Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 117:




Phó Sử Ngọ tỉnh lại từ một mảnh đêm đen, thứ đầu tiên nhìn thấy là một cái lồng kính trong suốt. Phó Sử Ngọ tò mò giơ tay lên, tiến vào tầm mắt là một bàn tay bé xíu, nó nhịn không được kinh ngạc ra tiếng, lại phát ra tiếng y y nha nha chỉ có trẻ con mới có.
Trong lồng rất ấm, ấm đến đứa nhỏ trần truồng cũng không thấy rét lạnh chút nào.
Phó Sử Ngọ xoay xoay cái cổ mảnh khảnh, đầu nhỏ chuyển qua một bên, đôi mắt to đen nhánh của nó liếc qua liếc lại. Trong cái lồng cạnh nó đột nhiên nhoi ra một đứa nhỏ hai chân mũm mĩm, một gương mặt tròn xoe đối diện với nó, cái miệng bé xíu chưa mọc răng nhóp nhép nhóp nhép, nước miếng chảy tràn xuống.
Đây hình như là một căn phòng chứa trẻ sơ sinh, phòng rất lớn, chứa đầy ba mươi lồng kính. Mỗi lồng có một đứa bé.
Ngay lúc này phòng được mở ra, cả nam lẫn nữ mặc áo blouse đi đến. Bọn họ tiến đến trước lồng, cả bọn vui sướng nhìn đám con nít sinh trưởng tốt đẹp khỏe mạnh này.
Một cụ già hơi hói nâng bàn tay thô ráp yêu thương vuốt ve chiếc lồng. Ông nói: “Tập trung lực lượng toàn quốc, cố gắng nhiều năm như vậy rốt cục cũng thành công.”
Phó Xuân Hải – giờ có vẻ còn rất trẻ – phụ họa: “Đúng vậy, lão giáo sư. Không uổng công chúng ta rời xa cộng đồng đi đến nơi hoang vu này, cắm rễ một cái thôi mà đã qua năm năm rồi.”
Cụ già hói nhìn nhìn Phó Xuân Hải đang trong tuổi thanh xuân, tiếc hận nói: “Tôi đã già rồi, nên hưởng phúc đã hưởng qua. Cả đời không rời khỏi nơi này cũng không sao. Nhưng cô còn trẻ, cứ như vậy tốn cả một đời trong cái sở này, có đáng không?”
Đôi mắt Phó Xuân Hải lộ vẻ kiên nghị, nói: “Vì tiêu bản gien này, ngài không phải không biết chúng ta đã hy sinh bao nhiêu đặc công mới trộm về được từ nước A. Chỉ khi hạng mục nghiên cứu này triệt để thành công, mới xứng đáng với những người đã hy sinh đó.” Phó Xuân Hải quay đầu nhìn bọn nhỏ vì họ xuất hiện mà y y nha nha kêu lên như muốn gây chú ý, cô lộ ra một nụ cười từ ái lại dịu dàng: “Huống chi còn có bọn nhỏ đáng yêu này. Tương lai chúng sắp sửa đảm nhiệm trọng trách bảo vệ Hoa Hạ, trước khi trưởng thành, tôi sẽ tỉ mỉ dưỡng dục chúng. Làm cô giáo nhà trẻ cho chúng, rồi cô giáo tiểu học, cô giáo cấp 2, thậm chí cấp 3… Dạy chúng tất cả những thứ nên học… Sao lại không đáng chứ?”
Cụ già hói vẻ mặt ôn hòa lại sủng ái nhìn đám nhỏ, thấp giọng nói: “Mau lớn lên đi, tương lai các con phải trở thành lưỡi đao để bảo vệ nước nhà đó.”
Phó Xuân Hải hình như bị hấp dẫn bởi Phó Sử Ngọ -đang ngơ ngác mở to đôi mắt tròn- nhìn cô, cô mở lồng ra, ôm đứa nhỏ thân thể mềm mềm vào lòng, Phó Xuân Hải nhịn không được cười: “Lão giáo sư, ngài xem, mắt của đứa nhỏ này thật to nha, thật xinh đẹp.”
Phó Sử Ngọ theo bản năng dúi đầu vào ngực cô, cảm xúc mềm mại khiến nó hạnh phúc híp mắt lại.
Phó Xuân Hải vừa sợ lại buồn cười: “Đứa nhỏ này làm gì vậy? Tìm sữa hả? Ha ha ha, thật đáng yêu.”
Cụ hói cười híp mắt, bảo: “Đối với trẻ con mà nói da thịt chạm nhau là chất dinh dưỡng quan trọng để trưởng thành, mọi người nhớ phải ôm bọn nhỏ nhiều chút. Biết không?”
“Biết  ~~” trong phòng cả nam lẫn nữ nhất tề trả lời, sôi nổi tiến lên mở lồng kính ra, bế bọn nhỏ vào lòng trêu đùa
Phó Sử Ngọ ngửi mùi hương trên người Phó Xuân Hải, một hương thơm đặc biệt mang theo chút ấm áp của nữ giới chảy tràn vào lòng y
Đám trẻ tạo ra được nhờ trộm lấy hàng mẫu gien này, làm các khoa học gia gánh vác nhiệm vụ nghiên cứu nặng nề rất yêu thích. Để giúp chúng trưởng thành khỏe mạnh, tại thời kì trẻ nhỏ ban đầu, các khoa học gia đều coi chúng như những đứa nhỏ bình thường mà nuôi dạy.
Nhóm trẻ nhỏ đứa nào cũng dễ thương hồng hào mũm mĩm, mỗi khoa học gia đều có thiên vị bất đồng của từng người. Tỷ như Phó Xuân Hải liền phá lệ thích bé đánh số 15, cứ thường xuyên bế nó từ tập thể ra, trò chuyện với nó, cùng nó chơi đùa.
Cả tầng 1 tòa sở nghiên cứu đều được dành riêng ra để tạo không gian hoạt động cho tụi nhỏ, theo chúng dần dần lớn lên, chúng được phép ra ngoài sở để hoạt động.
Con người vốn là động vật quần thể, mà do tính cách khí tràng.. vân vân bất đồng, khiến bọn nhỏ cùng nhau lớn lên này bất tri bất giác liền chia thành các nhóm nhỏ.
Bốn bạn nhỏ số 7, số 11, số 15, số 21 trở nên rất thân, chơi cũng cùng nhau, ăn cơm đi ngủ cũng đồng thời.
Tiếp xúc nhiều, Phó Xuân Hải thiên vị Phó Sử Ngọ yêu ai yêu cả đường đi lối về cũng chia tình thương cho ba bạn nhỏ còn lại, nhưng so với chúng cô vẫn thích Phó Sử Ngọ hơn chút.
Các khoa học gia sở nghiên cứu có già có trẻ, xưng hô ông bà cô chú có vẻ quá hỗn loạn, để tiện thống nhất cứ cho bọn nhỏ kêu họ là cô/thầy.
Một giọng nói nặng hơi sữa vang lên: “Cô Phó——” bốn tiểu đậu đinh nhào qua, Phó Xuân Hải bất giác đã tươi cười rạng rỡ.
Cứ việc tỉ mỉ chăm sóc, nhưng vẫn vì bị bệnh hoạn có ba đứa nhỏ không thể gắng gượng vượt qua. Nhưng đã qua thời kì trẻ nhỏ dễ chết non nhất, tụi nhỏ đều trưởng thành.
Thời đó vì phương diện khoa học lạc hậu hơn nước A rất nhiều, điều kiện chữa bệnh cứ việc đã theo sát quốc tế, nhưng vẫn làm những tạo vật nhân tạo dưới sự che chở cẩn thận của họ xuất hiện đủ loại vấn đề.
Có đứa sinh trưởng phát dục quá nhanh, khỏe mạnh cường tráng như con nghé con, mà có đứa càng lớn càng chậm, nhìn qua cứ như nhỏ hơn cả một tuổi so với trang lứa. Phó Sử Ngọ chính là thuộc về nhóm bạn nhỏ ăn cơm không lớn này.
Cụ già hói không bao lâu liền bệnh mất, Phó Xuân Hải trở thành người phụ trách hạng mục. Thân phận thay đổi, khiến đám nhỏ đã trưởng thành có tâm tư riêng cũng ý thức được có gì đó bất đồng. Làm tổ bốn người được người phụ trách của sở thích nhất, bọn nó bị những đứa khác đố kỵ.
Nhưng cũng may, bởi vì đều sinh hoạt trong một tập thể, còn chưa xuất hiện trường hợp bài xích.
Cân bằng ngắn ngủi vi diệu này trôi qua một thời gian, nhưng lại bị đứa nhỏ đầu tiên xuất hiện siêu năng lực bạo động mà đánh vỡ. Tư liệu Nghiên cứu lạc hậu khiến các khoa học gia cũng không biết gien của đám nhỏ này lúc nào sẽ xuất hiện siêu năng lực. Căn bản cũng không ngờ mới 4 5 tuổi đã bắt đầu sôi nổi thức tỉnh siêu năng lực.
Thời kì thoải mái vui vẻ trưởng thành trong chớp mắt bị khẩn trương ác liệt thay thế, chúng bị mang vào phòng thí nghiệm, đủ loại thí nghiệm làm chúng khẩn trương bất an.
Chờ các khoa học gia nghiên cứu ra quy luật, chậm rãi dẫn đường, những siêu năng lực đó rốt cục có thể bị chính chúng học cách khống chế.
Quyền năng xuất hiện làm bọn nhỏ tự tin bành trướng, mà Phó Sử Ngọ bị kiểm tra ra mang gien ẩn trong đống siêu năng lực kia lại có vẻ phá lệ cá biệt.
Giữa cả đám thiên nga trắng xuất hiện một con vịt xấu xí có kết quả gì? Cười nhạo bài xích khi dễ, cũng không tránh khỏi xuất hiện trong tập thể nhỏ ngăn cách này. Hơn nữa nó còn là đứa bé mà cô giáo trưởng thích nhất. Ghen tị khiến chúng nôn nóng, rốt cục nhịn không được dẫn phát xung đột.
Mặc dù có 3 bạn nhỏ khác trong tổ bốn người ngăn cản, Phó Sử Ngọ vẫn bị đánh. Tách đám trẻ trâu kéo bè kéo lũ đánh nhau này ra, Phó Sử Ngọ được đưa vào phòng cứu thương.
Phó Sử Ngọ sốt đỏ bừng cả gương mặt, Phó Xuân Hải cau mày vuốt mái tóc ướt đẫm của nó.
“Sở trưởng, hiện tại bọn nhỏ càng ngày càng bài xích 15.” Một nữ khoa học gia thực ưu sầu, “Cứ như vậy mãi sẽ không tốt cho tất cả bọn nhỏ.”
Mày Phó Xuân Hải hơi giãn ra, cô ngẩng đầu nói: “Không sao. Cùng lắm thì 15 không cần tiếp tục ở lại ký túc xá tập thể nữa. Dù sao nó cũng không thức tỉnh siêu năng lực, tôi có thể thu dưỡng nó, nuôi lớn như một đứa bé bình thường.”
Nữ khoa học gia giật mình trừng lớn mắt: “Sở trưởng cô muốn thu dưỡng 15? Có được không?”
Phó Xuân Hải nói: “Có thể, hiện tại chúng còn nhỏ mà, chờ qua vài năm đều quên hết ký ức lúc nhỏ. Nó sẽ không nhớ nổi việc ở nơi này.”
Phó Xuân Hải cùng nữ khoa học gia thảo luận việc làm thủ tục thế nào, căn bản không phát hiện Phó Sử Ngọ đã tỉnh, đang nhắm mắt nghe lén. Tim nó đập càng lúc càng nhanh, mặt cũng kích động mà đỏ bừng lên.
Phó Xuân Hải tính chỉ nói cho nữ khoa học gia này biết, bởi vì muốn thu dưỡng bọn nhỏ được bồi dưỡng thành lưỡi dao của nước nhà này, thủ tục xin phê chuẩn nhiều không kể xiết, cũng không phải một hai tháng có thể làm xong.
Nhưng Phó Sử Ngọ nghe được liền không nhịn nổi kể lại cho đám bạn của nó.
Từ nhỏ cùng lớn lên có tóc quăn 7, cô bé tóc búp bê 11, cậu bé u buồn 21 căn bản không nỡ để nó đi. Cho dù là cô giáo trưởng chúng đều yêu thích cũng không được.
Mấy bạn nhỏ kịch liệt phản đối, làm Phó Sử Ngọ không có cách nào. Nếu được cô giáo trưởng nhận nuôi, vậy nó có mẹ rồi. Hấp dẫn này đối với một đứa bé không cha không mẹ mà nói khỏi phải nói là lớn đến cỡ nào.
Kết quả chuyện này lúc chúng tranh chấp bị tiểu đoàn thể khác nghe thấy, dẫn đến những người khác càng căm thù Phó Sử Ngọ. Mà trong miệng bọn nó, Phó Sử Ngọ triệt để trở thành kẻ ngoại lai.
“15 nhất định không phải giống tụi mình, chỉ có mình nó gầy teo nhỏ xíu! Cũng không có năng lực gì! Nó là thằng quái thai!!”
“Đúng vậy! Nó quái như vậy, vì cái gì cô giáo trưởng còn muốn nhận nuôi nó. Không bằng đuổi cổ nó đi đi!”
Tất cả bọn nhỏ bao quát bản thân Phó Sử Ngọ, cũng không biết một khi nó được nhận nuôi liền bị mang ra khỏi sở nghiên cứu giữa sa mạc này. Chỉ cho là nó sẽ vào ký túc xá khoa học gia mà thôi. Có một thứ khác loài cứ chói lọi cản trước mặt, bọn nhỏ chưa biết gì là lý giải và bao dung đều ganh tị đến mắt đỏ.
Lúc không có người lớn nào chú ý, Phó Sử Ngọ bị khi dễ lợi hại hơn, cả ba bạn nhỏ cũng không có cách nào bảo vệ nổi nó.
Tóc quăn số 7 tức đến khó thở, nó quát Phó Sử Ngọ: “Cậu không được nói chuyện với cô giáo trưởng nữa, biết không? Còn như vậy cậu sẽ bị khi dễ chết đó!”
Phó Sử Ngọ làm sao chịu được, nó luôn sinh hoạt trong hoàn cảnh ai cũng bất đồng vây quanh, khỏi nói áp lực bao nhiêu.
Phó Sử Ngọ không muốn cãi nhau với nó liền xoay người bước đi, số 7 thấy thế liền tức giận, lập tức đẩy nó rồi ngồi uỵt lên lưng, kéo cổ áo nó thét lên: “Không cho cậu nói chuyện với bả nữa!! Cậu dám nói nữa, về sau không ai thèm để ý cậu! Tất cả mọi người sẽ ăn hiếp cậu! Cậu có hiểu không hả?!”
Phó Sử Ngọ không phục quỳ rạp trên đất: “Cậu buông! Tôi không thèm nghe cậu đâu!”
Cậu bé tóc quăn thấy nó không nghe khuyên bảo, thực tức giận đập nó một cái. Cậu bé tóc quăn cũng thuộc dạng lớn lên rất cường tráng, nhìn qua còn lớn hơn Phó Sử Ngọ hai tuổi, bị nó ngồi trên lưng Phó Sử Ngọ căn bản không đứng dậy nổi.
Hơn nữa đứa nhỏ không nhẹ không nặng siết cổ áo nó, không bao lâu Phó Sử Ngọ liền không thở được. Cậu bé tóc quăn lại chấp nhất muốn nó nghe lời, không chịu liền không buông tay.
May mắn cô gái búp bê thấy bọn họ đánh nhau thực thông minh đi gọi Phó Xuân Hải đến.
Phó Xuân Hải sắc mặt nghiêm túc chạy tới, xách cậu bé tóc quăn lên để qua một bên, quỳ trên mặt đất ôm lấy Phó Sử Ngọ. Chờ lật nó lại, cậu bé tóc quăn mới giật mình phát hiện sắc mặt Phó Sử Ngọ thực đáng sợ, trên cổ còn có một lằn dài đỏ rực.
Đương trường ba đứa nhỏ liền bị dọa khóc òa lên, chúng chỉ muốn ngăn cản Phó Sử Ngọ bị mang đi, không nghĩ sẽ làm bị thương Phó Sử Ngọ.
Phó Sử Ngọ bị đưa vào phòng cứu thương cứu chữa. Phó Xuân Hải thần tình nghiêm túc cúi đầu nhìn cậu bé tóc quăn khóc thút thít nghẹn ngào, nói: “Giờ con hiểu chưa? Chênh lệch của các con càng lúc càng lớn, 15 sinh hoạt giữa các con cũng càng ngày càng nguy hiểm! Làm bạn của nó, con cũng không cẩn thận làm nó bị thương. Đừng nói bọn nhỏ khác! Không cẩn thận một cái có thể lấy mất mạng 15 mất!”
Cô gái tóc búp bê khóc đến lệ ướt đôi má, vừa khóc vừa nói: “Cô Phó, cô đừng để cậu ấy chết. Chúng con không bao giờ cản nữa, chúng con để cậu ấy dọn đi… Hức hức…”
Thấy chúng khóc đáng thương như vậy, Phó Xuân Hải cũng không chịu nổi. Phó Sử Ngọ đã không thể tiếp tục ở lại sở nghiên cứu, phải cất bước nó… càng nhanh càng tốt.
Năng lực của cậu bé tóc quăn số 7 là niệm lực, cô gái 11 là đọc suy nghĩ, mà cậu bé u buồn 21 lại là thôi miên.
Phó Sử Ngọ bị đưa đi, ký ức về nơi này tuy không tính là thanh trừ sạch sẽ, nhưng tất cả sự kiện đều bị lãng quên, chỉ còn lại ấn tượng tối mơ hồ. Mà có thể an toàn khiến nó quên đi, cũng chỉ có 21.
Ngày thôi miên, Phó Sử Ngọ trùng hợp tỉnh lại, Phó Xuân Hải đứng bên cạnh nó, tay lôi kéo cậu bé tóc quăn, mắt cậu bé ần ật nước mắt, vẻ mặt bi thương. Nó nói: “Xin lỗi, 15. Tớ không phải cố ý …”
Cô gái búp bê cũng khổ sở, cô nói: “Cậu sẽ không sao đâu.”
Cậu bé luôn có vẻ tâm sự nặng nề thì nói: “Đừng trách chúng tớ, đừng giận chúng tớ nha.”
Nghe bọn họ nghẹn ngào giải thích như vậy, Phó Sử Ngọ sao mà giận được chứ, nó bảo: “Tớ không giận đâu. Các cậu đừng khóc mà.”
Không ngờ ba bạn nhỏ khóc càng tợn hơn, 21 vừa khóc vừa thì thào: “Xin lỗi, 15. Xin lỗi, 15.”
Phó Sử Ngọ hoang mang nhìn 21, rồi chậm rãi như bị mê hoặc, vẻ mặt trở nên trống rỗng.
21 bắt đầu thút thít, vừa hít mũi vừa nói: “Quên tất cả đi, quên tụi tớ. Quên tất cả mọi chuyện không thoải mái…”
Giống như tìm được mọi ngọn nguồn, tất cả ký ức đều đã ùa lại. Những ấm áp khoái hoạt thống khổ đau buồn lúc nhỏ, hết thảy đều đã nhớ lại.
Thì ra, Phó Sử Ngọ vốn chẳng có cha mẹ gì, y sinh ra hoàn toàn là lưỡi đao được quốc gia bồi dưỡng. Chẳng qua giữa chừng xảy ra sai lầm, gien siêu năng lực của y ở dạng ẩn, nếu không có sự cố gì…. cả đời này cũng sẽ không thức tỉnh.
Trong tất cả đám nhỏ chỉ có mình y là mang gien ẩn. Điều này dẫn đến y bị khi dễ bị bài xích, cuối cùng xảy ra sự cố kia. Phó Sử Ngọ rời khỏi sở nghiên cứu, bị đưa đến một thành phố nhỏ, coi như thành một cậu bé bình thường bắt đầu cuộc sống mới.
Y cứ như vậy mà quên tất cả, thuận thuận lợi lợi mà đi học, đi làm.
Đương nhiên sau khi lớn lên đám bạn nhỏ lại không nhịn nổi chạy tới thăm y, lại lần nữa hạ ám chỉ khiến y nhìn thấy họ liền nhớ lại, chờ họ đi y lại quên đi.
Nếu không phải màn trời xuất hiện, kích hoạt năng lực siêu cảm trong gien của Phó Sử Ngọ, rất có khả năng y cứ mơ mơ hồ hồ như vậy mà sống hết một đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.