Khưu Thiên nhận ra tuy cậu nói là lấy quần áo giúp nhưng đợi tới lúc thật sự cầm đồ quay lại thì với sức của một mình Hạ Nam Quân cũng không mặc được.
Cái gọi là xu hướng mốt thời này đều có chút quái quái, đặc biệt là dạng trang phục thiết kế riêng như này, trước lúc lên sàn diễn còn phải tạm thời điều chỉnh lại. Lúc sau Khưu Thiên cũng chỉ còn cách rất không tình nguyện mà gọi đàn chị tới hỗ trợ. Hạ Nam Quân nhìn cậu mấy lần, cảm thấy cậu quá nửa là muốn báo thù hắn, nếu không sao có thể soi mói với gây thêm phiền phức như thế chứ.
Đàn chị ngồi dưới đất khâu ống quần cho Hạ Nam Quân. Cô sai Khưu Thiên đi lấy trang sức: “Khuyên đinh, khuyên vòng, còn cả nhẫn nữa. Em lấy nhiều một chút.”
Thế là Khưu Thiên lại chạy đi lấy đồ.
Đã rất sát giờ, đàn chị khâu quần còn Hạ Nam Quân thì tự mình đeo trang sức lên. Không biết có phải vì càng vội càng lóng ngóng không mà có một chiếc khuyên tai ruby hắn đeo mãi không vào.
Đàn chị giành chút thời gian ngẩng lên nhìn hắn, mắng: “Sao chậm chạp thế! Khưu Thiên, em qua đeo giúp nó đi!”
Khưu Thiên hé miệng, tính từ chối nhưng thấy Hạ Nam Quân nhìn về phía mình thì lại miễn cưỡng nín xuống.
Hạ Nam Quân nhìn ra được cậu không muốn làm, làu bàu: “Để tôi tự đeo.”
Dứt lời, hắn mặc kệ hết thảy, như thể đang hờn dỗi mà ra sức chọc vào dái tai của mình. Kết quả cái lỗ tai kia sắp bị chọc tới rỉ máu rồi mà khuyên thì vẫn chưa đeo được.
Sắc mặt Hạ Nam Quân càng lúc càng xám xịt. Hắn vừa muốn nổi cáu thì đột nhiên thấy dái tai mát mát, có người nhéo nhẹ.
“Đưa tôi đi.” Khưu Thiên thở dài.
Hạ Nam Quân muốn quay đầu sang nhưng lại bị Khưu Thiên nắm dái tai ngăn lại. Tư thế này có chút giống ông chồng muốn gãi tai nhưng lại bị vợ dạy bảo. Hai người trong chốc lát đều im lặng có phần gượng gạo.
Khưu Thiên làm công tác tư tưởng cho mình một lúc. Cậu cầm lấy chiếc khuyên ruby rồi cúi đầu, vừa cẩn thận vừa dè dặt mà từ tốn xỏ phần chân khuyên vào lỗ trên dái tai của Hạ Nam Quân. Cậu cài nút giữ khuyên vào cuối cùng, trong vô thức xoay xoay viên ruby kia.
Hạ Nam Quân không cử động. Có lẽ do lúc trước của hắn quá mạnh tay nên phần dái tai vừa sưng vừa đỏ, lan lên cả vành tai. Khưu Thiên thấy hắn quay cổ một cách cứng nhắc thì không nhịn được bật cười, khẽ hỏi: “Cậu xỏ lỗ tai từ khi nào vậy?”
Cậu hỏi vậy cũng không lạ vì hồi cấp Ba, dù Hạ Nam Quân có phản nghịch tới đâu thì cũng không xỏ lỗ tai. Vì từ nhỏ đã bấm lỗ nên Khưu Thiên thường trong vô thức để ý tới dái tai người khác. Trong ấn tượng của cậu, tai Hạ Nam Quân luôn sạch gọn.
Hạ Nam Quân cúi đầu đeo mấy chiếc nhẫn lên tay. Hắn không còn vẹo cổ như lúc nãy nữa, ánh mắt dừng lại trên mặt Khưu Thiên rồi không chút cảm xúc mà rời đi. Qua một lúc, hắn mới đáp: “Xỏ sau lần đó.”
Lúc hắn nói lời này có chút không rõ ràng, Khưu Thiên ngây ra một lúc mới hiểu.
Ba chữ “sau lần đó” như một mồi lửa, hun nóng lưng Khưu Thiên. Cậu chỉ cảm thấy cổ mình lúc nóng lúc lạnh, trong bụng như có bướm bay, sặc sỡ mà chua chát.
(Bướm bay trong bụng: ở đây tác giả ngụ ý dùng cụm từ tiếng Anh “have butterflies in one’s stomach”, miêu tả cảm xúc nôn nao, bồn chồn, lo lắng)
Hạ Nam Quân nhìn cậu một lúc rồi khẽ mím môi. Sau cùng hắn ngoảnh mặt sang phía khác, lên tiếng trách cứ như thể cảm thấy mất mát: “Là tự cậu muốn hỏi mà.”
Khưu Thiên đứng trong hậu trường, cùng Mạc Đồ Đồ và Cao Dương xem Hạ Nam Quân nắm tay người mẫu mở và kết show bước ra chào cảm ơn. Tuy chỉ là diễn tập nhưng tất cả trình tự đều được thực hiện rất chuẩn chỉnh, đoạn cuối còn có người lên sân khấu tặng hoa. Hạ Nam Quân nhận hoa mà mặt mũi lạnh tanh, đàn chị ở phía dưới rít lên với hắn: “Em vui lên chút đi, có phải đi đưa tang đâu chứ!”
Mạc Đồ Đồ thì thầm sau lưng Khưu Thiên: “Woah, Hạ Nam Quân thật sự đấy, xị mặt mà cũng đẹp trai vậy.”
Khưu Thiên không nói gì, một lúc sau mới phụ họa bằng một câu: “Phải đấy.”
Cho dù bị mắng là “như đưa tang” nhưng từ đầu tới cuối biểu cảm của Hạ Nam Quân vẫn không thay đổi gì nhiều. Hắn như một tác phẩm nghệ thuật thể hiện tới mức cực hạn cái gọi là khuôn mặt hận đời mang cảm giác sang chảnh, dù là một chút tì vết cũng trở nên đẹp đẽ.
Sau khi buổi diễn tập kết thúc, nhóm Khưu Thiên phải ở lại thu dọn đạo cụ. Người mẫu đã giải tán gần hết, có vài người còn cho Khưu Thiên tài khoản Wechat của mình, muốn thêm bạn với cậu.
Học sinh bên phân viện Nghệ thuật đều tự động ở lại giúp nhưng Khưu Thiên không dám để bọn họ động vào dây điện cùng đèn đóm. Cậu buộc từng cuộn dây lại, làm được một nửa thì thấy Hạ Nam Quân đã tẩy trang xong.
Hẳn là hắn mới rửa mặt, tóc buộc lại thành một búi, chỗ khóe mắt có lẽ lúc chà hơi mạnh tay nên hơi ửng đỏ. Khưu Thiên vừa nhìn hắn vừa thắt dây buộc cáp[1], kết quả vừa dùng sức thì chốt giữ đứt, phần đầu dây nhựa bật ra sượt qua má Khưu Thiên.
“Úi…..” Khưu Thiên theo bản năng ngửa đầu ra sau. Cậu tránh rất nhanh nên không bị bắn vào mắt, nhưng người hỗ trợ bên cạnh đã kêu lên trước.
“Mặt cậu chảy máu rồi kìa!” Người kia hốt hoảng vô cùng, đứng bật dậy gọi, “Hòm thuốc đâu! Ở đây có người bị thương!”
Hạ Nam Quân nhìn qua.
Khưu Thiên che mặt, thầm không muốn để hắn nhìn thấy, nói cho qua chuyện: “Không sao….”
Cậu còn chưa dứt lời thì đột nhiên bị ai đó nắm cằm nâng lên. Hạ Nam Quân từ trên cao nhìn xuống mặt Khưu Thiên, sắc mặt có chút đáng sợ.
Khưu Thiên bị hắn giữ tới mức cổ hơi khó chịu. Cậu vừa tính bảo hắn buông ra thì có một bóng đen đổ xuống trước mắt.
Khưu Thiên trợn tròn mắt, dường như có ảo giác rằng giây tiếp theo môi Hạ Nam Quân sẽ chạm lên má cậu. Hơi thở hắn phả vào run rẩy và gần sát, khiến vết thương vừa đau vừa ngứa.
“Hòm thuốc tới đây!” Không biết ai hô lên câu này, Hạ Nam Quân cuối cùng cũng dừng lại. Nhưng cằm Khưu Thiên vẫn đang bị hắn giữ cứng ngắc đến không dám di chuyển.
“Hai đứa làm gì đấy?” Đàn chị chạy tới nhìn tư thế gần như mặt kề mặt của hai người mà không sao hiểu nổi, hỏi, “Không phải muốn xử lý vết thương sao?”
- Chú thích: