Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng

Chương 20: Bác cả




Tác giả: Hoa Hoa Liễu
Hàn Kiều Kiều kiên trì huấn luyện thể lực mỗi ngày, Hàn Dực có thói quen tập thể hình hàng ngày, thể lực của ankhông hề kém, anh dùng phần lớn thời gian để làm quen với dị năng. Hai người mỗi ngày ở bên nhau, càng ngày càng thân mật, cũng càng ngày càng ngọt ngào.
Ngôn Tiếu ốm đến ngày thứ tư, tuy rằng hạ sốt nhưng mà bởi vì bị bốn ngày ốm dày vò, thân thể hắn trở nên suy yếu, phần lớn thời gian vẫn ở lầu 3 nghỉ ngơi.
Trong lúc này, biệt thự chỉ tiếp đón một vị khách, đó chính là con cả Hàn gia- Hàn Thần Phong, cũng là bác cả của bọn họ.
Nhìn đến gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, Hàn Kiều Kiều trong nháy mắt hoảng hốt.
Ấn tượng của cô với người bác này chính là sự ôn tồn lễ độ, hòa ái dễ gần. Năm đó, mẹ mang theo cô gả vào Hàn gia, lực cản rất lớn, tuy rằng lúc ấy cô chỉ có tám tuổi, nhưng những thứ ở trên báo, cô đều đọc hiểu. Cô biết, rất nhiều người không xem trọng hôn nhân của bố mẹ, không chỉ bởi vì mẹ có con riêng là cô, mà cũng bởi vì mẹ là diễn viên, mà Hàn gia lại là quân chính thế gia.
Ba Hàn vì có thể cưới mẹ bỏ ra rất nhiều nỗ lực, lúc ấy Hàn gia châm chọc mỉa mai, chỉ có bác cả đứng về phía ba Hàn.
Ngày lễ ngày Tết đến nhà cũ Hàn gia ăn cơm cũng chỉ có bác cả ôn hoà với bọn họ. Nguyên nhân chính là vì trải qua tất thảy, cho nên Hàn Kiều Kiều mới không tiếp thu được bác cả ôn hoà trong trí nhớ của mình sẽ bỏ rơi bọn họ không màng đến, thậm chí còn ngáng chân sau lưng.
Lúc đó cô quá nhỏ, căn bản không hiểu trên thế giới này có một loại người mang hai gương mặt, lúc đối mặt với ngươi cười đến nhẹ nhàng, sau lưng lại tàn nhẫn độc ác.
Hàn Kiều Kiều pha một ly trà cho Hàn Thần Phong.
Hàn Thần Phong nhìn Hàn Kiều Kiều cười ôn hoà: "Kiều Kiều hết bệnh rồi? Lần trước cháu và A Dực xảy ra chuyện, người trong nhà rất lo lắng."
Lo lắng? Sao chẳng thấy các người hỏi thăm?
Hàn Kiều Kiều cảm thấy mình có thiên phú gặp dịp thì chơi, cô miễn cưỡng cười trừ một cái, liền dựa bên người anh ngồi xuống, không nói một tiếng.
"Sao trong nhà không có lấy một người làm? Nghe nói cháu cho vệ sĩ nghỉ hết, bác còn tưởng là lời đồn, xem ra là sự thật?"
Hàn Thần Phong nhìn về phía Hàn Dực nhíu mày, ngữ khí có chút ý tứ khuyên nhủ: "A Dực, sao ngươi lại hành động theo cảm tình như bây giờ? Hiện giờ bên ngoài rất loạn, bên cạnh cháu một người cũng không có, lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
Hàn Kiều Kiều nói thầm trong lòng: Không chừng bên trong những người kia có thuộc hạ của ông, anh tôi không ngu mà lưu lại tai hoạ ngầm bên người đâu.
Cô vừa nghĩ xong, trong đầu liền phát ra một thanh âm khác: "Kiều Kiều thật tri kỷ."
Hàn Kiều Kiều mặt hơi hơi đỏ hồng, liều mạng cúi đầu, nghĩ thầm: Anh trai bỗng nhiên nghe lén lời trong lòng cô, quả thực quá giảo hoạt!
Phía đối diện, Hàn Thần Phong không biết hai anh em trao đổi ý nghĩ, vẫn bày ra một bộ tư thái trưởng giả, lo cho hắn, nói: "Nghe nói cháu đã lâu chưa đến công ty, A Dực, cháu không thể cứ xuống dốc như vậy, bố cháu đem sản nghiệp giao cho cháu, cháu nên kinh doanh cho tốt, phải biết rằng những sản nghiệp đó không phải chỉ là của bố cháu, còn có tâm huyết của người Hàn gia."
Hàn Kiều Kiều không cao hứng ở bên cạnh lẩm bẩm: "Anh tôi bị thương thì đến công ty kiểu gì. Tay với đùi đều bị thương, hôm nọ bác cả còn nói muốn nhìn thấy anh tôi. Bình thường, công nhân đều có thể xin nghỉ bệnh. Anh tôi bị thương không ai thăm hỏi. Thân thích thế à?"
Hàn Kiều Kiều nói rất nhỏ, nhưng đủ để cho Hàn Thần Phong nghe thấy, hắn ngây ra một lúc, có chút xấu hổ.
Hàn Dực dùng thanh âm vững vàng nói cô: "Kiều Kiều, không được nói chuyện với bác cả như thế."
Hàn Kiều Kiều là người phương nào? Cô không biết xem mặt đoán ý nhưng mà Hàn Dực chính là anh trai cô, Hàn Kiều Kiều sớm đã học được cách phân biệt hỉ nộ ái ố từ gương mặt băng lãnh của anh. Cho nên Hàn Dực có phải thật sự tức giận hay không, không có ai có quyền lên tiếng hơn cô.
"Cháu xin lỗi bác." Hàn Kiều Kiều ngoan ngoãn xin lỗi, sau đó bày ra một bộ dáng ủy ủy khuất khuất: "Cháu cho rằng bác cả đến thăm chúng cháu, nhưng bác cả lại đến nói chuyện công việc với anh hai."
"Kiều Kiều." Hàn Dực đè nặng thanh âm gọi tên cô, sau đó chuyển qua nhìn về phía Hàn Thần Phong, biểu tình trước sau như một: "Bác cả là vì việc của Hàn Duệ mới đến sao?"
Hàn Thần Phong cảm thấy cổ họng như bị tắc.
Hàn Dực lạnh lùng nói: "Việc của Hàn Duệ, Ngôn Tiếu và cháu nói rồi. Chuyện này bác tìm cháu cũng vô dụng, lần ném đơn này đối với công ty tạo thành tổn thất rất lớn, hội đồng quản trị muốn hắn bồi thường một chút là theo lý thường. Giống như bác cả nói vừa nãy, những sản nghiệp này đều là tâm huyết của người Hàn gia, ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người, nếu cháu muốn âm thầm hỗ trợ cũng là là hữu tâm vô lực."
Hàn Thần Phong sắc mặt khẽ biến: "A Dực, cháu với A Duệ là anh em họ, có chuyện gì đều thương lượng tốt, không nhất thiết phải để hội đồng quản trị quyết định, có phải hay không không muốn nói đến tình cảm?"
Hàn Dực nhàn nhạt cười: "Bác cả, Hàn Duệ không lấy chữ ký của cháu, chỉ thu được 20% tiền trả trước dưới tình huống lén đi đơn đã là tình huống rất nghiêm trọng. Nếu như xử lý theo quy củ của Hàn gia, hiện tại Hàn Duệ đã bị cắt bỏ hết chức vụ, căn bản không cần trải qua quyết định của hội đồng quản trị. Cháu đã rất tận lực."
Hàn Thần Phong nghe xong, sắc mặt càng thêm không tốt, khẩu khí cũng không còn ôn hòa như lúc nãy: "A Dực, 80%? Cháu muốn cho Hàn Duệ táng gia bại sản hay sao?"
"Bác nói như vậy, cháu cũng rất khó xử, nếu lần này tổn thất để công ty thừa nhận, cháu làm sao cho cổ đông khác một công đạo? Rốt cuộc lần ném đơn này, tổn thất phải bằng một nửa sản lượng năm.
Hàn Thần Phong hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Dực, sau một lúc lâu, nói: "Cháu thật sự không thể cho A Duệ một con đường?"
Hàn Dực bình tĩnh chăm chú nhìn hắn: "Mấy năm nay Hàn Duệ cũng vơ vét được không ít."
Hàn Thần Phong bỗng chốc đứng lên, bộ mặt nhăn nhó: "Người trẻ tuổi đừng làm mọi việc quá tuyệt tình."
Hàn Dực vẻ mặt hờ hững, chỉ là lúc Hàn Thần Phong đứng dậy đi về, nhìn hắn nói: "Sau khi bác trở về hỏi giúp cháu, bảo vệ của cháu thẩm vấn lâu như vậy cũng nên trả về rồi. Cháu còn có rất nhiều việc muốn hỏi hắn đấy."
Hàn Thần Phong sắc mặt trầm trầm, nhanh chóng rời đi cùng bảo vệ.
Hàn Kiều Kiều nhìn bọn họ đi rồi, chạy nhanh cầm điều khiển từ xa khóa cửa sắt lại, cô vỗ ngực nói: "Quá doạ người rồi, em thấy hắn rõ ràng trong lòng tức giận muốn chết, nhưng lại nhịn đến cuối cùng cũng không phát hỏa, thật dọa người!"
Hàn Dực cười ôm cô.
"Anh à, vừa rồi hắn nói chuyện gì thế? Hàn Duệ lại làm ra chuyện gì rồi?"
"Hắn ký hợp đồng với Lybya, chỉ thu 20% tiền hàng liền muốn tất cả trong một chuyến hàng, kết quả thiên thạch tới, trên đường xảy ra nhiễu loạn, hàng hóa hỏng hết."
"A? Sao hắn có thể ngu đến thế?!"
Hàn Dực cười cười: "Hắn làm việc này không phải là lần đầu tiên, thu rất ít tiền lén đi lẻ, mình lại từ giữa kiếm lời."
Hàn Kiều Kiều mắng một câu xứng đáng. Lại lo lắng sốt ruột, bởi vì cô cảm thấy dù sao cũng là công ty của anh, những hàng hóa hỏng kia ra cũng là của công ty của anh: "Ai, tiếc những hàng hóa đó quá!"
Hàn Dực liền sờ đầu nhỏ của cô: "Em cho rằng anh để Ngôn Tiếu đi làm chuyện gì?"
Hàn Kiều Kiều ngẩn người, hơn nửa ngày mới phản ứng lại: "A... Anh.... Anh...." Cô chỉ vào Hàn Dực, nửa ngày nói không ra lời.
Quá xảo trá rồi!
Hàn Dực thấy bộ dáng ngốc nghếch của cô đáng yêu chết mất. Vòng ở trong ngực cúi đầu hôn lên, đầu lưỡi quen cửa quen nẻo chui vào khoang miệng ướt át của cô, đảo qua hàm răng, quấn quýt si mê dây dưa với lưỡi cô, môi răng giao hòa dính nhớp, bốn phía chỉ còn tiếng tim đập của hai người.
Nhưng mà lúc hai người đang ôm ấp tình cảm, trên lầu lại phát ra tiếng hét thảm.
"Á a a a a a a."
Editor: Lan Anh
Beta: Chang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.