Mất - Tĩnh Thủy Biên

Chương 21:




Hạ Nam Quân vẫn đang nhìn chằm chằm cặp kính của Khưu Thiên, thuận miệng đáp: “Không tới đâu.”
Đầu bên kia vẫn rất kiên trì: “Sao không tới? Chỗ bọn chị đang bao quần áo mới này, cả hai tới thử đi.”
Khưu Thiên: “…….”
Hạ Nam Quân: “Cậu ấy là nam.”
Bên kia ngớ người một giây rồi lập tức chuyển chủ đề: “Không phải bạn gái à? Vẫn tới được. Cao bao nhiêu, cân nặng thế nào, ngoại hình đẹp chứ? Đẹp thì tới thử trang phục nam giúp bọn chị, bọn chị sẽ trả công.”
Hạ Nam Quân tháo một bên tai nghe xuống, hỏi Khưu Thiên: “Cậu đi không?” Dứt lời, hắn lại hỏi người bên kia đầu điện thoại, “Tiền công như nào thế?”
Bên kia báo giá, Khưu Thiên nghe thấy cũng có chút rung rinh.
Hạ Nam Quân cúp điện thoại, cúi đầu nhìn cậu.
Khưu Thiên không nhịn được hỏi: “Mấy công việc kiểu này chỗ các cậu đều được trả nhiều vậy sao?”
Hạ Nam Quân đáp: “Đấy là báo giá cho người mẫu. Cậu đi cũng phải xem người ta có ưng không nữa.”
Khưu Thiên bắt đầu đắn đo. Thật ra bản vẽ thiết kế của cậu đã xong tương đối rồi, thời gian còn lại cũng khá rảnh. Hơn nữa lúc trước cậu vẫn luôn muốn kiếm công việc làm thêm thứ hai nhưng chưa có việc nào thích hợp cả. Mức tiền công Hạ Nam Quân đưa ra vô cùng hấp dẫn, nhưng nếu tới thử mà không được thì Khưu Thiên lại thấy hơi lãng phí thời gian.
Cậu suy nghĩ, cân nhắc tới mức có chút thất thần, Hạ Nam Quân thì vẫn giữ nguyên tư thế nhìn từ trên xuống. Hắn dường như vẫn đang quan sát khuôn mặt của Khưu Thiên, qua một lúc thì đưa tay, đẩy hờ gọng kính của cậu.
Khưu Thiên hoàn hồn, nhíu mày hỏi: “Cậu làm gì đấy?”
Hạ Nam Quân đánh giá: “Cậu rất thích hợp để làm người mẫu.”
Khưu Thiên không chắc chắn: “Cậu nói thật đấy hả?”
“Ừ”. Hạ Nam Quân giống như đang bình phẩm một món đồ. Hắn đột nhiên duỗi tay, ngón tay chạm lên trán và má Khưu Thiên một cách rất tự nhiên, đến cuối dừng lại ở cằm cậu rồi thản nhiên nói: “Mặt bé tẹo.”
“……” Khưu Thiên cảm thấy hành động này rõ ràng quá gần cũng như quá mập mờ. Cậu không khỏi ngửa ra sau, thế là đầu ngón tay Hạ Nam Quân theo đó lướt xuống yết hầu của cậu.
Như thể là một sự tất yếu, Hạ Nam Quân mở bàn tay, nắm lấy cổ Khưu Thiên.
Hắn có thói quen đeo rất nhiều các loại nhẫn. Mặt kim loại lạnh lẽo chạm vào phần da mỏng manh nơi yết hầu cậu. Phía dưới đó là những mạch máu phập phồng, căng tràn, ấm nóng nhưng cũng lại mang một nét lạnh lùng tách biệt.
“Cổ cậu rất dài, rất đẹp.” Hạ Nam Quân thu tay lại, nhìn Khưu Thiên rồi hỏi, “Vậy cậu có muốn đi cùng tôi một chuyến không?”
Khi đứng trong phòng thử đồ tại cửa hàng thời trang, không biết bao lần Khưu Thiên đã không kìm được mà sờ lên cổ mình. Người chọn quần áo cho cậu là Hạ Nam Quân. Chờ Khưu Thiên thay đồ xong thì có một nhân viên lạ tới dẫn cậu đi trang điểm.
“Bộ này hợp với em quá đi.” Thợ trang điểm Tiểu Nam đánh một lớp phấn nhẹ lên mặt cậu, chọn một cây bút kẻ mắt phù hợp, “Nhìn lên trên nào.”
Khưu Thiên rất phối hợp mà ngước mắt lên.
Tiểu Nam rất khéo miệng, nói chuyện cùng lúc cũng không hề làm ảnh hưởng tới tay nghề. Sau khi kẻ mắt xong, cô hơi lùi lại quan sát.
“Vừa nãy em gãi cổ à?” Cô chợt hỏi.
Khưu Thiên tính chạm tay vào thì bị Tiểu Nam ngăn lại.
“Có dấu mờ mờ.” Cô bật cười, trêu chọc: “Như bị gì đập phải ấy.”
Khưu Thiên nhớ tới những chiếc nhẫn trên tay Hạ Nam Quân. Cậu hé miệng nhưng lại không biết nên giải thích sao, cũng may cô không hỏi nhiều.
Tóc mái được vuốt lên rồi xịt keo cố định. Lúc Tiểu Nam kẻ lông mày cho cậu thì không khỏi xuýt xoa: “Đường lông mày em đẹp ghê đó. Nam Quân đúng là có mắt nhìn.”
Khưu Thiên được khen nên hơi xấu hổ. Cậu bẽn lẽn cười đáp trả.
Tiểu Nam lại hỏi: “Có phải trai đẹp chỉ chơi với trai đẹp không vậy?”
Khưu Thiên giải thích: “Bọn em là bạn học ạ…..”
Tiểu Nam: “Được làm bạn học của hai đứa đúng là quá hạnh phúc rồi, nhất định được ngắm hai đứa tới sáng mắt.”
Khưu Thiên: “…….”
Hạ Nam Quân đang đứng nói chuyện cùng thợ chụp ảnh và người  quản lý nhãn hiệu ở cách đó không xa, chờ tới khi Khưu Thiên đi tới trước phông nền thì hắn mới nhìn qua, ánh mắt hơi dừng lại trên người cậu.
Khưu Thiên vừa xắn tay áo vừa nhìn về phía hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau. Lần này, Hạ Nam Quân là người rời mắt trước.
Hắn cúi đầu nói gì đó với người quản lý, trong tay đổi sang một tấm hình khác rồi dùng tay ra hiệu cho thợ chụp ảnh, sau đó hắn mới đi tới trước mặt Khưu Thiên.
“Cậu kéo cổ áo lên đi.” Hắn nói.
Chụp ảnh lookbook thời trang kiểu này, chuyện mùa hè chụp trang phục thu đông là rất bình thường. Khưu Thiên không đáp, đưa tay kéo cổ áo lên. Nhưng cách người không có tí tẹo tế bào thời trang nào như cậu xử lý áo cao cổ chính là gấp thành hai lớp rất chi là quê mùa.
Hạ Nam Quân chẹp miệng, châm chọc: “Đừng tự tiện lãng phí đường cổ của cậu chứ?”
Khưu Thiên lầu bầu: “Tôi cũng có biết làm đâu…..”
Hạ Nam Quân không nói gì. Hắn áp sát tới, mở phần cổ áo Khưu Thiên đã gập lên, để nó dựng đứng một cách hờ hững, phần mép len hơi che cằm cậu.

Tác giả: Gia tăng tiếp xúc cơ thể ám muội nào ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.