Mất - Tĩnh Thủy Biên

Chương 31:




Hạ Nam Quan nói chuyện chiếc nhẫn xong cũng không nhắc lại nữa, cứ bỏ ngỏ như không mấy quan trọng. Lúc sau Khưu Thiên luôn có cảm giác như bị gì đó cắn cổ, chốc chốc lại không nhịn được mà đưa tay lên sờ.
Như thể cố tính, thời gian còn lại Hạ Nam Quân không lại gần Khưu Thiên nữa nhưng hắn cũng chẳng đi làm việc của mình, cứ ngồi chống đầu ở phía bên kia tấm thảm như rỗi việc lắm, ánh mắt thì bám chặt trên người Khưu Thiên từ đầu chí cuối.
Nếu ánh mắt có sức nóng thì có lẽ Khưu Thiên cũng không cảm thấy bỏng rát, vì ánh nhìn của Hạ Nam Quân không sôi sục mà chỉ như viên kẹo được nấu chảy ở nhiệt độ thấp. Từng luồng hơi nóng từ từ bốc lên, trộn lẫn trong đó là vị ngọt lịm tới đắng ngắt.
Hai người đều không nói năng gì một lúc rất lâu.
Khưu Thiên tiếp tục giũa chiếc đinh tán bằng kim loại trong tay. Làm mấy món đồ nho nhỏ như này cũng không cần quá mức tập trung hay thao tác quá mức tỉ mỉ. Cậu hơi lơ đãng, cứ làm được một lúc lại ngừng, thi thoảng ngẩng lên là bắt gặp ánh mắt của Hạ Nam Quân. Người kia cũng không trốn tránh, cứ nhìn cậu một cách trắng trợn như vậy. Phải một lúc sau, Khưu Thiên mới cúi đầu xuống và tiếp tục làm đồ.
Có lẽ đến cuối Khưu Thiên thật sự bị nhìn tới bứt rứt nên sau khi làm xong ba chiếc đinh tán thì cậu bỏ giũa mài xuống, cố tỏ ra bình thản, nói với hắn: “Cậu đừng nhìn mình chòng chọc như vậy nữa mà.”
Hạ Nam Quân tỏ vẻ khó hiểu, hỏi: “Thế mình làm gì giờ?”
Khưu Thiên: “Cậu làm gì cũng được. Cậu cứ như này quấy rầy mình làm việc lắm.”
Hạ Nam Quân nhìn tác phẩm đã giũa xong bên tay cậu, bĩu môi: “Không làm nữa càng tốt, cũng chẳng vấn đề gì.”
Khưu Thiên thở dài, hỏi hắn xem tối nay muốn ăn gì.
Hạ Nam Quân tỏ ý gọi đồ ăn ship tới. Hắn hỏi Khưu Thiên muốn ăn gì nhưng có vẻ cũng không chăm chú nghe câu trả lời của cậu mà đã tự động lôi điện thoại ra rồi mở app, cứ chọn được tiệm nào là lại bình phẩm vài câu.
Quảng cáo

REPORT THIS AD
“Món cá của nhà hàng cũng được nhưng thịt lại không ngon.” Hạ Nam Quân hỏi, “Cậu muốn ăn cá không?”
Khưu Thiên đáp, “Gì cũng được.”
Hạ Nam Quân cụt hứng, hỏi: “Không được gì cũng được, gì cũng được thì thôi khỏi ăn nữa.”
Khưu Thiên nhìn hắn, cảm thấy tên này không những hay cáu kỉnh, động chút là nổi nóng mà còn không dễ dỗ dành. Ngoài ngoại hình điển trai ra thì thật chẳng có điểm nào khiến người ta yêu quý cả.
Hạ Nam Quân dường như cũng rất rõ chuyện bản thân sở hữu “ngoại hình điển trai”. Hắn nổi cơn xong cũng không biết đường tự kiểm điểm, dí điện thoại tới trước mặt Khưu Thiên, bắt cậu quyết định xem ăn gì.
Cuối cùng Khưu Thiên vẫn chọn món cá.
Hạ Nam Quân rất hài lòng. Hắn đặt thêm một ít món ăn kèm khác rồi hỏi đùa cậu: “Có cần nhặt hết xương cho cậu không?”
Khưu Thiên liếc mắt qua hắn rồi chậm rãi thu dọn giũa mài cùng rất nhiều món linh kiện phụ tùng kỳ lạ lại. Đợi khi dọn dẹp xong xuôi, cậu mới có chút bất đắc dĩ, hỏi ngược lại hắn: “Cậu muốn tôi nhặt xương cá cho cậu hả?”
Chỉ có những lúc như này thì đảo bếp trong nhà thuê mới phát huy được công dụng của mình. Con cá mà Hạ Nam Quân muốn ăn rất bự nên nhà hàng giao tới nguyên cả một nồi. Khác với Khưu Thiên tiết kiệm thì Hạ Nam Quân là kiểu người nếu muốn ăn nhiều thứ thì sẽ gọi đủ cả. Ở hắn không hề tồn tại chứng sợ hãi đưa ra quyết định. Cứ mua hết không phải là được rồi sao?
Đương nhiên dạ dày hắn cũng rất lớn nên dù gọi nhiều đồ ăn thì cũng sẽ không để lãng phí khiến người khác đau lòng.
Trong lúc ăn cơm, Khưu Thiên còn nhân tiện hoàn thành cho xong bài tập của mình. Rất nhiều bản vẽ trên máy tiện của bọn cậu hiện tại chỉ cần hoàn thiện bản vẽ phác thảo trên máy là được. Laptop của cậu đã cũ quá rồi, chạy phần mềm đồ họa chuyên dụng có hơi chậm. Những đường kẻ và điểm đánh dấu đủ màu sắc trên bản vẽ gần như chỉ có mình Khưu Thiên mới có thể đọc hiểu tất cả.
Cậu vẽ xong một vài điểm giao nối quan trọng thì lưu lại vào máy, tiện tay tải lên cả trên mail rồi lại bắt đầu suy nghĩ xem có nên đổi máy tính mới không.
Khưu Thiên cũng không giấu Hạ Nam Quân, nói cho hắn biết ý định mua máy của mình. Hạ Nam Quân chợt hỏi: “Hết bao tiền?”
Khưu Thiên: “Dòng Ultrabook chắc tầm 12 ngàn tệ.”
(Ultrabook: thuật ngữ để chỉ những chiếc laptop mỏng nhẹ, hiệu suất tốt và thời lượng pin cao)
Hạ Nam Quân nhướn mày: “Cậu đủ tiền chưa?”
“Vẫn còn thiếu chút.” Khưu Thiên lẩm bẩm. Cậu gắp miếng cá, chợt nhớ tới chuyện nhặt xương Hạ Nam Quân có nhắc lúc trước, sau khi do dự một hồi thì cầm đũa, tìm xương trong thịt cá thật.
Hạ Nam Quân thấy hành động của cậu, tâm trạng không rõ vì sao cũng vui vẻ hơn. Hắn liếm môi rồi đột nhiên bảo: “Để mình mua cho cậu.”
Khưu Thiên đã nhặt được phân nửa chỗ xương. Cậu hơi giật mình, trợn tròn mắt ngẩng lên nhìn Hạ Nam Quân.
“Có 12 ngàn thôi mà, mình vẫn mua được.” Hạ Nam Quân nói nhẹ bẫng, như thể chẳng hề để tâm nhưng hắn cũng không muốn dễ dàng để Khưu Thiên quên đi lòng tốt của mình nên cố ý nói, “Có điều cậu phải nghĩ xem nên báo đáp tôi thế nào đấy.”
Khưu Thiên: “……”
Hạ Nam Quân nhìn chằm chằm chỗ thịt cá trong bát của mình, rất thỏa mãn mà bảo: “Nhặt tiếp đi kìa, đứng dừng lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.