Mạt Thế Trọng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 125: Ngọt ngào




Editor • Xue Ding
Cố Ngọc gấp không chờ được nhanh chóng hấp thu xong viên bát giai tinh hạch, chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái thoải mái, dị năng tựa hồ trong bất tri bất giác tăng trưởng thêm.
“Thời điểm em hôn mê, anh vẫn luôn cho em ăn tinh hạch sao……” Cố Ngọc lôi kéo tay Trịnh Gia, nói không cảm động là không có khả năng.
Đều nói cửu bệnh sàn tiền vô hiếu tử*(Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu). Thân nhân đối với ngươi rất tốt, nhưng ngươi thử sinh bệnh xem, ba ngày còn tốt, nhưng ba tháng, ba năm…… Chỉ sợ trừ bỏ cha mẹ của ngươi, thì sẽ không có người nguyện ý không oán không hối trả giá vì ngươi.
“Tinh hạch ăn cũng sẽ không hết, trong nhà đều có phần.” Trịnh Gia sửa sửa mái tóc dài của Cố Ngọc, khi cô tóc ngắn sẽ xinh đẹp nhanh nhẹn pha thêm khí chất lạnh như băng sương. Tóc dài khiến cô trở nên ôn nhu văn tĩnh, không biết có phải hắn gặp ảo giác hay không, về đến nhà Cố Ngọc ngược lại nhiều thêm vài phần ngoan ngoãn, cùng với cô mà hắn hiểu biết trước đó có chút bất đồng.
“Em nhìn thấy, Cố Cẩn đã tới lục giai, ba em cũng đều đạt tới ngũ giai, khẳng định là công lao của anh.” Cố Ngọc cúi người về phía trước ôm lấy Trịnh Gia, cũng chỉ có người như hắn mới có thể không hối hận trả giá hết thảy để đổi lấy nhiệt tình cùng yêu thích của người trong Cố gia.
“Anh hiện tại cũng chỉ gần đến bát giai.” Trịnh Gia thở dài một hơi, tựa hồ đối với năng lực của mình có chút bất mãn.
Lúc trước, sau khi hấp thu dị năng tinh thần của Khâu Hoa Kiệt, dị năng tinh thần của hắn nhảy lên lục giai, nhưng phong hệ dị năng vẫn còn dừng lại ở tam giai. Vì muốn đem hai loại dị năng cân bằng hơn nữa còn phải vững bước tăng lên, hắn thế nhưng phí không ít khí lực.
“Bát giai song hệ dị năng, chỉ sợ trên đời này không có người nào so với anh lợi hại hơn được.” Ánh mắt Cố Ngọc sáng như sao nhìn về phía Trịnh Gia, hắn vốn dĩ chính là mạt thế đệ nhất cường giả, chẳng qua đi trở về con đường xưa của hắn thôi.
Đời trước cũng không biết hắn có trải qua những khúc chiết này hay không. Nhưng trăm sông đổ về một biển, quan trọng là hắn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt.
“Có một đoạn thời gian, ký ức Khâu Hoa Kiệt luôn ảnh hưởng đến tư duy của anh, cảm xúc lúc đó thực không ổn định. Nhưng hiện tại anh đã có thể chậm rãi khống chế được rồi, nhưng anh biết tính cách anh có chút thay đổi.” Trịnh Gia trịnh trọng nhìn về phía Cố Ngọc, sóng mắt trong hắc mâu chợt lóe, “Em có phải không thích anh như vậy, đúng không?”
“Làm sao có thể?” Cố Ngọc lắc đầu, duỗi tay sửa sửa tóc mái bên tai Trịnh Gia: “Anh chính là anh, đáng yêu cũng được, thành thục cũng thế. Trong mắt em, anh vẫn là Trịnh Gia.”
“Anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ em……” Trịnh Gia cầm tay Cố Ngọc, hai người nhìn nhau, không khí trong phòng tựa hồ trở nên nóng lên.
Đối với nam nữ tuổi trẻ mà nói, còn cái gì nồng nhiệt hơn khi ôm nhau. Thân mật yêu nhau càng thêm thể hiện ra hân hoan vui mừng của bọn họ.
Một đêm này còn rất dài, Cố Ngọc lần đầu tiên cảm nhận được Trịnh Gia nhiệt tình như lửa, người nam nhân này không chỉ có dị năng thực lực cường đại, phương diện kia…… Ân, cũng rất mạnh.
……
Suốt ba ngày ba đêm, hai người cũng chưa từng bước ra khỏi cửa phòng.
Cố Cẩn muốn lấy cớ đưa cơm cho hai người để tìm tòi một chút, lại bị Cố mẹ nắm lỗ tai kéo xuống dưới.
“Tiểu biệt thắng tân hôn, đừng đi quấy rầy chị con cùng Gia Gia.” Hai người trẻ tuổi ân ái, đây là chuyện Cố mẹ nhìn đến vui vẻ, đó là con rể mà bà cầu còn không được.
Cố Cẩn lại bất đắc dĩ bưng mâm đồ ăn đi xuống lầu, dị năng giả mấy ngày không ăn cơm cũng không thành vấn đề, chị hắn không phải ngủ hơn hai năm đó sao, dựa vào tinh hạch bổ sung năng lượng còn không phải vẫn còn sống sao, trừ bỏ thân thể gầy yếu đi một chút, cũng không thấy có cái gì khác thường.
“Ba, người cũng mặc kệ bọn họ sao?” Cố Cẩn nhìn Cố ba ngồi ở trong phòng khách đọc sách, nhịn không được cáo trạng.
Được rồi, hắn thừa nhận hắn là đố kỵ, trước kia Cố Ngọc đối với hắn tốt nhất, hiện tại bất quá chỉ vừa nhìn thấy mặt trong chốc lát đã cùng Trịnh Gia dính nhau, chị hắn không thương hắn nữa rồi.
“Người trẻ tuổi, bình thường.” Cố ba bình tĩnh đáp một câu, ai không trải qua thời tuổi trẻ, hận không thể cả ngày lẫn đêm đều ở bên nhau.
Cố Cẩn cáo trạng một hồi cũng không phá được, tự mình bọc khăn lên đầu đi ra ngoài vườn trồng rau phát tiết.
Ngày thứ tư, cửa phòng Cố Ngọc rốt cuộc cũng mở ra, cô mặc một thân đồ thể thao thoải mái màu lục nhạt, mái tóc thật dài búi gọn thành viên ở sau đầu. Thật vất vả nuôi được mái tóc dài, còn được Trịnh Gia săn sóc thoa kem dưỡng tóc mềm mượt óng ả, cô thật sự có chút luyến tiếc cắt đi, tóc búi thành viên vừa thoải mái, tao nhã lại dễ bề hoạt động.
Trịnh Gia cũng mặc một thân đồ thể thao màu xanh xám, trên người hai người cõng ba lô đều phình phình trướng trướng, hiển nhiên là muốn ra cửa.
“Các con…… Đây là muốn đi đâu?” Cố mẹ đang bưng rổ rau mới mẻ vừa hái xuống chuẩn bị đi vào bếp tẩy rửa, giương mắt liền nhìn thấy hai người từ trên cầu thang đi xuống.
Cố Ngọc cùng Trịnh Gia mười ngón tay đen xen vào nhau, trai tài gái sắc xứng đôi.
“Mẹ, bọn con đi ra ngoài một thời gian, tìm chút đồ vật.” Cố Ngọc cười cười, khí thế lãnh ngạnh quanh thân ở mạt thế bất tri bất giác đã biến mất, khi ở nhà cô chính là bảo bảo ngoan của cha mẹ.
“Lại đi ra ngoài sao?” Cố mẹ vẻ mặt khó xử, lại nhìn về phía Trịnh Gia: “Gia Gia, vậy con hãy chiếu cố tiểu Ngọc thật tốt nhé! Rốt cuộc tình huống bên ngoài biến hóa quá nhanh, con bé cũng đã lâu lắm rồi không ra khỏi cửa.”
Nhìn thái độ hai người rõ ràng là ngăn cản không được, Cố mẹ lại lo lắng an nguy Cố Ngọc, tuy rằng người biến dị cùng thú biến dị bị quét sạch khá nhiều, nhưng ai biết có đang ẩn núp ở chỗ tối hay không, thình lình lại nhảy ra cắn người một ngụm.
Hiện tại đã là năm thứ ba mạt thế, tuy rằng dị năng giả cùng thế giới này đều đang không ngừng phát triển lớn mạnh, nhưng những quái vật đó cũng không tuột phía sau, cao giai tuy rằng cũng thưa thớt, nhưng cũng không phải không có.
“Hai người các con phải chú ý an toàn, bình an trở về!” Cố ba chỉ dặn dò một câu, thực lực Trịnh Gia ông rất tin tưởng, nhưng Cố Ngọc…… Tuy rằng nghe bọn họ nói con bé rất lợi hại, nhưng tính tình con gái ông là dạng gì ông vẫn hiểu rõ. Bản tính thiện lương nhu nhược, loại chuyện cầm đao chém giết quái vật, ông không cách nào tưởng tượng ra được.
“Đã biết, cha mẹ, các người ở nhà chỗ nào cũng đừng đi, chờ bọn con trở về!” Cố Ngọc phân biệt ra ôm ôm cha mẹ, lúc này mới lôi kéo Trịnh Gia ra cửa.
Cố Cẩn còn đuổi theo tặng một bao nho lớn, “Đây là chủng loại nho mới mà Hàn Thải Liên gửi tới, bốn mùa đều có thể ăn quả nho, em thật vất vả mới trồng chúng ra trái, hai người mang theo ăn trên đường.”
Trên đầu Cố Cẩn còn cột lấy khăn trùm đầu, bộ dáng cùng vẻ mặt nhìn rất giống nông dân hàm hậu, Cố Ngọc nhịn cười, đem bao nho nhận lấy: “Muốn cùng nhau đi ra ngoài dạo không?”
Tin tức về Hàn Thải Liên, Cố Ngọc cũng nghe Trịnh Gia nhắc tới, nghe nói hắn ở N tỉnh thành lập vương quốc thực vật vui sướng vinh quang. Còn có Băng tuyết nữ vương Minh Y ngồi trận cùng hắn, tình cảm hai người cũng ngày càng gia tăng, chuyện tốt đến gần.
“Không được, những ngày tháng đánh đánh giết giết em đã sớm bỏ qua rất xa, hiện tại em chỉ muốn trồng rau tưới hoa, trôi qua những ngày thích ý vui vẻ!” Cố Cẩn vội vàng xua tay, những quá khứ huyết tinh giết chóc đều như một giấc mộng, tỉnh mộng không còn nữa. Hắn tình nguyện quên đi tất cả, chìm đắm trong ngày tháng thế ngoại đào nguyên như vậy, cả đời cũng như thế.
“Đúng rồi Cố Cẩn, Phương Tử Di gọi điện thoại nói qua mấy ngày nữa sẽ đến đây thăm cậu.” Trịnh Gia đột nhiên nói ra một câu như vậy, Cố Cẩn tức khắc khẩn trương: “Cô ấy muốn đến đây tại sao không nói sớm a, tôi còn phải chuẩn bị đồ vật trước, cô ấy thích ăn cái gì nhỉ? Hình như là cá nướng, tôi đi tới hồ nước nhìn xem cá đã béo chưa……” Dứt lời thịch thịch chạy không còn bóng dáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.