Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 51:




Miêu Gia ho khan,  người đầy bụi mù đứng lên, chi giả trong tay rơi trên mặt đất. Cậu lúc này đã không để ý nó nữa, hai mắt ngơ ngác đờ đẫn nhìn cảnh mặt tường hành lang lầu hai nổ tung bay lên trời.
Tường còn nổ bay tan nát, người còn có thể sống sao?!
“Anh Ôn!!!” Miêu Gia tê tâm liệt phế gào.
“Khụ khụ khụ!” Lưu Chiêu lau mắt nhưng lại bị vôi trên tay dây vào khiến anh càng không thể mở mắt.
Ngô Thiện còn nằm sấp đó, miệng nhắc: “Không thể nào? Sao lại nổ chứ?”
Ba người đứng tại đó không biết làm sao cho phải, một lát sau Phó Sử Ngọ chạy tới.
“Vì sao lại nổ?” Miêu Gia không hiểu, gương mặt lộ vẻ trống rỗng: “Chi giả cũng đã tìm về rồi mà.”
“Anh ấy sẽ không……….. sẽ không theo chúng ta đi. Anh ấy muốn nói cho chúng ta biết điều này…” giọng Phó Sử Ngọ phát run, trong lòng đau thương nói.
“Cái gì? Ảnh rõ ràng đã nói!” Miêu Gia quay đầu hô: “… Ảnh sẽ theo chúng ta đi, chỉ cần tìm được chi giả hoặc xe lăn mà.”
“Tôi nghĩ tôi hiểu được suy nghĩ của Ôn Triệu Minh.” Hoắc Ân Đình khâm phục nhìn thoáng qua tòa nhà đã biến thành một nửa phế tích: “Chỉ cần bom trên người anh ta còn, như vậy chúng ta vẫn sẽ bị uy hiếp, đối mặt với Sử Chính vĩnh viễn không chiếm được thượng phong. Anh ta hy sinh chính mình sẽ đề cao tỷ lệ sống cho chúng ta.”
Còn có một điều Hoắc Ân Đình chưa nói, bị nhục nhã như vậy, hơn nữa còn có cảm giác tự trách đau đớn khi liên lụy đồng đội, nếu đổi lại là hắn, nói không chừng cũng sẽ chọn phương pháp cực đoan này.
“Ôn Triệu Minh…” Vương Đan ánh mắt phức tạp nhìn lên lầu.
“Xảy ra chuyện gì? Sao cả đám đứng đơ ra ở đây hết vậy, không biết động tĩnh lớn vậy rất có khả năng sẽ khiến Sử Chính chú ý à?” Đường Húc Hải đi trước theo sau là Lưu Bội Kỳ, vừa chạy tới đã mở đầu bằng câu mắng.
“Anh Hải!” Miêu Gia nhịn không được đỏ hốc mắt: “Anh Ôn ảnh… Bom nổ, Anh Ôn ảnh…”
Miêu Gia ăn nói từa lưa, Đường Húc Hải không vui nhíu mày: “Nói năng rành mạch chút coi!”
“Oa ~~~” Miêu Gia càng nói không ra lời, trực tiếp chảy nước mắt.
Trên mặt trên người cậu đều là bụi mù trắng xóa từ vụ nổ bay ra, nước mắt chảy trào ra khóe mặt tạo thành hai vệt dài, nhìn buồn cười vô cùng nhưng đáng tiếc lúc này không ai cười nổi nữa.
“Ôn Triệu Minh kích nổ bom trên người, tự sát.” Hollande nói.
“Anh nói cái gì?!” Đường Húc Hải không dám tin nhìn mảng xi măng rơi từ trên lầu xuống, nát thành mảnh vụn: “ Ôn Triệu Minh!! anh ấy làm vậy là vì cái gì?!”
Lúc này vẻ mặt Đường Húc Hải quá đáng sợ, Lưu Chiêu nuốt nước miếng một cái, không đành lòng nói: “Để chúng ta không bị cái điều khiển trên tay Sử Chính uy hiếp, anh Ôn mới…”
Đường Húc Hải cố lấy lại tinh thần, lúc này mới chú ý tới bóng dáng cứng còng của Phó Sử Ngọ. Hắn đi lên trước, một tay đặt trên bờ vai y, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão Ôn là bị thằng Sử Chính hại chết! Tôi nhất định phải tự tay giết hắn báo thù cho lão Ôn!”
Phó Sử Ngọ chấn động, lúc này mới hồi phục tinh thần, y trịnh trọng gật đầu: “Đúng!”
“Có người đến!” Lưu Bội Kỳ đứng ở cuối cùng, là người đầu tiên nghe thấy động tĩnh phía sau.
Bên này vốn vì tiếng thét của cô gái kia mà đưa tới hai sóng người, chẳng qua sau khi hai tốp người này chết, tường ngoài nhà tù bò lên một đám alien kiểu mới tối nay vừa rơi xuống. Sức kêu gọi của bọn chúng càng lợi hại, trực tiếp gọi lũ alien đã đi vào giấc ngủ tỉnh lại, vây công nhà tù Bình Nam. Sử Chính trong nhất thời kiếm không ra người lại đây nhìn xem.
Chờ bên này phát ra tiếng nổ mạnh, Sử Chính lo sẽ ảnh hưởng đến bố trí của gã vì thế liều mạng vọt lại đây, đi theo còn có vài tên thủ hạ chân chó.
“Sử Chính!!! Bà nội mày muốn mạng của mày a a a a…..” cô gái vẫn luôn an tĩnh đứng một bên lập tức điên cuồng lao về phía trước, Vương Đan nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô.
“Là mày?” Sử Chính đầu tiên bị cô gái nhin như bà điên nay hấp dẫn sự chú ý, “Con điên!” Hắn vẻ mặt chán ghét, càng kích thích thần kinh của cô gái, thiếu chút nữa làm Vương Đan giữ cô không nổi, Miêu Gia nhanh chóng chạy tới kiềm chung.
“Mày dùng mấy bạn nam của tao làm mồi còn chưa đủ! Cả bạn nữ của tao cũng không tha! Rõ ràng mày kêu sẽ đảm bảo an toàn cho cô ấy, vì sao tùy ý để thủ hạ của mày cưỡng hiếp cổ!!!”
Sử Chính chậc một tiếng, nghiền ngẫm nhìn cô rồi nói: “Ngây thơ thế, tao nói bảo đảm an toàn chỉ cho người có năng lực thôi, cũng không nói bao gồm con bạn của mày.”
“Súc sinh! Không phải người! Thằng lừa đảo! Thằng rùa đen!!!” Cô gái liều mạng giãy dụa, nhớ tới tình cảnh bạn tốt trước khi chết, liền hận không thể xé nát gã ra, ăn thịt uống máu gã!
Cô hít sâu một hơi, há mồm phát ra sóng âm không tiếng động “Ông!!!” không khí trước người cong queo, quét về hướng Sử Chính.
Sử Chính đã sớm biết dị năng của cô nhưng cũng cảm thấy kinh ngạc, một cảm giác nguy cơ uy hiếp đến sinh mệnh làm gã lao nhanh kéo một tên khác qua che trước người.
Người nọ miệng trào máu tươi, hai mắt lọt tròng, chết bất đắc kỳ tử.
Sắc mặt Sử Chính trầm xuống, vung tay lên, thủ hạ phía sau lập tức rút súng chỉ vào cô gái.
“Khi dễ phụ nữ là thằng vô năng, Sử Chính, đối thủ của mày là tao!” Đường Húc Hải tiến lên một bước, ngăn cản cô gái.
“Đường Húc Hải?” Sử Chính âm trầm nhìn Đường Húc Hải: “Mày ngược lại rất giỏi!”
Nhìn thấy cự kiếm trong tay Đường Húc Hải, Sử Chính còn có gì không rõ. Trước đó Đường Húc Hải thuần túy là tỏ ra yếu thế sau đó chờ khi bị nhốt vào tù, lúc những người bên ngoài đều bị alien hấp dẫn liền thừa cơ trốn thoát.
“Đối phó hạng tâm ngoan thủ lạt như mày, không có chuẩn bị sao có thể đến?” mắt Đường Húc Hải nheo lại, trong tay siết chặt cự kiếm, chân hắn chỉ mang một đôi giày dã chiến, hai chân to dài đều trần trụi. Tất nhiên để giễu cợt, chúng căn bản không trả lại cái quần và dây lưng cho hắn.
“Mày ra vẻ ta đây cũng mắc cười quá, nhanh thôi tao sẽ đưa mày đi làm bạn với anh em mày, có muốn chụp tấm ảnh lưu niệm phát cho tụi đồng chí của mày không, không phải rất thú vị à.” tay Sử Chính đè điều khiển, vẻ mặt tiếc hận nói.
Đường Húc Hải ánh mắt hung ác, lạnh giọng nói: “Đáng tiếc mày không có cơ hội này.”
Lời hắn vừa dứt, mắt cá chân bắt đầu chậm rãi trồi lên một lớp áo giáp bó sát lấy chân hắn, từ phần eo dưới, hai chân được bao kín trong lớp giáp!
Đồng tử Sử Chính co rụt lại, kinh dị không thôi _ đây là năng lực gì?!
“Phùng Trác Minh!” Sử Chính quát thét một tiếng, thân hình cực nhanh lui về phía sau. [chế có cần chỉ giỏi cái miệng thế k -_-]
Phùng Trác Minh tiến lên âm hiểm cười một tiếng, cuồng ngạo quát vào mặt Đường Húc Hải: “Thằng nhãi nhép, trước mặt tao mà dám dùng kim loại làm chiến giáp, mày đúng là múa rìu qua mắt thợ! Cho mày chiêm ngưỡng dị năng kim loại chân chính phải dùng thế nào. Để tiền bối dạy dỗ cho mày, cả người toàn sơ hở không thôi.”
Phùng Trác Minh hiển nhiên cũng là một dị năng giả kim hệ, gã vươn hai tay ra ngạo nghễ nhìn Đường Húc Hải.
Đường Húc Hải cười lạnh một tiếng, “xẹt” một cái để cự kiếm ngang trước người.
Phùng Trác Minh vẻ mặt thoải mái duỗi tay ra, Đường Húc Hải sẵn sàng đón địch. Một lát sau, Phùng Trác Minh vẫn biểu tình tư thế đó, Đường Húc Hải đã có chút nghi hoặc, tạo dáng lâu như vậy là chơi trò giả thành tượng hả.
Đường Húc Hải không kiên nhẫn liếc nhìn gã: “Mày có thế thôi hả, cố làm ra vẻ à? Sử Chính, mau kêu thằng đàn em ăn hại của mày cút dùm!”
Trán Phùng Trác Minh chảy ra mồ hôi chi chít, đáy lòng kêu to không có khả năng _ vì sao kim loại trên người trên tay Đường Húc Hải không chịu khống chế của gã?!
So đấu giữa các dị năng giả kim loại chính là cướp đoạt quyền khống chế kim loại, gã không phải chưa gặp qua kẻ ngang sức thậm chí còn mạnh hơn gã; nhưng những lần đó cũng không giống như bao giờ cả chút động tĩnh cũng không có ah!
Bị Đường Húc Hải mắng là ăn hại làm Phùng Trác Minh hết hồn, lão Đại của gã ghét nhất là ăn hại.
Gã nhìn lại, quả nhiên Sử Chính đang dùng ánh mắt không lành nhìn gã.
Phùng Trác Minh không tin lại thử một lần, kết quả vẫn không phản ứng, gã sợ tới mức cho là dị năng của mình mất đi hiệu lực. Gã nhanh chóng thử khống chế kim loại chung quanh.
Mà lúc này Đường Húc Hải hai tay đã nắm đại kiếm, chân bước nhanh nhằm vào Sử Chính.
“Nổ súng!” Sử Chính ra lệnh.
“Bằng bằng bằng” tiếng nổ thanh thúy không ngừng vang lên, viên đạn bay về phía Đường Húc Hải bị hắn quay cự kiếm gạt bay.
Sử Chính mắng một câu: “Đồ vô dụng.” gã sải bước về một hướng khác, xoay người ôm lấy một cây đại thụ khổng lồ trong khu xanh hóa.
“Yaaaa!!!” Sử Chính cả người nổi gân xanh, chân và thắt lưng phát lực, lớn tiếng hò hét. Đại thụ khổng lồ bị gã nhổ tận gốc, rất nhanh vung về hướng Đường Húc Hải.
Đại thụ khổng lồ trên đỉnh là cành lá xum xuê, lúc này muốn né ra khỏi phạm vi đã là không kịp, Đường Húc Hải kéo dài qua một bước tránh đi thân cây, hắn bạo rống một tiếng, đặt cự kiếm cao cao, vận đủ khí lực rồi hung hăng bổ ra.
Cự kiếm sắc bén cực kì, Đường Húc Hải vận sức chém đỉnh cây ra một vết chém to đùng.
Cổ tay bị sức chấn của đại thụ làm đau rát, Đường Húc Hải bất động thanh sắc uốn nắn cổ tay, một tay mang theo cự kiếm xuyên qua  nhánh cây gãy nát.
Mà bên kia, Sử Chính đã thò tay xách một thân cây y chang như thế chờ hắn.
“Sử Chính! Chịu chết đi!!” ánh mắt Đường Húc Hải lợi hại dán vào hắn, dựng thẳng cự kiếm trong tay lên vọt tới!
Mà bên kia, dưới sự thao túng đầy sợ hãi của Phùng Trác Minh, khung cửa sổ kim loại của kiến trúc bên cạnh đinh đinh đang đang một trận run rẩy, kính chỉ phút chốc đã vỡ vụn ra.
Phùng Trác Minh thở phào _ dị năng của gã không thành vấn đề.
Gã âm ngoan nhìn thoáng qua Đường Húc Hải, có nghĩa là vấn đề nằm ở chỗ Đường Húc Hải. Gã khống chế kim loại từ không trung bay xuống quay chung quanh bên người, chậm rãi biến thành một mảng mưa gai sắc nhọn.
Phó Sử Ngọ mắt thấy gã muốn gây bất lợi cho Đường Húc Hải, giơ súng lục trong tay lên bắn vào Phùng Trác Minh.
“Cạch” một tiếng, Phùng Trác Minh phản ứng cực nhanh, gai kim loại bên người chặn ngang viên đạn.
Phùng Trác Minh nhìn viên đạn cách trước trán không xa, mồ hôi lạnh xoát xoát chảy.
“Mày thật to gan, dám nổ súng vào một dị năng giả kim loại, thật không biết sống chết!” Phùng Trác Minh giận sôi, gai kim loại theo lửa giận của gã mà chấn động.
Hollande lúc này cũng nâng súng lên bắn hắn.
Đáng tiếc đạn đều bị Phùng Trác Minh khống chế, căn bản không thể tới gần một thước trước người gã.
Phùng Trác Minh giận dữ cười: “Xem ra không cho tụi mày biết điểm khủng bố của dị năng kim loại, tụi mày sẽ không hiểu dị năng kim loại vĩ đại đến đâu. Tụi mày là đám thấp kém, ăn hại! Trên thế giới này chỉ cần là kim loại đều không thể làm tao _ kẻ khống chế chúng bị thương!!”
Sau đó gã không cẩn thận nghĩ tới cương giáp và cự kiếm không nghe sai bảo trên người Đường Húc Hải.
Gã tức giận nghĩ: … trừ đó ra!
Súng trong tay Hollande và Vương Đan thoát khỏi sự khống chế của họ bay lên, Phó Sử Ngọ cũng không cầm được cây súng đột nhiên truyền đến một lực mạnh.
Thì ra súng lục trong tay đã bị nhấc bổng lên không trung, sau đó chậm rãi chuyển đầu súng, hướng về chủ nhân ban đầu của chúng.
“Bị vũ khí của mình chĩa vào cảm giác thế nào?” Phùng Trác Minh cười lạnh, theo khống chế của gã, nòng súng trước mặt Phó Sử Ngọ vặn vẹo biến hình, như bị một bàn tay khổng lô vặn thành hình dạng cổ quái:  “Nhìn thấy chưa? Đống súng này trước mặt tao chỉ là rác rưởi, còn dám dùng nó!”
Ánh mắt Phó Sử Ngọ chợt lóe, bay nhanh lăn xuống mặt đất.
Theo động tác của y, Vương Đan và Hollande cũng linh hoạt lao ra khỏi họng súng, núp vào.
Dị biến xảy ra, những người khác cũng vội học theo Vương Đan Hollande sôi nổi núp đi.
Nòng súng biến dạng gào thét đập vào Phó Sử Ngọ, Phó Sử Ngọ như có mắt phía sau đầu, thân thể xoay theo một góc độ quỷ dị, phế súng kia liền bay sát qua người y.
Phùng Trác Minh chỉ nghĩ y ăn may, hai thanh súng bay trên không còn lại đổi hướng lao về phía Phó Sử Ngọ.
Tay Phó Sử Ngọ chống trên mặt đất, vượt qua nền xi-măng chạy tới mảnh đất trống.
“Muốn chết! Thứ đần độn.” Phùng Trác Minh dữ tợn cười, khống chế súng bắn vào Phó Sử Ngọ.
Tầm nhìn trống trải càng có lợi cho gã!
“Vèo —— vèo—— vèo—— ”
Viên đạn đuổi theo bóng Phó Sử Ngọ, đầu đạn cao tốc xoay tròn, sát qua thân thể y.
Một viên, hai viên, ba viên, bốn viên, năm viên…
Tâm tình Phùng Trác Minh dần dần bất an, tránh thoát mấy phát còn có thể nói là ăn may, trùng hợp; nhưng liên tục tránh thoát, không phải ăn may là có thể giải thích được. Nếu Phó Sử Ngọ có động tác né hoa lệ khoa trương như người Động[1] có lẽ gã còn không bất an như vậy, cố tình y chỉ cử động nhẹ, hoặc cất bước. Cứ như viên đạn tự trốn tránh y!
[1] đây
Thẳng đến lúc đạn trong súng lục đã bắn hết, mặt Phùng Trác Minh âm trầm đến có thể vắt ra nước được.
Tên nào tên nấy đều là… Như đùa cợt gã vậy?!
“Nhất định phải, nhất định phải giết mày!!” Phùng Trác Minh điên cuồng vung cánh tay, gai nhọn kim loại yên lặng bên người ùn ùn lao về phía Phó Sử Ngọ.
Nào biết Phó Sử Ngọ vẫn luôn đưa lưng về phía gã đột nhiên xoay người lại, mặt đạm mạc nhìn gã.
Phùng Trác Minh càng giận dữ, đây không phải xem thường gã sao? Cho rằng gai của gã không lợi hại như đạn đúng không?!
Phó Sử Ngọ… cũng thật sự nghĩ như vậy!
Viên đạn di động gia tốc trong thân súng, y chỉ có thể chờ đến viên đạn cách ngực một khắc mới đoán được quỹ đạo của nó. Mà tìm ra không gian trốn tránh trong hình ảnh gần như tạm dừng thế này thì không gì dễ hơn.
Phùng Trác Minh cuồng vọng đến đâu đi nữa, dị năng kim loại của gã còn chưa tinh tế đến thao túng từng mũi gai, gã chỉ có thể khống chế góc độ chỉnh thể mà thôi.
Điều này giúp Phó Sử Ngọ tìm ra sơ hở, trực tiếp tìm ra một con đường nối thẳng tới gã giữa làn mưa gai kim loại bay vụt đến này.
Chân Phó Sử Ngọ bước cực nhanh, không chút do dự mà chạy, trong cái nhìn hoảng sợ của Phùng Trác Minh vọt tới trước mặt gã.
Y giơ tay cao cao, trong tay đang cầm mảnh kính trong khoảng khắc lăn xuống đất đã nhặt được hung hăng cứa qua cổ Phùng Trác Minh!
“Điều này… Không có khả năng…” Phùng Trác Minh không dám tin nhìn gương mặt lạnh lùng của Phó Sử Ngọ, tay y chậm rãi buông xuống. Bởi vì nắm chặt mảnh kính nên bị cạnh nhọn cứa vào không ngừng chảy máu, máu nhỏ xuống đất nở rộ vô vàn dấu ấn đỏ rực.
Cạch cạch cạch một đợt tiếng động kim loại rơi xuống đất, Phùng Trác Minh không cam lòng mà chết đi.
Phó Sử Ngọ lúc này mới dám há mồm thở dốc, hết thảy vừa rồi xảy ra quá nhanh, quá kích thích.
Biểu hiện thần dị của y làm tụi lâu la đi theo bên người Sử Chính sợ tới mức ngây người, tay cầm súng run lên bần bật.
Nếu đạn bắn không dính, vậy không cần súng, tên này dầu gì cũng chỉ là phàm thai thôi đúng không?!
Trong đó một tiểu lâu la không tin mà ném súng xuống, lao về hướng Phó Sử Ngọ _ nếu xử lý được tên này, lão Đại tuyệt đối sẽ nhìn hắn bằng cặp mắt khác!
Hai chân Vương Đan đạp một đạp, dẫm một cước trên lưng tiểu lâu la, cả người quỳ gối trên vai gã, bắp đùi săn chắc của cô gắt gao câu cổ của gã, hung hăng vặn.
“Rắc” một tiếng giòn vang, tiểu lâu la ngã quỵ trên đất. Vương Đan nhẹ nhàng rơi xuống đất, cô nhặt cây súng bị bỏ lại lên, vài bước đi đến trước mặt Phó Sử Ngọ.
Phó Sử Ngọ mắt sáng quắc nhìn nữ huấn luyện boxing anh khí bức người rồi nói: “Cám ơn.”
Vương Đan hiên ngang mỉm cười, sau đó trịnh trọng bỏ cây súng vào trong tay Phó Sử Ngọ.
Tay Phó Sử Ngọ như có ý thức của mình, cực nhanh mở ổ đạn ra kiểm tra bên trong, sau đó tự động đẩy ổ đạn trở vào.
“Tôi đi giúp Húc Hải, cô dẫn người xử lí bọn này hết đi.” Phó Sử Ngọ nghiêm nghị nói.
Vương Đan gật đầu: “Anh đi đi, nơi này giao cho tôi.”
Vài cái đèn chiếu sáng ven đường đều bị Phùng Trác Minh lúc nãy huy động kim loại làm hỏng, chỉ có ngọn đèn lớn xa xa còn sót lại chiếu đến khiến chỗ này cũng không hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Vương Đan nhìn theo bóng Phó Sử Ngọ đi xa rồi quay đầu vọt về phía mấy gã đang bối rối không biết làm sao.
Lưu Chiêu, Ngô Thiện cũng rời đi nơi ẩn thân, nếu chỉ đánh nhau với biến dị giả thì họ cũng không sợ.
Đường Húc Hải đang khổ chiến ở khu cây xanh gần tòa nhà bên này, Sử Chính mặc dù là loại sức mạnh chẳng có kỹ năng gì, nhưng hắn dốc hết sức sẽ phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Đại thụ to lớn trong tay bị hắn uy vũ vung vẩy liên hồi, Đường Húc Hải căn bản không thể tới gần mảy may.
Đường Húc Hải đã từng thử đối kháng với hắn nhưng kết quả vẫn là không ngừng run rẩy, không cách nào dùng lực tay phải, thiếu chút nữa cả cự kiếm đều cầm không nổi.
Rơi vào đường cùng, Đường Húc Hải chỉ có thể giống một nhà diễn tấu cầm gậy chỉ huy, theo động tác của Sử Chính thuận thế mà vung, động vào lập tức văng ra.
“Ha ha ha! Đường Húc Hải, đây là bản lĩnh của mày hả?! Rác rưởi!” Sử Chính cười to.
Đường Húc Hải hận nghiến răng nghiến lợi, cố tình lại không biện pháp gì. Phó Sử Ngọ lúc này đột nhiên xuất hiện, gần như không chút ngưng khựng, y đưa tay liền bắn.
Sử Chính bị y làm hoảng sợ, vung mạnh đại thụ trong tay _ “Phốc phốc phốc” mấy viên đạn bắn vào thân cây, chỉ có một viên hung hăng chui vào thân thể Sử Chính.
Cường độ * của dị năng giả lực lượng hình cực kì mạnh, làn da cứng ngắc cản trở năng lượng của viên đạn, cơ bắp rắn chắc ôm chặt lấy viên đạn.
Sử Chính hung ác nham hiểm nhìn Phó Sử Ngọ, Phó Sử Ngọ cũng bị kết quả này làm trở tay không kịp.
Sử Chính nổi giận, giơ thân cây to lớn lên ném mạnh về hướng Phó Sử Ngọ.
Đường Húc Hải trong lòng khẩn trương _ Sử Chính lúc này công kích Phó Sử Ngọ, tuy cho hắn cơ hội tiến công, nhưng lại không thể bỏ mặc Phó Sử Ngọ.
Hắn xoay thân chạy tới, ôm lấy Phó Sử Ngọ lăn trên mặt đất, ngọn cây to lớn sát thân thể hai người bay đi.
Lồng ngực cường tráng của Đường Húc Hải đè lên ngực Phó Sử Ngọ làm y không thở nổi.
Đường Húc Hải không trì hoãn nhiều, lăn xuống từ trên người Phó Sử Ngọ, thuận tay kéo y đứng lên.
“Cậu không giúp được gì đâu, cường độ cơ bắp của Sử Chính quá lợi hại, cốt cách cũng đã cường hóa, trừ phi bắn trúng mắt hắn.” mắt Đường Húc Hải lom lom nhìn vào Sử Chính lại lần nữa nhổ một cây đại thụ lên, khu cây cối này đã bị gã tai họa nhổ từng hố từng hố rồi.”Nhưng tính cảnh giác của hắn quá mạnh, cậu không có cơ hội.”
Phó Sử Ngọ cũng phát giác điểm này, súng đạn đối phó alien còn có thể, đối phó nhiều kiểu nhiều loại dị năng đã bắt đầu không nổi.
Phó Sử Ngọ tiếc nuối phát giác y không giúp được gì, chỉ có thể lui về phía sau.
Vương Đan bên này xử xong bọn tay chân của Sử Chính, xa xa phần phật lại chạy tới một đoàn người. Những tên này có biến dị giả cũng có dị năng giả, là tiểu lâu la thấy tình thế không ổn chạy lên kêu đến.
Tên đi đầu nhìn bọn họ vẻ mặt tức giận: “Tụi mày làm cái mẹ gì vậy? Cùng alien trong ngoài giáp công? Là thứ gì thế! Đây là thời điểm nào mà đám tụi bây còn ở đây quấy rối! Là muốn hại chết tất cả mọi người hả?! Muốn nhân loại diệt vong mới hả dạ hả?!”
Bọn Lưu Chiêu lập tức nghẹn họng không phản đối được, quả thật kế hoạch chạy trốn của họ là thừa dịp alien tiến công mới có thể triển khai, nhưng nghe người này chụp mũ lên đầu họ, sao tự nhiên cảm thấy bọn họ không lý lẽ thế này?
Cô gái được bọn Phó Sử Ngọ cứu ra liền tức cười, giọng cô the thé quát: “Thôi bớt nói mấy lời hay ý đẹp này đi! Bà mày thà bị alien ăn sạch luôn cũng không muốn làm bạn với tụi súc sinh xấu xa dơ bẩn tụi mày!”
Tên nọ nhìn thấy cô, đồng tử co lại, thất thanh quát: “Là mày!”
“Chính là tao!” Cô gái giọng căm hận mắng: “Đừng ở chỗ này ra vẻ đạo mạo ngạo nghễ khiển trách người khác, mày có tư cách hả? Mày cái thằng QJ(cưỡng gian)! Tao hôm nay sẽ băm xác mày ra báo thù cho bạn tao!!!”
Nói xong câu đó, cô gái hút sâu một hơi, một tiếng thét dài cao vút cắt qua chân trời.
Người nọ biến sắc, kích động nhìn: “Mau giết nó! Sóng âm của nó rất lợi hại!”
Lần này cô gái không dùng phương thức bắn tỉa nữa, mà là công kích mặt quạt. Tuy chỉ có thể làm chúng hoạt động trì trệ một chút, cũng không có lực sát thương bao nhiêu nhưng chỉ chút trì trệ như thế, làm chúng không thả nổi dị năng là đủ rồi!
Lưu Chiêu còn tưởng lần này tiêu đời rồi, thấy cơ hội như vậy liền nhanh chóng nâng cây súng vừa rồi nhặt được từ tên tiểu lâu la kia lên.
Hollande hành động càng nhanh, lớn lên ở một quốc gia có thể hợp pháp sỡ hữu súng ống, thuật bắn súng của hắn cũng không kém bắn cung bao nhiêu.
Nhân cơ hội bị họ đánh gục mười mấy người, nhưng đối phương thật sự quá nhiều. Một lát sau chúng thoát khỏi ảnh hưởng của cô gái, sắc mặt liền không thiện nhìn bọn họ.
Đúng lúc nay, Hoắc Ân Đình vẫn luôn không nhúc nhích đột nhiên hành động, hắn dang hai tay, gân xanh cộm lên: “A a a a!!!”
Gầm lên giận dữ, lòng bàn tay không ngừng phun ra từng vệt nước cực mạnh!
Người đối diện tuyệt đối không tưởng được chưa đến nửa ngày, Hoắc Ân Đình bị bắt thả hết nước cư nhiên còn bắn súng nước ra được, một đám bị bắn thủng lỗ trào máu.
Miêu Gia kinh ngạc nhìn hắn: “Dị năng thủy hệ của anh sao còn dùng được vậy?”
Hoắc Ân Đình sắc mặt trắng xanh, hắn kéo khóe miệng nói: “Người phải bị ép mới mạnh được. Tuy nước đã hết sạch, nhưng nãy giờ cũng khôi phục một chút, vừa rồi là cực hạn.”
Hoắc Ân Đình đột nhiên bùng nổ khiến cán cân thắng lợi triệt để nghiêng về hướng họ, trên tường vây rốt cuộc kiếm không ra người đi đối phó họ.
Ánh mắt cô gái chợt lóe, chạy về hướng ba người Sử Chính Đường Húc Hải Phó Sử Ngọ đang chiến đấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.