Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 48: Thành phố A – đêm (2)




Dương Sở Thuần mắt tốt, là người đầu tiên thấy được đàn quái vật từ xa xa đang chạy tới, giống như đàn kiến đang ào ào gầm rú kéo tới.
Dương Sở Thuần líu lưỡi, “Sao cảm thấy chúng ta giống như miếng bánh ngọt, còn bọn chúng là bầy kiến hận không thể đem chúng ta ra gặm?”
Dương Sở Thuần vừa thốt ra, Ngải Hiểu Sơ đứng bên cạnh Dương Sở Thuần liền đảo cặp mắt trắng dã, “Làm ơn, đổi so sánh khác được không? Ai, tôi nói Tiểu Dương Tử, lúc trước cậu học ngữ văn như thế nào vậy?”
Dương Sở Thuần hừ hừ, kiêu ngạo nói, “Ông đây lúc trước học ngữ văn luôn được điểm tuyệt đối!”
“Thí! Trừ bỏ tiểu học, còn lớp nào có điểm tuyệt đối môn ngữ?” Ngải Hiểu Sơ lập tức khinh thường.
Dương Sở Thuần làm bộ sợ hãi than, “A, cậu cũng biết a?”
Ngải Hiểu Sơ nổi giận, “Dương Sở Thuần cậu có ý gì?!” Con mẹ nó tên ngốc Dương Sở Thuần cũng dám chê ông?
“Câm miệng!” Chu Vũ đột nhiên đánh một tia sét xuống.
Dương Sở Thuần và Ngải Hiểu Sơ lập tức im lặng.
“Đến rồi.” khóe miệng Thẩm Duệ hơi giương lên, xoay xoay cổ tay, mỉm cười quay đầu nói với Dương Sở Thuần và Ngải Hiểu Sơ, “Mọi người thử xem ai giết được nhiều quái vật nhất, như thế nào?”
Dương Sở Thuần và Ngải Hiểu Sơ nhếch miệng mỉm cười, trong mắt đều hưng phấn.
“Thẩm đại nhân, ngài hãy chờ xem! Cam đoan không làm anh mất mặt!”
Chu Vũ nhìn Dương Sở Thuần, thản nhiên nói, “Tiến hành phân tổ, xếp thành hàng ngũ!”
“Rõ!”
Lúc này, đã dần vào đêm.
Trong không khí ẩn ẩn truyền đến tiếng quái vật rống lên cùng mùi hôi thối khó ngửi.
Thẩm An đứng bên cạnh Thẩm Duệ, nhìn mười lăm chiến sĩ thuộc bộ tác chiến xếp thành hàng ngũ, chia làm năm tổ, mỗi tổ ba người, công kích đứng trước, tiếp theo phụ công kích, cuối cùng là phòng ngự.
Ví dụ như tổ của Dương Sở Thuần, Ngải Hiểu Sơ đứng trước, tiếp theo là một chiến sĩ dị năng thổ, cuối cùng là Dương Sở Thuần.
Đao gió của Ngải Hiểu Sơ có lực công kích thương tổn lớn nhất, tường không khí của Dương Sở Thuần phòng ngự cực mạnh, bởi vậy, hai người này phân biệt một trước một sau.
Còn Chu Vũ giám hộ toàn trường, chỗ nào nguy hiểm liền đến đó, Dương Sở Thuần hì hì cười nói đây là băng dính cầm máu, chỗ nào xuất huyết liền dán chỗ đó.
Nhiệm vụ của Thẩm An chính là tùy thời chuẩn bị cứu nguy và phòng ngự.
Thẩm Duệ liền theo dõi toàn trường, tìm ra kia người chỉ huy, còn có —— bắt lấy bộ xương khô màu đen kia!
Khi mọi người chuẩn bị xong, đàn quái vật cũng đánh tới.
Đi đầu chính là bộ xương khô màu đen, vừa thấy Thẩm Duệ liền ngao ngao kêu nhào qua.
Thẩm Duệ chợt lóe, liếc mắt thấy Thẩm An đã đứng bên cạnh Chu Vũ, trong lòng thoáng yên tâm, quay đầu liền ném một quả cầu màu đen tới bộ xương khô.
Xương khô tránh không kịp, bị quả cầu màu đen chọi trúng chính giữa!
Trên mặt bộ xương khô hiện ra thần sắc thống khổ, nhưng ngay sau đó đột nhiên vọt tới Thẩm Duệ, tốc độ cực nhanh, làm Thẩm Duệ kinh ngạc.
—— cảm giác… so với lần trước tiến bộ rất nhiều a.
Thẩm Duệ không tránh, đưa tay lập một cái kết giới, bộ xương khô không chạm tới phía trước được. Nhưng lúc này, tiếng còi bén nhọn lại vang lên.
Thẩm Duệ đột nhiên quay đầu nhìn theo hướng tiếng còi, Thẩm Duệ chưa kịp phản ứng, bộ xương khô đã đột phá kết giới!
Ánh mắt Thẩm Duệ lập tức trợn to, làm sao có thể?!
******
Trong lúc Thẩm Duệ cùng bộ xương khô đánh nhau, mấy người Dương Sở Thuần cũng đang cố gắng đánh quái thú “Thăng cấp”.
“Tiểu ngải cứu, được mấy con rồi a?” Dương Sở Thuần vừa hỏi, vừa cố gắng gia cố tường không khí.
—— em gái nó! Bọn quái thú này đều ăn thuốc kích thích chắc? Cảm giác như tường không khí của hắn càng ngày càng yếu?
Ngải Hiểu Sơ quét một đao gió, quái thú nhất thời la liệt một đống. Nhưng sắc mặt Ngải Hiểu Sơ có chút trắng bệch, thở hồng hộc, nghe Dương Sở Thuần hỏi, tức giận quay đầu trừng mắt, “Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì! Làm việc!”
Dương Sở Thuần gãi gãi đầu, không thích hợp, đêm nay bọn quái thú hình như thô bạo hơn bình thường nhiều!
Dương Sở Thuần đang muốn gọi Chu Vũ, đột nhiên, Ngải Hiểu Sơ kinh hô một tiếng, “Không xong!”
Dương Sở Thuần quay đầu vừa thấy, nhất thời kinh ngạc, em gái nó! Đao gió của Ngải Hiểu Sơ trật mục tiêu, quái vật muốn tiến vào.
Dương Sở Thuần tăng mạnh tường không khí, đồng thời tay phải bắn ra đạn không khí!
—— nhưng từ sau đầu đột nhiên hạ xuống cầu sấm sét, ầm một tiếng, nổ thật mạnh mạnh!
Ngải Hiểu Sơ nhân cơ hội lần thứ hai ngưng tụ lại dị năng, phát ra đao gió! Rốt cục thanh lý xong đợt quái thú này.
Ngải Hiểu Sơ nhẹ nhàng thở ra, tổ bọn họ liền nhận được lệnh từ Chu Vũ: lập tức trở về!
Ngải Hiểu Sơ và Dương Sở Thuần hai mặt nhìn nhau, tiêu, Chu đội giận rồi, hậu quả thật nghiêm trọng.
*******
Lại nói tới Thẩm Duệ, quay đầu lần thứ hai đá bay bộ xương khô!
Ngay lúc Thẩm Duệ một cước đá bay bộ xương khô, tiếng còi bén nhọn lần thứ hai vang lên!
Thẩm Duệ híp mắt, cười lạnh. Quả nhiên, tiếng còi là từ chỗ quái thú truyền đến!
Trong khi Thẩm Duệ ra vẻ chiến đấu, Thẩm An lại nghi hoặc nhìn một con quái thú trong đàn.
Con quái thú kia rất kỳ quái a, ánh mắt đảo quanh, không giống ánh mắt quái thú bình thường dại ra? Hơ? Xảy ra chuyện gì? Nhưng không đợi Thẩm An nghi hoặc xong, tiếng chửi bậy của nhóm Dương Sở Thuần vang lên.
Thẩm An xoay người, chỉ thấy mấy người Dương Sở Thuần bộ tác chiến đang muốn trở về, lại bị quái thú cản trở, hiện tại đang chật vật không kịp.
Thẩm An vội phất tay, mấy quả bóng nước xuất ra, đồng thời xoay tròn trong hư không, tấm khiêng nước xuất hiện trước mặt mấy người Dương Sở Thuần. Chu Vũ cũng đồng thời phóng xuất cầu sấm sét!
Rốt cục thanh lý bọn quái thú xung quanh nhóm Dương Sở Thuần.
Mấy người Dương Sở Thuần chạy trở về, chật vật ngã xuống đất, thở hồng hộc. Bốn tổ khác gặp quái thú ít hơn, lúc này cũng đang cố gắng thanh lý.
Lúc này, chỉ còn lại một vòng quái thú cuối cùng.
Thẩm An mắt nhìn năm tổ trở về, rất tốt, đều không bị thương. Vì thế Thẩm An lần thứ hai đem ánh mắt nhìn về phía con quái thú kì quái kia.
Quái thú kì quái kia đứng phía sau một đám quái thú, giương nanh múa vuốt giống như muốn đánh về phía Thẩm An.
Thẩm An tiến lên, vung tay lên, nước hóa thành xiềng xích đem con quái thú kia khóa lại.
Thẩm An đưa tay muốn kéo nó lại đây, lại không ngờ, lúc này, nhóm quái thú đột nhiên kích động, vốn đang dại ra cứng ngắc quái thú lại động tác đều nhịp đánh về phía hắn?!
Thẩm An biến sắc, đang muốn buông tay, đột nhiên cầu sấm sét và đao gió cùng nhau phóng ra.
Ngay sau đó, một bàn tay thon dài đột nhiên cầm cổ tay của hắn, đột ngột một cảm giác ôn nhu lạnh lùng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, Thẩm An bỗng cảm thấy lực lượng tăng trưởng. Vung tay thật mạnh, con quái thú kia kêu thảm một tiếng đã bị hắn ném tới phía trước.
Thẩm An ném quái thú tới trước xong liền ngẩng đầu nhìn Anh hai Thẩm Duệ còn đang nắm cổ tay hắn, lực lượng đột ngột dũng mãnh vừa rồi tiến vào thân thể là … của Anh hai sao?
Khuôn mặt Thẩm Duệ lúc này thanh lãnh, nhưng phát hiện Thẩm An nhìn chăm chú, quay đầu nhìn Thẩm An, lập tức ôn nhu, “Làm sao vậy?”
Thẩm An muốn nói lại thôi, tình huống lúc này không thích hợp hỏi, vẫn là chờ hắn ở riêng cùng Anh hai mới hỏi lại đi.
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Ai? Kêu thảm thiết? Thẩm An xoay người nhìn quái thú bị hắn ném xuống đất, còn bị nước xiềng xích cột lấy.
Trên mặt tối như mực, chỉ lộ ra đôi mắt, mà cặp mắt kia lại không nửa điểm dại ra.
Quái thú bị hắn ném thật mạnh xuống đất, giống như bị đập trúng cái gì, liên tục kêu thảm thiết.
Chu Vũ chạy tới lập tức liên tục dập hai quả cầu sấm sét lên đầu gối quái thú. Hai quả cầu sấm đánh xong, quái thú càng a a thét chói tai, giống như thống khổ không thôi.
Dương Sở Thuần và Ngải Hiểu Sơ đồng loạt đưa tay bịt lỗ tai, vẻ mặt ghét bỏ, này mẹ nó giả quái thú ồn chết người.
Chu Vũ hạ hai cầu sấm, cũng không thèm nhìn tới quái thú một cái, ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, “Xương khô đâu?”
Ngón tay Thẩm Duệ chỉ qua bên trái, nơi đó dựng thẳng một khối băng hình người.
Chu Vũ nhìn nhìn, vừa lòng nói, “Vậy là tốt rồi.” Như vậy đám phi nhân loại điển hình (ý nói mấy người tổ anh Bạch không phải người = chắc người ngoài hành tinh =]]) bên tổ nghiên cứu sinh vật sẽ không lải nhải nữa.
“Đừng! Đừng đánh nữa! Tôi, tôi là người a!”
Giả quái thú bị Dương Sở Thuần đá không thể nhịn được, vừa kêu thảm, vừa hoang mang rối loạn nói.
Ngải Hiểu Sơ nhe răng cười một tiếng, “Bọn tao đánh chính là mày loại này —— giả, người!”
Ngải Hiểu Sơ dứt lời, hung hăng nhấc chân đá!
Vì thế, tên giả quái thú lần thứ hai thê thảm kêu gào.
“Được rồi. Cũng đừng đạp chết, còn nhiều chuyện phải hỏi nữa.”
Thẩm Duệ ôn hòa nói, cũng chậm bước lên trước, cúi đầu nhìn tên giả quái thú đang rên tỉ, “Mau khai ra phương pháp mày khống chế đám quái vật.”
Giọng Thẩm Duệ thật tùy ý thân thiết, ngừng một chút, còn lộ ra một nụ cười thân thiết, nhưng ánh mắt lại âm lãnh, “Có lẽ tao có thể cho mày chết một cách thống khoái.”
“Không! Các người không thể đối với tôi như vậy, tôi, tôi chỉ là một người bình thường…” ánh mắt giả quái thú lộ ra hoảng sợ. Hắn nhìn thấu sát ý của Thẩm Duệ, hắn sợ hãi, bối rối mở miệng, “Các người, các người không thể vu khống tôi. Tôi tránh trong đám quái vật là bởi ngụy trang, như vậy quái vật mới sẽ không ăn tôi, tôi cái gì cũng sẽ không …”
“Mẹ! Mày lừa ai đó!” Dương Sở Thuần khinh thường, “Quái vật không đầu óc mày cũng không thể đem bọn nó trở thành ngu ngốc a. Mũi chúng linh mẫn, lỗ tai cũng thính, trong vòng trăm mét, bọn nó đều ngửi ra hương vị thịt người. Mày cách bọn nó gần như vậy, nghe không được mới có quỷ! Hừ, cũng đừng nói mày có phương pháp đặc biệt gì, chúng tao có người đem sơn bôi lên người cũng không ngăn được cái mũi bọn quái vật!”
“Tôi, tôi, tôi …” giả quái thú thật sự luống cuống.
Lúc này, Chu Vũ không kiên nhẫn, đưa tay ném một quả cầu sấm tới cổ tay của hắn, lạnh lùng mở miệng, “Ta đếm đến ba, một!”
Giả quái thú kêu thảm một tiếng! Liều mạng lắc đầu, đáng thương hề hề nhìn về phía Thẩm An.
Thẩm An nhíu mày lặng lẽ lui về phía sau một bước, người này tản mát ra một loại hương vị nguy hiểm lại cực kỳ ghê tởm, trực giác nói cho Thẩm An, người này không tốt.
Thẩm Duệ sắc bén phát hiện Thẩm An nhíu mày chán ghét, tiến lên một bước, chặn ánh mắt của giả quái thú.
Giả quái thú càng thêm thê lương kêu lên.
Thẩm An đột nhiên cảm thấy không đúng, người này cho dù rất sợ chết, cũng không cần phải rên nhiều như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.