Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ca Ca Trở Lại

Chương 2:




Chẳng bao lâu Tô Tử Tinh đã biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Một người không có dây thần kinh vận động như cậu lại bị bắt chạy 10km trên máy chạy bộ? Dù chỉ 1000 mét thôi cũng có thể khiến cậu mệt chết đó.
Tô Tử Tinh sợ ngây người, bản năng mách bảo cậu phải lập tức trốn đi, "Anh, anh muốn hại chết em sao?"
Một bàn tay dày rộng vỗ lên lưng cậu, lực đạo không cho phép từ chối, "Nghe lời."
Tô Tử Tinh vẻ mặt đưa đám bắt đầu chạy.
Một km còn có thể tiếp thu được.
Hai km...
Năm km......
Sáu km......
Cậu đã bắt đầu thở hổn hển như một con chó Nhật, mồ hôi chảy ra như tắm, một vòng mồ hôi tụ quanh khóe, dừng lại trên cánh môi của thanh niên rồi mới chịu rơi xuống xương quai xanh tinh xảo.
Mồ hôi ướt đẫm áo thun trăng mặc trên người nên nó bó chặt vào cơ thể, lộ ra dáng vẻ mảnh khảnh của cậu. Theo mỗi bước chạy, vòng eo thon gọn khiến người đối diện say mê.
Da cậu đỏ ửng, một vòng nước đảo quanh mắt làm cậu giống như trái cây chín mọng dụ người đến hái.
Bùi Tu Minh ban đầu ánh mắt còn hiện vẻ bình tĩnh nhưng dần dần lại biến thành sự nhẫn nại, trên mặt đầy ý cười, những cánh tay siết chặt nổi đầy gân xanh, hô hấp ngày càng trầm.
Tô Tử Tinh thở hồng hộc nói, "Anh... Anh, em... Không được rồi."
Chạy liên tục bảy km làm bắp chân cậu mỏi nhừ, Tô Tử Tinh quay đầu lại, lộ vẻ đáng thương.
Nhưng cái quay đầu này làm cho cậu thất thần, hai chân mềm nhũn không nghe mệnh lệnh, cả cơ thể ngã về trước, gần như trong một giây tiếp theo cậu sẽ ngã sấp xuống máy chạy bộ.
Một bóng người đột nhiên chạy tới, ngay lập tức ôm cậu kéo xuống.
Tô Tử Tinh căn bản không để ý đến tốc độ của anh hai khác thường, cậu lúc này đã mệt đến mức chỉ có thể thè lưỡi ra ngoài, "Anh, anh có thể tha cho em được không?"
Bùi Tu Minh ôm cậu trong ngực, tay trái lơ đãng đặt trên eo cậu, tay phải thì nhẹ nhàng cầm khăn lông giúp cậu thấm mồ hôi.
Khăn lông che lại tầm mắt của Tô Tử Tinh nên cậu không thể nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm mình của anh hai.
Làn da phấn nộn giống như chỉ cần dùng thêm lực sẽ đỏ ửng lên.
Mắt Bùi Tu Minh dần trở nên đỏ sậm, trong đầu giống như có một con dã thú điên cuồng muốn thoát ra, nuốt người trước mặt vào bụng, "Mới chạy sáu km mà đã không chịu được, vẫn cần rèn luyện thêm nữa."
"Đâu có! Rõ ràng là bảy km, anh ôm chặt quá, em không thở được." Thanh niên giãy giụa, quần áo cũng bị xốc lên, lộ ra một mảng da thịt, đặc biệt câu người.
Bùi Tu Minh vội vàng che lại khóe miệng mình, vội vàng lùi lại, thanh âm khàn khàn, "Mau đi tắm đi."
"Hừ, anh chê em hôi có đúng không?" Tô Tử Tinh vừa lẩm bẩm vừa đi vào phòng tắm.
Bùi Tu Minh ngây người đứng trong phòng tập hơn nửa ngày, đến khi đi ra hắn đã bình tĩnh trở lại.
Khác với lúc ở bên cạnh Tô Tử Tinh, sắc mặt hắn lúc này hờ hững, lạnh băng đứng trước cửa sổ nhìn những đứa trẻ vô ưu vô lo vui đùa trong công viên, tiếng cười ngẫu nhiên vang lên.
Nhưng bầu không khí vui vẻ ấy không hề khiến ánh mắt hắn dao động, Bùi Tu Minh rút ra một điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay thon dài, thản nhiên hút thuốc. Tàn thuốc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, càng khiến gương mặt hắn trở nên âm trầm.
Ba ngày sau, tất cả những thứ trước mặt sẽ hoàn toàn thay đổi.
Nhưng lần này sẽ không giống kiếp trước nữa, hắn đã về Nam thành, tiểu Tinh vẫn hoàn hảo ở trước mặt hắn.
Bùi Tu Minh rũ mắt, móc ra một mặt dây từ trong túi áo, khung ảnh tròn tròn kém chất lượng. Ngón tay khẽ đẩy, lộ ra khuôn mặt tươi cười xán lạn cảu thanh niên, trên gương mặt còn mang theo nét ngây thơ, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Ánh mắt Bùi Tu Minh hiện lên sự nhu hòa, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt.
Một âm thanh vô tội vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, "Anh, em quên mang quần áo vào rồi, lấy giúp em với."
Bùi Tu Minh lúc này mới quay đầu lại.
Tô Tử Tinh lại đột nhiên chạy ra, "Thôi, để em tự lấy." Cậu lấy tạm một cái quần đùi mặc vào, cạp quần lỏng lẻo bao lấy vòng eo mảnh khảnh.
Nửa người trên không mặc gì, làn da trắng nõm còn đọng mấy giọt nước, chúng ái muội chảy dọc qua sống lưng cậu, chảy xuống eo rồi mắt hút trong mép quần.
Ánh mắt Bùi Tu Minh tối sầm, đột ngột xoay người lại, vội vàng kéo rèm vào, ngữ điệu có chút trầm xuống, "Mặc quần áo cẩn thận vào."
"Biết rồi~~" Tô Tử Tinh tìm một lúc trong phòng ngủ mới lấy ra được một chiếc áo thun màu vàng nhạt. Màu sắc này càng tôn lên làn da trắng bóc, nhìn cậu lúc này giống như một cậu bé đẹp trai, ấm áp.
Cậu hài lòng đứng trước gương, đi ra ngoài mấy bước thì nhịn không được nhíu mày, "Anh, chân em đau quá, không thể ra ngoài chơi được nữa."
Tô Tử Tinh thở dài, xoay người ngã lên sô pha, rầu rĩ không vui úp mặt vào ghế.
Mãi mới đến cuối tuần lại không thể ra ngoài chơi, có khác gì cá mặn đâu chứ. (Mình không hiểu đoạn này cá mặn là như thế nào nên bạn nào biết giải thích giúp mình nhé)
Bùi Tu Minh ngồi bên cạnh cậu, đặt chân cậu lên đùi mình, không chế lực đạo giúp cậu mát xa. Lực đạo vừa phải, động tác thành thạo khiến cậu thoải mái vô cùng.
Tô Tử Tinh tựa người vào sô pha, híp híp mắt, "Ưm~Thật thoải mái~Anh hai giỏi quá."
Thanh âm cậu mềm nhũn, nhẹ nhàng nói chuyện, làm cho người ta cảm giác như bị một con mèo nhẹ nhàng cào trúng, đã thế cậu còn không keo kiệt tăng thêm vài phần nũng nịu.
Bùi Tu Minh nghe thanh âm của cậu thì dừng lại một chút, sau đó hắn lại tiếp tục xoa bóp. Tầm mắt hắn đảo qua đảo lại trên người thiếu niên, từ bắp chân dần hướng lên trên...
Bởi vì lúc này thiếu niên đang ghé vào ghế nên mông vừa vặn nhếch lên độ cong dụ hoặc, vì tư thế nên quần ngắn bó chặt, chất vải mỏng manh không thể che đậy hoàn toàn làm cho người ta trở nên nóng nảy.
Tô Tử Tinh vô tư nằm chơi điện thoại, vừa kể cho anh trai mấy tin tức hài hước trên weibo vừa cười đến cả người run bần bật.
Bởi vậy nơi đó cũng run lên.
Hai mắt Bùi Tu Minh càng trở nên nóng bỏng, hầu kết lăn lên lăn xuống, cảm giác miệng khô lưỡi đắng thậm chí còn càng ngày càng tăng. Hắn phải dựa vào sức chịu đựng mạnh mẽ mới có thể dời mắt đi, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn làm người ta cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nhưng những suy nghĩ âm u, khó giải thích này làm sao một người rực rỡ, tràn đầy sức sống như ánh mặt trời có thể hiểu được?
Bùi Tu Minh nhắm mắt lại, nhớ lại từng câu từng chữ một cách rõ ràng.
Thiếu niên vẫn luôn đi theo sau hắn, khuôn mặt sùng bái kêu lên, "Anh hai, anh giỏi quá! Anh vĩnh viễn là anh hai tốt nhất của em!"
"Anh, cha mẹ đi rồi, anh là người thân cuối cùng của em."
"Anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ, đây là món quà em trai yêu quý của anh tặng nha!"
"......"
Nghĩ tới những việc này, Bùi Tu Minh nhíu mày, tay xoa bóp làn da bóng loáng tinh tế, mày càng ngày càng nhăn lại.
Đột nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên.
"Đàn anh gọi tới, có lẽ là muốn rủ em ra ngoài chơi." Hai mắt Tô Tử Tinh sáng ngời.
Tầm mắt Bùi Tu Minh rơi trên màn hình điện thoại, bên trên hiện tên người gọi tới - Đường Hạo, nhìn thấy cái tên quen thuộc này, hắn nở nụ cười không rõ nghĩa.
Một nam sinh vẻ ngoài đẹp trai xuất hiện trên màn hình, từ góc độ chụp ảnh có thể nhận ra hắn là một người có khuôn mặt rắn rỏi, nam tính.
Tô Tử Tinh vẫy tay, "Đàn anh", ống kính cách mặt cậu rất gần nhưng không lộ ra bất kỳ một khuyết điểm nào, đôi mắt sáng, ngoan ngoãn, nhìn vô cùng dễ thương.
Đường Hạo cười nói, "Ngày mai có một quán cà phê Internet khai trương, anh kéo em." (Tui không hay chơi game nên không biết dùng từ nào cho phù hợp, ai biết chỉ tui nha.)
Tô Tử Tinh vừa nghe thấy đã kích động nói, "Thật sao? Em đi em đi." Trời mới biết khoảng thời gian này cậu mãi không thể vượt cấp được, thiếu chút nữa thì đập luôn máy tính. Cả người đều cảm thấy bực tức.
Đàn anh Đường Hạo không giống vậy, thành tích học rất tốt, chơi game cũng rất tốt, thậm chí còn có trại huấn luận mời hắn nhưng đàn anh không cảm thấy hứng thú nên đã từ chối.
Được một vị đại thần siêu cấp kéo thì còn gì bằng nữa, thật vui mà.
Đường Hạo thấy cậu vui vẻ thì cảm thấy tâm tình tốt hơn, hắn không biết phía sau màn hình có một người đang nhìn chằm chằm mình, vẫn tự nhiên nói chuyện, "Đúng rồi, ngày mai chỉ có anh và em thôi nên thuận tiện anh dẫn em tới tiệm đồ nướng lần trước em thích anh nhé. Thế nào, đàn anh có tốt với em không?"
Thanh âm Đường Hạo dễ nghe, trầm ấm, dễ gần. Không biết có phải vì vậy không mà khi nghe giọng hắn, Tô Tử Tinh có chút ngại ngùng.
Giống như lúc này, Tô Tử Tinh cúi đầu đồng ý.
Đường Hạo khẽ cười một tiếng, "Anh có phải là đàn anh tốt nhất của em không?"
Tô Tử Tinh mở lớn hai mắt, lỗ tai có chút hồng, còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên có một bàn tay thò ra giật lấy điện thoại, trực tiếp cắt đứt liên lạc.
Một loạt động tác khiến người ta cảm thấy mơ hồ, Tô Tử Tinh ngốc ngốc hỏi, "Anh, tại sao anh lại tắt điện thoại của em? Bọn em đang nói chuyện mà?"
Bùi Tu Minh ôm cậu vào lòng ngồi dậy, một tay bóp cằm cậu, một tay nhẹ nhàng nghịch mấy sợi tóc quăn đáng yêu, "Tiêu Tinh thích anh không?"
"Đương, đương nhiên thích!"
"Vậy có phải là anh hai không tốt với em không?" Bùi Tu Minh cong khóe miệng mỉm cười, nhìn chằm chằm con thú nhỏ đang trừng to hai mắt trong lòng ngực.
Tô Tử Tinh cảm thấy anh hai ghen tị, vội vội vàng vàng an ủi, "Đương nhiên! Ai cũng biết anh là người đối xử tốt với em nhất, tốt nhất trên đời luôn!"
Trong khi nói chuyện, hơi thở ấm áp quét qua tai làm Tô Tử Tinh có chút không được tự nhiên, "Nghĩ ra rồi ạ! Nhưng anh không biết đâu, em chơi trò này thiều nhiều lắm, thảm vô cùng..."
"Anh chơi cùng em."
"Anh chơi với em????" Tô Tử Tinh vui vẻ hét lên.
Bởi vì anh hai luôn rất bận, thường xuyên đi công tác nên đã lâu lắm rồi Tô Tử Tinh không được chơi game cùng hắn.
Không biết lâu như vậy chưa chơi, anh hai có chơi được không? Nhưng không sao cả, không chơi được cũng không hề gì. Tô Tử Tinh âm thầm nói trong lòng.
Trên mặt hắn dần hiện lên cảm xúc vui vẻ, cái loại vui sướng không thể che giấu được.
Bùi Tu Minh nhìn cậu, ý cười trong mắt ngày càng đậm.
Tô Tử Tinh: "Anh! Em muốn tải game vào máy tính của anh, được không?"
"Đi đi."
Tô Tử Tinh vội vàng xông lên lầu.
Hết chương 2.
26/04/2021.
Quà 30/4-1/5 sớm nha.
Bộ này khi nào hoàn tui sẽ beta lại một lượt sau nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.