Mất - Tĩnh Thủy Biên

Chương 4:




Hạ Nam Quân đứng hút thuốc chứ không lập tức quay về chỗ bàn 8. Không rõ hắn qua đây làm gì, chỉ tựa tường mà cũng không nói gì.
Thời gian đã rất muộn rồi, những khách khác đều bắt đầu lần lượt tính tiền ra về. Khưu Thiên không có việc gì làm bèn cũng chờ ở cửa sau. Hương bạc hà bên cạnh thi thoảng lại bay qua. Sinh viên trường giáo dưỡng ở khu phía trước bật đèn tường lên. Khưu Thiên nâng cằm liếc thoáng qua, có một bóng đèn nằm vừa đúng trên đỉnh đầu Hạ Nam Quân, ánh sáng như chia người thành hai nửa sáng tối.
Đầu Hạ Nam Quân hơi cúi. Hắn vừa hút thuốc vừa vén mấy sợi tóc rơi xuống mặt ra sau tai. Tóc hắn quăn tự nhiên, sau khi nuôi dài thì cảm giác hình như càng xoăn tợn. Nếu buổi sáng không làm tóc hẳn hoi thì sẽ hệt như bờm sư tử.
Khưu Thiên không nhớ mình đã đọc được từ cuốn tạp chí nào, rằng tóc xoăn dễ khiến người ta trông xinh đẹp dễ mến, dịu dàng thân thiện. Người khác như nào cậu không rõ, nhưng mấy từ này đặt trên người Hạ Nam Quân thì rất quái. Vì không một ai có thể ngờ rằng con người này thời cấp ba có thể mang khuôn mặt “xinh đẹp dễ mến” mà không chút do dự đạp gãy cánh tay người khác.
Hạ Nam Quân hút hết một điếu thì không hút nữa. Trông hắn có vẻ nóng nhưng lại không chịu đứng trước cửa để hưởng gió điều hòa. Dù sao Khưu Thiên còn ngồi ở đây. Hắn kéo cổ áo để tản bớt hơi nóng một cách vô dụng, rồi quơ tay qua đỉnh trán, vuốt tóc ra sau.
Hai người họ một đứng một ngồi, lặng thinh nửa ngày, Khưu Thiên mới hỏi: “Mấy cậu khi nào thanh toán đây?”
Hạ Nam Quân nói: “Cậu hỏi tôi, sao tôi biết được.”
Khưu Thiên bĩu môi.
Khách ở bàn còn lại bên cạnh bàn 8 vẫy tay về phía này. Khưu Thiên đứng dậy, nói với Hạ Nam Quân: “Tôi qua bên đó đây. Cậu đứng đây hóng gió một lát hả?”
Hạ Nam Quân không đáp, Khưu Thiên cũng không để ý hắn nữa. Cậu qua chỗ khách, phát hiện có hai người đàn ông rõ ràng đã uống đủ rồi.
“Bọn tôi không di chuyển bọn họ được.” Một chị gái trong nhóm ngại ngùng nói, “Có thể làm phiền cậu đỡ giúp một chút được không, để bọn tôi đi gọi xe?”
Ở Hanako thường xuyên gặp tình huống như này. Thậm chí có khi mấy kẻ bợm nhậu uống tới nửa đêm, không những nôn ọe khắp nơi mà còn say xỉn rồi làm loạn, trì hoãn thời gian tan ca của Khưu Thiên. Cậu cúi lưng xác nhận tình trạng của người đang say, trông bộ dạng có vẻ không buồn nôn nhưng rõ ràng mắt đã nhắm nghiền, thử nhấc dậy cũng rất khó khăn.
“Mọi người đi gọi xe đi.” Khưu Thiên bảo, “Để tôi đỡ bọn họ.”
Nhóm nữ kia đồng ý. Một người trong đó đi tính tiền trước, hai người thì cùng nhau ra ngoài cửa chờ xe. Khưu Thiên vừa đỡ vững một người thì người vẫn đang nằm úp sấp còn lại không hiểu vì sao lại đột nhiên thò tay ra túm lấy cậu.
“Cậu là ai?” Người kia hỏi rất bất lịch sự, “Tô Tô đâu?”
Khưu Thiên không rõ ai là Tô Tô, chỉ có thể đáp chung chung: “Mấy cô ấy đi gọi xe giúp anh rồi.”
Người kia loạng chà loạng choạng đứng dậy. Anh tay xách bừa một chai rượu bên cạnh lên, lắc lắc trước mặt Khưu Thiên: “Gọi xe làm gì? Cùng nhau uống rượu. Cậu uống không?”
Khưu Thiên không nói gì. Cái người cậu đang đỡ rất nặng, thật lòng mà nói thì tạm thời cậu không thừa sức để đối phó với người này. Hơn nữa không thể nói đạo lý với người đang xỉn. Thế nên cậu dỗ một câu lấy lệ: “Chờ một lát tôi lại quay lại uống rượu với anh.”
Người kia không chịu buông tay. Anh ta ghé sát vào mặt Khưu Thiên, thở ra nồng nặc mùi rượu: “Cậu là đàn ông à……”
“…..” Khưu Thiên nghĩ, Mắt anh ngâm rượu rồi hả, giờ mới nhận ra tôi là nam?
“Cậu uống một ngụm trước đi.” Tên say kia dường như cũng không quá lấn cấn về chuyện giới tính của cậu, cầm chai rượu đưa tới trước mặt cậu, “Cậu uống một ngụm, còn lại tôi sẽ uống hết!”
Khưu Thiên cau mày. Cậu theo bản năng nghiêng đầu, muốn tránh xa miệng chai. Kết quả vẫn chậm một bước, rượu đổ ra bắn không ít lên má cậu. Người kia thì hoàn toàn không thấy có lỗi, còn như thể cảm thấy rất thú vị, muốn đưa tay chạm lên mặt cậu.
Đáng tiếc tay mới vươn ra được một nửa, còn chưa kịp chạm tới Khưu Thiên thì đã bị vặn rồi đè xuống.
Người kia ngay lập tức rú lên thảm thiết, tỉnh lại hay chưa thì không biết nhưng người đã quỳ xuống trước rồi.
Hạ Nam Quân ở trên cao kéo cánh tay người kia lên. Hắn cúi đầu nhìn, môi nở nụ cười, giọng thật dịu dàng: “Còn muốn uống rượu nữa không?”
Hắn hỏi.
Người dưới đất nói năng không được lưu loát. Hạ Nam Quân cũng không thèm nghe kỹ. Hắn cầm lấy chai rượu bên cạnh, dốc ụp xuống đỉnh đầu người kia. Sau khi dốc hết một chai, hắn tiện tay quẳng vỡ chai rượu.
“Uống hết rồi.” Hạ Nam Quân hỏi tiếp, “Thêm chai nữa chứ?”
Khưu Thiên đứng sau lưng hắn, nhịn không được lên tiếng ngăn cản: “Đủ rồi đấy Hạ Nam Quân. Đừng làm loạn nữa.”
Người cậu đang đỡ hiển nhiên bị tiếng chai rượu vỡ làm giật mình tỉnh lại, có chút không rõ tình hình mà hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hạ Nam Quân quay lại nhìn anh ta, nét mặt rất ung dung: “Bạn anh?” Hắn tránh ra vài bước. Người dưới đất vẫn còn đang quỳ, tóc bị rượu đổ lên bết lại với nhau, nắm lấy ngón tay ở đó gào thét không ngừng.
“Hình như anh ta quá chén rồi.” Hạ Nam Quân nhìn lướt qua Khưu Thiên. Lúc hắn nói chuyện, trên mặt luôn mang nét cười xinh đẹp, “Bạn anh lúc mở chai rượu đã tự làm thương tay mình, còn đổ rượu khắp người nữa.” Hắn nói xong thì hởi ngẩng đầu, nhìn xuống người ở dưới đất, ánh mắt như đang nhìn một con côn trùng kinh tởm, “Không uống được thì đừng có uống. Tránh cho đêm hôm bị người ta lấy chai rượu đâm chết ở bên ngoài cũng không biết đấy.”
Khưu Thiên: “………”

Tác giả: Gỡ mìn: Công thật sự là người có tính cách vô cùng ác liệt và vặn vẹo nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.