng, khiến người khác không an tâm, Diệp Thần không hy vọng hắn đi cùng.
Đường Bưu trầm mặc nửa ngày, quyết định nói: “Cùng mọi người đi đến huyện An Bình, vết tình trạng hiện tại của chúng tôi, cũng không có biện pháp trở lại khu an toàn. Còn không bằng đi cùng với mọi người, tỷ lệ sống sót cũng cao hơn một ít, hơn nữa tôi cũng muốn đi đến huyện An Bình, tìm Đường Thuận và Hạ Lưu.”
“Được rồi.” Diệp Thần gật đầu. Sau đó hỏi Diệp Cẩn tình huống của họ, thiếu đi nhóm ba người của Long Tường Thiên, hai chiếc xe vẫn ngồi đủ. Đương nhiên, hy vọng là xe bọn họ để ở ngoài động không bị tang thi chuột đè hỏng.
“Sakiko Suzuki, thứ quái vật này còn không mau lại đây, đứng ngốc ở đó làm gì?” Takamoto quát to về hướng Sakiko Suzuki. Trên người Takamoto mang theo bí mật của Thiên Hoàng, nên hắn đương nhiên sẽ không đi theo đám người Diệp Thần, nhưng lúc chuẩn bị rời đi, thấy Sakiko Suzuki vẫn đi theo bên người Diệp Thần, không có ý định trở về.
Nghe vậy, mọi người lấy lại tinh thần.
Nhìn thấy Sakiko Suzuki đi theo sau Diệp Thần, một loại ý niệm chợt lóe trong đầu rồi biến mất. Vừa rồi lúc bọn họ thảo luận, một chút cũng không nhận ra có một người đứng sau lưng Diệp Thần, nếu không có Takamoto nhắc nhở, thật đúng là không hề biết.
“Tôi nhận được đồ ăn cùng quần áo của cậu ấy, hiện tại, tôi là người hầu của cậu ấy.” Ngữ điệu của Sakiko Suzuki khàn khàn, vang lên trong động. Đây là lần đầu tiên mọi người nghe Sakiko Suzuki nói chuyện, tuy rằng kỳ quái, nhưng cũng không khó nghe.
“Mày…nói cái gì?” Takamoto choáng váng, hiển nhiên không nghĩ đến Sakiko Suzuki lại từ chối. Nhiều năm như vậy, Sakiko Suzuki tựa như u linh đi theo bên người hắn làm trâu làm ngựa, chịu mệt nhọc cũng chưa hề nói nửa câu. Nhưng mà, hôm nay lại cự tuyết hắn, này…đột nhiên, trong đầu hắn vang lên câu nói của cha đã nói mười mấy năm trước, không thể để cho thị nữ của mình nhận đồ ăn và quần áo của người khác, điều này đại diện cho phản bội.
“Đồ ăn, quần áo…rời khỏi!” Sakiko Suzuki hạ tóc, khuôn mặt giấu trong bóng đêm, thân mình nhỏ xinh hòa cùng bóng tối.
“Mày…” Sắc mặt Takamoto đột nhiên thay đổi, bén nhọn nói: “Anh Fujimoto, thay ta giết con quái vật này, nó dám chủ động rời khỏi gia tộc Panasonic, như vậy không cần thiết phải giữ lại.”
Fujimoto cứng người, nói nhỏ với hắn: “Nhiệm vụ của Thiên Hoàng quan trọng, quái vật này lại khó giải quyết! Chúng ta không cần vì nó mà lãng phí thời gian, chỉ thành công đi đến Diêm Hồ bàn bạc với tiến sĩ Fujino, như vậy nhiệm vụ đã hoàn thành. Hơn nữa, thoát được khỏi thứ quái vật này, đây là chuyện tốt, sau này Anh Takamoto sẽ không cần lo lắng bị người ta quấy rầy chuyện kia nữa? Hắc hắc”
Hai người trao đổi ánh mắt kiểu như anh biết tôi biết, Takamoto ghét bỏ liếc nhìn Sakiko Suzuki, nói với Diệp Thần, “Anh Diệp, quái vật này là thứ không may, anh tự lo lấy!” Nói xong, đoàn người nhanh chóng rời khỏi, trước khi đi, Takamoto quyến luyến không quên nhìn chằm chằm Diệp Cẩn vài lần, nếu không phải e sợ thực lực của bọn Diệp Cẩn, chắc chắn đã muốn đè người ta ra hiếp rồi.
Diệp Cẩn híp mắt, khóe miệng mang theo nụ cười chế giễu. Nếu không phải muốn thăm dò mục đích của nhóm người Takamoto, y đã giết tên chướng mắt này lâu rồi, làm bẩn mắt y, thực khiến người ta muốn nổi sát khí.
“Lão đại, muốn chúng tôi theo sau bọn họ không?” Mạc Phong ra hiệu bằng tay, Diệp Cẩn lắc đầu.
“Không vội, Diêm Hồ có bao lớn, sớm hay muộn cũng sẽ gặp lại.” Diệp Cẩn lạnh lùng nói.
Nói xong, đoàn người đi ra khỏi động, nhìn thấy Sakiko Suzuki nhắm mắt đi theo sau Diệp Thần, trên mặt Diệp Cẩn hiện lên chút ảo não, nói: “Diệp Thần, điều nàng đi chỗ khác. Ai biết có phải hay không là gián điệp do đám người đó sắp xếp?”
“Không cần, giữ cô ta lại cũng có tác dụng.” Diệp Thần nói, liếc mắt nhìn thân mình nhỏ xinh của Sakiko Suzuki, quần áo trên người đều bị đánh nát, chân mang một đôi dép gỗ, áo khoác Diệp Thần đưa cho cô đang được ôm ở trong tay, bộ dáng vô cùng chật vật đáng thương, “Mặc quần áo vào, không cần lo lắng bị bẩn.”
“Tôi, có thể mặc sao?” Sakiko Suzuki hoảng sợ ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo mở to nhìn Diệp Thần.
Diệp Thần gật đầu nói: “Có thể.”
“Ân, hiện tại tôi liền mặc.” Sakiko Suzuki nở nụ cười nhợt nhạt, thân mình nhỏ xinh sau khi mặc áo lên liền che hơn một nửa thân mình.
Sau khi thấy Sakiko Suzuki mặc áo, Diệp Thần không nói gì nữa, chuyện gì đến sẽ đến.
Sau khi rời khỏi động, bọn họ liền tìm được chiếc xe bị bỏ lại trước đó, may mắn, ngoại từ ở trên đó có không ít bụi thì xe không có vấn đề gì. Diệp Thần đem xe để cho Trương Như Anh, xoay người lên xe Diệp Cẩn, lên xe mới phát hiện, bài trí trong xe Diệp Cẩn cao cấp hơn xe của bọn họ nhiều, cũng thoải mái hơn.
Mấy người tùy tiện ăn miếng bánh mì, liền mạo hiểm trời vẫn còn tuyết mà đi đến huyện An Bình. Mưa đã nhỏ, tuyết trằng đầy trời, cũng may tuyết cũng không rơi nhiều, mặt đường không bị đóng băng nhiều lắm, miễn cưỡng cũng có thể đi lại.
Không biết có phải do hạ nhiệt độ hay không, mưa gió đầy trời, khoảng cách đi từ động đến huyện An Bình, bọn họ cũng không gặp vấn đề gì, một đường an ổn đến huyện An Bình.
“Cẩn thận một chút! Bên trong đó ẩn giấu không ít thứ.” Diệp Cẩn đứng ở lối vào huyện, muốn lên quốc lộ 139, phải đi qua huyện An Bình.
Hai chiếc xe đứng ở lối vào thị trấn, thấy Diệp Cẩn xuống xe, đám Trương Như Anh ở chiếc sau cũng xuống. Nhìn huyện tiêu điều trước mắt, mặt đường gồ ghề, tầng trệt của mấy khối kiến trúc lưu lại dấu vết chiến đấu loang lổ.
Âm thanh gầm nhẹ vang lên, theo gió lạnh tiến vào tai mọi người.
“Ực!” Mạc Quý nhịn không được nuốt nước miếng, nghe thanh âm này, chắc là xung quanh ẩn núp không ít thứ lợi hại, khó trách khoảng cách đi từ động đến đây không hề gặp phải thứ gì, thì ra đều trốn ở chỗ này.
Nhưng mà, kỳ quái chính là đám người Takamoto rõ ràng đi trước họ một chút, bọn họ luôn đuổi theo, nhưng không gặp phải, thực khiến người ta kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.