Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 23:




Nửa giờ sau, ba người nhóm Lâm Siêu về tới tiểu khu.
Nơi này đã bị bọn côn đồ cướp sạch, không còn thích hợp để ở tiếp nữa. Chuyện lần này đã cho Lâm Siêu một đòn cảnh cáo. Anh thường xuyên ra ngoài đi săn, rất khó để ý được đến Lâm Thi Vũ, chỉ có thể đưa chị tới thành phố căn cứ địa, ở đó có Sở Sơn Hà chăm lo cho chị, hẳn là không có gì nguy hiểm.
Chuyện quyết định đưa Lâm Thi Vũ tới thành phố căn cứ địa vào thời điểm này anh đã cân nhắc kỹ.
Thế giới vừa mới rơi vào tận thế, quân đội chia năm xẻ bảy, các phe phái tranh cướp quyền kiểm soát độc tôn, cạnh tranh với nhau cực kỳ kịch liệt, các thủ đoạn đều sẽ được dùng tới. Lâm Siêu không muốn bị cuốn vào vòng xoáy hỗn loạn này nên anh mới từ chối lời mời của Sở Sơn Hà đồng thời cũng không nhờ anh ta đón Lâm Thi Vũ tới quân đội là vì không muốn Lâm Thi Vũ trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến tranh giành lợi ích của những người đó!
Sau khi dặn Lâm Thi Vũ vài câu, hai người mang theo những hành lý cần thiết. Đồ đạc Lâm Siêu cần phải mang theo rất đơn giản, ngoại trừ cái hộp nhỏ màu đen kia thì chỉ có hai tấm bản đồ. Lâm Thi Vũ dù sao cũng là nữ, mặc dù đã vứt bỏ những đồ không cần thiết năm lần bảy lượt nhưng đồ cần mang theo vẫn đầy một rương hành lý, trong rương có vài chai nước lọc và đồ lót để thay, còn có những món đồ không thể để mất như ảnh chụp gia đình.
Tới dưới lầu, Phạm Hương Ngữ chủ động chỉ huy một con xác thối cõng rương của Lâm Thi Vũ lên lưng nó, đề phòng tiếng bánh xe lọc xọc thu hút bọn xác thối tới.
Cả nhóm vừa ra tới cửa tiểu khu thì bỗng sau lưng vang lên tiếng gầm “gừ gừ” khe khẽ, một cái bóng màu vàng óng nhảy lên đáp xuống cách họ chừng mười mét nhe nanh trừng mắt nhìn anh, gầm gừ khe khẽ, nó chính là con chó hoàng kim lang thang trong tiểu khu này.
Thấy nó không xông tới tấn công, Lâm Siêu có phần ngoài ý muốn, anh nghiêng đầu nói với Phạm Hương Ngữ: “Cô có khống chế được nó không?”
“Chưa làm bao giờ, để tôi thử xem sao.” Phạm Hương Ngữ lập tức nhắm mắt lại, một lát sau mở mắt ra, vẻ mặt trông có phần kỳ lạ, cô ta hỏi: “Anh và nó có thù hằn gì với nhau à?”
“Gì?” Lâm Siêu nhíu mày.
“Tôi không khống chế được nó, có điều có thể giao tiếp được với nó. Vừa rồi nó bảo tôi tránh xa anh ra, nếu không nó sẽ không khách sáo với tôi, còn nói cho dù anh trốn sau lưng tôi cũng không giữ được mạng đâu.” Phạm Hương Ngữ phiên dịch hết sức cẩn thận.
Lâm Siêu phì cười, vận động cổ tay một chút: “Cô tránh ra đi.”
Phạm Hương Ngữ thương hại liếc nhìn con chó hoàng kim rồi nhanh chóng lùi ra.
Con chó hoàng kim thấy Phạm Hương Ngữ rời đi, áp lực vô hình bỗng biến mất, nó hưng phấn gừ mấy tiếng, lập tức tấn công Lâm Siêu nhanh như chớp giật.
Mắt Lâm Siêu chợt lóe sáng. Vài ngày không gặp, thể chất của con chó hoàng kim này gần như tăng gấp đôi, ít nhất phải gấp khoảng tám lần con người, mạnh gần bằng con thuộc chủng nguy hiểm nọ, chẳng trách nó tự tin như vậy.
Muốn báo thù à? Quan sát bóng nó nhào tới gần, thị giác của Lâm Siêu bắt rõ được từng chuyển động của nó, người anh bỗng lóe một cái, tốc độ nhanh gấp mười lần khiến ở chỗ đứng ban đầu lưu lại một cái bóng trông rất thật.
Con chó hoàng kim như một tia chớp màu vàng kim nhào vào cái bóng, còn chưa kịp mừng rỡ hú lên thì đã bị một nắm đấm nặng như búa tạ nện mạnh vào đầu.
Uỳnh!
Cơ thể nó rơi thẳng từ giữa không trung xuống!
Lâm Siêu xách một cẳng chân sau của nó nện nó xuống nền xi măng thật mạnh tay.
“Ắng ắng…”
Con chó hoàng kim kêu lên đau đớn, ánh mắt sợ hãi không khác gì con người.
Lâm Siêu nện nó mấy lần, thấy nó đã hoàn toàn lả đi mới thả chân chó của nó xuống, nói với Phạm Hương Ngữ: “Nó nói gì?”
Mặc dù Phạm Hương Ngữ biết Lâm Siêu rất mạnh nhưng cô ta vẫn khá giật mình, cô ta hoàn hồn, nhìn con chó hoàng kim với vẻ thương hại: “Nó xin anh tha mạng, bảo tôi cầu xin anh thay nó, mong anh đừng giết nó.”
Con chó hoàng kim gật đầu thật mạnh, cực kỳ tủi thân nhìn Lâm Siêu.
Lâm Siêu nhướn mày hỏi: “Mày hiểu tiếng người à?”
Con chó hoàng kim gật đầu lia lịa, hơn nữa còn giơ chân lên, lè lưỡi phả ra hơi nóng liếm giày Lâm Siêu.
Lâm Siêu thấy nó sợ như vậy, bực bội lườm một cái, móc chiếc hộp nhỏ màu đen ra, nói: “Giao cho mày một nhiệm vụ, nếu mày có thể lùng ra được vị trí của chiếc hộp nhỏ này, tao sẽ bỏ qua cho mày.”
Con chó hoàng kim nhìn chiếc hộp nhỏ màu đen, hít hít mấy cái như thể đang phân tích mùi của chiếc hộp nhỏ này, một lúc sau nó mới gật đầu.
Lâm Siêu vỗ đầu nó, nói: “Vậy xuất phát đi trước dẫn đường đi, đừng có nghĩ tới chuyện chạy trốn, nếu không tao đánh gãy chân chó của mày đấy.”
Con chó hoàng kim nhìn anh một cái tủi thân, liếm giày anh thêm mấy lượt bày tỏ lòng trung thành, sau đó chạy chầm chậm đằng trước dẫn đường.
Đội ngũ kỳ quái gồm ba người, một chó và ba con xác thối cứ thế lên đường.
Hai giờ sau.
Ba người nhóm Lâm Siêu được chó hoàng kim dẫn tới một con ngõ nhỏ tối tăm, nó gừ khẽ mấy tiếng về phía bức tường bên tay phải. Phạm Hương Ngữ lập tức nói: “Nó nói thứ anh muốn tìm ở đây.”
Lâm Siêu đứng trước bức tường, chạm nhẹ tay lên đó.
Tích!
Vách tường anh chạm vào lập tức nổi gợn sóng, bàn tay xuyên vào trong tường, ngay sau đó, Lâm Siêu cảm thấy một lực hút truyền qua lòng bàn tay, cả cơ thể mất kiểm soát bị hút vào trong.
Trước mắt tối đen sau đó sáng lên lại.
Lâm Siêu lập tức trông thấy bản thân đứng giữa một sảnh lớn rộng rãi màu bạc. Không đợi anh quan sát kỹ càng đã có một giọng nói vang lên trong đầu: “Không thỏa mãn điều kiện để vào, xin trở lại sau khi đạt tới tiến hóa cấp E.”
Vừa nói xong, Lâm Siêu cảm giác lồng ngực như va phải một lớp bông mềm, cơ thể mất kiểm soát ngửa ra sau.
Lâm Siêu lùi lại liên tiếp mấy bước, trở lại bên ngoài tường, sảnh lớn màu bạc biến mất, anh vẫn đang đứng giữa con ngõ tối tăm hôi hám như trước.
“Không ngờ lại có điều kiện để vào trong, chẳng lẽ là di tích cấp cao sao?” Lâm Siêu nhìn bức tường, mặt lộ vẻ suy tư, di tích bình thường thì bất kỳ sinh vật nào cũng đều có thể đi vào, cho dù là một con kiến nhỏ yếu cũng có thể, đương nhiên một con kiến đã bị lây nhiễm vi rút thì hoàn toàn không “nhỏ yếu” chút nào.
Lâm Thi Vũ và Phạm Hương Ngữ ngẩn ra quan sát chuyện vừa xảy ra, Lâm Thi Vũ không nhịn được hỏi: “Tiểu Siêu, em biết thuật đi xuyên tường à?”
Lâm Siêu nhoẻn cười, giải thích với chị về chuyện liên quan đến di tích, anh không hề tránh mặt Phạm Hương Ngữ bởi sau này tới thời đại của thành phố căn cứ địa, di tích là chuyện tất cả mọi người còn sống sót đều biết, ai có tài thì người đó chiếm được.
“Với sức mạnh của anh mà thậm chí còn không đạt tư cách để vào trong di tích này, không biết rốt cuộc trong di tích này có thứ gì…” Phạm Hương Ngữ quan sát bức tường, ánh mắt đầy hăng hái.
Lâm Siêu cũng thấy rất hứng thú nhưng hiện tại không phải lúc lãng phí thời gian, anh nhất định phải nhanh chóng tiến hóa một lần nữa, phải trở thành người tiến hóa cấp E trước mới được, nếu không có trời mới biết lúc nào lối vào di tích này sẽ biến mất.
Lâm Siêu tới chỗ một cửa hàng có cửa cuốn ở gần đó, bảo Phạm Hương Ngữ khống chế hai con xác thối trong cửa hàng, sau đó vào trong khoắng sạch đồ, linh kiện nào dùng được đều phá ra lấy hết, nhanh chóng lắp ráp chúng thành một chiếc máy dò sóng sinh vật mới.
“Công suất 100 lần trước thu hút chủng nguy hiểm tới, có lẽ con đó là con thuộc chủng nguy hiểm duy nhất ở thành phố này, thậm chí là ở cả tỉnh này. Lần này chỉnh xuống khoảng 60, hẳn là có thể thu hút xác thối đặc biệt tới.” Lâm Siêu đeo đồng hồ dò sóng sinh vật lên cổ tay, rời khỏi cửa hàng. Hiện tại anh là người đa tiến hóa cấp F, đương nhiên sẽ không chỉ ngồi không chờ xác thối tự dẫn xác tới cửa, phải chủ động ra ngoài đi săn mới được.
Trước khi đi săn, Lâm Siêu đi vào trong tiểu khu ở một vùng tương đối vắng vẻ, dọn dẹp sạch một tòa nhà, sau đó đưa Lâm Thi Vũ vào ở tầng cao nhất, dặn dò Phạm Hương Ngữ bảo vệ chị, sau đó mới dẫn chó hoàng kim và bản đồ thành phố đi ra ngoài.
Mục đích anh mang chó hoàng kim theo rất rõ ràng, nếu Phạm Hương Ngữ định chạy trốn, với khứu giác của chó hoàng kim, nó có thể lùng ra cô ta.
Lâm Siêu quan sát bản đồ, nhanh chóng tìm được quanh khu này một chỗ màu xanh lá cây có chú thích “sở thú”. Anh chép lại tuyến đường, sau đó gọi chó hoàng kim xuất phát, mục tiêu là sở thú này!
Trong hoàn cảnh vi rút lan tràn, sở thủ chắc chắn là một nơi cực kỳ nguy hiểm, rất nhiều loài động vật trong sở thú biến thành thú biến dị điên cuồng khát máu, cho dù là người tiến hóa đặc biệt cấp E cũng không dám tùy tiện đi vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.