Mạt Thế Song Trùng Sinh

Chương 16: Dị năng của Lưu Ninh




Mọi người: "???"
Trông khoẻ mạnh bình thường như này thì bệnh tật gì?
Lưu Đại Bảo lo lắng xem xét em gái từ đầu đến chân, xem qua xem lại vẫn không thấy vấn đề nằm ở đâu, cậu khó hiểu nhìn em mình.
"Bà dì em tới hả?"
Lưu Ninh: "..."
Mọi người: "..."
Đúng là Lưu Đại Ngốc!
"Sao anh lại nói linh tinh thế hả?" Nhất thời Lưu Ninh quên cả khóc, cô bé nhào về phía anh mình, dùng nắm tay đánh vào vai cậu ta. "Anh trai ngốc, cực kì ngốc!"
Bị em gái đánh, tuy không đau Lưu Đại Bảo vẫn né trái né phải, chạy vòng quanh liên tục xin tha.
Hạ Hoa chờ hai người họ đánh qua né lại chán chê mới hỏi lặp lại câu hỏi ban nãy: "Tay bị làm sao?"
Từ đầu đến chân Lưu Ninh không thấy được điểm gì bất thường, chỉ có mỗi việc tay đổ mồ hôi là đáng nghi thôi. Vậy nên cứ tay mà hỏi.
"À..." Lưu Ninh gãi gãi đầu, gương mặt nhỏ nhắn lanh lẹ có nét tương đồng với Lưu Đại Bảo hiện lên sự bối rối. "Kể từ khi tỉnh dậy sau sự kiện thiên thạch rơi, tay em hay đổ mồ hôi. Mấy hôm nay nặng hơn, sáng nào dậy cũng ướt một mảng ga giường."
Nghe vậy Hạ Hoa cầm lấy cổ tay cô bé, lật lòng bàn tay lên, cẩn thận xem xét.
Sau một hồi quan sát, cô thả tay Lưu Ninh ra, bình thản nói: "Chỉ là dị năng thôi."
Mọi người kinh ngạc: "Ồ?"
Nhất là Sơ Nguyệt, cô ta mới từ phòng mình ra đã nghe được câu như vậy, không khỏi bất ngờ đến độ làm rơi cái giỏ trên tay.
Lưu Ninh có dị năng?
Lưu Ninh cũng ngây ngốc, cô bé chỉ nghĩ mình bị bệnh, nhiều lần mở miệng ấp úng muốn nói việc đi khám bệnh, nhưng lời thốt ra toàn là những việc nhỏ nhặt khác như phơi quần áo, thời tiết kì lạ.
Từ nhỏ cô bé đã hiểu chuyện, không làm loạn khi cha mẹ ly hôn, không phản đối khi mẹ muốn đăng ký lớp học thêm, hay khi mẹ thay đổi nguyện vọng bắt mình vào trường Tây An.
Lanh lẹ, ngại ngùng không đồng nghĩa với ngây thơ hôn nhiên. Lưu Ninh biết nhìn tình thế, chấp nhận thực tế và tìm kiếm sự lạc quan để sống vui vẻ.
Hiện tại bên ngoài vô cùng nguy hiểm, dịch bệnh zombie đã lan rộng toàn cầu. Cha mẹ không liên lạc được, anh trai ngày ngày tập chém thây ma, bản thân không nên chất thêm gánh nặng cho anh.
Bởi vậy cô bé chịu đựng phiền phức của bàn tay ướt đẫm, tự nhủ chỉ là mồ hôi tay, không chết được.
Cho đến khi Hạ Hoa chọc thủng sức chịu đựng mỏng manh đó.
Suy cho cùng chỉ là cô bé 15 tuổi, hiểu chuyện đến đâu cũng không thể kiên cường mạnh mẽ chịu đựng cảm giác sợ hãi bệnh tật mơ hồ, chỉ cần hỏi mấy câu, sẽ xúc động nói hết ra thôi.
"Nếu là dị năng hệ thuỷ thì có thể do em chưa biết cách dùng, trong lúc lơ đãng sẽ phóng thích ra một chút, khiến tay ẩm ướt như đổ mồ hôi." Bỗng Dương Chí bước lên một bước. "Em thử làm thế này xem."
Nói rồi cậu giơ tay phải ra trước mặt, ngửa lòng bàn tay lên.
"Hãy cảm nhận, dị năng trong cơ thể em như một loại chất lỏng bồng bềnh. Em có thể cảm thấy nó, điều khiển nó..." Giọng cậu nhẹ nhàng, khiến Lưu Ninh dần dần bình tĩnh. Cô bé nhắm mắt lại, làm theo cậu bảo.
Quả thực cô bé bắt đầu cảm thấy có một loại năng lượng thần bí đang dao động trong người, nó tươi mát như nước, từng chút chảy ra.
Nhớ lời giải thích của Dương Chí, Lưu Ninh ép buộc "nước" không chảy nữa.
Ngay lập tức cô bé cảm thấy tay mình ngừng đổ mồ hôi. "Em làm được rồi." Lưu Ninh lau tay vào quần, mắt thấy không có dấu hiệu ẩm ướt trở lại, cô bé hò reo vui vẻ.
Lưu Đại Bảo mừng rỡ nắm cổ tay em gái, cậu bắt chước Hạ Hoa ban nãy, xem xét một hồi rồi nói.
"Giờ em bắn nước ra, thử xem có mạnh như vòi cứu hoả không."
Lưu Ninh: "..."
Mọi người: "..."
May người thức tỉnh dị năng không phải Lưu Đại Bảo, kẻo chẳng biết cậu ta sẽ nghịch đến mức nào.
—-
"Dị năng là một loại năng lượng được sản xuất tự nhiên trong cơ thể sau khi thức tỉnh, người có dị năng còn được gọi là dị năng giả, tuỳ vào loại dị năng mà cảm giác năng lượng sẽ khác nhau."
Phòng khách, ba người Lưu Đại Bảo, Lưu Ninh, Sơ Nguyệt ngồi trên sopha, ánh mắt chăm chú nhìn Dương Chí đứng giữa. Sau lưng cậu là chiếc tivi màn hình cong đắt tiền tối đen, càng khiến dáng vẻ cậu nổi bật như một giáo viên đang giảng bài.
"Ví dụ dị năng của em, Lưu Ninh, là hệ thuỷ. Em sẽ cảm thấy người mình như có nước, bắt lấy cảm giác đấy, cảm nhận số năng lượng của mình có bao nhiêu."
"Chúng ta chỉ có thể sản xuất lẫn chứa đựng số năng lượng nhất định, nếu em tiêu hao hết dị năng, cả người sẽ mệt mỏi kiệt quệ, cũng như nếu em để năng lượng tích tụ quá mức, nó sẽ tự giải phóng. Đấy cũng chính là tình trạng đổ mồ hôi tay em gặp phải."
"Nhận biết và kiểm soát dị năng là điều đầu tiên phải thông thạo trước khi muốn làm những thứ lớn hơn."
Những thứ lớn hơn? Ba người đều chung thắc mắc.
"Thăng cấp dị năng." Giọng nói lười biếng của Hạ Hoa vang lên, cô đang ngồi chiếc ghế lười bị đảy vào góc phòng, cả người như lún vào lớp đệm mềm mại, để lộ ra đôi chân dài thon gọn.
Mắt Lưu Ninh sáng lên, Lưu Đại Bảo hét to: "Còn có thể thăng cấp sao?"
Dương Chí gật đầu, cậu lấy vài viên tinh hạch khỏi túi, giơ lên trước.
Nhìn thấy tinh hạch, Lưu Đại Bảo nhăn mặt, nhớ cảnh moi từ não zombie không khỏi khiến cậu ghê tởm.
"Đây là tinh hạch. Chúng được hình thành trong đầu bất kỳ thứ gì biến dị, phổ biến nhất là tinh hạch zombie."
Dưới ánh đèn viên tinh hạch phản chiếu ánh sáng mờ mờ.
"Dị năng giả sẽ hấp thụ năng lượng của nó để đột phá thăng cấp."
Nghe đến đây thì Sơ Nguyệt mất dần hứng thú. Cô ta không có dị năng, cần viên đá "óc" zombie làm gì cơ chứ?
"Người bình thường có thể dùng nó để trao đổi với dị năng giả." Dương Chí tiếp tục giải thích.
"Nói ngắn gọn hơn thì nó là tiền đấy."
"Hừ." Sơ Nguyệt phì cười một tiếng từ mũi. "Tôi chọn quẹt thẻ." Cô ta lầm bầm, ai muốn thứ đá kinh tởm này.
Không khí bỗng nhiên hạ xuống. Không phải do câu nói của Sơ Nguyệt, mà do Hạ Hoa ngồi dậy, sắc mặt không kiên nhẫn.
"Con nhãi này vẫn còn cho rằng bây giờ giống như trước à? Đừng nói là quẹt thẻ, mày có cầm mớ tiền cũng chẳng đổi được cái bánh mì đâu."
Cô đứng dậy, chiều cao 1 mét 70 cộng thêm chiếc quần đùi khiến chân cô dài nổi bật, nhất thời ánh mắt mọi người đều bị hút vào cặp giò trắng nuột ấy.
"Nếu không phải mày theo hai đứa nhóc họ Lưu này tao cũng chẳng thiết tha giữ mày lại đây ăn không uống không đâu. Chắc mày tưởng tao để ý thế lực nhà họ Sơ hả? Nực cười, không có mắt nhìn sẽ sớm chết chìm bởi dòng lũ tận thế thôi."
Nói rồi chẳng đếm xỉa tới Sơ Nguyệt đang sững sờ, cô gật đầu với Dương Chí, dứt khoát rời đi.
Dương Chí ngại ngùng gãi đầu, cậu chẳng biết nói tiếp thế nào, đành dặn dò chung chung mọi người nên tích trữ tinh hạch, thứ tốt không bao giờ thừa.
"Vậy anh sẽ dạy em dùng dị năng chứ?" Lưu Ninh rụt rè giơ tay phát biểu.
"Được." Cậu đồng ý. "Mai em theo bọn anh ra ngoài."
"Ra ngoài?" Lưu Đại Bảo kêu to. "Nguy hiểm lắm..."
Tiếng nói nhỏ dần sau lưng Sơ Nguyệt. Nhân lúc không ai để ý, cô ta đã lén ra ngoài.
Bước chân khe khẽ trên hành lang, nhớ lại những lời của Hạ Hoa, cô không khỏi băn khoăn, bước nhanh hơn.
Sơ Nguyệt không phải người không có đầu óc, tuy cô tuỳ hứng phách lối, nhưng cô không ngu. Những lời Hạ Hoa nói còn có ẩn ý khác, không chỉ nói riêng cô.
Cô dừng lại trước cửa phòng ngủ Hạ Hoa.
Hít sâu một hơi.
Muốn biết thì phải hỏi, Sơ Nguyệt chưa từng thiếu thẳng thắn bao giờ.
Bàn tay chần chừ vài giây, sau đó dứt khoát gõ cửa.
"Vào đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.