Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 101:




vùng đất dân cư mà Tưởng Nguyệt nói là một văn phòng trong công ty nhỏ.
Địa hình gần công ty nhỏ này tương đối ổn, bị mấy tòa cao ốc cao ngất bao quanh, ở đỉnh tòa cao ốc có lính tuần tra đi phòng, có thể báo động kịp thời.
Ở trong các tầng của công ty có nhiều người sống cư trú.
Trong số những người sống sót bình thường, có đến mười mấy người bị nhồi nhét trong một phòng làm việc, giữa một đống hỗn độn bẩn thỉu, không khí ngột ngạt hôi thối khó ngửi. Phần lớn những người này đều thân gầy mặt vàng, thần sắc chết lặng, giống như những con súc vật trong chuồng, ngồi ngẩn người buồn bã.
Con người là loài động vật có tính thích nghi vô cùng mạnh, nhất là thích ứng ở cấp độ tinh thần, vượt xa tất cả các loài động vật khác. Bất kể là bị thương, tuyệt vọng như thế nào cũng có thể từ từ thích ứng, sau đó dần thành thói quen.
Ở nơi này không có máy vi tính, không có điện thoại di động, tất cả thứ để giải trí đều không có, chỉ còn lại bóng tối vô tận sợ hãi và đè nén cuộc sống. Tất cả mọi người đều học cách trống rỗng, vượt qua được thời gian nặng nề khó chịu đựng.
Tưởng Nguyệt dẫn đám người Lâm Siêu đi ngang qua văn phòng của những người này rồi đi lên tầng trên.
Sau khi bọn họ rời đi thì những người này lập tức từ dưới đất bò dậy, đi tới cửa sổ, đáy mắt lộ ra tia mịt mờ cùng dục vọng tham lam, nhìn chằm chằm Tưởng Nguyệt, Hạ Điềm và những người đàn bà trung niên ở sau lưng. Bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa, nuốt nước miếng, trong đầu tưởng tượng ra ít hình ảnh để bản thân thấy vui thích.
Đây là niềm giải trí duy nhất mỗi ngày của bọn họ.
Đi tới tầng ba.
“Nơi này là nơi người tiến hóa ở.” Tưởng Nguyệt chỉ phòng làm việc sạch sẽ ngăn nắp ở tầng ba, nhìn Lâm Siêu mỉm cười nói: “Mỗi người bọn họ có thể chọn một lều vải để ở, ăn uống sẽ được cấp miễn phí, tuy nhiên mỗi tuần đều cần hoàn thành các nhiệm vụ tương ứng.”
Lâm Siêu cũng không quá để ý những điều này, anh không có ý định ở lại lâu dài. Không đợi Tưởng Nguyệt nói xong đã không có hứng thú nghe tiếp, đi tới một không gian trong phòng làm việc. Tất cả máy vi tính cùng bàn làm việc đều không có bên trong đây, chỉ có ba chiếc lều vải rộng thùng thình. So với đám dân tị nạn phổ thông mà nói thì đãi ngộ cho người tiến hóa không thể nghi ngờ là có tốt hơn. Họ không cần phải chèn ép với mười mấy người không tắm trong cùng một căn phòng, thật may nơi đây là mùa đông, nếu đổi lại là mùa hè thì đoán chừng đã sớm bốc mùi hôi thối.
“Nếu như không còn chuyện khác thì cô có thể đi rồi.” Chờ sau khi mấy người Hắc Nguyệt đi vào, Lâm Siêu qua vặn nắm cửa, nói với Tưởng Nguyệt.
Trên mặt Tưởng Nguyệt lộ ra tia kinh ngạc, đây rốt cuộc ai mới là chủ hả, lại còn ra lệnh tiễn khách với tôi?
“Được rồi, vậy các người cứ nghỉ ngơi trước đi.” Cô ta nghĩ đến điều gì đó, nhịn sự tức giận trong lòng, nói: “Buổi tối tôi lại tới tìm các người, nói một chút về chuyện cần chú ý.”
Rầm một tiếng, Lâm Siêu cũng không quay đầu, đóng cửa lại.
Tưởng Nguyệt nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, có hơi ngẩn người.
Hạ Điềm kéo vạt áo của cô ta, nhỏ giọng nói: “Chị Tưởng, tôi có chuyện muốn nói với chị.”
Tưởng Nguyệt khôi phục lại tinh thần, nhìn qua cô ta rồi nói: “Chuyện gì vậy, nói đi.”
“Ở đây không tiện lắm…” Hạ Điềm e ngại nhìn cánh cửa đóng chặt, kéo Tưởng Nguyệt nói: “Chúng ta đi lên tầng nói.”
Tưởng Nguyệt nhìn dáng vẻ của cô ta, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, cũng không suy nghĩ nhiều, nói: “Được rồi, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn hỏi cô. Những người khác đều giải tán đi, đợi lúc nữa tôi sẽ đi báo cáo lại nhiệm vụ lần này với thủ lĩnh.”
“Cực khổ cho chị Tưởng rồi.”
“Cuối cùng có thể về ngủ một giấc rồi.”
Những người khác lập tức giải tán.
Tưởng Nguyệt cùng Hạ Điềm đi lên tầng, nơi đây là nơi ở của mấy tiểu đội trưởng, Tưởng Nguyệt kéo cô ta ngồi vào một chiếc ghế làm việc, nói: “Tôi đang muốn hỏi cô là tại sao cô lại tin rằng mấy người bọn họ không phải là nội gián?”
Hạ Điềm dè dặt nhìn xung quanh một lượt, thấy không có điểm nào khả nghi mới tiến tới bên tai cô ta, nhỏ giọng nói: “Chị Tưởng, tôi có thể cảm nhận được, năng lực bên trong cơ thể rất mạnh. Hơn nữa khí tức sát hại trên người rất nặng, không phải là một người lương thiện. Tôi cảm thấy, mặc dù bọn họ không phải nội gián nhưng vẫn nên sớm đuổi đi thì tốt hơn.”
Sắc mặt Tưởng Nguyệt hơi biến đổi, nói: “Năng lực rất mạnh sao? Sao có thể chứ? Bọn họ không phải là người tiến hóa mới thức tỉnh sao, còn không biết tác dụng của nhiên liệu tiến hóa, sao có thể có năng lực rất mạnh chứ?”
Hạ Điềm thấp giọng nói: “Mặc dù bọn họ không phải nội gián của vùng đất dân cư khác nhưng tôi cảm giác là bọn họ có thể đến từ trung tâm thành phố đó, đã sớm biết tới tác dụng của nhiên liệu tiến hóa rồi. Hơn nữa, tôi cảm giác, xác thối bên trong tòa cao ốc chính là bị bọn họ giết chết.”
“Sao có thể chứ?” Sắc mặt Tưởng Nguyệt thay đổi, kinh ngạc nghi ngờ nhìn cô ta, nói: “Cô chắc chắn chứ? Bọn họ đến từ trung tâm thành phố sao?”
Hạ Điềm hơi suy tư một chút, lắc đầu nói: “Không thể chắc chắn, nhưng mà trực giác nói cho tôi biết bọn họ rất nguy hiểm.”1
Tưởng Nguyệt thở nhẹ ra, nói: “Có lẽ lần này cô quá khẩn trương rồi, nghỉ ngơi không tốt nên cảm nhận bị sai. Kể cả bọn họ rất mạnh đi nữa nhưng lúc trước cũng nói rồi, bọn họ không biết tới nhiên liệu tiến hóa. Nếu như những xác thối trong tòa cao ốc kia là bọn họ giết thì quần áo của bọn họ chắc chắn không thể sạch sẽ như vậy.”
Hạ Điềm thấy cô ta không tin, vội vàng nói: “Thật đó, chị Tưởng, tôi cảm giác được họ rất nguy hiểm.”
“Được rồi, bất kể là như thế nào, bọn họ đều là người bên chúng ta, không cần nghĩ vớ vẩn nữa, biết chưa?” Tưởng Nguyệt đưa tay lên sờ tóc cô ta, nói: “Đi nghỉ đi, tôi phải đi báo cáo nhiệm vụ với thủ lĩnh đây.”
Khuôn mặt Hạ Điềm khẩn trương nói: “Cảm giác của tôi là thật, chị phải tin tưởng tôi.”
“Được rồi, tôi sẽ chú ý, ngoan nào.” Tưởng Nguyệt an ủi.
Hạ Điềm không khỏi nhụt chí, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Lâm Siêu đứng giữa phòng làm việc, mở ra lãnh địa của Chúa, tất cả thông tin của tòa cao ốc này này đều thu vào tầm mắt.
“Số người: 96 người.”
“Số người tiến hóa: 37 người.”
“Hả? Đây là…” Lâm Siêu mới thăm dò qua thực trạng hoàn cảnh của vùng đất dân cư này, bỗng dưng nhìn thấy một đồ vật quen thuộc từ trên bàn của một phòng làm việc sang trọng ở tầng cuối cùng.”
Đây là một túi bột màu trắng, kích thước bằng một nắm tay, người bình thường nếu thấy cũng chỉ nghĩ tới bột mì hoặc ma túy. Nhưng thông qua thị giác tinh tế của Lâm Siêu, rõ ràng nhìn thấy bột màu trắng được hòa lẫn với các hạt màu xanh nhỏ, vô cùng nhỏ. Nếu không phải nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.”
“Bột tử thi!”
Lâm Siêu không ngờ tới rằng lại có thể thấy được ở đây có bột tử thi thường được dùng vào ngày trước. Đây là đồ dùng cần thiết để sinh tồn trong vùng hoang dã, cùng với đèn pin là hai thứ không thể thiếu. Mặc dù tên của nó ghê rợn nhưng tác dụng cũng chỉ để che giấu màu trên người, khiến cho quái vật không có cách nào nhận ra mà thôi.
Đồ này không hề đắt tiền, mấy quả cầu năng lượng tiến hóa cũng có thể đổi được mấy cân bột.
“Đồ này rất phổ biến trong di tích thời Ai Cập, thời đó còn nổi tiếng một loại “Lều vải quang học”, cũng là một vật dụng cần thiết để sinh tồn hoang dã, chẳng lẽ, di tích mà vùng đất dân cư này tìm được là di tích Ai Cập cổ đại?
Ánh mắt Lâm Siêu lóe lên, đang chuẩn bị tra tìm kết quả thì ngay lúc này có tiếng còi báo động trên tòa cao ốc bỗng vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.