Lúc trước Khưu Thiên không thật sự hiểu cái tính so đo trẻ con này của Hạ Nam Quân nhưng giờ cậu dường như cuối cùng đã hiểu rồi. Hai người bọn họ ngày nào cũng bám dính lấy nhau, thật ra cũng toàn nói mấy chuyện nhảm nhí như vậy. Tuy nhiên, dù có nhảm nhí tới đâu, chỉ cần là do Hạ Nam Quân nói với cậu thì đều trở nên thú vị.
Hai người thảo luận không ra được kết luận nào hữu ích về vấn đề cơ bụng. Sau khi Khưu Thiên nghỉ trưa xong, Tăng Điều có vẻ như đã hạ quyết tâm đi lấy thẻ làm việc giúp cậu.
“Em cần phải đi cùng ạ?” Lúc bị kéo vào thang may, Khưu Thiên thấy có chút khó hiểu, “Sếp Sở chỉ bảo anh đi thôi mà ạ.”
Tăng Điều giận dữ: “Cậu có lương tâm không thế? Tôi đi là vì ai chứ!”
Khưu Thiên không cãi lại nổi lời này của anh ta, chỉ đành đi theo cùng. Người bên phía Nhân sự hình như đã sớm đoán được Tăng Điều sẽ kéo tới chiều mới qua. Thái Thái thậm chí còn đã chuẩn bị trước cà phê, hỏi Tăng Điều lần này muốn bỏ bao nhiêu sữa.
Tăng Điều nghiến răng: “Cho hết vào cho tôi!”
Thái Thái bật cười: “Vậy chẳng bằng uống luôn sữa.”
Khưu Thiên cũng không hiểu rốt cuộc quan hệ giữa phòng Nhân sự và bộ phận Thiết kế là tốt hay xấu, có vẻ như Đội eo chó đực không gặp tình trạng giống bên Tăng Điều.
Với vai trò Trưởng phòng Nhân sự, thực ra Sở Minh rất bận. Phải chờ một lúc thì anh ta mới tới gặp hai người họ. Ánh mắt anh ta khi nhìn thấy Khưu Thiên cứ như thể đang nhìn một món đồ thừa thãi, giọng điệu cũng không chút khách sáo: “Cậu dẫn cậu ta xuống làm gì?”
Tăng Điều trả lời rất ư là chính đáng: “Thẻ làm việc của cậu ta, cậu ta không xuống lấy sao?”
Sở Minh nhướn mày, có chút vô lại: “Cậu xuống lấy là được rồi.”
Tăng Điều tỏ vẻ không tin anh ta. Sở Minh kêu Khưu Thiên ra ngoài trước. Tăng Điều sợ muốn chết, túm chặt lấy Khưu Thiên không buông.
“Sao lại kêu cậu ấy ra ngoài?” Tăng Điều tức tối, “Anh mau lấy thẻ làm việc ra đây.”
Sở Minh híp mắt lại đầy nguy hiểm: “Cậu đừng chọc tôi. Trước đó tôi đã nói rồi, bảo cậu xuống lấy, sao cậu lại không nghe lời?”
Tăng Điều vẫn cãi bướng: “Sao tôi phải nghe anh chứ. Anh vô lý như thế, phải trừ điểm 5S!”
(5S là tên của một phương pháp quản lý, sắp xếp môi trường làm việc. Nó được viết tắt của 5 từ trong tiếng Nhật gồm: Seiri (Sàng lọc), Seiton (Sắp xếp), Seiso (Sạch sẽ), Seiketsu (Săn sóc), và Shitsuke (Sẵn sàng))
Sở Minh “hừ” một tiếng rồi bảo: “Điểm 5S là do HR bọn tôi quyết định. Cậu đang nói gì vậy.”
Khưu Thiên bị kẹt ở giữa, không biết nên theo ai. Tới cuối cậu thật sự không chịu nổi nữa, bèn chen ngang: “Hay là để em ra ngoài trước cho hai người nói chuyện?”
Sở Minh chỉ mong cậu sớm biến đi, nhưng Tăng Điều lại ôm chặt cậu không buông: “Cậu rốt cuộc đang giúp ai vậy hả. Tôi mới là đội trưởng của cậu đấy!”
Khưu Thiên bất đắc dĩ nói: “Anh là đội trưởng nhưng sếp Sở là trưởng phòng Nhân sự. Anh ấy có quyền hơn anh mà?”
Tăng Điều lộ vẻ bị phản bội, trông vô cùng tủi thân. Khưu Thiên chỉ đành vào vai người hòa giải thêm một lần nữa: “Sếp Sở, anh xem…”
Sở Minh giơ tay lên, cắt ngang lời cậu, rõ ràng chiêu này không có tác dụng với anh ta: “Đừng để bị cậu ta lừa. Cái tên chim công này mà kiêu ngạo thì đuôi sẽ xòe tới tận trời. Bộ dạng đáng thương bây giờ đều là giả dối cả.”
Khưu Thiên: “…”
Lúc sau Thái Thái thật sự mang sữa tới. Khưu Thiên đã bị đuổi khỏi phòng làm việc của Sở Minh. Thái Thái nhìn thấy cậu cũng không quá ngạc nhiên. Cô liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đã đóng chặt rồi vô cùng thản nhiên mà đặt ly sữa lên bàn quầy phía ngoài.
“Bọn họ chắc phải một lúc lâu nữa.” Thái Thái thân thiện hỏi, “Em có muốn uống gì không?”
Khưu Thiên mấp máy môi, không quá chắc chắn: “Hai người họ sẽ không đánh nhau chứ?”
“Đánh nhau?” Thái Thái có chút trầm ngâm: “Nếu mà đánh nhau thì cũng là sếp Sở đơn phương đổ sức. Với cái thân hình nhỏ con của Kỹ sư Tăng thì chắc không được.”
Cô tủm tỉm cười đầy bí hiểm, vỗ vai Khưu Thiên như an ủi: “Cứ yên tâm. Sếp Sở rất dịu dàng với Kỹ sư Tăng.”
Khưu Thiên: “?”