Mất - Tĩnh Thủy Biên

Chương 11:




Cao Dương lắp xong dãy đèn bên kia thì mới quay lại chỗ Khưu Thiên. Cậu ta làm không nhanh bằng Khưu Thiên nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng tiến độ. Chỉ bên chỗ Khưu Thiên mới có ô che nắng, cậu đã hoàn thành xong công việc và vào ngồi nghỉ trong bóng mát rồi.
“………. Cái gì trên đầu mày thế kia?” Cao Dương trố mắt nhìn chiếc cặp tóc trên đỉnh đầu Khưu Thiên.
Khưu Thiên để lộ phần trán. Cậu ngước mắt lên, thờ ơ đáp: “Người ta cho. Tóc mái nóng quá.”
Cao Dương “Ồ” lên rồi cố ý bảo: “Mày như này trông bê đê quá đi!”
Khưu Thiên cạn lời, khịa lại: “Thế thì sao? Nhẽ nào mày kì thị bê đê?”
Cao Dương chỉ mõm chó một tẹo, tiếc là vĩnh viễn không thể bắt chẹt được Khưu Thiên. Hai người lấy bộ đàm ra liên lạc với Mạc Đồ Đồ đang thao tác với bảng điều khiển phía sau. Khưu Thiên chỉ huy cho chạy thử tất cả đèn đóm một lượt.
“Tao thấy chắc không có vấn đề gì đâu.” Mạc Đồ Đồ nhìn màn hình theo dõi. Đây là lần đầu tiên cậu ta ở sau hậu trường khoa Thiết kế thời trang. Cả phòng đầy những trai xinh gái đẹp mà chẳng mấy người ăn mặc hẳn hoi. Mạc Đồ Đồ che mặt chạy thử hệ thống, lại có người mẫu nữ cảm thấy cậu ta thú vị, chủ động đứng sát bên xem cậu ta đang làm gì.
Rõ ràng người kia mặc đồ thiếu vải hơn cậu ta, hở ra nhiều hơn cậu ta nhưng người không dám nhìn lại là Mạc Đồ Đồ. Tiếc là cậu ta càng như vậy, mấy người mẫu càng thích trêu cậu ta, làm Mạc Đồ Đồ phải thất thanh gào vào bộ đàm kêu Khưu Thiên và Cao Dương nhanh trở vào.
Phải tầm chạng vạng tối thì buổi diễn tập của nhóm người mẫu mới bắt đầu. Khưu Thiên quay vào hậu trường cũng không tiếp tục nhàn nhã được. Thân là một cậu trai Kỹ thuật sống gần 20 năm cuộc đời vẫn chưa có chút kinh nghiệm trai gái nào, khi nhìn thấy cả căn phòng đầy những cơ thể xinh đẹp, trắng lóa thì hiển nhiên cậu cũng không thể hoàn toàn bình tĩnh và không có chút bối rối nào.
Cao Dương đã có bạn gái nên có lớp che chắn tuyệt đối tự nhiên đối với các hoa hoa cỏ cỏ. Mạc Đồ Đồ thì thẹn thùng tới mức tự kỷ. Nếu có ai khác ngoài Khưu Thiên và Cao Dương bắt chuyện với cậu ta thì cậu ta đều sẽ tự giác xoay người đi, không liếc ngang ngó dọc, lúc cần thậm chí còn bịt mắt lại.
Lượng người vây quanh Khưu Thiên là đông nhất. Cậu đang ngồi kiểm tra mấy chiếc tripod, có mấy cô người mẫu cao gần 1m80, chỉ mặc đồ lót cúi người đứng bên cạnh cậu.
“Bạn không phải người mẫu à?” Cô nàng người mẫu hỏi, “Bạn đẹp trai lắm đó.”
Đường nhìn của Khưu Thiên từ đầu tới cuối đều lịch sự mà đặt trên mặt đối phương. Cậu vừa buộc dây thừng, vừa trả lời ngắn gọn: “Không phải.”
Cô nàng người mẫu bật cười: “Khoa mấy bạn đều ít nói ghê.”
Khưu Thiên nhìn qua Mạc Đồ Đồ và Cao Dương cách đó không xa, cũng không biết nên giải thích vấn đề này như nào. Khoa Thiết kế có khá ít sinh viên nên phần lớn người mẫu đều là thuê ngoài, những lúc không đủ ngân sách thì cũng chỉ có thể tự mình đảm đương.
Khi Hạ Nam Quân bước vào, bất luận là ngoại hình hay chiều cao thì hắn gần như thu hút hết ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.
Hắn mặc trang phục do chính mình thiết kế, cũng không cần thử đồ tại chỗ như các người mẫu khác. Có thể thấy mái tóc xoăn của hắn đã được xử lý, được cột túm lại sau gáy trông rất mượt mà.
Khưu Thiên vẫn luôn đưa mắt nhìn theo hắn, mãi tới khi Hạ Nam Quân nhìn lại.
Cô nàng người mẫu hẵng còn loanh quanh bên cạnh Khưu Thiên chưa rời. Ánh mắt Hạ Nam Quân dần dần tối lại. Hắn hỏi Khưu Thiên: “Chưa làm xong việc à?”
Khưu Thiên: “Tương đối rồi. Đợi lát nữa tôi phụ trách ở sau sân khấu giám sát bảng điều khiển.”
Hạ Nam Quân không nói gì, thái độ có chút lấp lửng. Hắn lại nhìn một lượt mấy cô nàng người mẫu rồi nhỏ giọng bảo: “Mấy cô đi thay đồ đi.”
Người mẫu nữ cảm thấy kỳ quái nói: “Có sớm quá không vậy? Nhà thiết kế tới hết rồi sao? Có rất nhiều trang phúc cần hỗ trợ mới mặc được.”
Hạ Nam Quân chậm rãi xắn tay áo, bảo: “Tôi hỗ trợ mấy cô mặc.”
Lúc Khưu Thiên nghe thấy lời này thì vô thức nhíu mày. Cậu ngẩng lên, nhìn chằm chằm Hạ Nam Quân, rồi vẫn không nhịn được, nói: “Cậu mặc đồ giúp bọn họ hình như không hay lắm đâu. Đàn chị đâu? Tôi nhớ trang phục nữ đều do chị ấy thiết kế mà?”
“Vậy thì sao?” Hạ Nam Quân có chút mất kiên nhẫn, “Tôi cũng là nhà thiết kế, đương nhiên có thể mặc đồ cho người mẫu rồi.”
Hắn cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống rồi lạnh lùng nói: “Cậu tự quản lý bản thân cho tốt đi, đừng có ngó nghiêng lung tung mới phải.”
—-
Tác giả:
Đu Đu với Đậu Đỏ rất rõ ràng nha…..
Một người sợ phiền phức như cậu mà lại bằng lòng làm việc giúp Đậu Đỏ, còn chăm chỉ như vậy, vất vả như vậy…… Mọi người nhớ để ý kỹ các tiểu tiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.