Mạt Thế Nữ Phụ Hằng Ngày Đều Bị Sủng

Chương 4:




Lúc này, điện thoại bàn ở chung cư thế mà còn có thể hoạt động?
Nguyễn Ninh còn nhớ rõ tiểu thuyết viết, mạt thế bùng nổ không bao lâu, toàn bộ thành phố S liền lâm vào một mảnh hỗn loạn, tín hiệu không ổn định dẫn tới vô luận ngươi gọi bao nhiêu lần điện thoại, đối phương sẽ chỉ thông báo máy bận.
Chỉ có một bộ phận thiết bị đặc thù có thể thông qua vệ tinh bắt thông tin của điện thoại.
Không nghĩ tới điện thoại bàn của chung cư thế nhưng cũng có thể gọi điện thoại?! Đây thật là một chuyện tốt.
Nguyễn Ninh suy tư nhận điện thoại, "Xin chào,xin hỏi ai vậy?"
"Ninh Ninh --" thấy có người nghe điện thoại, nam nhân đôn hậu kích động thanh âm vang lên, "Cháu người có bị sao không?"
"Chú Cố?"
Đúng vậy, không sai, điện thoại bên kia chính là người Nguyễn Ninh vừa mới còn tính toán đi ôm đùi ba của nam chủ Cố Hoa Thịnh.
Ninh Ninh nghe thanh âm đi lên một chút cũng không hoảng loạn, xem ra bên kia hẳn là không xảy ra việc gì. Cố Hoa Thịnh lúc này mới yên lòng, thanh âm khôi phục trầm ổn, dò hỏi tình huống: "Ninh Ninh, cháu hiện tại như thế nào lại ở chung cư?"
Nguyễn Ninh nghe điện thoại di động, Cố Hoa Thịnh cơ hồ cho rằng nàng đang ở trường học, đã mất đi liên hệ. Gọi điện thoại ở chung cư cũng chỉ là ôm thử hi vọng một lần, không nghĩ tới thế nhưng nghe được.
Cái này làm cho Cố Hoa Thịnh vừa kinh hỉ lại cao hứng.
Hiện giờ bên ngoài loạn như vậy, ở chung cư như thế nào cũng tốt hơn ở trường học.
Nguyễn Ninh giải thích nói:
" Cháu chiều nay thân thể không thoải mái cho nên xin giáo viên về nhà, Chú Cố làm sao vậy? Là phát sinh chuyện gì sao?"
Bởi vì xuyên qua sợ sự tình bị những người khác phát hiện, Nguyễn Ninh chỉ có thể giả bộ dáng chính mình cái gì cũng không biết. Lần này xin nghỉ về nhà cũng chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi.
Cố Hoa Thịnh không có hoài nghi, "Chuyện này chú nói một chốc một lát cũng nói không rõ được, cháu chỉ cần nhớ kỹ hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, cháu mấy ngày nay liền ở trong nhà, ngàn vạn lần đừng ra cửa. Đúng rồi, Ninh Ninh, chung cư còn có bao nhiêu đồ ăn?"
Nguyễn Ninh chần chờ một chút, mới nói: "Tôn thẩm hôm trước mới đến bổ sung."
Tôn thẩm chính là bảo mẫu của biệt thự, mỗi lần qua đây đều bổ sung cho chung cư ít nhất một tuần đồ dùng.
Có đồ ăn liền tốt, Cố Hoa Thịnh nghe xong trong lòng buông lỏng.
"Trong nhà điện thoại bàn hiện tại hẳn là còn có thể dùng được, chú đọc cho cháu một cái dãy số, là anh trai Cố Diệc Thừa của cháu, cháu đem dãy số này gọi đi đem vị trí của chính mình nói cho hắn. Anh trai cháu hiện tại cũng ở thành phố S, hắn sẽ tới tiếp ứng cháu."
Ngủ gà ngủ gật còn có người đưa gối đầu tới?
Nguyễn Ninh nắm chặt microphone, "Chú Cố, anh ấy thật sự sẽ đến tiếp ứng cháu sao?". Cô trong giọng nói mang theo một tia lo lắng sợ hãi.
Nguyên chủ bị mang đến Cố gia ngày đầu tiên, đã bị Cố Diệc Thừa ác liệt mà đẩy ngã trên mặt đất, còn cảnh cáo một phen. Từ đó về sau, nguyên chủ thấy hắn, liền như chuột gặp mèo.
Chuyện này, Cố Hoa Thịnh cũng là biết đến.
"Tiểu tử thúi kia không tiếp ứng cũng đến tiếp ứng! Cháu chính là em gái của hắn!"
Cố Hoa Thịnh tức giận mà nói. Lại nghĩ đến điện thoại đầu bên kia là Nguyễn Ninh, hỏa khí mới giảm xuống:
"Ninh Ninh, cháu không cần lo lắng, chú sẽ nói với anh trai, hắn nhất định sẽ đến tiếp ứng cháu. Nhớ kỹ, trừ bỏ anh trai của cháu vô luận ai tới cũng không được mở cửa."
Nguyễn Ninh bởi vì từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, tính cách tương đối hướng nội, lá gan cũng nhỏ. Cố Hoa Thịnh lại nhiệt tình yêu thương cô, nếu không phải hắn hiện tại đang ở Đế đô, không thể chú ý đến Nguyễn Ninh đang ở thành phố S được, hắn căn bản sẽ không đem cô phó thác cho thằng con trai kia của mình.
Bất quá lần này Cố Diệc Thừa đang ở thành phố S, nếu đổi thành những người khác, Cố Hoa Thịnh liền càng thêm không yên tâm đem cô phó thác cho người ngoài.
Có được số điện thoại của nam chủ, Nguyễn Ninh trên mặt nhiều thêm vài phần vui mừng, "Cháu đã biết, chú Cố, cháu sẽ chăm sóc cho bản thân thật tốt."
Cố Hoa Thịnh không yên tâm mà dặn dò vài câu, lúc này mới ngắt điện thoại.
Xem ra tương lai của cô có chỗ để dựa rồi.
Nguyễn Ninh nhìn số điện thoại trên giấy, cô đang lo nên làm cái gì bây giờ. Hiện tại cơ hội tiếp cận nam chủ đặt ngay trước mặt nàng, dựa vào mặt mũi ba ba hắn, hy vọng thành công hẳn là sẽ lớn một chút đi?
Nguyễn Ninh tâm tình thấp thỏm gọi cho số điện thoại Cố Hoa Thịnh cho cô, sau đó phát hiện, nam chủ hắn thế nhưng tắt máy!!
Nguyễn Ninh: "......"
Cố Diệc Thừa, cô tin hắn cô là chó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.