Mất - Tĩnh Thủy Biên

Chương 27:




Hạ Nam Quân mân mê chiếc mũ trong tay. Nắng không chiếu tới đầu hắn, dưới bóng râm nên cũng rất mát mẻ, cả người tối mịt, không nhìn ra được cảm xúc.
Khưu Thiên giơ ô che cho hai người một lúc thì hỏi: “Sao cậu lại đột nhiên cắt tóc vậy?”
Trận đấu bóng rổ vừa mới bắt đầu. Đàn em nhảy lên giành quyền kiểm soát bóng, tiếng hò reo xung quanh lập tức vang dội. Khưu Thiên nghe tiếng nhìn qua, thấy đàn em đã dẫn bóng tới giữa sân.
Lúc này Hạ Nam Quân mới trả lời: “Không phải lúc trước đã bảo sẽ cắt tóc rồi sao.”
Khưu Thiên quay qua nhìn đầu hắn: “Không phải show thời trang chưa chính thức diễn ra sao? Giờ cậu cắt tóc vậy, đàn chị không mắng à?”
Hạ Nam Quân cau mày. Dường như bây giờ hắn mới nhớ ra có chuyện như vậy, hơi bĩu môi như ngại phiền phức. Hắn lấy điện thoại ra rồi cúi đầu, hẳn là nhắn tin cho đàn chị. Tin nhắn vừa gửi được một giây thì bên kia gọi điện thoại qua.
Khưu Thiên: “………”
Hạ Nam Quân nhấn từ chối.
Thông báo cuộc gọi lại vang lên.
Khưu Thiên nhịn cười, bảo: “Cậu nhấc máy đi, cùng lắm là bị mắng mấy câu.”
Hạ Nam Quân liếc mắt qua cậu, cãi lại: “Cũng không phải cậu bị mắng.”
Khưu Thiên nghĩ thầm: Cũng có phải tôi cắt tóc đâu, không mắng cậu thì mắng ai?
Hạ Nam Quân không bật loa ngoài nhưng tiếng mắng mỏ của đàn chị vẫn rất vang vọng. Khưu Thiên ngồi cách một khoảng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Cậu nghe một lúc rồi xem đấu bóng một lúc, rồi ánh mắt lại quay trở về nhìn Hạ Nam Quân đang vâng vâng dạ dạ qua quít.
Có vẻ sau cùng đàn chị cáu quá đỗi, rít lên trong điện thoại: “Em tưởng mình đẹp như tiên thật đấy à! Có tiên nào đầu bằng không?! Em cắt đầu bằng rốt cuộc là muốn quyến rũ ai?!!”
Người xưa nói rất hay, con gái làm đẹp vì tình yêu. Tuy Hạ Nam Quân không phải con gái nhưng trong cảm nhận của đàn chị, dù trai hay gái thì chẳng có mấy người giỏi quyến rũ hơn hắn.
Cô chắc chắn không tin lời Hạ Nam Quân bảo mình chỉ tùy tiện cạo tóc thôi. Nhóc này được nuông chiều tới mức nào chứ. Nhẽ nào nó lại không biết làm như nào để mình đẹp nhất sao?! Nó biết quá ấy chứ! Hôm nay nó cạo tóc thì mai có thể đánh mắt khói đậm. Đến lúc ra sức tấn công là hệt như quả trứng muối, chọc vào cái là vàng khè, cậu em lúc nào cũng có thể cứng lên, nhất định là muốn đ* ai rồi!
(Màu vàng trong tiếng Trung có nghĩa đại diện cho sự dâm đãng)
Khưu Thiên có lẽ cũng không hiểu vì sao Hạ Nam Quân lại đột nhiên cắt tóc. Cậu có hơi mất tập trung, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn theo cậu đàn em đang chạy trên sân bóng, phát hiện tóc của người kia cũng ngắn cũn. Liên hệ lại với nhau, sắc mặt cậu lập tức xám xịt.
Hạ Nam Quân đội mũ lên đầu, hình như tính đi tìm đàn chị để cho chị ấy xem tóc.
Hắn đứng dậy, Khưu Thiên chỉ đành theo đó mà giơ cao cánh tay lên. Mọi người xung quanh đều đang nhìn hai người họ, đa số chủ yếu đều dán mắt vào Hạ Nam Quân. Người bị nhìn thì chẳng có phản ứng gì, vẫn dửng dưng như không.
Vì tiếng hò reo cổ vũ quá ầm ĩ nên Hạ Nam Quân cúi lưng, nói bên tai Khưu Thiên.
“Tôi qua bên khoa một chuyến.” Hắn bảo.
Khưu Thiên “Ờ” một tiếng rồi giả bộ lơ đãng hỏi: “Cậu có lại đây nữa không?”
Hạ Nam Quân: “Không tới nữa, nóng muốn chết à.”
Khưu Thiên có thể nhận ra hắn dường như cũng không quá quan tâm tới trận đấu bóng rổ của đàn em, thế là như thở phào mà giục hắn đi: “Thế cậu nhanh đi đi.”
Hạ Nam Quân nhướn mày. Hắn chợt quay qua nhìn về phía sân bóng. Cậu đàn em kia lại ném được một cú ba điểm trong vòng vây của nhiều người, điệu bộ đẹp trai vô đối. Tiếng cổ vũ càng lúc càng cao vút, như động dục vậy.
“Cậu không đi sao?” Hạ Nam Quân bỗng nhiên hỏi.
Khưu Thiên không hiểu: “Tôi xem đấu bóng mà, sắp hết trận rồi.”
Hạ Nam Quân sốt ruột giục cậu: “Thế đi cùng luôn đi. Cũng sắp hết trận rồi, có gì hay để xem nữa đâu. Cậu lên nhận huy chương à?”
Khưu Thiên: “………”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.