Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 92:




Hội nghị kết thúc.
Mấy người Chu Vũ rất có ăn ý nối đuôi nhau ra ngoài, trong đại sảnh hội nghị chỉ còn lại Thẩm Duệ, Thẩm An cùng với cha Thẩm.
“Thực lực của con ba biết, lần này xuất chiến ba đối với con rất có lòng tin, nhưng mà ——” cha Thẩm dẫn đầu lên tiếng, nói tới đây, cha Thẩm dừng một chút, vẻ mặt ngưng trọng hỏi, “Tình huống trong Vũ dũng chỉ là lời nói một bên của Ngô Thiên Hà, con liền tin tưởng Ngô Thiên Hà như vậy?”
—— chỉ phái ra vài người như vậy, có thể chứ?
Thẩm Duệ nhìn cha Thẩm, cười nói, “Ba yên tâm đi, Ngô Thiên Hà người này con cũng không tín nhiệm trăm phần trăm, mà tình huống bên Vũ dũng con cũng không dựa vào Ngô Thiên Hà. Lần này, để Từ Trường Thiên cùng Bạch Cảnh Khanh lưu lại, cũng là một cái sách lược của con.”
Cha Thẩm nghe xong, mới giãn chân mày, cười nói, “Con có chừng mực vậy là tốt rồi.”
Cha Thẩm nhìn Thẩm An, đứng dậy rời đi trước.
Cha Thẩm vừa đi, Thẩm Duệ liền nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm An ngồi an tĩnh có chút quỷ dị ở bên cạnh hắn, đưa tay nắm chặt tay Thẩm An đang nắm chặt bút, Thẩm Duệ có chút đau lòng, bàn tay nắm bút đã trở nên trắng.
“An An, đừng lo lắng cho anh. Em cũng biết, nếu anh không nắm chắc tám mươi phần trăm, anh sẽ không chủ động phóng ra.” Thẩm Duệ ôn nhu trấn an.
Thẩm An quay đầu, nhìn Thẩm Duệ, nghiêm túc nói, “Anh, để em đi cùng anh.”
Thẩm Duệ nhíu mày, lắc đầu, “Không được, An An, nghe lời, em phải lưu lại.”
“Nhưng mà ——” Thẩm An nóng nảy, đang muốn mở miệng thuyết phục Thẩm Duệ, Thẩm Duệ liền đưa tay ngăn lại, Thẩm Duệ mỉm cười thần bí, “An An, em chính là một nước cờ quan trọng của anh a.”
Thẩm An nghi hoặc nhìn Thẩm Duệ, Thẩm Duệ cười nhưng không nói.
*******
Ba ngày sau, Thẩm An đứng ở cửa căn cứ, yên lặng nhìn theo đoàn người Thẩm Duệ rời đi.
Dương Sở Thuần căm giận cắn môi, trừng mắt nhìn bóng dáng Chu đội sống chết cũng không chịu nhả ra dẫn hắn đi, Dương Sở Thuần nhịn không được nghiêng đầu nhìn Thẩm An, khẽ hỏi, “Cậu có thể chịu đựng?!”
Cậu không muốn đi theo?! Không muốn đi theo?
“—— An An, căn cứ phải có em, em là người Anh hai tín nhiệm nhất.”
Thẩm An gật đầu, “Có thể!”
Dương Sở Thuần há há mồm, lại rầu rĩ ngậm lại, trong lòng nói thầm một câu, Thẩm đại nhân làm cách nào lừa gạt Thẩm An a?
“Được rồi! Tất cả mọi người trở về đi, nên làm cái gì thì làm cái đó!” Lâm thời Đại tổng quản căn cứ Từ Trường Thiên vỗ vỗ đầu Dương Sở Thuần, cười mắng, “Tiểu Dương Tử, cậu cũng đừng nháo cái gì thiêu thân dùm tôi!”
Dương Sở Thuần bưng đầu, vẻ mặt vô tội, “Tôi nào có!”
“Không, vậy tốt nhất!” Từ Trường Thiên trừng mắt.
Lại nói đoàn người Thẩm Duệ lúc này đã rời khỏi Vô tận rừng rậm.
Chu Vũ nhìn tin tức di động vừa nhận được, có chút kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Duệ, “Những thứ này là…”
“Tư liệu về Vũ dũng.” Thẩm Duệ mỉm cười nói.
Lưu Khiết nhìn di động trong tay mình, trên di động đều là tư liệu về Vũ dũng, vô cùng tường tận, bao gồm phạm vi, nhân viên, phân khu vân vân.
Nhưng càng tường tận, lại càng thêm khả nghi đúng không?
Tư liệu này … Thật sự có thể tin?
“Làm như thế nào?” Lưu Khiết đột ngột lên tiếng hỏi, “Những … tư liệu này có thể tin tưởng sao?”
Thẩm Duệ nhìn Lưu Khiết, nói một câu, “Tư liệu do Ngô Thiên Hà đưa tới.”
Lưu Khiết sửng sốt, lập tức trầm mặc.
Thẩm Duệ buông di động trong tay xuống, cười nhạt nói, “Đừng lo lắng, mặc dù là tư liệu do Ngô Thiên Hà đưa tới, nhưng tôi cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng.”
Chu Vũ ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, lần này xuất chiến tuy rằng đã sớm biết, nhưng đội ngũ xuất chiến cũng không có nhiều như hắn tưởng tượng, đại bộ phận lực lượng vẫn đóng giữ tại căn cứ, căn cứ phải có người lưu thủ, cái này không sai, nhưng, người lưu thủ không khỏi nhiều lắm a. Chu Vũ trực giác, Thẩm Duệ còn có tính toán khác!
Thẩm Duệ thấy Chu Vũ như có điều suy nghĩ nhìn hắn, Thẩm Duệ mỉm cười, vứt di động trong tay, cười nói, “Đừng nghĩ. Đại khái sau lần này, chúng ta sẽ có một đoạn ngày an bình thật dài a.”
Thẩm Duệ nói xong, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đôi mắt màu đen sâu thẳm của hắn nháy mắt chuyển thành màu đỏ, nhưng chỉ là nháy mắt mà thôi, lại khôi phục bình thường.
*****
Năm ngày sau, trong Vô tận rừng rậm, tuy nói vô cùng tin tưởng đội ngũ xuất chiến, dù sao thực lực của Thẩm đại nhân đặt tại nơi đó, nhưng trong căn cứ vẫn lan tràn không khí ngưng trọng.
Thẩm An đi lên tháp canh gác, nhìn bên ngoài căn cứ, hôm nay là ngày hắn chịu trách nhiệm canh gác.
Thẩm An dõi mắt trông về phía xa, bên ngoài thật bình tĩnh, nhưng Thẩm An không dám phớt lờ, khi rời đi, Anh hai đã nói, an nguy của căn cứ liền giao cho bọn họ, Thẩm An vẫn cảm thấy, những lời này của Anh hai có ẩn ý rất lớn.
“Anh trai kem ly!” trong đầu Thẩm An vang lên tiếng hoan hô của Bảo Bảo.
Thẩm An xoay người, nhìn thấy Liễu Trình ôm Bảo Bảo đang từ cầu thang đi lên tháp canh.
Thẩm An mỉm cười, “Bảo Bảo tới rồi?”
Bảo bảo nhếch miệng mỉm cười, nhào về phía Thẩm An, Thẩm An vội ôm lấy, hướng Liễu Trình cười nói, “Sao lại đi lên đây? Là anh Trường Thiên có chuyện gì muốn phân công?”
Liễu Trình lắc đầu, “Là Bảo Bảo thấy cậu, nói muốn đi lên.”
Thẩm An cúi đầu vỗ vỗ Bảo Bảo đang cười đến ánh mắt mị thành đường chỉ, cười nói, “Bảo Bảo cần phải ngoan ngoãn nghe lời, chờ qua khỏi đoạn thời gian bận rộn này, anh liền chơi cùng em.”
Bảo Bảo cười tủm tỉm gật đầu, Liễu Trình liền ôm đi qua, dù sao Thẩm An đang làm nhiệm vụ, không tốt quấy rầy, Liễu Trình nhìn bên ngoài căn cứ, nói với Thẩm An, “Tuy rằng Vũ dũng rất lợi hại, nhưng tôi vẫn tin tưởng Thẩm đại nhân.”
—— Thực lực của Thẩm đại nhân là không thể thăm dò.
Thẩm An nhẹ nhàng gật đầu, cười thật nhẹ, “Em biết, em tin tưởng anh của en nhất định sẽ mang theo mọi người trở về.”
Liễu Trình nhìn Thẩm An, khẽ gật đầu, liền ôm Bảo Bảo trong ngực đi xuống dưới.
Thẩm An nhìn theo Liễu Trình rời đi, nhìn Bảo Bảo xoay đến xoay đi trong ngực Liễu Trình, còn Liễu Trình bất đắc dĩ cười sủng nịnh, Thẩm An không khỏi lộ ra tươi cười, đã qua năm tháng, Liễu Trình cùng Bảo Bảo đã trở thành cha con chân chính, thật tốt, hai cái gia đình vỡ tan, rốt cục tạo thành một cái vòng tròn viên mãn.
Thẩm An nhìn theo Liễu Trình rời đi, xoay người nhìn về phía bên ngoài căn cứ, vừa nhìn thấy, thần sắc Thẩm An lập tức ngưng trọng, rất xa, có sương mù màu đen dày đặc đang bay đến!
Thẩm An không chút nghĩ ngợi liền ấn nút báo động! Đồng thời mở di động, thấp giọng nói, “Anh Trường Thiên! Có tình huống!”
Từ Trường Thiên lập tức trả lời, “Tiểu An cậu nhanh chóng trở về đại sảnh!”
—— nếu tiểu An đệ đệ xảy ra chuyện gì, hắn sẽ bị Thẩm đại nhân lột da!
Nhưng Thẩm An lại lắc đầu kiên định nói, “Em ở đây canh giữ. Anh Trường Thiên, các anh nhanh chóng bố trí đi!”
Nói xong, Thẩm An liền lập tức chặt đứt cuộc gọi.
Từ Trường Thiên một hơi thiếu chút nữa nghẹn, canh giữ?! Canh cái gì chứ Thẩm An đệ đệ! Thời khắc mấu chốt sao lại không nghe lời như vậy!
Từ Trường Thiên quay đầu quát Dương Sở Thuần, “Tiểu Dương Tử, cậu cùng tiểu ngải cứu đi tháp canh bên kia trợ giúp Thẩm An!”
Rống xong, Từ Trường Thiên không đợi những người khác trong đại sảnh phản ứng, mà lập tức mở radio, tuyên bố tình huống khẩn cấp, mệnh lệnh mọi người tiến vào trạng thái đề phòng chiến đấu, người già phụ nữ và trẻ em tiến vào hầm ngầm bảo hộ, bộ tác chiến lập tức trở về vị trí đợi lệnh!
Liễu Trình vừa mới rời đi tháp canh không lâu, chợt nghe thấy tiếng cảnh báo vang lên, Liễu Trình không chút nghĩ ngợi liền lập tức tiến vào hầm ngầm bảo hộ, tìm được cha Thẩm cùng mẹ Thẩm.
“Bảo Bảo liền tạm thời phiền toái ngài.” Liễu Trình khẽ nói.
Mẹ Thẩm vội tiếp nhận Bảo Bảo, đối với Liễu Trình gật đầu nghiêm túc nói, “Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ chiếu cố tốt Bảo Bảo.”
Liễu Trình bài trừ tươi cười, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Bảo Bảo, đang định xoay người rời đi, Bảo Bảo một phen giữ chặt áo Liễu Trình, hai mắt đẫm lệ uông uông nhìn Liễu Trình. Liễu Trình vội thấp giọng dỗ, “Yên tâm, ba ba lập tức sẽ trở về!”
Liễu Trình nói xong liền quyết tâm, kéo áo, xoay người chạy đi.
Bảo Bảo mếu máo, hai mắt đẫm lệ uông uông nhìn theo Liễu Trình rời đi.
Mẹ Thẩm vội nhẹ giọng dỗ, “Được rồi, Bảo Bảo, phải ngoan nha, chúng ta liền ở chỗ này chờ ba ba của con, còn có chị Thẩm Uyển, anh trai kem ly của con trở về.”
Bảo Bảo rầu rĩ không vui cúi đầu vùi vào trong ngực mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn cha Thẩm vẻ mặt ngưng trọng, “Ông xã, anh nói, đây là có chuyện gì a. Chúng ta ở đây rất bí ẩn, sao lại có địch tập?”
Cha Thẩm lắc đầu, không trả lời, trong lòng cũng là thầm nghĩ, có lẽ đây là lý do tiểu Duệ muốn mấy đứa Thẩm An ở lại căn cứ?
Thẩm An đứng trên tháp canh, nhìn khói đen cuồn cuồn bay tới, năng lực tu chân giúp Thẩm An có thể rõ ràng thấy ngàn con sâu trăm chân dữ tợn sau màn khói đen, Thẩm An nhíu mày, quả nhiên là mấy thứ này!
—— Vũ dũng sao có thể biết được vị trí của căn cứ??
Quả nhiên nơi này có vấn đề!
Trong đầu Thẩm An lần thứ hai vang lên câu nói ngày đó Anh hai trước khi rời đi nhỏ giọng nói với hắn ——
“Phải chịu đựng, anh nhất định sẽ lập tức trở về!”
Thẩm An chậm rãi nắm chặt tay, hắn sẽ chịu đựng!
Thẩm An bỗng nhiên buông tay ra, ngay sau đó, đột nhiên giơ lên, khiên nước ngập trời đột nhiên mở ra, trở thành tầng phòng ngự thứ nhất của căn cứ!
Mà ngay sau đó, trước màn nước, là lá chắn không khí trong suốt, khi màn khói đen cuồn cuộn tới gần, lại không có cách nào xuyên qua!
Thẩm An nghiêng đầu, chỉ thấy Dương Sở Thuần đã nhảy lên cao, hai tay mở ra, khống chế tường không khí, Thẩm An sửng sốt, lập tức đối cười với Dương Sở Thuần.
Ngải Hiểu Sơ đuổi theo tới, rút ra đại đao, trên đại đao là dị năng Ngải Hiểu Sơ gần đây mới đào móc ra được —— ngọn lửa đỏ rực, lướt qua Dương Sở Thuần, đánh về phía quái vật hình sâu xuyên qua khói đen đang gầm rú hướng tới! Phía sau Ngải Hiểu Sơ, người thuộc bộ tác chiến cũng theo sát phóng ra ngoài, gia nhập chiến đấu!
—— vì thế, cuộc chiến bảo vệ căn cứ đầu tiên của Vô tận rừng rậm khai hỏa!
******
Quang cảnh trải qua khói thiêu đốt một đêm còn chưa tán đi, trong không khí vẫn còn mùi hôi thối ghê tởm, nhìn chung quanh, nơi nơi đều là gạch vữa vụn nát, mà ngang dọc trên đó chính là thi thể không trọn vẹn tản ra mùi tanh tưởi, có thiếu đầu, có chặt đứt cánh tay, những thi thể đó tuy rằng không đủ đầy đủ, nhưng vẫn có thể thấy được diện mạo ban đầu, có cái liên tiếp thân mình chính là đuôi rắn thật dài, có cái chính là làn da đen tuyền vặn vẹo dữ tợn, có cái chính là có bốn cánh tay…
Trên mặt Thẩm Duệ mang nụ cười, thật ôn hòa, nhưng đôi mắt đen lại chuyển thành màu đỏ rực, lộ ra quỷ dị dày đặc làm người khác không dám đối diện.
Thẩm Duệ phảng phất tiến vào chỗ không người, chậm rãi bước tiêu sái trong thành phố rơi rụng đầy tay chân thịt này này, đi đến trước mặt một lão già đang dựa vào tường thở hổn hển. Thẩm Duệ chậm rãi ngồi xổm xuống, quét mắt nhìn lão già, thân dưới lão già là cái đuôi nói không nên lời là rắn hay là con gì, nhìn qua… Thật đúng là ghê tởm.
“Ngô Thiên Hà đâu?” Thẩm Duệ hỏi.
Lão nhân hơi hơi giương mắt, lạnh nhạt nhìn Thẩm Duệ, nói giọng khàn khàn, “Tên phản đồ đó, các ngươi vĩnh viễn cũng không tìm thấy nó!”
Thẩm Duệ mỉm cười gật đầu, nụ cười thật chân thành, “Nói thật, tôi không phải muốn tìm hắn. Dù sao, mục đích của tôi đã đạt được, hắn đã chết hay là còn sống, đối với tôi không có gì khác nhau. Bất quá, tôi không muốn thiếu nhân tình, mới muốn tìm mà thôi, ông là cha cũng không quan tâm con trai mình sống hay chết, tôi đây làm người ngoài cũng không cần phải lãng phí thời gian đúng không?” Nói tới đây, Thẩm Duệ dừng một chút, âm nhu hạ giọng nói, “Hoặc là nói… Ông muốn kéo dài thời gian, làm cho đám bảo bối của ông phá hủy Vô tận rừng rậm?”
Lão già nghe vậy biến sắc.
Còn Thẩm Duệ nhẹ nhàng mỉm cười, tươi cười nhu hòa nhưng làm người âm lãnh phát lạnh.
Tại Thẩm Duệ xoay người rời khỏi, mặt lão già tái nhợt, dữ tợn muốn đánh tới, nhưng Thẩm Duệ cũng không quay đầu lại búng tay một cái!
Chỉ thấy lão già kia mở to miệng, ầm một tiếng, nổ tan xác!
Chu Vũ vội vàng tới nơi, vừa lúc thấy Thẩm Duệ xoay người lại cười ôn hòa làm người phát lạnh, cùng với cảnh tượng lão già nổ tan xác, Chu Vũ dừng một chút, lập tức chạy nhanh hơn tới chỗ Thẩm Duệ, mặt không đổi sắc nói, “Tìm được Ngô Thiên Hà. Lưu Khiết đang chiếu cố hắn.”
Thẩm Duệ khẽ gật đầu, thản nhiên nói, “Lưu lại bốn người, những người khác lập tức theo tôi trở về căn cứ!”
Chu Vũ gật đầu thật mạnh, phải trở về, nhanh chóng trở về!
Vũ dũng cố ý để cho Ngô Thiên Hà dụ bọn họ chạy tới, lực lượng trọng yếu lại đều chạy tới Vô tận rừng rậm, tính toán thừa dịp bọn họ toàn bộ xuất chiến chiếm lĩnh Vô tận rừng rậm, nếu không nhờ Thẩm Duệ phát hiện, tương kế tựu kế, chỉ sợ hiện tại Vô tận rừng rậm sẽ cực kì nguy hiểm!
Nhưng mặc dù Vô tận rừng rậm có Từ Trường Thiên bọn họ, Chu Vũ vẫn như cũ lo lắng không thôi, phải biết, Vũ dũng phái tới Vô tận rừng rậm đều là sinh vật vừa mới được lai tạo mới nhất!
“Như vậy rất mạo hiểm!” Nhịn không được, Chu Vũ nói khẽ với Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ rũ mắt, sau đó lại giương mắt, nhìn Chu Vũ, nói một câu, “Tôi tin tưởng An An.”
********
Làn khói đen cuồn cuộn kia không biết rốt cuộc là cái gì, thế nhưng xuyên qua tường không khí của Dương Sở Thuần, nhìn sắc mặt Dương Sở Thuần tái nhợt lảo đảo, thiếu chút nữa từ trên tường cao ngã xuống, sắc mặt Thẩm An khẽ biến, tay vừa lật, khiên nước tăng thêm, đột nhiên giương lên, ầm ầm một tiếng, khiên nước đã quấn lấy khói đen!
Thẩm Uyển tới rồi, không chút nghĩ ngợi liền vứt ra cầu lửa khổng lồ gia nhập bên trong khiên nước, chỉ nghe oanh một tiếng nổ mạnh!
Khói đen tiêu thất, mà giữa không trung bùm bùm rớt xuống vô số điểm đen nhỏ!
Sắc mặt Dương Sở Thuần tái nhợt, thiếu chút nữa ngã sấp xuống hết sức, may mắn Ngải Hiểu Sơ đúng lúc đỡ lấy, “Ai u uy! Tiểu Dương Tử cậu nặng chết!”
“Cậu câm miệng!” Dương Sở Thuần liếc mắt xem thường, hữu khí vô lực, ngăn cản đám khói đen chết tiệt kia cơ hồ dùng cạn dị năng của hắn a!
“Được! Tiểu Dương Tử công công, ngài ngồi một bên nghỉ ngơi đi!”
Ngải Hiểu Sơ cợt nhả nói xong, sau đó vung tay, đã ném Dương Sở Thuần tới phía sau, Dương Sở Thuần không trung miễn cưỡng lộn mèo một cái đứng lại.
Dương Sở Thuần vừa định quay đầu mắng chửi người, chỉ thấy Ngải Hiểu Sơ thần sắc ngưng trọng huy đại đao, chém từng điểm đen nhỏ từ không trung rơi xuống!
Dương Sở Thuần sửng sốt, đó là cái quỷ gì?!
“Cẩn thận! Đó là sâu! Đừng để cho sâu tiến vào căn cứ!” Thẩm An vội vàng hô, hai tay lần thứ hai giương lên, sóng nước xuất hiện, từ căn cứ chậm rãi kéo dài ra bên ngoài, đuổi từng điểm nhỏ đen đen vừa rơi xuống điểm ra ngoài!
Dương Sở Thuần nhìn, khẽ nguyền rủa một tiếng, dựa vào tường, rút đại đao bên hông, gia nhập chiến đấu!
Giờ này khắc này, căn bản là không kịp nghỉ ngơi, em gái nó!
Trong lòng Dương Sở Thuần bắt đầu hoài niệm Chu đội trở về. A, không, còn có Thẩm đại nhân!
—— ngọa tào! Mọi người nhanh chóng trở về a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.