Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ca Ca Trở Lại

Chương 4.1:




Hôm sau thức dậy, Tô Tử Tinh có thấy miệng mình hơi đau. Cậu lập tức đi soi gương thì phát hiện hơi chảy máu, có lẽ là do môi quá khô nên sau khi bôi son dưỡng thì cậu không để ý tới nữa.
Vốn tưởng hôm nay sẽ là một ngày chơi game thỏa thích nữa, nhưng trăm triệu lần không ngờ, anh trai lại bắt cậu tiếp tục rèn luyện!
Đã thế hôm nay còn phải nâng tạ tay!
Thể chất của Tô Tử Tinh vốn đã yếu lại còn dễ bị bệnh, trước đây anh trai cũng bắt cậu rèn luyện nhưng chỉ cần cậu làm nũng là có thể trốn được.
Bây giờ không biết là vì sao, dù cậu có tỏ ra đáng thương bao nhiêu thì Bùi Tu Minh cũng làm ngơ.
Tô Tử Tinh một bên thầm nói trong lòng anh trai sắt đá, một bên cắn răng bắt đầu rèn luyện.
Do nhiều năm không chịu rèn luyện nên chỉ vừa mới nâng được vài cái, cả người cậu đã phát run, hai tay vô lực, mắt rưng rưng.
Cứ như vậy cuối cùng cậu cũng trải qua một buổi sáng huấn luyện ma quỷ.
Cả người cậu thoát lực, thậm chí lúc ăn cơm cậu còn cảm thấy hai tay mình run rẩy, ngay cả khi gắp thức ăn cũng chỉ có thể nâng lên một nửa là lại rơi xuống.
Tô Tử Tinh khóc không ra nước mắt, thậm chí còn có chút tủi thân, "Anh, em không tập nữa..." cậu giơ hay tay run run của mình lên trước mặt Bùi Tu Minh, đáng thương nhìn hắn.
Hai mắt cậu bắt đầu nổi lên hơi nước, lại còn có ý mở to lên, lông mi dày giống như cánh bướm nhẹ nhàng rung, cực kỳ giống một con thú nhỏ bị bắt nạt, khiến cho người ta yêu thương.
Bùi Tu Minh cầm tay cậu, nhéo nhéo, "Để lát nữa anh mát xa cho em, sẽ khỏe lại ngay thôi."
"Anh, ngày mai có thể đừng tiếp tục huấn luyện nữa được không?" Tô Tử Tinh đầy mong đợi nhìn hắn.
"Mấy năm nay em bị bệnh còn ít à?" Bùi Tui Minh không hề dao động.
Tô Tử Tinh lập tức ỉu xìu, cậu uể oải nằm nhoài trên bàn, "Vậy em làm sao ăn cơm được đây, ngay cả gắp đồ ăn cũng không được, anh, có phải anh không thương em nữa đúng không, ác với em như vậy..."
Bùi Tu Minh bật cười rồi đột nhiên đứng dậy đi tới, trong tiếng hô sợ hãi của Tô Tử Tinh bế cậu lên, giống như bế một đứa trẻ, bắt đầu dỗ dành cậu, "Để anh trai đút em nhé, thế nào, không còn thương em nữa? Hửm?"
Hô hấp nóng bỏng phả vào cổ, Tô Tử Tinh cảm thấy da chỗ đó có chút ngứa.
Cậu không tự nhiên giật giật chân, dù sao cậu cũng lớn rồi, sao có thể để người khác đút cơm được, "Anh, thả em xuống..."
Bùi Tu Minh nắm chặt eo cậu, nhìn chằm chằm cần cổ thon dài của người trong lòng, hầu kết chuyển động ngày càng nhanh, ôn nhu hỏi, "Sao lại không được?"
Tô Tử Tinh ngồi trong tư thế này thì đặc biệt dính sát vào đùi anh trai, không hiểu vì sao cậu lại thấy xấu hổ, mặt đỏ lên, không ngừng cựa quậy, hét lên, "Không được, không được, em có thể tự ăn."
Bị cậu ma sát qua lại, Bùi Tu Minh lập tức cau mày, nhịn không được đánh vào mông cậu, "Không được cử động!"
Vừa mới huấn luyện cường độ cao lại còn bị anh trai đánh, Tô Tử Tinh cảm thấy hôm nay chính là tận thế.
Cậu uể oải ngồi trên đùi Bùi Tu Minh, hai môi trề ra, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi.
Bùi Tu Minh nhìn lướt qua môi cậu, thừa dịp cậu không để ý tham lam nhìn chuyên chú.
Một lúc lâu sau, mới gắp một miếng thịt gà đưa tới miệng cậu.
Tô Tử Tinh giận dỗi không chịu há miệng.
Bùi Tu Minh liền cong môi cười, nhẹ nhàng ấn vào đôi môi non mềm, rồi đột nhiên bật cười, "Tiểu Tinh không ăn được thì anh giúp em ăn nha." Hắn vừa lòng ăn một đũa thịt, thậm chí còn nếm được vị son dưỡng mùi dâu, tức khắc liền cảm thấy vui vẻ.
Cứ như vậy một lúc, Tô Tử Tinh lại càng giận. Anh trai cư nhiên lại mặc kệ cậu, liên tục ăn mấy đũa thịt gà.
Cậu nổi giận đùng đùng, khi đũa thịt gà lần nữa đưa tới trước mặt thì lập tức há to miệng ngậm lấy, tỏ ra hung dữ trừng mắt nhìn Bùi Tu Minh.
Cứ như vậy tỏ ra giận dữ, nhìn qua cậu giống như một con chó nhỏ gừ gừ nhìn người khác, thậm chí không hề có chút đáng sợ nào mà còn rất đáng yêu.
Sau đó, Tô Tử Tinh còn tự nhận là khó ở, bắt đầu kén cá chọn canh, nhưng chỉ một lúc thôi cậu đã ăn hết cả đĩa thịt gà, thậm chí còn muốn ăn hết đĩa rau...
Đáng tiếc, mỗi lần cậu đưa ra yêu cầu, Bùi Tu Minh chỉ cười càng ngày càng vui, Tô Tử Tinh lập tức nghi ngờ mình nhìn lầm.
Cứ như vậy một bữa trưa "tràn ngập thuốc súng" kết thúc thì Tô Tử Tinh mới phát hiện anh trai hình như chưa ăn được cái gì, lại còn chịu đựng mình lầm ầm ĩ, lập tức cậu cảm thấy có chút áy náy.
Cậu lại còn phát hiện anh trai đã sắp xếp để chiều nay cùng cậu chơi game cả buổi, lúc này cậu lại càng cảm thấy áy náy.
Được rồi, anh trai muốn cậu rèn luyện cũng là vì tốt cho cậu, vậy mà mình lại vô lý kiếm cớ gây sự.
Vì thế cả ngày hôm nay, tất cả trái cây đều do cậu gọt, bưng lên, hào phóng chia cho anh trai một nửa.
Đặc biệt trong lúc chơi game, cậu còn có ý tặng cho anh trai mấy bộ skin huyền thoại.
Sau khi thêm skin sẽ cảm thấy nhân vật càng thêm phong cách.
Thắng liên tục mười mấy bàn, hạng của Bùi Tu Minh tăng liên tục mà Tô Tử Tinh cũng được hưởng ké rất nhiều.
Tô Tử Tinh vui thì vui đó nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì trước đây khi ở nhà, anh trai luôn luôn làm mãi không hết việc, chứ đừng nói gì đến việc cùng cậu chơi game. Vậy mà hai ngày nay, anh trai không hề có ý làm việc chút nào?
Chẳng lẽ công ty có vấn đề gì? Cậu âm thầm buồn bực trong lòng.
Đáng nhé ra thứ hai Tô Tử Tinh có một tiết học nhưng sau khi phát hiện Bùi Tu Minh vẫn ở nhà "ăn không ngồi rồi" thì cậu mới đột nhiên ý thức được tầm quan trọng của vấn đề.
Anh trai trước đây là một người cuồng làm việc vậy mà đột nhiên trở nên rảnh rỗi, nhất định là do công ty có vấn đề.
Cho nên cậu không hề do dự nghỉ ở nhà, tất nhiên là không phải do cậu muốn trốn học, chỉ là do cậu quá lo cho anh trai thui.
Cậu từng trong tối ngoài sáng hỏi dò anh trai về tình hình công ty.
Mỗi lần Bùi Tu Minh đều trả lời là không có chuyện gì.
Tô Tử Tinh không tin, còn nghĩ là hắn ra vẻ bình tĩnh, lập tức cậu cảm thấy vô cùng buồn bã.
(Cont)
03/06/2021.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.