Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng

Chương 64: Tới sa mạc




Sau 1 giờ chiều, một chiếc xe chạy trên đường quốc lộ, mặt đất bị nắng gắt nướng đến mức nóng bỏng, hơi nước mờ mịt mơ hồ vặn vẹo trong không khí.
“Thời tiết thật nóng, hiện tại rõ ràng đang là tháng 11.” Ngôn Tiếu phẩy phẩy vạt áo thun, thấp giọng oán giận.
Người lái xe hiện tại là Bạch Khải Thụy, hắn nghe được Ngôn Tiếu nói như vậy, liền hỏi: “Muốn giảm điều hoà thấp hơn không?”
Ngôn Tiếu xua xua tay, nói: “Thôi, không phải là vì điều hòa, chỉ là vị trí của tớ quá nóng.” Ngôn Tiếu và Bạch Khải Thụy ngồi ở hàng ghế phía trước, cửa sổ xe trên đó không che được nắng, ánh mặt trời thẳng tắp chiếu vào.
Lục Trường Uyên nâng mí mắt, lười nhác nói: “36 độ C, cao hơn hôm qua 4 độ.”
“Trời ạ……” Ngôn Tiếu than một tiếng, hữu khí vô lực nằm dài trên ghế dựa, nói, “Làm tớ nhớ tới một đề viết văn hồi tiểu học.”
“Đề văn gì?”
“Địa cầu của chúng ta bị bệnh.”
“…………”
Lục Trường Uyên hết chỗ nói, ho nhẹ một tiếng: “Không chỉ thiên thạch tạo thành hiệu ứng nhà kính, nhiệt độ lên cao kỳ thật cũng có nguyên nhân địa lý, tỉnh Ô Túc cách biển rất xa, cao hơn mực nước biển khá nhiều, là khí hậu ôn đới điển hình, khu vực này có một mảng đất khô nứt sa mạc hoá, cho nên nhiệt độ mới tăng cao.”
Hắn tạm dừng trong chốc lát, thấy Ngôn Tiếu không có phản ứng gì, phỏng chừng là trong lòng tên này không nghe hiểu, liền đơn giản nói: “Cậu nhịn đến buổi tối sẽ tốt hơn, nhiệt độ chênh lệch ngày đêm bên kia rất lớn.”
Bạch Khải Thụy đang lái xe bỗng nhiên dâng hứng thú, “Tớ nhớ ra rồi, Lục ca, tỉnh Ô Túc có sa mạc Tháp Khắc Y đúng không?”
Lục Trường Uyên cười, “Cậu đã từng đến đó chơi sao?”
“Không, một người bạn yêu thích du lịch của tớ đến đó, còn cưỡi lạc đà!”
Ngôn Tiếu ở bên cạnh âm dương quái khí nói: “…… Cưỡi lạc đà, hiện tại những con lạc đà đó cũng không biết biến thành cái quỷ gì.”
Bạch Khải Thụy không nhịn được nuốt nước miếng một chút, có chút chần chờ hỏi: “Chúng ta thật sự muốn đi sa mạc?” Không phải đúng không? Thời hoà bình đi sa mạc cũng dễ xảy ra mạng người, huống chi hiện tại là mạt thế!
Ngôn Tiếu thấy hắn như vậy, cười xấu xa nói: “Cậu sợ sao? —— Còn cách sa mạc xa lắm, lái xe của cậu đi!”
“Tìm một chỗ nghỉ trong trong chốc lát đi.” Lục Trường Uyên ngồi ngay ngắn, lại hoạt động bả vai, ngữ khí bất đắc dĩ nói, “Nghiện thuốc lá lên đây.”
Trong xe còn có Hàn Kiều Kiều, cũng không thể làm trò trước mặt gia trưởng để cô gái nhỏ hít khói thuốc.
Mọi người đều là biểu cảm hiểu rõ.
Càng đến gần Ô Túc, dân cư càng thưa thớt, Bạch Khải Thụy đi lên trước một khoảng xa, mới nhìn thấy một khu phục vụ, tìm một nơi râm mát để dừng xe, mọi người sôi nổi xuống xe nghỉ ngơi.
Xe dừng lại, Hàn Kiều Kiều liền tỉnh lại, cô mê mang mở to mắt, nhìn khung cảnh bốn phía.
Hàn Dực vặn một chai nước đưa cho cô, Hàn Kiều Kiều ngây ngốc nhận lấy, uống hai ngụm.
“Có muốn ăn gì không?” Ngón tay Hàn Dực nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc mái của cô, chân tóc đều thấm mồ hôi.
Hàn Kiều Kiều lắc đầu, quá nóng, cô không muốn ăn gì.
“Anh, chúng ta đến đâu rồi?”
“Sắp đến tỉnh Ô Túc, chờ vào lại đường cao tốc, đường sẽ không dễ chạy nữa, giữa trưa ngày mai mới có thể tới nơi.” Hàn Dực chậm rãi nói, một bên rút khăn giấy lau mồ hôi cho cô, lại nói, “Ngủ tiếp một lát đi.”
“Không ngủ, ngủ nhiều khó chịu.” Hàn Kiều Kiều uể oải dựa vào trên người anh, cô từ sáng sớm lên xe liền bắt đầu ngủ, tuy rằng giữa chừng cũng có đứt quãng, nhưng cũng đã ngủ được năm sáu tiếng đồng hồ.
Nóng bức tuy làm cô khó có thể nhẫn nại, nhưng cũng mang lại cho cô một loại cảm giác an toàn. Bởi vì dị chủng không thích nơi nắng nóng khô ráo.
Hàn Kiều Kiều hỏi Hàn Dực: “Anh, anh dùng tinh thần dò tìm chưa? Dị chủng có phải là càng ngày càng ít không?”
“Ừm. Số lượng trong sào huyệt xác thật là càng ngày càng ít.” Hàn Dực thương tiếc vuốt đầu cô, thanh âm trầm thấp, “Tối nay em đừng gác đêm.”
“…… Này không thích hợp.” Hàn Kiều Kiều rất khó xử, nhỏ giọng thương lượng với anh, “Em không có việc gì, chỉ là buổi tối không ngủ được mà thôi, ngày hôm sau có thể ngủ bù, lại nói trước kia em cũng thường xuyên thức đêm đọc truyện tranh xem phim hoạt hình, ngủ bù ngày hôm sau liền lên tinh thần!”
Hàn Kiều Kiều tuổi còn nhỏ nên khôi phục nhanh, thân thể cũng rất tốt, cho dù ngày hôm qua cả đêm không ngủ, trên mắt cũng chỉ có hơi sưng rất nhỏ, ngay cả quầng thâm mắt cũng không có, nhưng Hàn Dực vẫn là không đồng ý.
Trên mặt anh lộ ra cười khổ, nói: “Nhanh như vậy liền không nghe lời anh nói sao? Hửm?”
Hàn Kiều Kiều ghé vào trên người anh vặn vẹo, làm nũng làm nịu: “Em sợ anh vất vả.”
Hàn Dực than nhẹ một tiếng, môi hơi lạnh chạm nhẹ trên trán cô, nói: “Nhưng em không ở bên cạnh anh, anh không ngủ được.”
Hàn Kiều Kiều nghe vậy, nhịn không được dùng tay che lại má mình, hàm răng cô cắn môi, hai con mắt thủy nhuận nhìn Hàn Dực.
Hàn Dực nở nụ cười, “Sao lại đỏ mặt rồi, để anh nhìn nào.” Anh duỗi tay muốn kéo tay cô ra.
“…… Không cho anh nhìn.” Hàn Kiều Kiều bụm mặt chui vào trong lòng ngực anh.
Ai da, cô lại đỏ mặt rồi, cô chính là thích đỏ mặt, anh trai chỉ cần trêu chọc một chút, chẳng sợ chỉ là lời âu yếm bình thường giữa người yêu, cũng làm cô đỏ mặt tim đập không thôi. Nói cái gì mà cô không ở cạnh nên không ngủ được, kỳ thật cô cũng giống anh…… Chỉ cần có anh bên cạnh, chẳng sợ mạt thế, cũng sẽ cảm thấy an tâm.
Lục Trường Uyên hút thuốc trở về, gõ cửa sổ xe, buồn cười nhìn hai người trong xe, hơi mang chút ý cười nói: “Nếu không, tớ lại đi hút thêm một cây?”
Hàn Kiều Kiều thầm nghĩ trong lòng! Bị tên Ngôn Tiếu kia trêu ghẹo thì thôi đi, ngay cả Lục ca cũng không buông tha cô!
Hàn Dực thản nhiên, nói: “Ừm, đi đi.”
Sau đó Lục Trường Uyên thật sự xoay người rời đi! Hắn thật sự đi! Đi hút thuốc!
Tâm tình của Hàn Kiều Kiều giờ phút này giống như bị sét đánh, cả người cô chôn ở trong lòng ngực Hàn Dực, hai má ửng hồng, cảm thấy chính mình quả thực là không có mặt mũi gặp người, trong lòng âm thầm nói: Anh trai à, lễ nghĩa liêm sỉ của anh đâu……
Nếu Lục Trường Uyên có thể nghe thấy tiếng lòng của Hàn Kiều Kiều, nhất định sẽ khịt mũi coi thường, cũng hỏi lại cô một câu: “Nếu cậu ấy biết lễ nghĩa liêm sỉ, liền sẽ không xuống tay với em gái mình.” Trong mắt Lục Trường Uyên, Hàn Kiều Kiều chính là một con nhóc chưa lớn, căn bản không thể xưng là nữ nhân, ngay cả Ngôn Tiếu, ngày thường nói chuyện với cô cũng sẽ theo bản năng mà dùng một ít ngữ khí nói chuyện với trẻ con, trong đám đàn ông bọn họ, cũng chỉ có Hàn Dực bình thường.
Xe dừng lại ở khu phục vụ một lúc, một lần nữa quay về đường cao tốc. Theo thời gian trôi, nhiệt độ dần dần giảm xuống, Ngôn Tiếu tắt điều hòa, mở cửa sổ xe, mặc cho gió khô ráo gào thét thổi vào trong xe, thổi bay một thân mồ hôi của bọn họ.
Phong cảnh hai bên không ngừng lui về phía sau, dần dần rất khó nhìn thấy màu xanh lục, thay thế đều là một mảnh đất màu vàng hỗn độn.
Hàn Kiều Kiều dựa vào vai Hàn Dực ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói.
Giờ phút này, người ngồi trên ghế điều khiển đã đổi thành Ngôn Tiếu, hắn không chịu nổi tịch mịch, một hai bắt Bạch Khải Thụy nói chuyện với hắn, Bạch Khải Thụy gãi tóc, không thể nghĩ được đề tài nói chuyện phiếm nào, liền chỉ vào ngoài cửa sổ xe kêu lên: “Nhìn ngọn núi kia đi, có giống đầu dê không?”
Ngôn Tiếu híp mắt nhìn, “Có chút giống, bộ phận nhếch lên vừa lúc giống sừng dê, lần trước lái xe tới đây tớ không chú ý nhìn.”
Hàn Kiều Kiều ở ghế sau nhẹ nhàng nói một câu: “Núi Dương Giác.”
“Nó là núi Dương Giác sao?” Ngôn Tiếu thu hồi ánh mắt, tiếp tục lái xe, trong miệng tùy ý trò chuyện, “Tên này rất phù hợp. Sao em biết được? Hàn ca từng mang em tới đây du lịch sao? Nơi này có cái gì tốt, nơi nơi đều là hạt cát, lại nóng……”
Hàn Kiều Kiều hơi sửng sốt, dừng một chút mới trả lời: “…… Khả năng…… Là vô ý nhớ trong lúc em xem tiết mục TV, em chưa từng tới nơi này.”
Không biết có phải là Hàn Kiều Kiều đa tâm hay không, nhưng Lục Trường Uyên ở bên cạnh tựa hồ nhìn cô một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.