Khuôn mặt Dung Tuyên tà mị, áo choàng đỏ tươi như lửa, có chút mê hoặc khó nói. Đôi mắt màu đỏ làm cho người ta nhớ đến, nhớ đến? Cậu nhớ đến ai?
Diệp Thần nhướng mi, trong mắt có chút nghi ngờ, cậu với Dung Tuyên gặp không quá hai lần, vì sao lại có cảm giác quen thuộc khó nói? Dung Tuyên ăn mặc rất khác với người bình thường, vào mạt thế số mọi người chọn mặc quân trang bó sát, như vậy có lợi cho chiến đấu và ẩn nấp. Mà Dung Tuyên lại hoàn toàn ngược lại, áo choàng đỏ tươi rộng rãi, lộ ra khí phách khó có thể che giấu.
“Anh là ai?” Diệp Thần xoay người…ánh mắt nhìn chằm chằm Dung Tuyên.
Lúc trước ở trạm hoang phế vội vàng tránh Hứa Kham nên không để ý cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ này, nhưng hôm nay cẩn thận nhớ lại, trong lòng liền cảm thấy có chút gì đó.
“Dung Tuyên, bằng không còn có thể là ai?” Dung Tuyên thản nhiên nói, khác với lời nói bình tĩnh, động tác không hề chậm, tiết tấu bên dưới tăng theo nhiệt tình của hai người trong kia, có khi còn mạnh hơn.
Đôi mắt sâu lộ ra cảm xúc vô tận, khi thì hoài niệm, khi thì đau thương…tất cả cùng một lúc!
“Khốn kiếp…” Diệp Thần bị đâm có chút không đứng vững, mỗi lần đều như sắp bị đâm đến bay ra liền bị Dung Tuyên gắt gao ôm chặt, rõ ràng là cách lớp quần áo thật dày nhưng độ nóng nơi đó cậu có thể cảm nhận được, hô hấp cũng kìm không được mà trở nên dồn dập.
“Ân a!”
Đàn ông đa số là động vật hoạt động nửa người dưới, mặc kệ thể xác hay tinh thần cự tuyệt như thế nào, thân thể cũng không cách nào thoát khỏi loại vui thích này. Cho nên…Diệp Thần thực bi thương mà có cảm giác!
Kiếp trước, cậu thật thích xem phim người lớn, cao H, xem H văn, nhưng…cậu chừng từng nghĩ đến tự mình nếm thử a!
Vì cái lông gì cậu có cảm giác bị cái thế giới không giới hạn này đồng hóa?
“Tiểu Diệp Thần lên rồi.” Ngữ khí Dung Tuyên hưng phấn, đưa tay chạm vào nơi nào đó hơi hơi gồ lên, khuôn mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp mà điên cuồng, đôi mắt màu đỏ cũng tràn đầy hứng thú.
“…Mẹ anh mới lên, cả nhà anh đều lên!” Diệp Thần câm lặng một chút liền mở miệng phản bác, dưới khuôn mặt lạnh như băng là nội tâm nát vụn, thật là…sao lại lên? Bạn thân a, sao một chút tiền đồ cũng không có, đã thoát khỏi giới hạn sinh vật của địa cầu rồi!
Nghe Diệp Thần nói như thế, toàn thân Dung Tuyên cứng đờ, qua một chốc mới khôi phục lại, bình tĩnh mở miệng: “Ân! Của tôi cũng lên, em là của tôi, cả nhà chúng ta cùng lên.”
“Rắc!” Diệp Thần nhất thời hóa đá, đã thấy qua nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua ai không biết xấu hổ như y.
Trong phòng ngủ.
“Ân…” Hứa Kham bị rắn cạp nong cắn, toàn bộ lý trí đều biến mất, toàn thân chỉ biết gắt gao ôm chặt Tiếu Nam ở phía trên.
“Chậc chậc, so với con gái còn nhạy cảm hơn.” Tiếu Nam khẽ cười, hắn tuổi không tính là nhỏ, so với Trần Khuê còn lớn hơn ba tuổi, trước khi mạt thế còn có gia đình, vợ con trước khi mạt thế bùng nổ đã chết, hắn là một tên quân nhân, là nhóm đầu tiên dùng thuốc kích thích dị năng sau khi mạt thế xảy ra, sau mười năm cố gắng mới trở thành thể thuật giả cấp sáu, không thể không nói là ngoại trừ thiên phú, các phương diện khác của Tiếu Nam đều không tệ.
Dị năng cùng thể thuật không hề dễ dàng thăng cấp, bằng không cường giả ở thế giới này đã có một đám!
Vội vàng kiến công lập nghiệp, Tiếu Nam không vội tìm người để sống yên ổn, ở mạt thế lại nghiên cứu ra sự trao đổi chất trong cơ thể của dị năng giả và thể thuật giả là gấp mười người bình thường, điều này có nghĩa là sinh mệnh của dị năng giả và thể thuật giả dài hơn so với người bình thường, về phần bao lâu…cần thời gian kiểm chứng, có đôi khi số liệu khoa học cũng không chính xác.
Năng lực chữa lành vết thương cường đại, làm cho bọn ở trong mạt thế như cá gặp nước, bên người Tiếu Nam có không hề ít người yêu cố định, bất quá cuộc sống đó của Tiếu Nam gần như là nhàm chán, những người đó là cần tìm cường giả bảo vệ, mà hắn chính là một cường giả đích thực, theo như nhu cầu.
“Vô nghĩa, nhanh lên…lại sâu một chút…” Hứa Kham toàn thân run rẩy, phía dưới lại cắn chặt Tiếu Nam, cảm giác chặt chẽ đó làm cho Tiếu Nam muốn ngừng mà không được, hận không thể làm chết người này, nhiều năm qua chưa từng cảm nhận được loại khoái cảm này, mỗi động tác của hắn vô cùng dùng sức, càng lúc càng mạnh.
“Làm, làm chết tên dâm đãng này.” Mặt Tiếu Nam vốn hào phóng, giờ này lại càng trở nên dữ tợn, cánh tay tráng kiện nâng hai chân Hứa Kham, thay đổi tư thế, lại đem thứ của mình đâm vào, thích đến nheo lại ánh mắt, “Ân, thực chặt!”
Thấy cảnh tượng điên cuồng trong phòng ngủ, toàn thân của Diệp Thần chuyển từ tượng đá thành gió luôn, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào thứ thô như cánh tay của Tiếu Nam, lớn như vậy, cắm vào…lại không chảy máu, này không khoa học!
Hứa Kham ơi nơi đó của anh đến cuối cùng là phải tốt thế nào nha? Sao nơi đó lại trâu bò như vậy a!
Trong truyện viết mỗi người đàn ông cùng Hứa Kham làm chuyện người lớn, mỗi cái đều rất kinh khủng, cũng không giống như người thường, không thể không nói mỗi một tiểu thụ đều có một cái ‘miệng’ lợi hại, lời này tuyệt đối là thật.
“Ân hừ!” Dung Tuyên chuyển động nhanh hơn, miệng phát ra âm thanh trầm thấp, sau đó Diệp Thần cảm giác được quần áo trên mông của mình bị ướt rồi…bị ướt rồi, trong đầu Diệp Thần chỉ quanh quẩn mỗi chuyện này, khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn.
Không cần nhìn, cậu cũng biết bên dưới của mình, cũng ướt như vậy…
Vừa định mở miệng mắng to vài câu, đột nhiên trước mắt lại có thứ gì đó, Diệp Thần theo bản năng bắt lấy, vật này nhìn có điểm quen mắt, tựa hồ đã nhìn thấy qua ở đâu, tính nhìn kỹ thì chợt nghe thấy tiếng nói.
“Nơi này rất nguy hiểm, chớ chọc hai người kia, thực lực hiện tại của cậu không trêu chọc nổi, nhất là thân phận của Hứa Kham không hề đơn giản, cậu cẩn thận một chút, tinh hạch và dị hạch này cho cậu dùng, trong khoảng thời gian tôi không có ở đây nhớ tự chiếu cố mình.” Nói xong đem thứ gì đó nhét vào trong tay Diệp Thần, cúi đầu ngậm lấy miệng cậu, hung hăng cắn xuống, màn sương màu đen bao bọc hai người họ liền biến mất trong phòng.
Ngay trong lúc hai người họ vừa biến mất, Tiếu Nam trong phòng ngủ cảnh giác xoay người, nhìn về nơi bọn họ rời đi, xác định không có vấn đề thì mới tiếp tục đắm chìm trong cảm xúc.
Lung lay vài cái, ổn định thân thể, nhìn cái túi trong tay, bên trong có mấy chục tinh hạch và dị hạch cấp thấp. Diệp Thần chau mày, Dung Tuyên rốt cục là ai? Vì sao lại đối với cậu tốt như vậy? Y làm như vậy là vì cái gì?
Cất túi vào, Diệp Thần cảm thấy toàn thân dính dính rất không thoải mái, mới hồi tưởng lại vừa rồi cậu cùng Dung Tuyên đã làm cái gì, khóe miệng co rút, rất muốn xé hết quần áo trên người, nhưng mà quần áo trong ba lô đã không còn, ở khu hoang dã không mặc đồ là đi tự tử đó, chỉ có thể đi tìm kiếm mấy con tang thi và dị thú phát tiết một hồi.
Tuy rằng giận Dung Tuyên, nhưng lại ghi nhớ kỹ lời y nói vào trong lòng, Tiếu Nam là một trong chủ quán của võ quán Bạch Vân, đây là điều mà trong truyện có nói đến, nhưng Dung Tuyên lại nói thân phận của Hứa Kham cũng không đơn giản, lời này làm cho Diệp Thần lo lắng. Cậu vẫn chưa đọc hết truyện, trong đó cũng có nhắc đến Hứa Kham là diễn viên, một đường thăng cấp đánh quái thú ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, như thế nào cũng không chết được, mỗi lần còn được gặp dữ hóa lành.
Địa giới khu hoang dã rất lớn, dưới bầu trời trống rỗng tiêu điều, gió lạnh thổi qua, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng đám tang thi la hét, những điều này đều góp phần làm cho không khí hoang sơ hơn.
Tay Diệp Thần cầm một cây đao dài, cây sắt đã bị rơi mất, súng sinh hóa đặt bên hông, cây đao này là cậu vừa đào được trong đống đồ tìm được, dùng thử thấy cũng tốt.
Kiếp trước, Diệp Thần là một gã lính đánh thuê, học qua vô số lớp đánh nhau, vô luận là dùng vũ khí lạnh hay là vũ khí nóng, cũng không hề xa lạ, chỉ cần cậu muốn, trong một ngày cậu cũng có thể học hết cách tháo và lắp ráp vũ khí nóng của thế giới này.
Lúc này phía trước có một bóng đen thật lớn, tốc độ cực nhanh, cả người phát ra mùi màu tươi nồng đậm, móng tay thật dài, hơn nửa người lộ ra đống thịt đỏ hư thối, tang thi cấp hai. Tang thi cấp bậc càng cao, hình thái càng giống con người, biến dị bề ngoài càng rõ, thậm chí biến dị cao cấp còn có thể khắc chế khát vọng đối với màu thịt con người, điều này đối với nhân loại mà nói chính là điều đáng sợ vô cùng, bởi vì một khi bọn nó lẻn vào căn cứ nhân loại, không ai có thế nhận ra được thân phận thật của bọn chúng.
Diệp Thần ẩn nấp ở bên trong nơi âm u, hai mắt nhìn chằm chằm tang thi cấp hai đang tới gần.
“Ầm…” Vách tường dày 20 – 30 cm bị tang thi cấp hai đánh xuyên qua, móng tay sắc bén đánh vỡ tường, “Rầm!” Bụi đất rơi xuống, thân ảnh tang thi cấp hai xuất hiện trước mặt.
Diệp Thần xoay người, lảo đảo lui về sau mấy bước, hai tay nắm đao lùi về sau bảy tám bước, thanh đao kéo theo một dấu vết dài trên mặt đất, thân đao bị mòn không ít.
“Tê…” Diệp Thần hít một ngụm khí lạnh, cậu cho là mình đã che giấu thật tốt, không nghĩ đến vẫn bị tang thi phát hiện, cậu đã xem thường tang thi cấp hai, tuy nó được xem là tang thi cấp thấp. Nhìn vách tường vỡ nát, tang thi cấp hai mà lại có lực phá hoại mạnh mẽ như vậy, vậy tang thi cao cấp thì sẽ khủng bố thế nào?
Mồ hôi trên trán Diệp Thần ngày càng nhiều, thu hồi lại sự khinh thường, lực tinh thần bao trùm lên thanh đao, thân hình linh hoạt né tránh công kích của tang thi cấp hai, bụi bay đầy trời, trên người Diệp Thần có không ít vết thương, cũng may là không sâu, lấy năng lực khép lại hiện tại của Diệp Thần, không đến nửa ngày liền hoàn toàn hồi phục.
“Rắc!” Thanh âm nứt vỡ vang lên, Diệp Thần thuận thế xoay người, thanh dao trong nháy mắt chạm vào cánh tay trái của tang thi cấp hai, tinh thần lực mạnh mẽ đi theo thân đao, trực tiếp chém đứt cánh tay trái của tang thi, động tác nhanh gọn dứt khoát, ánh mắt kiên nghị, lộ ra khát vọng giết chóc.
Lực tinh thần trôi nổi xung quanh Diệp Thần hóa thành thực chất, khi cậu chém đứt tay trái tang thi cấp hai, trực tiếp tập trung đánh vào đầu tang thi, mạnh mẽ công kích.
“Rống rống…”
Công kích vô hình, làm cho tang thi cấp hai có chút sợ hãi, không khí ẩn ẩn truyền đến sát khí trí mạng, không có chỗ trốn, trong nháy mắt, bốn đạo tinh thần được thực chất hóa trực tiếp đánh vào đầu tang thi cấp hai.
“Ầm…” Nổ tung như trái dưa hấu, chất lỏng trắng trắng hồng hồng khắp nơi, Diệp Thần nhanh chóng lui về sau tránh đi, ánh mắt nhìn vào tinh hạch cỡ hai ngón tay trên mặt đất, màu đỏ, là tinh hạch hệ hỏa. Tinh hạch khác hệ rất khó hấp thu năng lượng, bất quá cũng không phải không có ai thử, chỉ vì nhanh chóng thăng cấp, dị năng giả hấp thu tinh hạch khác hệ, tốc độ cũng nhanh hơn, nhưng năng lượng của tinh hạch khác hệ ít nhiều đều có tạp chất, bất lợi cho sự thăng cấp của dị năng giả.
Nhặt lên tinh hạch dưới mặt đất, tùy ý xé chút vải trên người lau sạch vết máu, mùi máu tươi dày đặc trong không khí, như vậy sớm muộn gì cũng thu hút đám tang thi đến, Diệp Thần nhanh nhẹn xuyên qua tường thanh, tính toán phương hướng chạy đi.
“Tê tê…”
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu lạnh lẽo, Diệp Thần run người, chau mày, thanh âm này rất quen thược, mới vừa rồi cậu còn được tận mắt nhìn thấy chủ nhân của thanh âm này, chẳng lẽ…nghĩ đến một chuyện có thể xảy ra, Diệp Thần dừng lại, đột nhiên đổi hướng, xoay người, chạy như tên bắn về hướng ngược lại với tiếng kêu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hứa Kham là dị năng giả hệ thủy cấp ba, còn Diệp Thần mới thức tỉnh không lâu, cấp hai cũng không tính quá kém, võ quán thứ ba đại đa số học sinh đều là dị năng giả, thể thuật giả cấp hai, ba, đương nhiên cũng có chút thiên phú, ngoại trừ (……)